“Gã đã hôn tôi. Đó là nụ hôn đầu của tôi. Gã có vị bia, nhưng thế cũng không quá tệ. Vì một lý do nào đó, tôi luôn luôn yêu thích mùi vị của rượu. Gã hôn tôi và đầu óc tôi quay cuồng. Khi gã bảo tôi mở miệng ra… tôi đã làm theo. Sau đó mọi chuyện khác đi. Tôi không còn thích thú nữa. Lưỡi của gã nhớp nháp và cứ liên tục di chuyển trong miệng tôi như một con rắn, ra rồi vào. Thật ghê tởm. Tôi đã cố dứt ra nhưng hắn không cho.” “Mẹ tôi đi vào và bắt gặp. Paulo nhảy dựng. Cái thứ cương cứng chết giẫm của gã gồ lên trong chiếc quần lót lố bịch kia. Nhưng bà ta lại không điên tiết với gã. Bà ta điên tiết với tôi. Bà nhìn vào TV rồi nhìn lại chúng tôi. Tôi đã cố giải thích nhưng bà chỉ nói, ‘Đó là chuyện mày làm mỗi khi tao đi ngủ sao Livvie? Mày mặc mấy thứ quần áo điếm đàng rồi cố dụ dỗ bố mày sao?” “ ‘Gã không phải bố của con.’ Tôi đã nói thế, nhưng vấn đề không nằm ở đó. Tôi đã cố giải thích rằng gã mới là kẻ đã hôn tôi. Không phải do tôi yêu cầu. Tôi không thật sự muốn gã làm vậy. Paulo không nói gì cả. Cứ như gã biết toàn bộ mọi chuyện là về chúng tôi, về tôi và mẹ tôi.” “ ‘Cứ cư xử như một con điếm đi và mày sẽ bị đối xử y như thế, Livvie ạ.’ Đó là tất cả những gì bà ta nói với tôi.” Tôi khóc lóc một hồi lâu sau khi lặp lại lời mẹ đã nói. Chúng thường vang lên trong đầu tôi mỗi khi tôi nghĩ tới việc chống lại mẹ nhiều năm sau cái đêm đó. Caleb ngồi im không nói gì. Tay hắn hờ hững nắm lấy tay tôi. Tôi muốn nhìn hắn nhưng lại không dám. Tôi không thể chịu được ánh nhìn ghê tởm của hắn sẽ hướng về phía mình. Hay ánh nhìn thương hại. “Sau đó Paulo bị trục xuất. Nhưng mẹ không bao giờ chịu tha thứ cho tôi. Bà thôi quan tâm tới tôi, chỉ tập trung vào các em trai và em gái khác của tôi…đặc biệt là các em trai tôi. Cứ như tôi chỉ là một bóng ma trong chính ngôi nhà của bà vậy. Sống ở đó, nhưng không tồn tại.” “Tôi đã cố để nhận lại được sự quan tâm của bà. Tôi đã là một đứa con hoàn hảo chết tiệt. Không hẹn hò, không đi chơi. Đạt điểm tốt. Ăn mặc những loại trang phục đơn giản nhất. Nhưng…” Giọng nói của Caleb đâm xuyên qua những kí ức của tôi, “Nhưng bà ta đổ lỗi cho cô vì đã phá hủy hạnh phúc của bà.” Tôi gật đầu. Tình trạng tê liệt cuối cùng cũng quay lại. Cánh tay tôi được chầm chậm nhấc lên và rồi tôi cảm thấy đôi môi mềm mại của Caleb áp lên mu bàn tay mình. “Dù gì đi nữa, Livvie, tôi chưa bao giờ nghĩ em là một con điếm. Và em chính là…điều đẹp đẽ nhất tôi từng thấy.” Tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn. Chúa ơi, hắn thật đẹp. Quá đẹp bởi đây là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn hắn, và dù khoảnh khắc này kéo dài bao lâu đi nữa, tôi cũng sẽ nhận lấy nó. Hắn mỉm cười dịu dàng và tôi biết hắn đang che giấu rất nhiều điều. Gương mặt tôi là một mớ hỗn độn gớm ghiếc, vậy mà hắn vẫn nghĩ tôi xinh đẹp. “À thì…có lẽ đó chính là vấn đề của tôi…quá xinh đẹp.” Nụ cười của hắn xìu xuống khiến tôi ước mình đã ngậm chặt miệng. Tôi cố xoay sở để chữa lỗi. “Này, bây giờ anh đã biết tên tôi rồi.” Hắn khẽ mỉm cười và chầm chậm rút tay khỏi tay tôi. Hơi ấm giữa hai chúng tôi nhanh chóng tan đi. Nước mắt tôi một lần nữa lại dâng lên ầng ậc khi hắn đứng dậy, “Em sẽ luôn là Mèo Con với tôi…Livvie ạ.” Đến lượt tôi mỉm cười yếu ớt. Lời của hắn, như mọi khi, có thể mang đến hai nghĩa. Hắn đi vòng qua giường để sang phía bên trái của tôi. Cúi người xuống chiếc tủ đầu giường, hắn mở ngăn trên cùng ra. “Đây là thuốc giảm đau.” Hắn giơ một ống tiêm lên rồi tháo nắp xuống. “Nó là gì vậy?” Tôi hỏi, khiếp sợ trước mũi kim nhọn hoắc. “Tôi đã nói em rồi.” “Nếu tôi không muốn tiêm thì sao?” Lúc này trông hắn có vẻ khá thích thú. “Trong một lúc nữa, khi liều thuốc cuối cùng tan đi, em sẽ muốn nó đấy.” “Nó sẽ khiến tôi ngủ à? Tôi không muốn ngủ.” “Không.” Bản năng mách bảo tôi rằng hắn đang nói dối. “Nó chỉ khiến em chịu được cơn đau dễ dàng hơn thôi.” “Còn anh?” Tôi đột nhiên thấy lo lắng. Và xấu hổ. “Còn tôi thì sao?” “Anh có bỏ tôi lại đây một mình không?” Khoảng lặng kéo dài khiến tôi tự hỏi mình đã tưởng tượng nhiều bao nhiêu trong vài phút vừa qua. “Nếu em muốn, tôi sẽ ở lại.” Caleb nhìn chằm chằm, nhưng tôi không nói gì cả. Tôi không thể để mình thừa nhận cảm giác dễ tổn thương mà tôi đang cảm thấy lúc này. Mẹ đã để tôi ra đi. Tôi đã thoát khỏi bà, nhưng vẫn chưa tự do. “Mèo Con?” Giọng hắn điềm tĩnh, đôi mắt xanh ngập tràn cảm xúc không thể nói thành lời, nhưng ánh nhìn cùng giọng điệu lại hướng về nơi nào đó xa xăm. Hắn đột ngột lắc lắc đầu, giật mình tỉnh khỏi trạng thái mơ màng ngắn ngủi. Hắn đã đi đâu vậy? Sau một giây ngập ngừng, tôi lên tiếng bằng giọng khàn khàn, “Tôi không muốn ở một mình.” “Tôi sẽ ở lại,” hắn dịu dàng nói. Mặt tôi cứ như vừa bị một bao búa tạ đập vào vậy. Nhưng hắn đang ở đây. Chăm sóc cho tôi. Bởi hắn biết tôi cần hắn làm thế. Hắn nhẹ nhàng kéo ga giường xuống và quan sát tôi trong lúc đẩy lần váy ngủ tôi mặc cao vừa khỏi hông. Tôi thở dốc. Hai chân tôi đầy những vết bầm tím, một số còn mang hình dạng đế ủng nữa. “Tập trung nhìn tôi, Mèo Con.” Mắt chúng tôi giao nhau ngay khi tôi cảm nhận được mũi kim đâm vào. Vài giây sau, mí mắt tôi đã nặng trĩu và tôi bay lơ lửng, rơi tự do rồi lại bay lơ lửng. Tôi không hề mơ, chỉ là bay về nơi không phải đen cũng chẳng phải trắng. Caleb có thể và sẽ tổn hại tôi. Không phải hôm nay, nhưng có thể là ngày mai hay ngày tiếp theo. Dù vậy, lần đầu tiên tôi hiểu rằng hắn không thể nào hủy hoại mình được. Việc tôi không còn tồn tại sẽ rất hệ trọng với hắn. Và không cần biết chuyện gì xảy ra, tôi đều sẽ trụ vững, vì Caleb đã chỉ ra là tôi làm được. Đó là một món quà kì lạ, có nguồn gốc vô cùng bất ngờ.