The Dark Duet Series
Chương 3
Tôi tỉnh dậy với một cơn đau đầu tồi tệ và cùng lúc chú ý đến hai điều: xung quanh tối đen và tôi không ở một mình. Chúng tôi đang di chuyển sao? Tầm nhìn mờ ảo, hai mắt tôi đảo tròn, gần như là theo bản năng, để lấy lại thăng bằng, nhận ra có gì đó quen quen. Tôi đang ở trong một chiếc xe tải, cả người nằm sõng xoài trên sàn xe.
Hoảng hốt, tôi thử nhúc nhích toàn bộ cơ thể, chỉ để nhận ra mọi chuyển động của mình đều vô cùng chậm chạp và vô ích. Hai tay tôi bị trói ngược ra sau lưng, còn hai chân thì tự do nhưng lại nặng trình trịch.
Một lần nữa, tôi cố điều chỉnh hai mắt trong bóng tối. Cả hai cửa sổ phía sau đều ốp kính đen kịt, nhưng kể cả trong bóng đêm u ám, tôi vẫn có thể nhận rõ bốn hình dáng riêng biệt. Giọng nói của họ cho tôi biết họ là đàn ông. Họ trò chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ tôi không hiểu được. Lắng nghe thật kĩ thì đó là một tràng diễn thuyết nhanh, lối nói ngắn gọn và rõ ràng. Có chút trầm đục, vô cùng xa lạ… có lẽ là giọng
Trung Đông chăng. Có quan trọng không? Não bộ của tôi nói là có, đó chính là manh mối kia mà. Nhưng rồi niềm an ủi nhỏ nhoi đó cũng trôi tuột đi mất. Thấy trước núi băng trôi cũng đâu ngăn được tàu Titanic chìm xuống.
Phản ứng bản năng đầu tiên của tôi đó là thét lên. Đó là điều bạn sẽ làm khi nhận ra cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình đang diễn ra trước mắt.
Nhưng tôi đã kịp siết chặt quai hàm lại trước thôi thúc đó. Tôi có thật sự muốn cho họ biết là tôi đã tỉnh rồi không? Không hề.
Tôi không phải đứa ngốc bẩm sinh. Tôi đã xem qua đủ phim, đọc qua đủ sách và sống ở một nơi kinh tởm đủ lâu để hiểu rằng, thu hút sự chú ý về mình là việc ngu xuẩn nhất tôi có thể làm – trong hầu như mọi hoàn cảnh. Một giọng nói trong đầu tôi lên tiếng chế nhạo, “Vậy thì làm thế quái nào cô lại ở đây hả?” Tôi nhăn mặt.
Đây chính là điều tồi tệ nhất trong số tất cả những nỗi sợ của tôi, bị lôi lên xe tải của một tên khốn bệnh hoạn nào đó, bị cưỡng hiếp, bị bỏ lại đến chết. Kể từ ngày đầu tiên tôi nhận ra cơ thể mình đang thay đổi, đã có không thiếu những kẻ hư hỏng trên phố nói với tôi chính xác những điều bọn chúng muốn làm với tôi, với toàn bộ con người tôi. Tôi đã rất cẩn thận. Tôi đã luôn tuân theo các quy tắc để trở nên vô hình.
Luôn cúi gằm mặt, bước đi thật nhanh và ăn mặc bình thường. Ấy vậy mà, cơn ác mộng kia vẫn tìm thấy tôi. Một lần nữa. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng của mẹ trong đầu, hỏi rằng tôi đã làm gì.
Bọn họ có đến bốn người. Nước mắt tôi dâng lên ầng ậc và một tiếng thút thít thoát khỏi lồng ngực. Tôi không ngăn được.
Thình lình, cuộc trò chuyện quanh tôi dừng lại. Tuy vậy, tôi vẫn cố hết sức không gây ra bất kì tiếng động hay chuyển động nào, hai buồng phổi gắng thu vào không khí, căng lên rồi xẹp xuống theo nhịp điệu nỗi hoảng loạn của tôi. Họ biết tôi đã tỉnh dậy. Lưỡi tôi có cảm giác nặng trịch và dày cộm trong miệng. Trong cơn bốc đồng, tôi hét lên, “Thả tôi ra”, lớn hết sức có thể, cứ như tôi sắp chết rồi, vì theo những gì tôi hiểu, sự thật là thế. Tôi hét như thể có ai đó ngoài kia sẽ lắng nghe, nghe thấy tôi và làm gì đó. Đầu tôi nện thình thịch. “Cứu với! Ai đó cứu với!”
Tôi quẫy đạp điên cuồng, hai chân quăng quật theo mọi hướng khi một trong bốn người đàn ông cố giữ chúng lại bằng hai tay mình. Khi chiếc xe bị rung lắc, giọng nói mang âm sắc Ả Rập của bọn bắt cóc trở nên lớn hơn và giận dữ hơn. Cuối cùng, một bàn chân tôi va chạm thật mạnh với gương mặt của người đàn ông kia. Gã ngã ngửa sang bên hông của chiếc xe tải.
“Cứu với!” Tôi lại hét lên.
Điên tiết, gã đàn ông vừa nãy lại nhào tới và lần này đánh thật mạnh vào má trái của tôi. Sự tỉnh táo dần trôi tuột đi, nhưng trước đó tôi đã kịp nhận ra cơ thể mình, lúc này đã ì ra và bị phó mặc cho bốn gã đàn
ông tôi không hề quen biết định đoạt. Những gã đàn ông tôi không bao giờ muốn biết đến.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, có hai bàn tay thô ráp đang ấn vào bên dưới cánh tay tôi trong khi một gã khác giữ lấy chân tôi. Tôi đang bị lôi xuống xe, trong bầu không khí buổi đêm. Chắc tôi đã bất tỉnh nhiều giờ rồi.
Đầu tôi nện thình thịch, đau đến không nói nên lời. Phía bên mặt trái của tôi có cảm giác như thể đã bị một quả banh phang thẳng vào, và mắt trái của tôi gần như chẳng nhìn được gì nữa. Choáng váng và gần như không hề báo trước, tôi nôn thốc nôn tháo. Bọn họ thả phịch tôi xuống và tôi dễ dàng nằm lật nghiêng sang bên. Trong khi tôi nằm đó nôn khan, bọn bắt cóc quát tháo lẫn nhau, những lời vô nghĩa, ra ra vào vào, đứt quãng và chói tai. Tầm nhìn của tôi vụt lóe lên, rõ ràng rồi trở nên mờ mịt. Chuyện này cứ tiếp diễn, hành động này dẫn đến hành động khác. Quá yếu ớt để kháng cự, tôi cứ thế nằm cạnh bãi nôn của mình và bất tỉnh lần nữa.
***
Một lúc sau đó, tôi dần lấy lại được ý thức, hay nói đúng hơn là một dạng trạng thái tương tự như thế. Tôi thử cử động. Cảm giác đau đớn ở khắp mọi nơi. Đầu tôi nện thình thịch, cổ cứng đơ đến đau rát, và tệ hơn, khi cố mở mắt, tôi nhận ra mình không thể làm được. Có một tấm vải bịt mắt đã che mất tầm nhìn của tôi.
Mọi thứ vụt hiện về trong nháy mắt. Tiếng bánh xe rin rít. Tiếng kim loại cọ xát. Tiếng những bước chân. Chạy trốn. Mùi xạ. Đất cát. Bóng tối. Nôn ói. Con tin.
Dồn hết từng phân sức mạnh và quyết tâm, tôi cố nhấc mình dậy. Tại sao tôi không cử động được? Tay chân tôi không thể nhúc nhích. Tâm trí ra lệnh cho cơ thể di chuyển, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Một cơn sóng hoảng loạn quét qua người tôi.
Nước mắt dâng lên bỏng rát phía sau hai mi mắt nhắm kín của tôi. Lo sợ đến điều tồi tệ nhất, tôi cố loại bỏ tấm vải bịt mắt bằng cách lúc lắc đầu. Đau đớn đâm xuyên qua cổ dẫu cho đầu tôi gần như chẳng cục cựa được bao nhiêu. Họ đã làm gì tôi thế này? Tôi thôi không cố dịch chuyển nữa. Chỉ cần suy nghĩ thôi, tôi tự nhủ, hãy cảm nhận.
Tôi dùng trí óc để đánh giá tình trạng bản thân. Đầu tôi đang đặt trên gối, còn cả cơ thể thì nằm trên thứ gì đó mềm mại, vậy chắc chắn tôi đang ở trên một chiếc giường. Một cơn rùng mình chạy xuyên qua người.
Tôi cảm giác được quần áo vẫn còn nằm trên cơ thể mình - thế thì tốt. Có vải quấn quanh hai cổ tay và cổ chân tôi, không khó để nhận ra tôi đang bị trói vào giường. Ôi Chúa ơi! Tôi cắn môi, kiềm lại tiếng nức nở khi nhận thấy lần vải của chiếc chân váy dài đến mắt cá của mình đã bị kéo lên tít tận trên đùi. Hai chân tôi bị mở rộng ra. Họ đã chạm vào tôi rồi sao? Giữ bình tĩnh nào! Thở ra một hơi thật dài, tôi ngăn lại suy nghĩ kia trước khi nó kịp lớn mạnh hơn.
Tôi cảm giác được mình vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu mất ngón tay nào cả. Một cách máy móc, tôi tập trung vào nơi này, giờ phút này. Biết được các năng lực của mình vẫn bình thường, tôi khẽ thở dài nhẹ nhõm nhưng lại hệt như tiếng nức nở vậy.
Đó là khi tôi nghe thấy giọng của hắn.
“Tốt. Cuối cùng cô cũng tỉnh. Tôi đang bắt đầu nghĩ cô đã bị thương rất nghiêm trọng”. Cả người tôi đông cứng trước chất giọng đàn ông đó. Bất thình lình, tôi phải ra lệnh cho mình hít thở. Giọng nói kia êm ái, đầy quan tâm đến kì lạ…quen thuộc chăng? Trọng âm, điều mà tôi nhận biết được ngoài tiếng ong ong trong đầu, là của người Mỹ, tuy nhiên, có gì đó không được thân thiện cho lắm.
Lẽ ra tôi nên hét lên, nếu xét đến việc đang sợ hãi thế này, thế nhưng tôi chỉ nằm bất động. Hắn đã ngồi trong phòng từ nãy đến giờ; hắn đã quan sát thấy tôi hoang mang thế nào.
Một lúc sau, tôi mới run run lên tiếng, “Anh là ai?” Không có hồi đáp.
“Tôi đang ở đâu?” Từ ngữ và lời nói của tôi dường như đang bị trì trệ vậy, gần như rất lờ đờ, giống hệt đang say rượu.
Im lặng. Tiếng ghế kêu cọt kẹt. Tiếng bước chân. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
“Tôi là Chủ Nhân của cô”. Một bàn tay lạnh lẽo áp lên vầng trán ướt mồ hôi của tôi. Thêm lần nữa, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện. Nhưng như thế thật ngu ngốc. Tôi chẳng biết ai có trọng âm Mỹ hết. “Cô đang ở nơi mà tôi muốn cô có mặt.”
“Tôi có biết anh không?” Giọng của tôi vô cùng chân thực, không có gì ngoài cảm xúc của chính tôi.
“Chưa đâu.”
Phía sau mi mắt nhắm kín của tôi, cả thế giới bùng nổ dữ dội thành những dòng chảy đỏ chói; tầm nhìn u tối bị nhấn chìm trong adrenaline. Nỗi sợ hãi như axít ăn mòn từng khớp thần kinh, mang theo thông điệp Nguy hiểm. Nguy hiểm. Chạy đi. Chạy đi! đến tứ chi của tôi. Tâm trí tôi gào thét bảo từng thớ cơ phải co rút lại.
Tôi buộc toàn bộ cơ thể mình chống chọi với sự giam hãm: cuối cùng tôi rúm người lại.
Đành phải nhường chỗ cho những tràng kêu khóc cuồng loạn. “Làm ơn…hãy thả tôi ra,” tôi thút thít nói. “Tôi hứa sẽ không nói cho ai biết hết.
Tôi chỉ muốn về nhà thôi.”
“Tôi e mình không thể làm vậy.” Chỉ một câu như thế, và cả một biển tuyệt vọng đã nhấn chìm tôi dưới những con sóng hủy diệt của nó. Giọng nói của hắn thiếu đi rất nhiều thứ: lòng trắc ẩn, âm điệu, cảm xúc, nhưng có một thứ không hề thiếu, đó chính là kiên định. Tôi không chấp nhận được nó, sự kiên định của hắn.
Kẻ bắt cóc vuốt tóc tôi khỏi trán, một cử chỉ thân mật gợi lên cho tôi nhiều điềm gở. Hắn đang cố xoa dịu tôi sao? Tại sao chứ?
“Làm ơn mà,” tôi kêu khóc khi hắn tiếp tục hành động vỗ về. Tôi cảm nhận được sức nặng của hắn trên giường, và tim tôi đập chấp chới.
“Tôi không thể,” hắn thì thầm, “và hơn thế nữa…tôi không muốn.”
Trong một khoảnh khắc, chỉ còn tiếng khóc và tiếng nức nở trầm thấp, đầy đau khổ của tôi phá vỡ sự im lặng đi cùng với lời khẳng định của hắn ta. Bóng tối thậm chí còn khiến nó khó chịu đựng hơn nữa.
Hơi thở của hắn ta, hơi thở của tôi, cùng nhau, vang lên trong không gian quạnh vắng.
“Nói cho cô biết điều tôi sẽ làm, tôi sẽ cởi trói cho cô rồi rửa sạch những chỗ sưng và bầm. Tôi không muốn cô phải tỉnh lại giữa một vũng nước đâu. Tôi thành thật xin lỗi về cú đánh ở mặt,” ngón tay hắn ve vuốt bên gò má bị thương của tôi, “nhưng đó chính là điều xảy ra khi cô chống cự mà không nghĩ đến hậu quả.”
“Vũng nước sao?” tôi hốt hoảng nói. “Tôi không muốn bị đưa xuống nước.
Làm ơn mà,” tôi cầu xin, “hãy để tôi đi.” Giọng của hắn quá bình tĩnh, quá lịch sự, quá thản nhiên, và quá…gợi nhớ đến Hannibal Lector trong Sự im lặng của bầy cừu.
“Cô cần đi tắm, cưng ạ.” Chính là câu trả lời đầy đáng sợ của hắn. Xin chào Clarice…
Tất cả những gì tôi có thể làm là bật khóc khi hắn cởi trói cho tôi. Cả hai tay và chân tôi đều cứng đơ và tê dại: cảm giác như chúng quá lớn, quá nặng nề, quá khác biệt để là một phần của tôi vậy. Toàn bộ cơ thể tôi ngủ say hết rồi sao? Một lần nữa, tôi cố cử động, cố đánh lại hắn, đá hắn. Và một lần nữa, các nỗ lực của tôi chỉ đem lại những chuyển động co rút và giật cục. Tuyệt vọng, tôi nằm trơ ra đó. Tôi rất muốn tỉnh táo trở lại. Tôi muốn bỏ trốn. Tôi muốn chống cự. Tôi muốn làm hắn đau đớn. Nhưng tôi không thể.
Hắn vẫn giữ nguyên vải bịt mắt và nhấc tôi khỏi giường, thật cẩn thận.
Tôi cảm thấy mình bay lên và lơ lửng giữa bóng đêm. Phần đầu nặng trịch của tôi nằm gọn trên cánh tay hắn. Tôi có thể cảm nhận được vòng tay của hắn. Cảm thấy quần áo của hắn cọ lên da thịt mình.
“Tại sao tôi không thể cử động được?” Tôi nức nở hỏi.
“Tôi đã cho cô uống chút gì đó. Đừng lo, nó sẽ sớm hết tác dụng thôi.”
Sợ hãi, không thể nhìn thấy trong bóng tối, đôi tay hắn vòng quanh tay tôi, giọng hắn đóng vai trò kết cấu, tạo hình.
Hắn điều chỉnh trọng lượng của tôi trong vòng tay cho đến khi đầu tôi áp lên lần áo sơ mi của hắn.
“Đừng chống cự nữa.” Có chút thích thú trong giọng nói đó.
Thôi không vùng vẫy nữa, tôi cố tập trung vào những chi tiết về hắn. Kẻ bắt cóc rõ ràng rất mạnh, hắn đã nhấc bổng tôi lên mà không tốn chút hơi sức nào. Bên dưới gò má, tôi có thể cảm nhận được vồng ngực rộng rắn chắc của hắn. Hắn có mùi xà phòng thoang thoảng, có lẽ là một chút mùi mồ hôi nữa, thứ mùi hương nam tính vừa khác biệt, nhưng cũng vừa quen thuộc.
Chúng tôi không đi xa lắm, chỉ một vài bước thôi, nhưng với tôi, mỗi giây đều như thể sự vĩnh hằng trong một vũ trụ luân phiên, nơi mà ở đó tôi được sống trong thân xác của người khác. Nhưng rồi thực tế đổ ập xuống đầu tôi vào ngay giây phút hắn đặt tôi vào trong vật gì đó vừa nhẵn vừa lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
54 chương
171 chương
116 chương
6 chương
21 chương