​Một đợt điện nữa chạy qua tôi. Tôi đang rất cần được giải phóng. Tôi la hét phía sau cái bịt miệng và vùng vẫy dưới dây trói, nhưng tất cả chỉ làm tăng thêm sự khổ sở nơi tôi mà thôi. Tôi nhấc mông lên, cố tìm cách di chuyển và tạo ra đủ ma sát để mang cơn cực khoái đến, song việc đó là vô ích đến thảm hại. Tôi thút thít và để cho nước mắt chảy tràn khi xung điện dừng lại. Cánh cửa mở ra và tiếng thở dài nhẹ nhõm quét qua tôi. Caleb cuối cùng cũng quay lại đế chấm dứt nỗi đau khổ của tôi. Tôi biết anh sẽ làm thế. Anh chầm chậm tiến đến và tôi thốt ra những âm thanh khe khẽ, van xin anh hãy khiến nó dừng lại. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, bàn tay ấm áp của anh khum lấy mặt tôi và tôi tựa lên đó, áp gò má ướt đẫm của mình lên cổ tay anh và khóc nức nở. Nếu có thể nhìn thấy, có lẽ tôi sẽ xấu hổ và tự hào hơn. Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản bị lạc lối trong sự khổ sở của mình và rất mong được thoát khỏi nó. Tay anh di chuyển dọc xuống cổ và ngực tôi khi một dòng xung điện khác kéo đến. Tôi cong người. Tôi muốn đến, không – tôi cần phải đến. Chiếc bàn rung lắc khi tôi vùng vẫy. Bàn tay Caleb mơn trớn da thịt mềm mại bên dưới bầu ngực tôi, việc đó chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng. Tôi chỉ cần thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Nó dừng lại. Tôi khóc dữ hơn. Tôi van nài từ bên dưới vải bịt miệng, nhưng Caleb chẳng nói gì cả. Thay vào đó, đôi tay anh khum lấy hai bầu ngực tôi và rồi chầm chậm tháo hai chiếc kẹp xuống. Máu chạy dồn về hai nhũ hoa và tôi hét lên phía sau lần vải bịt miệng. Đau thật, nhưng điều đó cũng khiến tôi muốn nhiều hơn nữa. Anh xoa bóp ngực tôi và tôi gần như rên ừ ừ khi cố áp sát hơn vào tay anh. Đột nhiên, hơi ấm của khuôn miệng anh hôn vòng quanh ngực trái của tôi, và mái tóc anh cù lên vồng ngực tôi nhồn nhột. “Đúng rồi.” Tôi thở dài. Khuôn miệng của Caleb dịu dàng đến đau đớn, lưỡi anh vờn quanh da thịt căng cứng của tôi, không dùng răng, không mút mát thô bạo, chỉ có những cú liếm và những cái hôn nhẹ nhàng khiến tôi muốn chạm vào anh. Khi anh chuẩn bị lặp lại qui trình cũ ở bên ngực còn lại, một đợt xung điện khác lại tấn công nơi thầm kín đáng thương của tôi. “Làm ơn!” Tôi thét lên phía sau vải bịt miệng. “Làm ơn!” Anh lùi ra cho đến khi dòng điện chấm dứt và tôi sợ anh sẽ bỏ tôi lại lần nữa. Tôi nghe thấy tiếng anh kéo khóa quần và phải ngăn mình khỏi gật đầu háo hức. Phải, em muốn điều này. Làm ơn, em muốn điều này. Những ngón tay anh kéo vải bịt miệng xuống và ngay lập tức, tôi cầu xin sự trì hoãn từ anh. “Chủ Nhân, làm ơn hãy khiến nó dừng lại đi, hãy để tôi đến. Tôi sẽ ngoan ngoãn. Tôi thề. Tôi sẽ ngoan ngoãn.” Khi anh không nói gì, tôi thút thít, “Caleb, làm ơn mà!” Hơi nóng của anh tỏa ra gần mặt tôi, theo sau là cú ấn nhè nhẹ từ cậu nhỏ của anh lên môi tôi. Không hề chần chừ; tôi há miệng ra và đón nhận anh. Nhận thức kinh hoàng đánh động tôi, đây không phải Caleb. Cảm giác của gã đàn ông này trong miệng tôi thật sai trái. Tôi cố dứt ra, nhưng kẻ lạ mặt đã giữ lấy gáy tôi thật chặt – và dù bản năng sai khiến, tôi thật sự không muốn cắn hắn ta chút nào. Một đợt xung điện nữa kéo đến và tấn công tôi từ mọi góc độ có thể tiếp cận được. Tôi rên rỉ quanh kẻ lạ mặt, trong khi đồng thời phanh phập với không khí và tránh khỏi hắn ta. Tôi không hề sợ như lẽ ra phải thế. Có thể là vì hắn ta đang giao cấu với miệng tôi một cách từ tốn, không bạo lực. Phải, kẻ lạ mặt đã làm rõ hắn sẽ không cho phép tôi quay đi, nhưng hắn còn lâu mới gọi là thô bạo. Dòng xung điện chấm dứt và tôi để hông mình hạ xuống bàn. Tôi chật vật hít thở đều với ‘cậu nhỏ’ của kẻ lạ mặt trong miệng. Trong sự tĩnh mịch yên ắng, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ từ yết hầu của hắn khi hắn trượt ra trượt vào miệng tôi. Hắn ta rút ra khi còn chưa giải phóng, và tôi lập tức cảm thấy nỗi bối rối và xấu hổ lẽ ra nên xuất hiện trước đó kéo đến. Tôi muốn hỏi hắn ta là tên quái nào. Tôi muốn hét lên cầu cứu, gọi Caleb, nhưng lại chẳng nói gì. “Đẹp lắm,” hắn ta nói với trọng âm Tây Ban Nha nhẹ nhàng. Cả người tôi lập tức đỏ lựng lên. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng đó. “Felipe?” Tôi rụt rè hỏi, nước mắt chực trào. “Phải, cô gái đáng yêu của tôi, nhưng cô không nên lên tiếng trừ khi được hỏi,” ông ta nhẹ nhàng nói. “Tôi biết Chủ Nhân của cô đã cố dạy dỗ cô tốt hơn. Nhưng tôi không thể đổ lỗi cho anh ta vì đã khoan nhượng với cô được. Tôi cũng đã bỏ qua cho Celia quá nhiều lần rồi,” ông ta cười khùng khục. “Dù vậy, tôi không hiểu tại sao anh ta lại cho phép cô gọi tên riêng như thế. Việc đó quá thân mật. Hai người có tư tình sao?” Tôi không đáp. Tôi đang quá sốc. “Trả lời đi,” ông ta dịu dàng nói. Tôi mở miệng, nhưng âm thanh duy nhất thoát ra là một tràng rên rỉ dài khi dòng điện một lần nữa tấn công tôi. Ông ta quay đi và một tiếng “kịch” vang lên. Xung điện dừng lại. “Ôi! Chúa! Ơi!” tôi rền rĩ. “Cảm ơn!” Tim tôi còn chưa kịp đập chậm lại. Những ngón tay của Felipe mơn trớn cánh môi trong ở nơi thầm kín của tôi gần như ngay tức khắc. Tôi cố dịch ra, song tất cả những gì tôi xoay sở làm được đó là di chuyển hông lên xuống, và việc đó dường như chỉ đẩy hành động của ông ta đi xa hơn. Một tràng lắp bắp những tiếng “Không” thoát khỏi miệng khi tôi cảm nhận được những ngón tay của ông ta đang cố len lỏi vào bên trong tôi, nhưng ông ta đã nhanh chóng khiến tôi im bặt với một cái vỗ nhẹ lên một bên mặt tôi và mệnh lệnh bắt tôi phải giữ yên lặng. Không đau đớn gì nhưng việc đó lại rất hiệu quả. “Tôi chỉ nhìn thôi,” ông ta nói. Ông ta ấn lên thứ gì đó khá đau bên trong tôi. Tôi bắt đầu khóc và nhẹ nhõm làm sao, ngón tay kia rút ra. Tôi muốn Caleb. Sao anh ấy có thể bỏ mình ở đây như thế chứ?