Sửng sốt, tôi nhìn anh rời đi và cộc cằn đóng cửa – song sự sửng sốt đó lại nảy sinh từ khao khát muốn nói ra gì đó để ngăn anh lại. Nỗi lo lắng trào dâng trong bụng khi tôi ngồi lại một mình. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến chính là giấc mơ kia và cảm giác tuyệt vời khi được anh hôn. Có chuyện gì với mình vậy! Tôi không cần đợi quá lâu để suy nghĩ về những câu hỏi, hay phản ứng của cơ thể tôi với chúng. Cửa phòng tôi đột ngột mở ra và Caleb bước vào. Celia theo sau anh, chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần lót ren màu đen. Caleb nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phía sau bọn họ, không hề vội vàng chú tâm đến câu hỏi đang hiện rõ mồn một trên mặt tôi: cô ta đang làm cái quái gì ở đây? Celia rõ ràng là đang ngủ. Tóc cô ta xõa tung và hơi rối. Cô ta im lặng đứng đó, hai bàn tay che đi đôi gò ngực nhỏ xinh. Trông cô ta không có vẻ lo âu mà chỉ hơi bẽn lẽn và tò mò. Hoàn toàn tương phản với cái đêm cô ta chế ngự Kid trước cả một căn phòng đầy người lạ. Tôi nhìn vào mắt cô ta, và khi cô ta nhìn lại, tôi nghĩ cô ta đã thoáng nở nụ cười tinh nghịch. “Thả hai tay ra,” Caleb nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Anh không nói lưu loát được như tiếng Anh, song tôi vẫn thấy ngạc nhiên vô cùng. Celia lập tức thả tay xuống hai bên người. Hai nhũ hoa của cô ta đã cứng lên. Caleb chuyển sự chú ý sang tôi, “Em còn nhớ Celia phải không Mèo Con?” Khi tôi không nói gì, anh nạt, “Trả lời tôi!” Cả Celia và tôi đều hơi giật mình trước sự gay gắt trong giọng của anh. “Có, thưa Chủ Nhân,” tôi đáp. “Tốt.” Anh mỉm cười. “Bởi vì cô ta sẽ giúp em hiểu được đôi điều. Tôi không phải của riêng em để mà giễu cợt. Đừng nghĩ tôi không chú ý cái cách mà em cố điều khiển tôi. Tôi mới là người tạo ra trò chơi đó.” Miệng tôi há ra vì kinh ngạc. Anh ấy đang nói về chuyện quái gì vậy? “Điều khiển? Tôi không…” “Em có!” anh trầm giọng nạt. “Phút trước em còn áp sát vào tôi, cố gắng để…tôi không biết nữa. Phút sau, em đã bảo tôi – bảo tôi, đừng chạm vào em.” Tôi rất muốn nói rằng anh đang tỏ ra kì cục. Làm sao tôi có thể là người điều khiển anh trong khi anh rõ ràng chính là chủ nhân số phận của tôi? “Caleb, tôi…” “Dừng lại. Chỉ cần xem thôi,” anh nói. Miệng tôi trở nên khô khốc và nỗi lo lắng cuộn trào, thiêu đốt bên trong dạ dày tôi. Một lần nữa, tôi nhìn vào mắt Celia. Cô ta mỉm cười, chỉ là một cái nhếch môi rất nhẹ. Một nụ cười dành riêng cho tôi. Điều đó khiến tôi kinh ngạc. Caleb đứng phía sau Celia, cô ta rùng mình khi anh vén tóc cô ta sang bên vai trái. “Đừng có quay đi, không thì tôi thề sẽ tìm ra cách để trừng phạt em – dù có bị thương hay không,” Anh nói với tôi. Tôi nuốt mạnh xuống. Caleb chuyển sự chú ý sang Celia, người dường như đang khẽ lắc lư mong chờ sự động chạm của anh. Anh hôn dọc lên vai và cổ cô ta, giống như đã làm với tôi. Cô ta trầm giọng rên rỉ và ngửa đầu tựa lên anh. Không thể tin là tôi lại đang xem chuyện này. “Em có thích không?” anh thì thầm trong sự tĩnh lặng của căn phòng. “Si, Señor,” Celia thì thầm bằng giọng hụt hơi, nặng trọng âm. Bụng dạ tôi vặn xoắn và tôi muốn gập người lại, nhưng lại không thể dứt mắt ra khi anh vòng tay quanh cô ta và ôm lấy một bên bầu ngực. Cô ta hét lên khi anh xoa nắn nó, vê kéo nhũ hoa giữa những ngón tay. Hai nhũ hoa có màu mơ chín thẫm, trông như những quả mâm xôi cứng cáp đặt trên hai gò ngực mềm mại nhô cao của cô ta vậy. Mặt tôi nóng rực, và có gì đó hơi quen thuộc và không mong muốn xâm chiếm lấy tôi. Tiếng rên rỉ của Celia trở nên lớn hơn. Cô ta siết tay trên lần vải quần của Caleb và áp mông vào người anh. Tôi vẫn chưa sẵn sàng khi Caleb cho bàn tay còn lại vào trong quần lót của Celia và hai đầu gối của cô ta oằn xuống. Cơ thể tôi lập tức di chuyển để ngăn cô ta khỏi ngã xuống và rụt lại vì đau. Hóa ra cố gắng của tôi là vô ích. Caleb giữ cô ta rất chắc chắn trong vòng ôm của mình. Anh nhìn vào mắt tôi, lúc này đã nhòa đi, và giữ cho tay mình bận rộn trong quần lót của Celia. Tôi cảm thấy tức giận…và sợ hãi…và…đau đớn…và…và…nóng. Tôi muốn chửi rủa anh, nhưng tại vì sao, tôi không chắc chắn cho lắm. Vồng ngực anh nâng lên và hạ xuống nhanh hơn bình thường, và tôi biết anh đang bị kích động. Đột nhiên, anh đẩy Celia tới phía giường và hai cánh tay cô ta vươn ra để chống đỡ, hạ xuống trên đầu gối của tôi. Tôi nghe thấy tiếng quần lót cô ta bị rách, khi Caleb kéo giật lần vải mong manh trong một chuyển động nhanh chóng, rồi ném nó đi. “Xoay người lại và giạng chân ra,” anh khàn giọng nói. Celia vội vàng làm theo, và tôi ngồi đó kinh hãi khi đầu cô ta đặt lên đầu gối mình. Caleb mở khóa quần rồi kéo tất cả xuống, mũi giáo dày dặn của anh bật lên như thể không nên ở đó, và tôi không ngăn được mình nhắm mắt lại. “Đừng có mà quay đi,” anh giễu. Tôi mở mắt. Nước mắt rơi xuống. Caleb cúi đầu xuống giữa hai chân Celia và nói gì đó về việc yêu thích một “cô nhỏ” trần trụi trước khi vùi mặt vào giữa hai đùi cô ta. Celia đã đến một nơi khác ngay sau đó. Cô ta rên rỉ, đầu hết xoay từ bên này sang bên kia. Hai bàn tay cô ta với lên và siết lấy lớp vải hai bên hông váy ngủ của tôi. Tôi cố gỡ tay cô ta ra để lùi lại, song ả đàn bàn này lại nắm quá chặt. “Làm ơn,” cô ta nói trong tiếng thở dài. “Làm ơn, hãy để tôi đến.” Cô ta lặp đi lặp lại từ làm ơn như một câu thần chú. Tim tôi tăng nhịp đập. Caleb ngẩng lên từ giữa hai đùi của Celia và chẳng hề chú ý gì đến tôi khi anh liếm mút và hôn dần lên nhũ hoa của cô ta. Anh với xuống và hẳn là đã đưa mình vào bên trong cô ta, bởi Celia đột nhiên bất động hoàn toàn. Gương mặt cô ta chuyển sang sắc đỏ kì lạ và một tiếng rên rỉ đầy tội lỗi thoát ra khỏi miệng. Caleb nhìn tôi, lửa nóng và đói khát hiện ra trong mắt. Anh thì thầm, “Lẽ ra tôi đã có thể khiến em đến như thế. Nếu đó là điều em mong muốn. Nếu em không phải một kẻ dối trá đến vậy.” Trước khi tôi kịp nắm bắt được điều anh nói, anh đã túm lấy phía sau gáy và hôn tôi – mùi vị của Celia tràn ngập khuôn miệng tôi, và có gì đó bên trong tôi đột ngột bùng nổ. Tôi giũ khỏi nụ hôn và tát Caleb mạnh đến độ bàn tay đau nhói.