The Dark Duet Series
Chương 113
Lời từ chối của anh dường như khiến cô bực mình. Hai của Olivia xịu xuống nhưng cô lại gật đầu lâu hơn cần thiết, một lần nữa lạc lõng giữa không gian. Khi lên tiếng, cô dường như đang nói chuyện với căn phòng mà
Matthew là một mảnh trong đó. Lời của cô không dành cho anh, và cả hai người họ đều biết điều đó. “Tôi biết anh sẽ nói như thế. Có lý mà, tôi đoán vậy. Chỉ là…Tôi không nghĩ sẽ có người nhìn nhận chuyện đó như tôi thôi, Reed ạ. Sẽ chẳng có ai hiểu được hết. Nếu chuyện này lộ ra, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi bị điên. Rằng tôi còn trẻ dại và không biết mình đang nói gì. Rằng tôi là một nạn nhân và tất cả cảm xúc của tôi chỉ là kết quả của sự tổn thương tinh thần thôi. Tôi nghĩ đó chính là điều đau đớn nhất.”
“Tôi đã trải qua mọi chuyện. Tôi đã thấy, cảm nhận và trải nghiệm nhiều hơn những gì mà hầu hết người ta trải nghiệm trong suốt cuộc đời họ chỉ trong một mùa hè, nhưng đến cuối cùng thì sao? Tôi chỉ là một cô gái không một ai có thể hiểu được. Có rất nhiều điều ở tôi không còn như trước nữa.”
“Anh không muốn nghe những chuyện dính đến tình dục. Tôi biết điều đó.
Tôi biết thật không thích hợp chút nào khi ngồi đây và kể cho một người hoàn toàn xa lạ nghe về chuyện người ta bị trói, bị đánh roi, thậm chí là bị cưỡng đoạt trước mặt tôi. Nhưng…tôi phải kể cho ai đó. Ai đó sẽ không khiến tôi cảm thấy giống một kẻ dị hợm. Ai đó sẽ không phân tích đánh giá tôi như Sloan đã làm.”
“Cô ấy không định khiến tôi cảm thấy như một kẻ dị hơm, không cố tình.
Chính là khi cô ấy nói rằng tôi bị hút về phía anh, bởi anh là một người đàn ông mạnh mẽ, như Caleb. Khi cô ấy nói tôi hôn anh chỉ vì tình dục chính là cách tôi được chỉ dẫn để đạt được điều mình muốn, rằng tất cả chỉ là do tâm lý, và nguyên nhân là do Caleb đã khiến đầu óc tôi rối loạn. Tôi không chịu được điều đó. Tôi không thể để cho mọi điều mình cảm nhận bị thu gọn lại thành một dòng mô tả sao cho phù hợp với tôi, và rồi để hàng triệu những thứ đổ vỡ khác là ngu ngốc hết được. Hơn thế nữa, tôi không thể chịu được khi nghĩ rằng có thể…cô ấy đúng.”
“Có thể tôi không thật sự yêu Caleb, có thể não bộ của tôi đã dựng lên chuyện đó để tôi không tự sát hay cảm thấy quá sợ hãi và cô đơn. Có thể tôi sẽ chấp nhận chuyện đó vào một ngày không xa, và sẽ không thể nào thôi gặp ác mộng. Có thể tôi sẽ không bao giờ tin vào một cảm xúc nào khác lần nữa. Ai sẽ yêu một cô gái như thế hả Reed? Ai sẽ yêu một kẻ dị hợm như tôi đây?” Cô đổ sụp xuống giường rồi co tròn lại như một quả bóng, khóc lóc và đung đưa người.
Tim Matthew đập như trống trận dồn dập trong lồng ngực. Anh không biết phải làm gì để khiến cô ngừng khóc. Anh không muốn chạm vào cô, nhưng thế thật sai trái. Một cái ôm ư? Vậy cũng không giống anh. Ước gì Sloan có ở đây. Cô ta là một người làm công tác xã hội. Công việc của cô ta chính là lo liệu mấy chuyện ủy mị chết giẫm này. Anh nhớ rằng Olivia không quan tâm đến vấn đề ủy mị.
“Ai đó sẽ yêu cô mà, Cô Ruiz. Kể cả khi cô là một kẻ đần.”
“Mẹ kiếp anh, Reed,” cô nức nở.
Anh bật cười, “Và cô cũng quyến rũ lắm đấy.”
“Anh là một tên khốn, anh biết không?”
“Phải,” anh thản nhiên đáp.
“Chúa ơi! Sao anh lộn xộn quá vậy hả?!?” Cô ngồi dậy và nhìn trừng trừng.
“Ai ai cũng loạn trí hết và tất cả chúng ta đều là những kẻ dị hơm theo cách riêng của mình.”
“Sao anh biết được?” cô vặt lại, sụt sịt mũi và nhìn anh giận dữ. “Chắc hẳn anh có một cuộc đời may mắn ở vùng ngoại ô. Không bận tâm. Không lo lắng, Một cuộc đời hoàn hảo.”
Anh trao cho cô ánh nhìn vô cảm. “Tôi từng bị ngược đãi khi còn nhỏ. Các binh lính Châu Phi đã ép tôi hít thuốc súng và cô-ca-in rồi cày nát nhiều ngôi làng với khẩu Uzi của tôi. Hãy thương tiếc cho tôi và thôi ca thán về việc sẽ chẳng ai yêu cô đi,” anh điềm tĩnh gợi ý. Vẻ mặc kinh ngạc của cô quả là vô giá. Anh trao cho cô ánh nhìn lãnh đạm và dịu giọng lại. “Cô còn trẻ, mạnh mẽ và là một kẻ khó xơi. Với sự thông minh sẵn có, cô sẽ ổn thôi. Đừng để ai nói với cô khác đi cả. Kể cả chính cô cũng không.”
Vẻ mặt của Olivia dịu lại và sau một lúc, cô khẽ mỉm cười. “Anh được đấy, Reed, tôi cho là vậy. Sẽ chẳng có ai yêu anh đâu, nhưng anh được đấy.”
Anh trao cho cô nụ cười nhăn nhở, “Cảm ơn, Cô Ruiz. Tôi sẽ nhớ điều đó khi cô cầu xin sự cảm thông.”
Cô thở dài. “Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây được không? Tôi thật sự rất mệt. Nói chuyện với anh khiến tôi giảm mất một năm tuổi thọ đấy.”
“Muốn tôi tắt đèn không? Bóng tối sẽ giúp cô thổ lộ à?” anh nói và chỉ đùa cợt nửa vời.
“Vui nhỉ.”
“Tôi thử thôi,” anh nói. “Mai tôi sẽ quay lại.” Anh dừng lại và cúi ngang tầm với cô. “Nghe này. Chúng ta sắp hết thời gian rời, Cô Ruiz.
Chúng ta cần phải đến được buổi đấu giá đó, và cô chính là hi vọng duy nhất để cứu những người khác, như bản thân cô, Nancy, Kid, Celia. Tất cả bọn họ. Tôi không muốn em quên mất mục tiêu đó. Tôi sẽ lắng nghe cô, tôi thậm chí sẽ cố nhìn nhận mọi chuyện theo cách của cô, nhưng vào phút cuối…cô được an toàn. Những người khác thì không may mắn như thế.”
Cô gật đầu nghiêm túc. “Tôi biết, Reed. Tin tôi đi, tôi biết. Tôi cũng không muốn những tên khốn xấu xa kia thoát được tội. Tôi thật sự không muốn.”
“Tôi hi vọng thế, Cô Ruiz. Ngủ chút đi.” Matthew đứng dậy và thu gom mọi thứ, ghi nhớ phải tắt máy ghi âm rồi nhét vào áo khoác, nơi nó sẽ không thể nào lạc mất được.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
27 chương
21 chương
43 chương
53 chương
17 chương