Calvin không muốn bỏ lại cô một mình. Anh ta đưa cô quay về căn hộ của cô, nhưng có vẻ hoàn toàn không có khả năng rời khỏi cô một bước. Cô ngồi trên trường kỷ và theo dõi anh ta khi anh ta lảng vảng không ngừng quanh cô, tự hỏi không biết anh ta muốn gì? Anh ta cũng không ngừng theo dõi cô, với một cái nhìn khổ não trong đôi mắt xám, như vẻ anh ta vẫn không thể tin nổi việc cô vừa làm. Cuối cùng bước chân của anh ta bắt đầu tác động đến thần kinh cô, thậm chí xuyên qua cả sự sự thờ ơ trong tình cảm mà cô đang giam mình vào. “Calvin, tôi xin lỗi,” cô nói với giọng nhẹ nhàng nhất mà cổ họng rát bỏng của cô cho phép. “Tôi biết anh đã khuyên tôi làm điều thực tế nhất.” “Không phải thế.” Giọng anh ta nghèn nghẹt. “Chỉ là…à , chó thật, tôi đã quên cách tin tưởng vào một ai đó, để đơn giản có thể coi trọng lời nói của họ trong một vấn đề. Tôi nên tin vào cô, nhưng tôi đã không làm. Tôi đã quá bất cần đạo lý đến nỗi tôi nghĩ việc cô phạm tội hay vô tội cũng không quan trọng với vai trò một luật sư như tôi. “Nó không quan trọng. Không thể là vấn đề quan trọng, nếu không anh sẽ không có khả năng làm đúng công việc của anh.” Tại sao cô lại cố an ủi anh ta? Cô đã rất mệt, và cô muốn đi ngủ. Nếu anh ta về đi, cô sẽ có thể cuộn trong chăn và nằm trên trường kỷ. Cô cảm thấy như mình không có khả năng cố gắng thêm chút nào nữa. Hai chân và hai tay cô nặng như chì, và sự mệt nhọc như muốn níu cô xuống. Ai đó gõ cửa, với những âm thanh như họ đang sử dụng cả nắm đấm tống thình thình vào cánh cửa. Calvin nhìn cô, nhưng Tessa không có cử động nào chứng tỏ cô sẽ đứng dậy trả lời. Cô tiếp tục thu mình ngồi thật yên, giống như một con vật nhỏ nép mình lại khi thấy bóng diều hâu bay ngang, nên anh ta phải tự ra mở. Brett Rutland đứng chắn ngay cửa, mặt anh tối thui và dữ tợn, mắt anh tàn bạo. “Cô ấy sao rồi?” anh quát . Calvin quay lại nhìn Tessa, nhưng cô vẫn chằm chằm nhìn thẳng trước mặt, không hề liếc sang phía họ. Brett huých vai đẩy anh ta sang bên cạnh, không thèm để ý đến vẻ khó chịu của Calvin, “Ông Rutland, thế này khá là không hợp pháp_” “Tôi cóc thèm quan tâm đến hợp pháp,” Brett quát, bước qua chỗ Tessa và ngồi xổm xuống trước mặt cô để anh có thể nhìn thấymặt cô. Ánh mắt cô trượt khỏi anh nhìn chằm chằm một cách mù quáng vào một điểm nào đó trên tường. Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, và cái đụng chạm thật nhẹ đó làm anh giật nảy mình. Đã quá lâu rồi từ khi anh được sờ lên da cô đủ gần để hít thở, cảm nhận mùi hương huyền ảo của cô. Anh muốn bế cô lên tay và ôm cô sát vào người, nhưng cô quá nhợt nhạt và cứng đờ, thực tế cô chẳng cần một cử động rõ rệt nào mà đã lùi xa anh. Hai bàn tay cô lạnh như băng. Anh đoạt lấy bàn tay kia của cô và cầm cả hai trong tay anh, cố gắng sưởi ấm chúng. “Tessa, anh rút lại lời buộc tội rồi. Em có hiểu không? Em trong sạch. Em không phải sợ nữa đâu.” Calvin khích động không nói lên lời. “Cái gì? Anh rút lại lời buộc tội rồi à? Nhưng tại sao_ Tôi không hiểu.” “Tôi sẽ giải thích cho anh trong một phút nữa,” Brett nói , vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt Tessa. “Tessa, em có hiểu anh đang nói gì với emkhông?” “Có,” cô thầm thì, quá tê liệt để có cảm giác gì đó, không khuây khoả, hay ngạc nhiên, hay thậm chí tò mò. Cô không muốn cảm nhận gì hết; cô không muốn nghĩ ngợi gì hết. Không phải bây giờ, với Brett đang ở quá gần. Tại sao anh không đi đi? Tại sao anh không bỏ tay cô ra? “Giọng em bị sao thế?” anh hỏi sắc sảo. Lúc đó cô mới nhìn anh, và anh hít vào một hơi, chấn động mạnh vì cài nhìn trong mắt cô. “Cút đi.” Một cái gì đó trong mắt cô, trên mặt cô, làm anh phải buông cô ra. Anh thả tay cô và đứng dậy, nét mặt màu đồng của anh xạm lại. “Chúng ta nói chuyện trong bếp,” anh bảo Calvin, và hai người đàn ông rời khỏi phòng. Tesa ngồi yên tại chỗ, lo lắng hoảng sợ rằng họ đang thảo luận về cô, nhưng nói cho cùng thì cô cũng chẳng có khả năng vào đó khi Brett đang ở đó. Sự hiện diện của anh áp đảo cô, mang lại quá nhiều nỗi đau để cô có thể kìm nén được, để cô thậm chí đương đầu bằng mọi cách ngoại trừ chấp nhận sự tồn tại của nó. Cô không thể xem xét nó, định nghĩa nó rõ ràng , cô không thể đối mặt với nó. Có vẻ như thời gian trôi qua quá chậm, như thể họ đã biến mất hàng giờ trong bếp. Cô mong muốn một cách tuyệt vọng được nằm xuống và ngủ, nhưng cô không dám, không với Brett đang ở quá gần. Họ có thể nói về chuyện gì được? Chắc chắn không phải không có những trở ngại hợp pháp liên quan tới việc bỏ qua lời buộc tội chống lại ai đó? Lời buộc tội đã bị bỏ qua, anh đã nói vậy. Cô đã tự do. Cô không còn bị bóng ma ác nghiệt của nhà tù treo lơ lửng trên đầu nữa. Tại sao có vẻ như cô lại chẳng có cảm giác gì vậy? Khi họ ra khỏi bếp, Calvin lại gần và xiết chặt tay cô. “Cô sẽ ổn thôi,” anh ta đoan chắc một lần nữa với cô. “Ông Rutland sẽ trông nom giải quyết hết mọi việc. Tôi phải quay lại văn phòng đây, nhưng tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.” “Chờ chút,” Tessa thì thầm tuyệt vọng, mắt cô toé lửa nhìn Brett. Anh ta sẽ không bỏ cô một mình với Brett chứ? “Ông Rutland sẽ trông nom giải quyết hết mọi việc,” Calvin nhắc lại; rồi anh ta thả tay cô ra và bước ra cửa. Tessa cố gắng nhúc nhích chân. Cô phải dừng anh ta lại; cô phải làm gì đó. Cô không thể ở đây với Brett! Nhưng Brett đã dời chỗ, đôi vai rộng của anh chắn đường cô khi anh đưa Calvin ra cửa, và Tessa do dự, không muốn đi quá gần anh. Anh đóng cửa sau lưng Calvin, và quay lại đối diện cô. Tuyệt vọng mang lại cho cô sức mạnh. Cô nuốt vào, làm cổ họng cô thít chặt lại vì đau, nhưng cô nhìn thẳng vào anh và nói khàn đục, “Cút ra khỏi nhà tôi.’ “Giọng em bị sao vậy?” anh hỏi lại, không đếm xỉa đến mệnh lệnh của cô. Trước khi cô có thể tránh khỏi anh, anh bước tới đứng thật sát vào cô, và lần đầu tiên cô để ý thấy anh cầm một ly cốc thuỷ tinh trong tay, một ly dựng đầy một thứ chất lỏng trong vắt, hơi vàng. Anh đặt ly vào tay cô, quấn ngón tay cô quanh nó, nó quá nóng đến nỗi cô gần như không thể nắm vào được. “Nước chanh nóng,” anh nói. “Uống đi. Nó tốt cho họng của em đấy.” Cảm giác giống như thiên đường với những ngón tay giá lạnh của cô, và vì đó là một phương thuốc chữa bệnh mà cô thường xuyên được dùng khi còn là một đứa trẻ, cô nâng ly lên môi và cẩn thận uống một ngụm nước nóng bỏng, thơm thơm, vị chua chua, ngọt ngọt. Hương vị gợi lên một ký ức ngọt ngào trên lưỡi cô, và làm cổ họng cô bỏng rát, nhưng tất cả những cảm giác đó đều thật tốt. “Giọng em bị sao vậy? Em bị ốm hả?” Tại sao anh không thể chỉ để cô một mình? Anh sẽ lại tiếp tục làm phiền cô bằng việc nhắc đi nhắc lại một câu hỏi cho đến khi cô phải gào lên, hay phát điên , hay cả hai. “Không, tôi không ốm!” cô gào, nhưng chỉ phát ra những âm thanh lào phào, the thé. “Vậy em bị sao?” Tính kiên trì của anh ăn mòn cô, phá huỷ sự kiềm chế của cô, nhưng mặt khác, anh là người đàn ông duy nhất có khả năng làm cô phải phản ứng theo những cách mà cô không thể kiềm chế được. Cô giật người ra khỏi anh, một cơn run rẩy không rõ ràng bắt đầu làm cơ thể cô rung lên khi cô nhìn anh chăm chú, nhìn khuôn mặt cứng rắn, đẹp trai và ánh xanh biếc đến choáng váng của mắt anh, cùng một khuôn mặt và đôi mắt đã làm cô choáng váng ngay từ lần đầu tiên cô gặp anh. Cô yêu anh, và anh phản bội cô. Cơn run rẩy trở nên tồi tệ hơn, và đột nhiên cô nổi cơn thịnh nộ, mặt cô rúm ró khi cô hất thẳng thứ chất lỏng trong ly vào anh. “Mẹ kiếp anh! Tôi căm thù anh! Tôi căm thù anh, anh có nghe không?” Đêm trước, âm thanh của giọng nói anh đã làm gãy vụn cái hàng rào cô đã dựng quanh nỗi đau của mình, và bây giờ anh lại làm sụp đổ sự kiềm chế cô đã áp đặt lên cơn giận ngùn ngụt trong lòng cô. Cô lao vào anh, hai nắm tay cô đấm vào mặt anh, ngực anh, và bất cứ nơi nào trên cơ thể anh mà cô có thể chạm đến, gào lên hung dữ bằng giọng khàn khàn của cô, nhưng áp lực trong cổ họng cô quá nhiều nên giọng cô bắt đầu trở nên yếu dần, cho đến khi cô gào đến mấy cũng chỉ là tiếng lào khào trong cổ họng. Những giọt nước mắt chảy như suối trên má cô trong khi cơn điên giận vẫn chưa hề nguôi. Brett giật đầu ra sau, bảo vệ mặt anh, nhưng anh vẫn đứng nguyên đó và để cô đấm thình thịc lên ngực anh, chấp nhận chịu đựng những cú đấm và nỗi đau, cơn thịnh nộ, tim anh nhức nhối vì những gì anh đã gây nên cho cô. Khi sức lực cô đã kiệt, cô yếu ớt ngả mình vào anh, và chỉ tới lúc đó anh mới đặt tay vòng quanh cô, giữ yên những nắm tay đang đập yếu đuối vào ngực anh. “Bé yêu, anh sẽ để em dội nước sôi vào anh nếu việc đó làm em cảm thấy khá hơn,” anh nói rời rạc, vùi môi anh vào tóc cô, trán cô, hai bên thái dương cô. “Trời ơi, nếu anh có thể làm lại từ đầu!” Đó là một tiếng than chua xót từ sâu thẳm tâm hồn anh. Cảm giác vòng tay anh quanh cô quá đau đớn đến nỗi cô gần như không thể chịu được, nhưng cô cũng không đủ khả năng để đẩy anh ra. Áo sơ mi và áo khoác ngoài của anh nhớp nháp vì nước chanh cô đã hắt vào anh, và nó cũng làm tóc cô, mặt cô nhớp nháp theo, nhưng đầu cô vẫn ngả mệt mỏi trên vầng ngực rộng lớn của anh. Nước chanh không thể phá hỏng vải len đắt tiền, cô mơ hồ nghĩ, nhưng cô cô rất mừng là anh sẽ phải trả giá đắt để làm sạch nó. Căn phòng chuyển động xoay tròn quanh cô khi anh xốc cô lên tay và bế vào trong bếp, nơi anh đặt cô ngồi xuống một cái ghế. Anh nhúng ướt một cái khăn giấy và lau lớp nước chanh nhớp nháp trên mặt cô rồi chấm nhẹ lên tóc cô. Rất nhẹ nhàng, anh rút những cái ghim khỏi búi tóc trên đầu cô, vọc những ngón tay trong tóc cô, thả đám mây sẫm màu tràn xuống vai cô. Rồi anh đổ thêm một ly nước chanh nữa và ấn vào tay cô. “Đây là cốc nước chanh cuối cùng rồi đấy nhé. Cứ hắt nó vào anh nếu em muốn, nhưng nó sẽ có tác dụng tốt hơn cho em nếu em uống nó.” Cô ngoan ngoãn vâng lời uống ly nước chanh, quá kiệt sức và trống rỗng để làm gì khác, nhìn theo anh khi anh cởi bỏ áo khoác ngoài và ném nó lên thành ghế, rồi cởi khuy áo sơ mi rồi cũng lại cởi luôn ra. Cảnh tượng thân hình để trần đến thắt lưng, mạnh mẽ của anh làm dạ dày cô nôn nao. Cô đã từng quấn ngón tay trong lớp lông sẫm phủ trên lồng ngực rộng của anh, đã để ý thấy màu nó sẫm hơn màu nâu vàng có những vệt sáng như ánh mặt trời của tóc anh. Ký ức của cách thân hình anh phản ứng với những ngón tay âu yếm ve vuốt, tìm tòi của cô làm cô giật mình đưa mắt khỏi anh để nhìn chằm chằm mù quáng xuống sàn nhà trong lúc anh lau nước chanh ở trên ngực và vai mình, nhưng cô cô vẫn nhìn thấy trong tâm trí cô cách những cơ bắp trên cánh tay, lưng anh cong lại khi anh cử động, bắp tay anh vồng lên, gợn sóng. “Nào, uống hết đi em,” anh nói nhẹ nhàng, và cô nhảy chồm lên, vì cô không nhận ra anh đã đến ngay sát. Anh đang dùng một cái khăn lau khắp mình, nhưng vẫn chăm chú theo dõi cô. Cô uống hết phần nước chanh còn lại, rồi đưa cho anh chiếc ly rỗng. Anh tráng qua và đặt nó lên giá cho khô, rồi quay lại chỗ cô, cúi xuống, một tay luồn dưới khoeo chân cô, còn tay kia tay vòng qua lưng cô. Anh nhấc cô lên, và Tessa bật ra một tiếng kêu khàn khàn phản đối. “Thôi nào ,” anh vỗ về. “Đừng cố nói, em sẽ làm đau cổ họng thêm đấy. Em kiệt sức rồi, và em cần ngủ. Anh sẽ chỉ đặt em lên giường thôi. Khi nào thức dậy em sẽ cảm thấy khá hơn, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện.” Anh đưa cô vào trong phòng ngủ, và nỗi sợ hãi làm cô vặn vẹo trong vòng tay anh, nhưng tất cả sức lực của cô đã rời bỏ cô, và anh cởi bỏ quần áo cho cô dễ dàng như cới quần áo cho một đửa trẻ đang giận dỗi. Khi cô không còn gì trên người, anh đặt cô vào giữa những tấm chăn mát mẻ, rồi lại phía cửa sổ, kéo những tấm màn xuống, cấm những tia nắng mặt trời California không được bén mảng vào phòng. Cô nằm đó ớn lạnh, không muốn ngồi dậy trong khi anh đang ở đó, phơi trần cô ra cho anh một lần nữa, và tương đương như thế, cô cũng không muốn nằm trên cái giường này. Anh tháo giầy và tất, rồi cởi quần và quẳng xuống. Tessa gắng sức ngồi dậy, một lời phản đối câm lặng trên môi cô. “Đừng, đừng cố nói gì hết,” anh nói nghiêm nghị, rút chân ra khỏi quần đùi và tới với cô hoàn toàn khoả thân không hề e ngại. Anh lên giưòng với cô và ấn cô nằm lại xuống gối. “Chỉ ngủ thôi, bé con. Anh sẽ ôm em, chỉ thế thôi. Anh noi trước rồi, không nói chuyện đâu đấy,” anh nhắc lại khi cô lại cố gắng nói gì đó. “Em bắt họng em làm việc quá sức rồi, và bây giờ em sẽ phải để cho nó nghỉ.” Anh kéo cô áp vào anh, thân hình trần truồng của anh nung nóng cô như một cái lò sưởi, hơi ấm bao phủ cô và chìm ngập trong cô. Vòng tay anh như một cái cùm bằng da thịt, xiết chặt quanh cô, và cái hõm trên vai anh làm thành một nơi nghỉ ngơi thuận tiện cho đầu cô gối lên. Sức ép khẩn thiết đầy nam tính của anh làm cô vùng vẫy yếu ớt một lúc, nhưng anh không làm hành động nào có tính tán tỉnh tình dục với cô, chỉ đơn thuần ôm cô, và cô quá mệt mỏi nên cuộc đấu tranh của cô ngừng ngay sau một lúc ngắn ngủi. “Ngủ đi, em yêu,’anh thì thầm, và cô ngủ. Nhiều giờ sau, cô thức dậy trong bóng tối hoàn toàn và với nhu cầu phải sử dụng nhà tắm. Cô chiến đấu với vòng ôm xiết chặt của anh và những tấm trải giường lùng nhùng để thoát ra, loạng choạng, vẫn còn ngái ngủ, vào phòng tắm. Khi cô ra ngoài thì anh đang đứng dựa vào tường bên ngưỡng cửa, chờ cô. Không nói một lời, anh đưa cô về lại giường và một lần nữa thu xếp để cô nằm trong vòng tay anh. Tessa vùi mặt cô vào nơi cổ khoẻ mạnh, ấm áp của anh, hít thở mùi thơm nhẹ như xạ, không thể quên của da anh, và lại chìm sâu vào giấc ngủ, những giấc ngủ dài, vô thức chính là những gì cô cần cho cả cơ thể và tinh thần cô. Khi cô thức lại lần nữa, cô đang nằm một mình trên giường, và với một cảm giác nhạy cảm vô điều kiện với ánh sáng mặt trời và sự chuyển vận của thời gian làm cô nhận ra trời đã ngả chiều, nó có nghĩa cô đã ngủ hơn hai mươi tư giờ là ít nhất. Cô cảm thấy đờ đẫn vì ngủ nhiều, nhưng vẫn khoẻ hơn lúc trước khi ngủ mà tới bây giờ cô cảm thấy như đã là cả một thiên thu. Brett có còn ở trong nhà cô không nhỉ? Kỳ cục, cô không thấy hoảng sợ bởi khả năng anh vẫn còn đây. Được nghỉ ngơi đủ, bây giờ cô đã có khả năng đối mặt với anh. Ra khỏi giường, cô quấn mình trong một cái áo choàng, hơn là phải mất công tìm quần áo và vào phòng tắm. Tắm dưới vòi sen là thứ cấp thiết nhất trong kế hoạch của cô, và cô tắm thật lâu, để cho dòng nước mát rửa sạch đầu óc lơ mơ của cô. Những lễ nghi nho nhỏ trong việc đánh răng và chải đầu thật dễ chịu, làm cô cảm thấy khá hơn lúc trước. Phát hiện ra Brett đang kiên nhẫn chờ ngoài phòng tắm làm toàn thân cô run rẩy phản ứng, nhưng nỗi sợ hãi đã không còn nữa. “Bữa sáng đang chờ em,” anh thông báo, rồi khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không lấp lánh trên mắt anh. “Anh đoán là bây giờ vẫn là bữa sáng, mặc dù đã gần bốn giờ chiều rồi. Anh ước chừng em sẽ thích cháo bột yến mạch, nếu không em đã không mua nó, và đó là thứ dễ nuốt nhất cho cổ họng của em. Cổ họng em thế nào rồi? Em có thể nói được chưa?” “Được,” cô trả lời, hơi xấu hổ vì giọng cô ồm ộp như ếch kêu. Bàn tay cứng và ấm của anh vươn tới cổ tay cô, và trước khi cô có thể giật ra, anh cúi xuống và hôn nhanh lên môi cô. “Đừng lo. Em sẽ sớm lấy lại giọng thôi mà,” anh an ủi, âu yếm đẩy cô về phía bếp bằng áp lực của bàn tay anh. Cô quá ngơ ngác bởi cái chạm khẽ của môi anh trên môi cô làm hai tay cô run rẩy khi cô ăn cháo bột yến mạch nóng, đồ ăn mà anh đã chuẩn bị ngay khi nghe tiếng cô lục đục tỉnh dậy. Tại sao anh lại hôn cô? Quan trọng hơn, tại sao anh lại mất công ở lại cả đêm với cô? Chắc chắn không phải vì tình yêu, cô mệt mỏi nghĩ. Hối hận, có thể. Tốt thôi, đấy là thập giá mà anh phải tự vác lấy, vì cô đã có vấn đề riêng của cô phải lo, và điều ít nhất có thể là rũ bỏ anh. Nếu như cô có thể. Nếu như cô có thể nhìn thấy một ngày khi cô không còn nghĩ tới anh, thậm chí chỉ cần thức dậy buổi sáng mà không mong mỏi rằng anh đang ở cạnh cô. Chẳng hiểu sao, cô chỉ không nghĩ ngày đó sẽ có bao giờ tới. Anh đang mặc một bộ quần áo mới, cô để ý, quần khaki và áo thun trắng ôm sát người, với tay áo xắn cao để lộ cánh tay khỏe mạnh. “Anh về khách sạn lúc nào thế?” cô hỏi giọng khản đặc, chỉ vào quần áo anh. “Anh không về. Anh gọi Evan, và anh ấy mang quần áo lại đây cho anh. Anh không muốn để em lại, dù chỉ một giờ.” Cô ngẫm nghĩ uống một ngụm cà phê, và phải mất một lúc cô mới bắt đầu nói. “Em ổn. Em sẽ không làm gì ngu ngốc đâu, nếu đấy là điều anh đang nghĩ tới.” “Không, đấy không phải là điều anh nghĩ. Anh chỉ sợ em thức dậy lúc anh ở ngoài, và khoá cửa không cho anh vào,” anh nói rành mạch. Cô gật đầu. “Đúng thế,” cô nói. “Anh không thể bỏ lỡ cơ hội, không phải bây giờ.” Giọng anh trở nên khô khan. “Anh biết anh không thể đền bù lại cho em những đau khổ em đã phải trải qua suốt tuần vừa rồi, nhưng anh thề anh sẽ dùng hết thời gian còn lại của đời anh để cố gắng đền bù cho em.” Tức giận nổi sóng trong cô. “Tôi không cần anh hối hận! Tôi nói với anh rồi, tôi rất ổn.” Anh uống cà phê của mình, không đáp lại lời tuyên bố nóng nảy của cô. “Anh đã gọi Dì em,” anh nói , làm cô hoàn toàn ngạc nhiên. “Anh đã tìm thấy số của bà trong sổ điện thoại của em. Tiện thể, em để tên bà ở vần chữ D, thay vì vần S.” “Bà là Dì Silver, chứ không phải là dì Silver,” Tessa rối ruột thì thầm. “Tại sao anh lại phải gọi bà?” “Anh biết dì đã phải lo lắng cho em, và anh muốn bà biết rằng mọi việc đã qua, ít nhất là về phía em. Anh thì vẫn còn phải bắt tên ăn cắp,” anh nói thêm dứt khoát. Tessa lại bị ngạc nhiên lần nữa. “Anh nói thế có ý gì?” “Anh biết em không làm chuyện đó.” “Anh biết? Thế còn tất cả những chứng cứ vững chắc của anh thì sao?” cô hỏi, bối rối đứng lên. “Anh sai. Em không làm việc đó.” Vẻ điềm tĩnh trong ánh mắt anh gây nên một tác động trái ngược với cô; nó làm cô bàng hoàng thay vì trấn an cô. Cô đã không thật sự nghĩ tới những lý do của nó, đã không tự đặt câu hỏi lý do nào làm anh rút lời buộc tội. Cô đã đơn giản cho rằng đó là vì anh cảm thấy thương hại cho cô, hay có lẽ lương tâm bị cắn rứt vì sự thật là anh đã quyến rũ cô chỉ vì mục đích điều tra. Để nghe anh nói một cách thẳng thừng rằng anh nghĩ cô vô tội là điều khó khăn nhất cô có thể đón nhận “Tôi không hiểu,” cô nói dao động. “Tại sao bây giờ anh lại tin tôi, lúc trước anh không tin tôi cơ mà? Những chứng cứ vẫn giữ nguyên chứ? Hay là anh biết thêm điều gì khác?” “Không. Chẳng tìm thêm được chút thông tin nào hết.” Sẽ mất nhiều thời gian để giải thích những cảm giác của anh cho cô hiểu, và cô đằng nào thì cô cũng vẫn chưa sẵn sàng để lắng nghe. Anh đã nằm thức rất lâu đêm qua, ôm cô trong vòng tay trong lúc cô ngủ., rà soát lại cái ý nghĩ đột ngột, mạnh mẽ của anh rằng anh đã sai khi buộc tội cô. Một phần là choáng ngợp vì nhận ra cảm giác kiên định của cô về danh dự quá mạnh mẽ đến nỗi cô sẽ không phản bội lại nó, thậm chí cả khi để bảo vệ bản thân cô. Nhưng nhiều hơn nữa, là cách mà cô yêu, cái cách cởi mở, không giữ lại chút gì cho mình khi cô dâng tặng bản thân cô, và sự trinh trắng của cô, cho anh. Cô đã hai mươi lăm tuổi, và cô đã hứa hôn hai lần trước đây. Anh chắc chắn không mong chờ cô còn là một trinh nữ. Chẳng ai nghĩ thế cả. Cô sẽ không còn là một trinh nữ nếu thiếu một tư cách đứng đắn, một sự hiểu biết thầm kín rằng có lẽ cô vẫn chưa sẵn sàng cam kết bản thân với một loại quan hệ thân mật với đàn ông. Cô đã không yêu vị hôn phu của cô đủ nhiều để tha thứ cho tính không chung thuỷ của anh ta, và cô cũng không yêu anh ta đủ nhiều để trao cho anh ta bản thân cô. Anh cảm thẩy sự căng thẳng cuộn trong bụng. Cô có yêu anh nhiều đủ để tha thứ cho anh không? Cô đã yêu anh đủ nhiều để dâng hiến cho anh vị ngọt ngào của cơ thể cô, nhưng đó là trước khi anh đã đánh cắp tình yêu của cô và chà đạp lên nó. Anh sẽ phải làm gì đây nếu cô không thể tha thứ cho anh? Tessa đứng ngập ngừng cạnh ghế cô, nét biểu hiện trên mặt anh làm cô né tránh chủ đề chính. Thay vì thế cô quay lại đề tài trước đó. “Dì Silver nói gì?” “Dì khóc,” Brett nói ngắn gọn. Bà cũng đã nói vài điều với anh làm cháy xém cả đường dây điện thoại, nhưng đó là chuyện riêng giữa anh và Silver. Anh cũng xứng đáng phải nghe những điều mà bà đã nói. Nó không kết thúc cho đến khi bà kết tội anh lợi dụng Tessa xong anh mới ngừng bà lại được một lúc. Silver, ít nhất, bây giờ đã biết chính xác ý định của anh liên quan tới Tessa. Nhưng làm Tessa nhận thức được , mặc dù vậy, hoàn toàn là một việc khác, và anh biết anh phải kiên nhẫn. Chỉ có thời gian mới chữa lành được vết thương anh đã gây ra cho cô. Cô thậm chí sẽ không thèm nghe anh lúc này nếu anh cứ cố nói với cô là anh yêu cô. “Dì có… Dì có quay lại đây cuối tuần này không?” “Không. Việc đó không cần thiết.” Đầu cô ủ rũ gục xuống. “Vậy tôi nghĩ tôi sẽ về nhà.” mặc dù giọng cô vẫn còn khản đặc, thì nó vẫn đầy thiết tha khi cô nói “về nhà.” Cô mong mỏi sự tĩnh lặng và hùng vĩ của những ngọn núi ngập tràn màu xanh tươi mát huyền ảo của mùa xuân. Cô có thể đi bộ hàng dặm đường dài, du lịch trong rừng như cô vẫn làm hàng năm cho đến khi cô chuyển tới California, để sự tĩnh mịch xoa dịu tâm hồn bầm dập của cô. Chắc chắn chẳng có gì còn lại cho cô ở đây nữa. Cô đã rời bỏ Tennessee trong một nỗ lực để vượt qua nỗi đau mà Andrew mang lại cho cô, và cô đã thành công hơn là cô nghĩ. Andrew chẳng là gì ngoài một ký ức mơ hồ lúc này, mãi mãi bị thiêu rụi trong trái tim cô bởi ngọn lửa mà Brett đã nhóm lên. Cô muốn về nhà. Brett choáng váng bởi ý nghĩ cô có thể đơn giản đóng gói đồ đạc và bỏ đi, và anh không thể theo cô, bây giờ không thể. Anh bị giam chân ở Los Angeles cho đến khi anh tìm ra được kẻ tham ô, nên anh sẽ phải giữ Tessa lại với anh. Nếu anh để cô đi bây giờ, anh sợ rằng anh sẽ không bao giờ có khả năng mang cô trở lại nữa. “Em không thể bỏ đi bây giờ,” anh nói gay gắt. Cặp mắt xanh lục của cô mở to sợ hãi. “Tôi không thể à?” “Anh cần em giúp,” anh nói, ứng biến nhanh nhạy. Cô thận trọng. “Giúp anh làm gì?” “Vẫn chưa ai biết lời buộc tội chống lại em đã bị huỷ bỏ. Kẻ tham ô sẽ phải cảm thấy an toàn, nhưng nếu em bỏ đi, sẽ đánh động hắn ta. Hắn có thể sẽ ôm tiền chạy trốn.” “Hắn?” tesa hỏi, mày nhướng lên. “Một cách diễn tả thôi.” Sau một phút, cô nói, “Tôi không quan tâm nếu anh bắt được anh ta hay không.” Anh cũng đứng lên, khá bực mình. “Em không muốn bắt được kẻ là nguyên nhân khiến em suýt phải vào tù à?” Tự động, cô bước lùi lại. “Tôi biết tôi nên muốn một tội phạm phải bị bắt và trừng phạt, nhưng vào lúc này tôi không quan tâm. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là quên hết chuyện này…tất cả chuyện này. Mọi thứ.” Bao gồm cả mình, anh tức giận nghĩ. Quá tồi, vì anh sẽ không để nó xảy ra. Đôi mắt xanh biển của anh chỉ còn là hai khe hẹp giận dữ khi anh chìa tay chạm vào cô, bàn tay vẫn dịu dàng cho dù anh đang tức giận. Cô cứng người lại trước cái đụng chạm của anh, nhưng không chống lại anh khi anh xoa dịu cô trong vòng tay, ôm cô vào người anh trong khi vuốt ve tóc cô. “Em đang kiệt sức , và em vừa trải qua một giai đoạn khó khăn,” anh thầm thì. “Bé con đáng thương, anh sẽ đền bù cho em vì những điều tồi tệ mà anh đã làm. Bây giờ em không cần phải lo nghĩ gì nữa; anh sẽ chăm sóc cho em.” “Tôi không kiệt sức, và tôi có thể tự chăm sóc cho tôi.” Thân mình to lớn của anh áp vào cô, sống động nhắc cô nhớ tới những lần khi anh ôm cô đặt dưới người anh, làm tình với cô đầy xúc cảm đến choáng váng. Lời phản đối của cô được tự động nói ra, và cô có thể làm thinh với tất cả sự chăm sóc mà anh dành cho cô. “Anh nhớ được ôm em quá,” anh nói khàn khàn, di môi trên thái dương cô. “Em có mùi thật ngọt. Nói anh nghe nào, em yêu. Em có thai chưa? Em đang mang thai con anh phải không?” Nỗi đau đập vào cô như sét đánh. Có phải đấy là lý do tại sao anh bỏ qua lời buộc tội không? Tất cả những lời anh nói anh tin cô vô tội chỉ là do thế? “Không,” cô gần như quát lên, chống tay cô vào bụng anh và cố đẩy anh ra. “Không, tôi không có thai. Tôi đã thấy tuần trước.” Anh kéo tay cô ra khỏi bụng anh và dịu dàng ép hay tay cô ra sau lưng cô, giữ chúng ở đó với một bàn tay to lớn của anh. Anh thấy thất vọng vì cô vẫn chưa có mang con của anh, nhưng anh biết như thế là tốt nhất. Anh không muốn cô liên tưởng sự thụ thai đứa con đầu lòng của họ với bất cứ thứ gì ngoài niềm vui sướng, và cả tình yêu. Cô thật quá tuyệt trong vòng tay anh, giống như một phần cơ thể anh đã bị mất đi, và nay đã tìm thấy lại. Cảm giác cặp vú rắn chắc, tròn trịa của cô ấn vào anh làm cơ thể anh khuấy động, tình trạng càng bị trầm trọng thêm bởi sự thật là anh đã ôm cô trần truồng trong vòng tay anh suốt đêm qua, mong mỏi được ân ái với cô nhưng vẫn biết rằng cô đã kiệt sức, rằng cô vô cùng cần được ngủ. Tessa có thể cảm nhận được điều đang xảy ra với anh, và cổ họng cô thắt lại vì sợ hãi trộn lẫn với cảm xúc vô cùng hạnh phúc vẫn chưa quên. Cảm giác hạnh phúc đã là quá khứ của cô lúc này, một ký ức không bao giờ rời bỏ cô, và cô sợ anh vì cô quá dễ bị tổn thương bởi anh. Cô yêu anh, và anh đã làm cô đau đớn nhiều hơn cô từng tưởng tượng. “Brett, xin anh,” cô rên lên. “Tôi không muốn điều này xảy ra. Tôi không thể chịu đựng được, không phải bây giờ. Xin anh.” “Anh biết,” anh khàn khàn khẳng định lại với cô. “Anh biết. Anh sẽ không làm gì đâu ngoài ôm em. Em biết là anh sẽ không ép buộc em mà, phải không nào?” “Vâng.” Cô nói thầm thì. Trong việc này, cô tin anh. Về thể xác, anh chưa bao giờ làm gì khác ngoài âu yếm, dịu dàng với cô. Anh thư giãn một chút, nhưng anh vẫn ôm chặt cô vào anh, và dần dần cô cũng thư giãn. Dù sao thì cô cũng đã ngủ hoàn toàn khoả thân trong vòng tay anh đêm trước. Và anh đã không làm gì, nên cô cảm thấy an toàn khi đứng trong bếp với đầy đủ quần áo. Chuông cửa reo. Và cô giật người ra khỏi vòng tay anh, dáo dác nhìn quanh như một con vật nhỏ hoảng hốt. “Đừng lo,” anh dỗ dành, cau mặt trước phản ứng của cô. “Chắc là Evan đấy. Anh bảo anh ấy tới đây vào chiều muộn và bọn anh sẽ bắt đầu làm việc.” “Tại sao các anh không làm việc trong phòng khách sạn?” cô hỏi gặng, theo anh vào phòng khách. “Vì anh không còn phòng khách sạn nữa,” anh giải thích trơn tuột, và mở cửa cho Evan. Tessa có một cảm giác báo động rằng đã quá chắc chắn để khẳng định một điều nghi ngờ. Hơn thế nữa, cô biết. Nhưng mối quan hệ của họ quá rối rắm và quá riêng tư với cô để có thể tiếp tục vặn vẹo anh với sự hiện diện của Evan, và đó chính là điều mà Brett có thể đang rất hy vọng. Evan chào cô với sự thân thiện nhiệt tình làm cô không muốn gặng hỏi Brett ngay lúc này, đặc biệt là khi anh đang đặt cánh tay to khoẻ của anh quanh eo cô và kéo cô xuống với anh trên trường kỷ, giữ cô bên cạnh anh khi Evan bắt đầu rút tài liệu, giấy tờ ra khỏi cái cặp anh ta vừa mang tới. Tessa nồi cứng đờ trong một lúc, rồi nhích ra xa Brett, vừa đủ để cơ thể họ không chạm vào nhau. Anh nghĩ là cô dễ đổ trước cử chỉ sốt sắng đó của anh hả? Một lần là quá đủ, anh đừng có mong làm gì hơn, cô không ngu mà để cho anh lợi dụng đến hai lần. Nhận ra hành động của cô, đầu Brett quay phắt lại, và ánh nhìn trong mắt anh trở nên dữ dằn, nguy hiểm, nhưng Evan đã bắt đầu lên tiếng, và Brett phải chuyển sự chú ý của anh vào người đồng nghiệp. “Tôi tìm được vài thông tin thú vị chiều nay,” Evan thông báo với sự thích thú được kiềm chế. “Bảng phân tích mẫu chữ ký viết tay trong những tấm séc.” Brett nghiêng mình về phía trước, và Evan thảy qua cho anh bản báo cáo. Nhanh nhẹn Brett đọc lướt nó, mày anh cau lại vẻ tập trung. “Nó viết gì thế?” Tessa hỏi, nghiêng đầu cố gắng đọc nó. “Nó nói, em yêu, rằng chữ ký trên những tấm séc rất giống chữ ký của em, nhưng có vài sự khác biệt đủ để làm cho việc khẳng định chắc chắn là không thể. Mặc dù vậy, cái người đã viết tấm séc đó gần như chắc chắn là phụ nữ, và điều đó loại ra một người mà bọn anh đã nghĩ ngay từ đầu là ứng cử viên triển vọng nhất.” Cô cau mày trước từ âu yếm được anh nói trơn tuột, nhưng bị bối rối bởi câu nói cuối cùng của anh. “Các anh đã nghĩ đó là ai?” “Sammy Wallace,” Evan nói, nhận lại tờ báo cáo Brett thảy trả lại anh. “Không thể nào,” Tessa phản ứng luôn. “Bây giờ thì bọn anh đã biết điều đó, nhưng anh ta là người đáng nghi nhất. Theo em nói, anh ta có rất nhiều thiết bị đắt tiền lắp đặt trong căn hộ của anh ta, và nó phải được trả bằng cách nào đó chứ.” Vậy là anh đã sử dụng cô để lấy thông tin về các bạn cô nữa! Cô nắm chặt tay khi cơn tức giận nổi lên như vũ bão. Ngay lập tức, đang từ trạng thái tê liệt, tình cảm cô chuyển ngoắt sang một trạng thái khác, đối lập hoàn toàn, giống như bây giờ chúng được sổ lồng thoát khỏi sự kiềm giữ mà cô đã áp đặt lên chúng, và chúng đang phản ứng lại một cách hoang dại. “Sammy đã từng giúp tôi,” cô nói, và cả hai kẻ đàn ông đều nhìn có vẻ ngạc nhiên. “Nếu anh ấy có tên hay số tài khoản đã được sử dụng, anh ấy có thể lần ngược về nơi đầu tiên nó được nhập vào, ngày và giờ lúc nó được tạo ra, tôi nghĩ thậm chí đến cả máy tính đã bị sử dụng không chừng. Nhưng anh ấy không có tên tài khoản.” Một cái nhìn tối tăm lướt qua khuôn mặt khắc nghiệt của Brett. “Mẹ kiếp, tôi biết đã có kẻ nào đó lục tung giấy tờ trong văn phòng tôi mà!” Cô tái nhợt đi với ý nghĩ rằng cô có thể đã làm cho Sammy bị trừng phạt. Đó chính là điều mà cô luôn muốn tránh. “Anh ấy chỉ muốn giúp tôi thôi.” Cô chỉ ra, và cố nhịn để nói thêm rằng Sammy đã tin tưởng vào cô ngay từ đầu. Giống như trong các vở kịch, vừa lúc đó chuông cửa reo. Lần này cô không nhảy chồm lên, mặc dù âm thanh cứ xói vào thần kinh cô. Evan nhanh nhẹn thu gọn giấy tờ cất đi khi Brett đi ra cửa. Sammy và Billie đứng trên ngưỡng cửa, há hốc mồm nhìn Brett; rồi Billie bắt đầu cao giọng bảo vệ Tessa. “Anh đang làm gì ở đây hả? Cút ngay, Làm sao anh dám quấy rầy cô ấy như thế này hả?” “Bình tĩnh đi,” Brett điềm tĩnh khuyên nhủ cô nàng. “Chúng tôi không quấy rầy cô ấy. Chúng tôi đang cố tìm ra kẻ nào dựng chuyện chống lại cô ấy.” “Anh nói thế là có ý gì, dựng chuyện chống cô ấy?” Billie lại cao giọng. “Đúng như tôi vừa nói. Được rồi, vào đi. Trông có vẻ khá giống một bữa tiệc nhỉ.” Anh mở cửa rộng hơn, và họ nhìn thấy Evan cũng đang ở trong phòng. “Cái gì thế này?” Billie nghi ngờ hỏi. Brett hất đầu sang một bên như một mệnh lệnh không lời, và họ cùng thận trọng bước vào hẳn trong căn hộ. “Để bắt đầu, mọi người cần biết chúng tôi đã rút lời buộc tội chống lại Tessa ngày hôm qua.” Mặt Sammy sáng bừng lên, nhưng Billie nói, “Như thế được coi là mọi sự đều ổn cả rồi, phải không? Anh nghĩ anh có thể cứ tung tăng quay lại đây và mang cô ấy về chỗ anh hả?” Một luồng hơi nóng làm khuôn mặt xanh xao của Tessa đỏ lên, và Brett nói dứt khoát, “Tôi cần phải may mắn như vậy. Nhưng không, đấy không phải là điều tôi nghĩ. Một kẻ nào đó cố ý làm cho nó trông có vẻ như Tessa là kẻ tham ô, và tôi muốn biết kẻ đó là ai.” “Billie, thôi nào,” Tessa xen vào, định bảo Billie chấm dứt thái độ thù địch, nhưng cô không thể nói nhiều hơn. “Giọng cậu bị sao thế? Nghe như tiếng ếch kêu ấy.” “Cổ họng cô ấy làm việc quá sức,” Brett nói, rồi khéo léo thay đổi đề tài. “Wallace, theo tôi hiểu, cậu có thể lần theo tài khoản nếu cậu biết được tên hay số tài khoản phải không?” Sammy nhìn anh thận trọng. “Đúng vậy.” “Cậu sẽ phải mất bao lâu?” Khi nói đến máy tính, Sammy không còn giữ lại chút gì của dáng vẻ bẽn lẽn nữa. Anh là đầu sỏ trong lĩnh vực này, và tính quả quyết của anh chàng lúc đó mới lộ ra. “Cũng còn tuỳ. Nếu tôi dùng máy chủ ở trong công ty, thì khoảng hai đêm. Có thể ít hơn.” "Thế nếu anh chỉ phải làm mỗi việc đó ngày mai thôi thì sao?” “Anh muốn nói, trong giờ làm việc ấy à?" “Chính xác tôi muốn nói thế đấy.” “Tôi có thể đưa cho anh dữ liệu của lần nhập đầu tiên trong ngày mai.” “Làm đi,” Brett nói. “Tên của tài khoản là gì?” “Conway. Inc.,” Brett dịu giọng, cảm nhận người Tessa cứng đờ. “Chúng dùng tên cô ấy suốt cả quá trình.” “Chẳng trách gì anh nghĩ cô ấy làm điều đó!” Billie thì thầm. Sammy cau mày. “Không, không đúng. Không phải là Conway đâu, phải không?” “Có một tài khoản khác, mang tên Conmay, Inc, Chỉ khác nhau một chữ cái, và hai chữ cái đó trông tương tự với nhau, và với một cái máy in kim và một băng mực tồi, điều thường xuyên xảy ra, thì hầu như không thể chỉ ra sự khác biệt giữa hai chữ cái khi anh kiểm tra bảng thống kê.” Việc nghe cách cô bị đổ tội như thế nào làm Tessa phát ốm. “Vậy tên tôi đã được sử dụng để ký vào những chi phiếu mà công ty phải chuyển tiền vào …” Chứng cứ quá vững chắc, và tất cả đều chĩa thẳng vào cô. Không có vẻ chỉ là một sự lựa chọn ngẫu nhiên, mà phải là một nỗ lực có tính toán trước để đổ tội cho cô một cách cụ thể. Brett nhìn cô sắc lẻm. “Đúng vậy.” “Tôi sẽ cùng làm với anh ngày mai,” Evan nói với Sammy. “Nếu làm chung , chúng ta có thể chỉ mất nửa thời gian thôi. Ai mà biết được, Brett và tôi có thể giữ được việc cũng nên.” Tessa sững người trong một lúc, rồi quay lại nhìn Brett thật lâu và chăm chú. “Anh có quyền để bỏ qua lời buộc tội chống lại tôi không?” cô hỏi lặng lẽ. Brett nhìn Evan như muốn xẻ thịt anh chàng. “Anh có quyền,” anh dài giọng, thách Evan dám nói thêm gì khác. “Để tôi đặt câu hỏi theo cách khác: anh có được trao quyền để bỏ qua lời buộc tội không?” “Không hẳn thế,” anh nói với nụ cười hung dữ như chó sói. Anh không thích cả hai câu hỏi của cô, nhưng anh sẽ không nói dối cô, bây giờ thì không. Có rất nhiều thông tin anh không tự nguyện trả lời, nhưng nếu cô hỏi anh trực tiếp, anh sẽ trả lời cô trung thực. “Anh chịu trách nhiệm cho quyết định đó.” “Nhưng các anh có thể bị đuổi việc?” “Có thể, nhưng cũng không hẳn. Ông Carter và anh có một thoả thuận về những việc tương tự thế này. Khi cần phải có một quyết định gấp, thì anh sẽ làm.” Có rất nhiều câu hỏi Tessa muốn đặt ra cho anh về việc này, nhưng không phải trước mặt những người khác. Cô đơn giản thêm chúng vào danh sách những điều cần hỏi anh khi họ ở một mình_và cô không nghi ngờ gì họ sẽ ở một mình với nhau. Khi những người khác đã ra về, cô biết Brett sẽ ở lại. Chẳng có gì đáng để đặc biệt phấn khởi khi nhận ra cô đúng, nhưng ngay lúc họ còn lại một mình, cô quay lại đối mặt với anh. Cô cảm thấy chông chênh nhiều hơn cô cảm thấy cả tuần qua, và mặc dù cô không thể không cảm thấy biết ơn anh vì đã quan tâm đến cô hôm qua, khi cô thực tế hoàn toàn yếu đuối, bất lực, thì cũng đã đến lúc cô phải đối mặt với anh. Lần lữa thêm nữa cũng không làm giảm bớt nỗi đau. “Nào, bây giờ ta nói chuyện,” cô nói. Anh gật đầu, một dấu hiệu hài lòng hiện lờ mờ trong mắt anh, như anh thấy khó khăn để kiềm chế mình lâu hơn nữa. “Được, chúng ta nói chuyện. Em đã thu xếp để trì hoãn trả lời anh vài lần rồi, em yêu, nhưng bây giờ em sẽ phải nói chính xác cho anh biết có chuyện gì xảy ra với giọng của em thế.” Anh hỏi dịu dàng. Mắt họ gặp nhau, và cô nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt anh. Cô mỉm cười méo mó. “Tôi khóc qúa nhiều.” Cái gì đó thay đổi trên nét mặt anh, nhưng trước khi anh có thể nói tiếp, cô thở ra một hơi dài và nói, “Câu hỏi tiếp theo là của tôi: Anh sẽ ở chỗ nào, khi bây giờ anh đã trả phòng khách sạn rồi?” Mắt anh lướt khắp mặt cô, và giọng anh dịu dàng nhưng quả quyết khi anh nói, “Anh ở lại đây.”