Editor: coki (Mèo) Chỉ chốc lát sau, Quân Nhược Thủy liền cùng Vương Hân đi ra ngoài. Ngày gần giữ trưa, ánh mặt trời gay gắt, trên đường cũng ít có người qua lại. “Hôm nay Hân tỷ cố ý đến tìm Nhược Thủy sao?” Quân Nhược Thủy thử dò xét hỏi. Vương Hân cười hào sảng nói: “Hôm nay cùng Tam thiếu gia bàn chuyện buôn bán xong, đi ngang qua Tô phủ, đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước đây muốn mời Tô phu nhân một bữa tiệc liền đường đột bái phỏng. Huống hồ ta cảm thấy muội là một người rất đặc biêt nên muốn kết giao bằng hữu.” “A?” Quân Nhược Thủy ôn hòa cười cười hỏi: “Muôi đặc biệt như thế nào?” “Nhược Thủy, muội không cảm thấy những lời muội nói hôm đó rất đặc biệt sao?” Vương Hân cũng tò mò quan sát nàng: “Thử hỏi có nữ tử nào không trái ôm phải ấp tam phu tứ lang, tại sao lại có một nữ nhi si tình như muội chứ?” Quân Nhược Thủy cười cười cũng không trả lời. Bối cảnh văn hóa bất đồng liền tạo ra quan niệm cuộc sống bất đồng cũng bất đồng trong tình yêu. Nàng chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, không có cách nào phân tâm được cả cho dù đã từng vì yêu một nam nhân mà thương tích khắp người. “Thật ra thì vừa mới bắt đầu tỷ cũng giống như Dương Nhứ cho rằng muội khất phục Tam thiếu gia cường hãn bá đạo. Bất quá sau khi hồi tưởng lại tỷ cảm thấy ánh mắt của muội trong suốt tinh khiết không giống như đang diễn trò cho người khác nhìn.” Vương Hân cười ha ha một tiếng rất tự tin nói: “Buôn bán nhiều năm, ánh mắt của tỷ rất chính xác, sẽ không nhìn lầm. Thú được thê chủ như vậy, Tam thiếu gia quả thật là có phúc.” “Hân tỷ đang giễu cợt muội đi? Mọi người trong thành Lâm Giang đều chê cười muội là người ăn bám còn nói muội là tiểu bạch kiểm đấy.” Quân Nhược Thủy nửa thật nửa giả nói. “Hình như tỷ thấy muội cũng không để ý chút nào?” Vương Hân liếc nàng một cái: “Nhược Thủy, tính tình bình thản này của muội quả thức rất thích hợp với Tam thiếu gia.” Quân Nhược Thủy cười nhạt, chỉ sợ cả đời này Tô Tử Bội cũng không nghĩ như vậy. Vừa nói chuyện một chút đã tới Kim Triêu Túy tửu lâu. Khí trời nóng bức, buôn bán của tửu lâu cũng không được tốt lắm. Quân Nhược Thủy cùng Vương Hân vừa bước vào cửa tiểu nhị đang ủ rủ ngồi ở một bên liền tỉnh táo lại, nở nụ cười đầy nhiệt tình tiến lên đón, dẫn các nàng đi lên gian phòng bao gần cửa sổ ở lầu hai. “Nhị vị khách quan muốn ăn gì?” “Các món ngon của tiểu lâu ngươi đều mang lên hết đi.” Vương Hân hào khí nói. “Hân tỷ, chỉ có hai chúng ta, ngày nóng khẩu vị cũng không tốt, không cần gọi quá nhiều món ăn.” Quân Nhược Thủy cắt đứt nàng, quay đầu nói với tiểu nhị: “Một phần cá kho cà, một con vịt quay giòn, một phần canh củ sen sườn lợn, một phần mướp xào, thêm một bình trà Cúc Hoa Cẩu Kỷ.” Nụ cười trên mặt tiểu nhị phai nhạt, hỏi lại: “Khách quan, tửu lâu Kim Triêu Túy chúng ta nổi tiếng nhất với rượu “Kim Triêu Túy”, ngài không muốn lấy một bầu sao?” “Được, lấy một bầu.” Không đợi Quân Nhược Thủy trả lời, Vương Hân liền hăng hái bừng bừng nói: “Người phương Bắc hào phóng, cắn miệng thịt lớn, uống ngụm rượu to, khi ăn cơm tất nhiên là không rượu không vui.” “Được ạ.” Tiểu nhị kèo dài thanh âm đi xuống dưới lầu. Vương Hân nhìn Quân Nhược Thủy nghiêm túc nói: “Nhược Thủy, hay là muội cố ý tiết kiệm bạc giúp ta? Mặc dù so với Tô Gia thì ta không giàu có bằng nhưng cũng không đến nổi không mời được một bữa cơm.” “Hân tỷ, ngàn vạn lần chớ nghĩ như vậy. Từ nhỏ muội đã quen đơn giản, không có phóng khoáng, Hân tỷ chớ để ý.” Quân Nhược Thủy ấm áp cười nói. “Đây cũng là một thói quen tốt.” Vương Hân nhìn nàng gật đầu một cái cười nói: “ Người có chút tiền liền thích phô trương, tỷ đây cũng mắc phải thói quen đó.” “Hân tỷ nói đùa. Bất quá hôm nay ta lấy trà thay rượu, tiểu muội cạn trước, lần trước uống rượu say muội còn nhức đầu mấy ngày đấy.” Giọng nói của Quân Nhược Thủy hơi khó chịu lại có chút làm nũng. Nàng miễn cưỡng dựa tay lên cửa sổ nhưng lại rất tự nhiên. Vương Hân nhìn thấy mặt mày nàng dịu dàng, mềm mại cười yếu ớt lần đầu tiên phát giác thì ra nữ tử cũng có thể làm nũng, không những không làm cho người ta ghét mà ngược lại có một phen phong tình khác biệt. “Cũng được, Nhược Thủy, muội nhấp môi qua là được. Danh tiếng của Kim Triêu túy không nhỏ, như thế nào cũng phải thử một chút mới được.” Vương Hân gật đầu đáp ứng. Rất nhanh thức ăn và rượu được mang lên, Quân Nhược Thủy cùng Vương Hân vừa ăn vừa nói chuyện. “Hân tỷ bàn chuyện buôn bán xong thì không lên đường về nhà sao?” Vương Hân uống một hớp rượu nói: “ Chỉ mới bàn xong chuyện lá trà. Phu lang nhà muội rất lợi hại, từ lúc ba chúng ta lọt vào trong tầm mắt hắn thì ước chừng cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.” Quân Nhược Thủy cười nhạt: “Nghe như thế nào cũng thấy giống như các ngươi bị phu lang nhà muội nắm trong lòng bàn tay vậy?” “Đúng vậy. Đầu tiên hắn đánh vào sở thích của chúng ta, Dương Nhứ cùng lão Lý thích sắc đẹp, hắn liền gọi đầu bài của Túy Thanh Phong ra hầu hạ. Sau đó lại mời chúng ta đến thăm vườn trà Tô Gia và xem quá trình chế trà đồng thời cũng so sánh với các nhà chế trà khác khiến cho chúng ta cảm thấy hợp tác với Tô Gia là tốt nhất. Chậc, ở phương diễn buôn bán vị phu lang của muội quả thực rất thông minh tháo vát.” “Không biết Hân tỷ cảm thấy phu lang nhà muội tốt nhất ở chỗ nào?” Quân Nhược Thủy khẽ nhấp một ngụm trà Cẩu Kỷ Hoa Cúc liền nhăn mặt nhíu mày, mùi vị này kém xa ở Tô Gia. “Ngược lại hắn rất dụng tâm. Tỷ sủng ái nhất là ấu tử năm tuổi Dung Nhi. Dung Nhi thích ăn nhất là nước ô mai ướp mật Giang Nam. Vốn nó cũng chỉ là hài tử, thích ăn vặt là chuyện đương nhiên nhưng năm ngoái Giang Nam bị hạn hán nghiêm trọng hết lần này tới lần khác. Hầu hết các cây mơ đều bị hạn chết. Thứ đồ ăn vặt thường ngày năm nay lại trở thành hiếm có. Đang lúc tỷ hết đường xoay xở, không biết về nhà làm sao ăn nói với tiểu tổ tông này thì bất ngờ Tam thiếu gia lại tặng hai bình nước ô mai ướp mật. Quả thật làm ta cảm động đến rơi nước mắt lập tức quyết định hợp tác với Tô Gia. Tuy nước ô mai ướp mật này không đáng bao nhiêu bạc nhưng quan trọng là……….tâm ý. Chúng ta buôn bán với Tô Gia cũng không tính là lớn, khó có được hắn lại phí tâm như thế.” Trong lòng Quân Nhược Thủy tán thưởng không dứt, trên mặt vẫn cười dịu dàng như cũ, gật đầu một cái: “Muội đối với kinh doanh một chữ cũng không biết, quả nhiên phu lang nhà muội làm ăn buôn bán rất hiệu quả.” Hơn nữa năm ngoái hạn hán, mấy nhà thu mua trà kế cận đều đóng cửa, năm nay tất nhiên đều phải mở cửa khai trương. “Nhược Thủy, Tam thiếu gia cường hãn như thế, tính tình của muội quả thật rất tốt.” Vương Hân có chút thưởng thức nói. Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hân tỷ, bình thường Nhược Thủy vô năng nhưng năng lực của phu lang nhà muội rất trác tuyệt có thể đảm đương được gia nghiệp Tô Gia, phần quyết đoán cùng trách nhiệm này ngay cả muội cũng kính nể không thôi. Huống chi, nam tử có tài cũng cần một chỗ để phát huy năng lực, chế độ tôn ti như vậy vô duyên vô cớ lại mai một không ít người tài.” Trong mắt Vương Hân tràn đầy kinh ngạc cùng tán thưởng: “Nhược Thủy, suy nghĩ của muội luôn luôn rất đặc biệt cũng rất có thâm ý. Chỉ cần muội nguyện ý sau này sẽ có rất nhiều đất cho muội dụng võ.” “Đa tạ.” Quân Nhược Thủy lơ đễnh. “Hân tỷ, vừa rồi tỷ nói mới chỉ xong chuyện buôn bán lá trà, hình như còn có chuyện khác sao?” “Vương gia chủ yếu buôn bán lá trà cùng dược liệu. Dược liệu được mang từ Phương Bắc đến bán ở phương Nam còn lá trà thì ngược lại mang từ Phương Nam về phương Bắc. Bây giờ giá cả dược liệu còn chưa được thương lượng ổn thỏa.” Vẻ mặt Vương Hân buồn rầu. Dược liệu? Tâm của Quân Nhược Thủy liền động. Nàng bất động thanh sắc hỏi: “Vì sao lại như vậy?” “Lần này trên đường đi về phía Nam gặp mưa liên tục. Phần lớn dược liệu cần được giữ cho khô ráo nhưng vì mưa to hơn nửa tháng nên tất cả đều bị ẩm hết. Các y quán trong thành Lâm Giang trước kia từng làm ăn buôn bán với tỷ đều ra sức ép giá. Hôm nay liền lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu chấp nhận giá thấp sẽ bị lỗ nhưng nếu muốn tìm người mua với một cái giá hợp lí cũng cần khá nhiều thời gian vả lại đống dược liệu kia cũng phải tìm chỗ để rồi phải mướn mấy người phơi nắng cho khô ráo.” Quân Nhược Thủy suy nghĩ nói: “Hân tỷ, Nhược Thủy đang muốn tìm một gian cửa tiệm để mở y quán nếu như có thể thành thì vừa lúc giải quyết được chuyện khẩn cấp của tỷ.” “Vậy thì tất nhiên không thể tốt hơn.” Vương Hân mừng rỡ như điên. “Nhược Thủy muội tử, muội quả thật là phúc tinh của ta.” “Sợ là Hân tỷ cao hứng quá sớm rồi, ý kiến này chỉ là của riêng muội, không có quan hệ gì với Tô Gia mà trong tay của muội lại không có bạc.” Nụ cười vừa mới nở trên gương mặt Vương Hân bỗng nhiên cứng lại rồi dần dần biết mất: “Muội tử, muội đang đùa với ta sao?” “Cũng không phải. Hân tỷ, dược liệu này coi như là tỷ bỏ vốn, sau này hằng năm cứ căn vào đó để chia lời cho tỷ.” “Nói cách khác là tỷ và muội cùng chung nhau mở y quán này?” Nói tới cùng buôn bán cặp mắt của Vương Hân liền lóe lên. Quân Nhược Thủy gật đầu: “Tỷ với muội cùng hợp tác bỏ vốn ra, cùng chung nguy hiểm nhưng cũng cùng nhau hưởng lời nhưng những thứ này đều phải căn cứ vào số vốn bỏ ra mà chia chác.” “Nhược Thủy, chúng ta đang nói tới chuyện làm ăn buôn bán, đầu tiên muội phải cho tỷ một tính toán về phương án cụ thể, kết quả thăm dò thị trường cùng với sự phát triển và tiền lời thì tỷ mới quyết định có nên hợp tác với muội hay không. Nếu như buôn bán với Tô Gia hoặc là Tam thiếu gia thì tất nhiên tỷ không cần phải lo lắng nhưng dưới danh nghĩ muội tử thì ta nhất định phải thận trọng. Hy vọng muội không để ý.” “Muội hiểu.” Quân Nhược Thủy gật đầu một cái nhàn nhạt nói: “Tuy là muội có ý này nhưng cũng không phải là nóng lòng nhất thời, chủ yếu cũng là vì muốn giải quyết khẩn cấp của Hân tỷ huống chi muội là thê chủ của Tam thiếu gia, muội lập khế ước thì Tô Gia có thể không nhận sao?” Vương Hân uống một hớp rượu, cẩn thận đánh giá, cảm thấy Quân Nhược Thủy nói thế cũng không giả, ít bạc kia đối với Tô Gia mà nói cũng chỉ là một cái lông trâu. Coi như Quân Nhược Thủy có làm ra cái cục diện gì rối rắm thì cũng đã có Tô Gia dọn dẹp. Huống chi Quân Nhược Thủy luôn lộ ra ôn hòa cùng bình tĩnh thong dong hơn nữa lần này tuy lạnh nhạt nhưng lại có thâm ý làm cho Vương Hân không dám khinh thường nàng. “Được, muội tử, tỷ tin muội.” Vương Hân vỗ bàn một cái nói: “Ra ngoài hơn một tháng, tỷ cũng nên về nhà rồi. Ngày mai dược liệu sẽ giao cho muội sau đó tỷ sẽ lên đường về nhà. Bất quá, muội tử, chúng ta vẫn có phải kí một cái hiệp nghị làm bằng chứng.” “Hân tỷ là người sảng khoái, hiệp nghị tất nhiên là không thể thiếu.” Quân Nhược Thủy tự nhiên nhìn về phía cửa sổ. “Chẳng qua là do muội quyết định có chút vội vàng, còn có thật nhiều việc phải chuẩn bị nên tối mai chúng ta kí hiệp nghị đi.” “Được. Chúc cho y quán của chúng ta buôn bán phát đạt. Cạn chén.” Vương Hân vui vẻ nâng chén cùng với Quân Nhược Thủy sau đó uống một hơi hết sạch chén của mình.