Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 72
Lúc Quân Nhược Thủy trở về phủ, sắc trời còn sớm. Ánh mặt trời phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt lên mùa đông của kinh thành khiến nàng hoảng hốt trong nháy mắt, giống như mình vẫn là một cô gái thành thị đang đấu tranh anh dũng trong cuộc chiến công việc, chẳng qua là cảnh tượng du lịch ngắm cố đô ngàn năm trước kia đan xen với kiếp này, như ảo như thật. Nàng không khỏi bật cười, không biết là Trang sinh mộng điệp hay là điệp mông sinh Trang* đây?
*Bắt nguồn từ bài thơ của Trang Tử về bướm. Bạn Mèo copy dịch thơ cho dễ hiểu:
Có một lần kia
Trang Chu mộng thấy mình là bướm
Thế là phấp phới bay, bướm mà
Tự mình thích chí lắm!
Không còn biết gì Chu
Bỗng nhiên rồi thức giấc
Thì lạ lùng chưa, lại là Chu
Không biết giấc mơ Chu đã làm ra bướm
Hay giấc mơ bướm đã làm ra Chu?
Chu và bướm ắt phải khác phận
Đấy gọi là vật hóa [3]
Bài thơ này có đến hai giấc mộng:
Trang Chu – Bướm – Trang Chu.
Bướm – Trang Chu – Bướm.
Và một cái tự cười lạ thường: Ngay cả khi tỉnh mộng, Trang Tử cũng không rõ mình là Chu hay bướm.
Gần đây tâm tình của nàng khá tốt, nghe Thanh Văn tới báo, tình hình vết thương của Tô Tử Bội đã hơn khá nhiều, tinh thần không tồi, lại còn tự đi bắt mạch, chỉnh lại phương thuốc.
Bước chân nhanh nhẹn đi về phủ đệ, lòng tràn đầy vui vẻ. Nàng không ngờ tới giờ phút này trong nhà lại có một vị khách không mời mà đến đang chờ nàng khiến cho tâm tình vui vẻ của nàng trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
“Phu nhân, có khách đến thăm hỏi. Đang chờ trong thiên sảnh.” Quản gia nghênh đón nàng vào cửa, cung kính báo cáo.
Quân Nhược Thủy hơi nhíu mày, không nghĩ ra là có bằng hữu nào của mình đến thăm viếng. “Ai vậy?”
“ Thiếu chủ Nghiêm gia, Nghiêm Tử Khanh, Nghiêm phu nhân.” Quản gia trình lên bái thiếp.
Thông thường mà nói nếu như không phải bằng hữu có giao tình sâu đậm, quen biết hời hợt hoặc là nghe danh mà tới thăm hỏi thì theo lễ nên đưa bái thiếp trước, đợi lúc chủ nhân rãnh rỗi mới tới cửa thăm hỏi. Hành động của Nghiêm Tử Khanh lần này quả thật là rất vô lễ. Chân mày Quân Nhược Thủy nhíu lại, khá lắm, Nghiêm Tử Khanh, ta còn chưa tới tìm ngươi tính sổ mà ngươi đã tự mình tìm tới cửa rồi.
Nàng bước chậm rãi, thong thả đi vào thiên sảnh. Trong sảnh có một nữ tử mặc đồ màu trắng thêu tơ vàng phú quý, mặt mũi tầm thường, vẻ mặt kiêu căng, đang cầm một ly trà, dùng nắp trà nhẹ nhàng gẩy gẩy, ngẩng đầu nhìn thấy Quân Nhược Thủy đi vào thì khinh thường rũ mí mắt xuống, nhẹ nhàng hớp một hớp, lúc này mới ngạo mạn đứng dậy, nhẹ nhàng chắp tay nói: “Quân đại nhân.”
“Vị này chính là Nghiêm phu nhân sao?” Quân Nhược Thủy khẽ mỉm cười, mặt mày ôn hòa, dáng vẻ vô hại.
“Nghe nói phu thị bị ta trục xuất khỏi cửa đang ở trong phủ của đại nhân?” Nghiêm Tử Khanh cắn răng tặng thêm hai chữ đại nhân, trên mặt tỏ vẻ khinh miệt.
Thấy nàng ta không thể chờ đợi được mà đi thẳng vào vấn đề, Quân Nhược Thủy cũng không muốn xã giao có lệ với nàng ta, mặt sắc vẫn ôn hòa như trước, nhưng mà ôn hòa này lại không làm cho người ta cảm thấy thân thiết mà chỉ cảm thấy lạnh nhạt xa cách: “ Nếu Nghiêm phu nhân nói đã trục xuất người ta ra khỏi cửa thì hắn ở nơi nào, sống chết ra sao đâu có liên quan gì đến phu nhân chứ?” Mặc dù dáng vẻ của nàng rất khách khí nhưng lại chỉ ra trọng điểm, nàng ta đã vứt bỏ, bán Tiêu Trúc vào thanh lâu, chuyện ác độc vô tình vô nghĩa như vậy đều cũng đã làm rồi, còn có tư cách gì hỏi việc của Tô Tử Khâm?
“Ha ha ha.”Nghiêm Tử Khanh cuồng vọng cười to: “Xem ra Quân đại nhân rất che chở cho tiểu tiện nhân đó. Ta không biết là Quân đại nhân thích nhặt giày rách của người khác đây. Không bằng ngày khác ta lại tặng mấy nam tử đã chơi chán cho ngươi, như thế nào?”
Trong lòng Quân Nhược Thủy biết rõ nàng chỉ là một đại phu nho nhỏ, cho dù có chút công lao chữa bệnh cho Thái Thượng Hoàng, nhưng hôm nay người đứng đầu triều chính lại là Long Ngâm Phong, công lao này cũng đã mất tác dụng, cho dù nhậm chức ở Thái Y Viện thì như thế nào? Cho nên ngay cả một thương nhân như Nghiêm Tử Khanh cũng có thể tới cửa diễu võ dương oai. Chẳng qua nàng vẫn cười nhạt như cũ, xoay người ngồi xuống, nói: “Chẳng lẽ Nghiêm phu nhân đã quên còn có Tô gia ở Giang Nam sao?”
“Tô gia ở Giang Nam? Ha ha ha, Tô Mộ Bình đã chết, Tô Tử Bội là một nam tử thì có thể làm được gì? Nam tử xuất đầu lộ diện, cũng chỉ là mất mặt xấu hổ mà thôi.” Nghiêm Tử Khanh cất tiếng cười to, lời nói cực kỳ khinh miệt: “Tô gia ở trong tay một nam tử, cuối cùng cũng sẽ xuống dốc.”
Quân Nhược Thủy liếc nàng tamột cái, không muốn nhiều lời.
“Nghiêm phu nhân, mặc kệ Tô Tử Khâm như thế nào, ta chỉ biết hiện nay khế ước bán thân của hắn đang ở trên tay ta, hắn chính là người của ta. Ngươi chỉ cần nhớ hắn đã không còn bất kì quan hệ gì với ngươi nữa. Nhược Thủy chỉ nói đến thế thôi, thứ cho không tiễn xa được.” Mặt Quân Nhược Thủy âm trầm như nước, nụ cười luôn luôn hiện diện ở trên mặt giống như bị giam trong cái lồng sương mù nhàn nhạt, nhiệt độ chợt giảm xuống.
Sắc mặt Nghiêm Tử Khanh u âm, chưa bao giờ bị người ta không nể mặt mũi mà hạ lệnh đuổi khách như vậy, đôi tay nắm lại thành quyền, bực tức nói: “Quân đại nhân, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.” Rồi phất tay áo bỏ đi, trong đôi mặt hẹp dài mang theo ác độc.
Quân Nhược Thủy nhìn theo bóng lưng nàng ta, không khỏi đưa tay day day huyệt thái dương, ai, thà chọc quân tử chứ không chọc tiểu nhân. Nàng chỉ là người ở rể Tô gia nhưng lại không thể không gánh vác những trách nhiệm kia. Mặc dù, nàng cảm thấy mình cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Thở ra một làn khói mỏng, nhẹ nhàng xoa xoa đôi bàn tay, Quân Nhược Thủy thong thả đi về tiểu viện. Xa xa, trong viện vang lên tiếng đàn róc rách như suối trên núi, như gió xuân phất qua, nàng không tự chủ được mà nở nụ cười. Đứng lặng ở trước cửa tiểu viện một lúc lâu, nhìn ba mỹ nhân trong viện như tranh vẽ, cười như hoa nở mùa xuân. Còn có một cục bột nho nhỏ đang loay hoay ở đám hoa thủy tiên nở rộ bên cạnh tường.
Đàn xong một khúc, cục bột nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quân Nhược Thủy đang đứng mỉm cười ở bên cánh cửa bên, nụ cười thật tươi tràn ra ở trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, sau đó nó giang hai cánh tay, vui mừng chạy như bay tới, còn vừa lớn tiếng kêu: “Quân di!” Cục bột chân ngắn lại chạy quá nhanh nên lảo đảo nghiêng ngã, giống như sắp té tới nơi. Quân Nhược Thủy lập tức đẩy cửa đi vào, ôm lấy cục bột nhỏ mềm mại. Trái tim vẫn còn hoảng sợ, đập bang bang ở trong ngực, cục bột nhỏ này vẫn không biết gì, cười khanh khách không ngừng, cứ luôn chui vào trong ngực Quân Nhược Thủy. Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái, ôm hắn đứng lên, mới phát hiện ba mỹ nhân cũng đã đứng dậy, ba đôi mắt trong suốt sáng ngời đều nhìn về phía nàng. Trong lúc nhất thời Quân Nhược Thủy quên mất tất cả không vui, trong lòng chỉ có một câu: mỹ nhân như ngọc.
“Ba vị công tử thật có nhã hứng nha!” Quân Nhược Thủy ôm Mặc Trầm, cười tủm tỉm nhìn Thư Ngâm, Tử Phi và Tô Tử Khâm.
Tô Tử Khâm hơi bối rối đứng ở trước bàn, nhìn thấy Mặc Trầm vẫn còn ở trong ngực Quân Nhược Thủy không chịu xuống, vội vàng quát lớn: “Mặc Trầm, tại sao lại không lễ phép quy cũ như vậy, mau xuống đây.”
“Con không muốn.” Ỷ có Quân Nhược Thủy làm chỗ dựa, cục bột nhỏ dùng sức ôm cổ Quân Nhược Thủy, thân thể nhỏ bé giống như kẹo kéo uốn qua uốn lại, nũng nịu nói không muốn xuống. Cục bột nhỏ chưa bao giờ biết tùy hứng là gì, lần đầu tiên không lời nghe phụ thân nói. Bởi vì nó biết Quân di thương nó, sẽ luôn cưng chiều nó.
Quả nhiên, Quân Nhược Thủy cưng chìu nói: “Được, không xuống, Quân di ôm cục bột nhỏ nha.”
Mặc Trầm dựa vào ngực Quân Nhược Thủy, cười khanh khách, vui vẻ đến không kiềm chế được.
Tô Tử Khâm cau mày, nhẹ nhàng nói: “Nhược Thủy, ngươi đừng cưng chiều nó quá.”
“Cục bột nhỏ nên được cưng chiều.” Quân Nhược Thủy cười ha ha mà nói. Mặc Trầm ở trong ngực nàng nhô đầu ra, non nớt nói: “Đúng vậy. Đúng vậy nha, cục bột nhỏ nên được cưng chiều.” Chọc cho mọi người đều cười to. Tô Tử Khâm cũng cười lắc đầu một cái.
“Tử Phi, gần đây có cảm thấy thân thể tốt hơn không?” Quân Nhược Thủy nhìn Lưu Tử Phi cao lớn hơn một chút, cũng mập mạp hơn một chút, ân cần hỏi.
“Ta rất khỏe, chẳng qua ngày nào cũng uống thuốc bổ, đắng muốn chết.” Tử Phi nói đến thuốc, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhăn nhúm như khổ qua.
Quân Nhược Thủy bị hắn chọc cười: “Đắng nữa cũng phải uống, thân thể mới quan trọng.” Rồi nhìn về phía Thư Ngâm: “Mới rồi Tử Khâm đánh đàn, Thư Ngâm cảm thấy như thế nào?”
“Tử Khâm là thế gia công tử, kỹ thuật đánh đàn vượt xa Thư Ngâm.” Thư Ngâm cười nói.
“Thư Ngâm, ngươi quá khiêm tốn rồi.” Quân Nhược Thủy đi đến chỗ cây mai trong sân, ngửi mùi hương hoa mai nhàn nhạt, nói: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên khi ta thấy ngươi, dáng vẻ ngươi đánh đàn ở dưới ánh trăng giống như trích tiên, tiếng đàn như mộng.”
Thư Ngâm cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Nhưng lại không thể vào trong mộng của ngươi......”
“Cái gì?” Quân Nhược Thủy không nghe rõ, cười hỏi lại hắn.
“Không có gì.” Thư Ngâm vẫn mỉm cười như cũ, giống như ưu sầu trong mắt chưa từng thoáng qua.
“Vào trong nhà đi, bên ngoài lạnh như thế, các ngươi lại không mặc nhiều đồ. Tử Phi, ta sẽ kê đơn thuốc trừ lạnh cho ngươi.”
Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Phi buồn rầu nhăn nhó, lẩm bẩm: “Tại sao chỉ có ta?”
“Mọi người uống chút canh gừng là được, thân thể ngươi yếu ớt, phải uống thuốc, không có thương lượng gì cả.” Quân Nhược Thủy độc tài tuyên bố, không cho thương lượng. Có lúc cảm giác làm gia chủ tốt vô cùng.
Nhường cục bột nhỏ lại cho Thư Ngâm và Tử Phi chơi đùa với nó, Quân Nhược Thủy ra hiểu bảo Tử Khâm đi đến thư phòng với nàng.
Dọc đường đi, dáng vẻ Quân Nhược Thủy trầm mặc như có điều suy nghĩ, Tử Khâm có chút lo lắng hỏi: “Nhược Thủy, ngươi gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Có phải ta ở đây mang tới phiền toái cho ngươi không?”
Quả nhiên là một người cực kì thông minh, đáng yêu, khéo hiểu lòng người, chỉ là quá mức nhạy cảm. Quân Nhược Thủy cười trấn an hắn: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi. An tâm ở nơi này, về sau chúng ta là người một nhà, không có gì gọi là phiền toái hay không phiền toái.”
Tô Tử Khâm khẽ gật đầu một cái, trong mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Tử Khâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài chuyện, có thể sẽ khiến ngươi nhớ lại một chút chuyện không vui.” Quân Nhược Thủy có chút hơi khó nói: “Nếu như ngươi không muốn trả lời......”
“Không sao đâu.” Tô Tử Khâm cắt đứt nàng, đôi mắt ngập nước được ánh đèn treo trên ngọn cây chiếu vào tỏa sáng lấp lánh: “Ngươi hỏi đi, quá khứ đau lòng sẽ không vì lảng tránh mà trở nên không tồn tại được.”
Trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi tán thưởng hắn, hắn không chỉ có nhu nhược, hắn càng giống một ngọn cỏ nhỏ trong bão táp mưa sa, mặc dù không thể ngăn được gió lớn, mặc dù chỉ có thể đung đưa theo gió, nhưng lại bền bỉ, ương ngạnh, gió thổi không ngã. Nghiêm Tử Khanh không xứng với hắn, hắn xứng đáng có được một nữ tử tốt hơn.
“Tử Khâm, ngày đó Tô gia và Nghiêm gia là môn đăng hộ đối, tại sao ngươi lại là phu thị?” Chính phu khác với phu thị, cũng giống như sự khác nhau giữa dòng chính và dòng thứ, cách biệt một trời một vực. Nếu là chính phu thì sẽ được luật pháp bảo vệ, nếu như phạm vào thất xuất* thì có thể bị bỏ, nhưng không khả năng tùy ý mua bán, thậm chí bị bán vào thanh lâu.
*Bảy lí do bỏ vợ thời phong kiến: Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa. (Theo Wiki)
Tô Tử Khâm trầm mặc một hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Ta là chính phu được tám kiệu lớn nghênh đón vào Nghiêm gia, chẳng qua hôn sự giữ thương gia, cuối cùng không so sánh được với cành cây cao quan gia. Năm Trầm Nhi ra đời, nàng ta đã lấy thứ tử của Tả Tướng dưới danh phận bình phu* vào phủ......” Tử Khâm giống như lọt vào trong ký ức vô tận.
*Bình phu = bình thê: lấy vào thì ngang hàng với người đã cưới trước.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
21 chương
23 chương
308 chương
100 chương
11 chương