Editor: Mèo coki Trên đường lớn rộng rãi, một chiếc xe ngựa rất bình thường nhưng bên trong lại rất rộng rãi, thoáng mát vội vã chạy qua. Phu xe khỏe mạnh có lực, nhìn qua liền biết là một người có tay nghề tốt, điều khiển tuấn mã màu đỏ thẫm dũng mãnh, đi cứ như cưỡi gió. Buồng xe khá lớn, nhóm năm người Quân Nhược Thủy ngồi ở trong xe cũng không cảm thấy quá chật chội. Thanh Văn và Tử Phi đang ngủ ở một bên, phía dưới được lót một cái đệm da chồn thật dày, đắp chăn tơ lụa mềm mại, ấm áp, nhìn hai người giống như hai cái kén màu trắng. Thư Ngâm ngồi ở bên cạnh chăm sóc hai người, sắc mặt bình tĩnh, giống như chỉ là ngồi xe ngựa đi dạo bình thường. Quân Nhược Thủy ngồi gần cửa sổ, thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài cửa nhìn ánh trăng mờ ảo chợt lóe chợt tắt trên núi một chút. Tô Tử Bội ngồi yên tĩnh ở bên cạnh của nàng, chẳng biết bàn tay ở trong tay áo rộng rãi đã nắm thật chặc tay nàng từ lúc nào, muốn tránh thoát cần phải dùng sức mới làm được. Quân Nhược Thủy âm thầm buồn cười, cũng không nói ra, chỉ làm như không biết. Mới chỉ có nửa ngày trôi qua, bọn họ từ một nhóm rãnh rỗi nhàn nhã ngồi vườn hoa uống trà, đột nhiên phải vội vã ngồi lên xe ngựa tiến về kinh thành, ngay cả phương hướng cũng chưa biết, chỉ có thể đi về phía trước. Nhưng mà lại không có ai do dự. Lúc ban đầu, Quân Nhược Thủy tính toán chỉ đi cùng với Thư Ngâm. Nhưng Tô Tử Bội lại không đồng ý với sắp xếp của nàng, không muốn ở nhà. Mặc dù Thanh Văn cúi đầu không nói, nhưng dáng vẻ nhu nhược bất lực của hắn lại làm cho nàng có chút không đành lòng, thứ nhất để hắn ở nhà thì nàng không yên lòng, thứ hai hắn cũng cần một hoàn cảnh mới để bắt đầu lại lần nữa, cho nên nàng quyết định mang theo Thanh Văn. Mà Tử Phi lại là do trịnh trọng giao phó Lưu tri phủ. Cho nên, cuối cùng vẫn là năm người cùng đi, không thiếu một ai. Nhớ lại lúc ấy, nàng nghi ngờ mở bức thư màu tín ra, chỉ có vỏn vẹn vài chữ: tỷ, muội gặp nạn, thân ở trong nhà tù, tỷ tinh thông y thuật, giỏi giải độc, mong tỷ nhanh chóng tới giúp đỡ. Hiểu Phù. Nếu không phải là chuyện khẩn cấp, Hiểu Phù cũng sẽ không phái người đến Tô gia ở thành Lâm Giang, Giang Nam. Chỉ có hai hàng chữ ngắn ngủ nhưng trong lòng Quân Nhược Thủy đã hiểu được phần lớn mọi chuyện. Sau đó nữ tử áo xám nhận lại phong thử, cầm ở trong lòng bàn tay, hơi dùng sức một chút, sau khi mở tay ra thì bức thư chỉ còn là một đống tro bụi rơi ra từ trong kẽ tay của nàng ta. Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, lần đầu tiên nàng nhận thức nội lực thâm hậu trong tiểu thuyết võ hiệp đã nói. Thì ra thật sự thế giới này có võ công tuyệt thế. Phi diêm tẩu bích đạp tuyết vô ngân*, có lẽ cũng sẽ không là truyền thuyết. Nàng không khỏi ở trong lòng than thở, tại dạng này trong thế giới, tay nàng sức trói gà không chặt, muốn tự vệ hình như cũng có mấy phần khó khăn thôi. *Bay qua nóc tường, đi trên tuyết không để lại dấu vết. Lúc này đột nhiên nữ tử áo xám quỳ một gối xuống, nói: "Chủ tử đã phái ta cùng với Oanh làm ám vệ cho phu nhân, từ nay về sau phu nhân chính là chủ nhân của ta và Oanh." "Ám vệ?" Quân Nhược Thủy trầm ngâm nói, khó trách nữ nhân trước mặt nhìn như bình thường, không làm người khác chú ý, vậy mà võ công lại cao như thế. "Hôm nay tình cảnh của Thế nữ* nguy cấp, Tĩnh kính xin chủ nhân sớm sắp xếp, vào kinh giúp đỡ Thế nữ thoát khỏi khốn cảnh." Nữ tử áo xám vẫn quỳ dưới đất như cũ, lời nói khẩn thiết. Quân Nhược Thủy suy nghĩ một chút, hỏi: "Tĩnh, ngươi nói bây giờ Oanh đang ở nơi nào?" "Bên cạnh chủ nhân có người theo dõi, Oanh dụ các nàng ta ra chỗ khác, ta mới có thể đi vào." Tĩnh cúi đầu trả lời. "Có người theo dõi?" Lông mày Quân Nhược Thủy nhíu lại, không cần phải nghĩ, nhất định là Long Hạo Vân. Cho tới bây giờ nàng ta vẫn không buông lỏng cảnh giác và mơ ước đối với Tô phủ. Lúc nào cũng có người của Long Hạo Vân ở bên cạnh theo dõi, như vậy tất nhiên việc ra khỏi thành không phải là chuyện dễ. Quân Nhược Thủy có chút trầm ngâm, lúc ngẩng đầu lên thì tròng mắt đen lóe ra ánh sáng trong trẻo, lạnh lùng, thông minh: "Ta sẽ sắp xếp tối nay ra khỏi thành, tiến về kinh thành. Ngươi đi theo ta, về phần Oanh ta sẽ có sắp xếp khác." Tĩnh liếc nhìn nàng một cái, biết Thế nữ không có nhìn lầm người. Vị Quân Nhược Thủy này, cả người vẻ bình thản lười biếng, không tranh quyền thế, nhưng nàng lại là người một khi nghiêm túc thì ánh mắt rất chăm chú, tựa như sao lạnh, ánh sáng khiếp người. Mặc dù sắc mặt vẫn rất ôn hòa bình thản nhưng lại khiến cho người khác không thể khinh thường. Thời điểm Quân Nhược Thủy trở lại vườn hoa, bốn vị nam tử đang chuyện trò vui vẻ. Thấy nàng tới đây, tất cả đều lộ ra nụ cười yêu kiều, nhìn về phía nàng. "Chỉ mới có chốc lát, hình như mọi người đều rất mong đợi ta trở lại nha." Quân Nhược Thủy cười với bọn họ, nhạo báng. Tô Tử Bội cười, gắt nàng một tiếng: "Người nào mong đợi ngươi, không biết xấu hổ." "Người khác thì ta không biết, nhưng phu lang nhà ta nhất định là có, có phải hay không?" Quân Nhược Thủy cười hài hước, mang theo vài phần bỡn cợt. Mặt của Tô Tử Bội đỏ lên. Nếu hai người đang ở khuê phòng thì thôi đi, nhưng bây giờ lại ở ngay trước mặt Thư Ngâm, Thanh Văn, Tử Phi, nàng lại không nghiêm chỉnh như vậy, dù hắn là nam tử hay xuất đầu lộ diện thì vẫn thẹn đến muốn chui xuống đất. Nhưng sau khi xấu hổ, trong lòng lại dâng lên ngọt ngào và kiêu ngạo. Thật ra thì hắn rất thích nàng thân mật như vậy. Thanh Văn có chút đỏ mặt khẽ cúi đầu, Tử Phi lại mở to đôi mắt ngập nước đơn thuần nhìn Quân Nhược Thủy, Thư Ngâm thì thấy nhưng không thể trách, giống như đã sớm biết nàng chính là như vậy, thích hành động theo ý mình, không thích che che giấu giấu, chẳng qua hắn không cách nào kiềm chế được chút ghen tuông ở trong lòng. Trên đời chỉ có một Quân Nhược Thủy, đáng tiếc, chỉ có một Quân Nhược Thủy mà thôi. "Thư Ngâm, ta có chút chuyện muốn nói riêng với ngươi." Quân Nhược Thủy cười nói với Thư Ngâm: “Chúng ta đến đình bát giác bên kia đi." Thư Ngâm gật đầu một cái, tuy nàng nói nhẹ nhàng như gió thổi nước chảy, nhưng hắn có thể cảm thấy chuyện nàng muốn nói không hề đơn giản. Quả nhiên tất cả giống như hắn đã dự đoán. Quân Nhược Thủy không quanh co, rất trực tiếp mà nói: "Thư Ngâm, ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Ngươi nghe ta nói hết rồi hãy quyết định. Bất luận là có giúp hay không thì ta đều tôn trọng quyết định của ngươi." "Là cái gì?" Thư Ngâm nở nụ cười nhạt, ung dung hỏi. "Giúp ta giải độc. Chẳng qua một khi giúp ta, có thể ngươi sẽ phải phản bội Triệu Cầm Âm." Quân Nhược Thủy nói. Thư Ngâm khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Ta sẽ theo ngươi vào kinh thành." "Ngươi biết ta muốn vào kinh thành?" Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc, hơi nhíu mày. Khóe môi Thư Ngâm vẫn nở một nụ cười nhạt như cũ, nói: "Việc dính dáng đến Cầm Âm, dĩ nhiên là chuyện có liên quan đến kinh thành. Ta nghĩ chậm nhất là tối nay ngươi sẽ xuất phát thôi." Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, tán dương hắn: "Nói chuyện với Thư Ngâm, quả thật không tốn sức chút nào, giống như đang nói chuyện với "chính mình". Nhưng nàng nhìn hắn chăm chú, hỏi nghiêm túc: “Thật sự không sao chứ?" "Ta sẽ tự xử lý. Nếu đã đồng ý với ngươi, tất nhiên sẽ dốc toàn lực giúp đỡ." Ánh mắt Thư Ngâm trong trẻo lẳng lặng nhìn nàng. Nếu như nói lúc này còn không hiểu lòng của Thư Ngâm, như vậy Quân Nhược Thủy cảm thấy mình quá dối trá. Nhưng mà nàng cần đến sự giúp đỡ của Thư Ngâm. Tuy nàng không ép buộc, nhưng nàng sẽ hết sức tranh thủ. Người nào làm chủ thiên hạ, không chỉ liên quan đến muôn dân trăm họ mà cũng ảnh hưởng đến số mạng của Tô gia. Mà nàng, còn có người phải bảo vệ. Việc lặng lẽ ra khỏi thành rất cần tới sự giúp đỡ của Lưu Minh Tuệ. Chẳng qua điều kiện của Lưu Minh Tuệ là khiến Quân Nhược Thủy rất khó xử. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ đồng ý. Thừa dịp gần tối, lúc binh lính canh cửa thành sắp thay ca, năm người Quân Nhược Thủy đều núp ở trong xe ngựa của Lưu tri phủ để ra khỏi thành, sau khi ra ngoài thành, Tĩnh đã sớm chuẩn bị xe ngựa, yên lặng chờ đợi. Ánh sao mờ ảo, nhóm năm người Quân Nhược Thủy từ biệt Lưu Minh Tuệ, lên xe ngựa  của Tĩnh rời đi. Tử Phi biết mẫu thân muốn tốt cho mình nên ngoan ngoãn lên xe ngựa, nhưng nước mắt lại không cầm được mà rơi xuống. Mãi cho đến khi cách thành Lâm Giang rất xa, hắn vẫn còn khóc sụt sùi không ngừng. Thư Ngâm ôm lấy hắn, vỗ nhè nhẹ lên lưng của hắn để an ủi. Quân Nhược Thủy lấy một bình sứ men xanh nhỏ từ bên vách phải thùng xe trong ngăn kéo nhỏ ra, mở nắp bình, đổ một chút vào trong chén bạch ngọc, sau đổ một ít nước từ trong túi nước vào đó, khuấy nhẹ nhàng đều đặn. Nhất thời mùi thơm ngát xông vào mũi. Mấy người ngửi thấy mùi hương thì mắt cũng không thèm chớp nhìn nàng, Tô Tử Bội nhẹ nhàng hít hà, suy nghĩ một chút, nói: "Rất giống mùi vị của nước hoa quả." "Đừng nghĩ nữa.” Trong mắt Quân Nhược Thủy lóe lên nụ cười xấu xa: “Đây chính là dành cho Tử Phi khả ái nhất của chúng ta." "Vậy có gì cho ta không?" Tô Tử Bội cười như không cười nhìn nàng. Ha ha, tiểu bằng hữu này rất thông minh nha. Quân Nhược Thủy cố ý không nhìn hắn, đưa ly bạch ngọc cho Tử Phi. Tử Phi quên khóc thút thít, trên mặt vẫn còn mấy giọt nước mắt, cặp mắt sóng nước mênh mông mừng rỡ nhìn nàng, đưa tay nhận lấy, cúi đầu khẽ nếm một hớp: "Thơm quá, rất ngọt, Nhược Thủy, đây là cái gì?" "Nước hoa quả." Quân Nhược Thủy cười, thuận miệng lên tiếng, tay cũng không dừng lại, lấy một cái ly bạch ngọc khác từ trong ngăn kéo nhỏ ra, lặp lại hành động giống như hồi nãy, rót một ly đưa cho Thanh Văn đang dựa vào một góc trong buồng xe. Thanh Văn có chút kinh ngạc nhìn Quân Nhược Thủy, tay khẽ run nhận lấy, chậm rãi uống. Khi nước hoa quả vào miệng thì mùi thơm ngát, ngọt mà không ngán, mặc dù không biết nó là cái gì, nhưng không thể phủ nhận là uống rất ngon. Tô Tử Bội nhìn hành động của Quân Nhược Thủy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Hắn nằm xuống, đưa lưng về phía nàng, nhắm mắt lại. Tử Phi và Thanh Văn uống xong nước thuốc thì từ từ ngủ say. Hai người chen chúc trong chăn mềm nhung tơ đáng yêu giống như con mèo nhỏ. Thư Ngâm dém chăn giúp bọn hắn, chính mình cũng đắp chăn mỏng, nằm xuống bên cạnh bọn họ. Bóng đêm từ từ sâu hơn. Cho dù đi cả ngày cả đêm thì nhanh nhất cũng phải mất gần ba ngày mới có thể đến kinh thành. Quân Nhược Thủy rèm xe vén lên, nhìn đêm đen bên ngoài một chút, trong lòng không khỏi dâng lên một chút tang thương và mờ mịt. Ánh sao chiếu vào khuôn mặt lạnh nhạt mờ mịt của nàng, khiến Tô Tử Bội đang nhìn trộm nàng không khỏi hoảng sợ, nàng như vậy giống như cách hắn rất xa, lúc nào cũng có thể mọc cánh thành tiên mà bay đi, không thể với tới được nữa. Hắn không tự chủ được vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của nàng. Quân Nhược Thủy khôi phục lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, dưới ánh sáng yếu ớt nàng thấy được vẻ mặt lo lắng của Tô Tử Bội nên nở nụ cười ấm áp với hắn, cầm ngược lại tay của hắn. Nhược Thủy ấm áp hòa nhã đã quay trở lại. Tô Tử Bội yên lòng, cười thản nhiên, đôi mắt xoay tròn, nhẹ nhàng kéo nàng nằm xuống, sau đó ở trong bóng tối chui vào trong ngực nàng, len lén dán môi mình lên môi của nàng. Quân Nhược Thủy khẽ cười, dịu dàng cắn cắn môi hắn, nhỏ giọng nói: "Nghỉ ngơi đi, đường còn dài."