Editor: Mèo coki Không có Long Hạo Vân thỉnh thoảng tới quấy rầy, cuộc sống thật là trời xanh nước trong gió nhẹ thoải mái, vừa lòng thích ý. Mấy ngày nay, Tô Tử Bội khó có được thanh nhàn, trừ cuộc họp thường kỳ mỗi tháng trong tửu lâu với các quản sự ra thì cơ bản là nhàn rỗi ở nhà. Quân Nhược Thủy lại càng thêm rãnh rỗi, lười biếng, mỗi ngày nhàn nhã trò chuyện cùng với Liễu Miên hoặc là đi đến ruộng thuốc thí nghiệm của mình nhìn dược thảo, nếu thật sự không còn việc gì nữa thì chuyển tháp mềm trong phòng ra hoa viên phơi nắng. Thanh Văn đã có thể xuống đất đi lại. Trong mấy ngày mà vết thương ở chân của hắn chưa lành thì Tử Trúc thỉnh thoảng lại mua cho hắn một ít đồ chơi nhỏ, kể chuyện cười trêu chọc cho hắn vui, nhưng đều bị hắn bày ra vẻ mặt bất động như tượng cho nên, cả Tô gia, chỉ có cảm xúc của Tử Trúc là rơi xuống thấp nhất. Yêu mà không được, đau lòng buồn rầu, trằn trọc trở mình. "Thiếu phu nhân, đây là Lâm Giang bạch cúc mà người thích. Phòng bếp đang làm điểm tâm, sẽ đưa tới ngay." Thanh Văn vừa khỏe lại liền tự động khôi phục công việc, Quân Nhược Thủy cũng không có cách nào ép buộc hắn, người ta trời sinh cần cù, không giống nàng, trời sinh lười nhác. Nữ nhân ở đây và hiện đại khác nhau rất lớn nhưng nàng lại không tự chủ bày ra dáng vẻ mềm mại, yêu kiều của một tiểu nữ nhi mà ngày trước thường dùng để làm nũng ăn vạ với Lâm Tuấn, nàng thích nụ cười cưng chìu và bao dung như biển rộng của hắn. Lắc đầu một cái, Quân Nhược Thủy nhận lấy Lâm Giang bạch cúcmà Thanh Văn bưng tới, nhẹ nhàng nhấp một miếng. Nước vừa phải, ấm mà không nóng, rất vừa miệng. "Thanh Văn càng ngày càng giống tri kỉ của ta." Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn Thanh Văn. Thanh Văn hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Thiếu phu nhân giễu cợt Thanh Văn rồi." "Thanh Văn, năm nay ngươi đã mười bốn tuổi rồi, cũng là tuổi yêu đương mơ mộng. Nếu thích cô nương nhà nào thì hãy nói với ta. Ngươi đó, thông minh hiểu chuyện, điềm đạm dịu dàng, cực kì khiến người ta yêu thích, nhất định sẽ tìm được một thê chủ tốt." Không phải Tử Trúc là một người như vậy sao? Quân Nhược Thủy lười biếng lật người, cười hì hì nói. Mặt của Thanh Văn đỏ hết lên giống như quả táo, hắn nhỏ giọng nói: "Thanh Văn không có thích người nào cả, Thanh Văn nguyện hầu hạ thiếu phu nhân." Quân Nhược Thủy buồn cười liếc hắn một cái, trêu chọc hắn: "Có thật không? Nếu như ngày nào đó có cô nương ngươi thích tới cầu hôn, vậy thì cũng đừng trách ta không đồng ý nha." "Nếu thiếu phu nhân từ chối thì Thanh Văn sẽ không gả." Thanh Văn cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết. Quân Nhược Thủy có chút nghi ngờ nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không thích nữ nhi? Hay là lục căn thanh tịnh, một lòng hướng Phật rồi? Quân Nhược Thủy không khỏi đồng tình với Tử Trúc, xem ra là vô vọng rồi. Lúc này Tử Trúc đang cầm theo một giỏ quýt tươi mới đi ngang qua khúc quanh ở hàng lang thì nhìn thấy mặt Thanh Văn đỏ ửng, đồng thời cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hắn và Quân Nhược Thủy, trong mắt từ từ dâng lên ánh sáng lạnh lẽo phẫn hận. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng ta mỉm cười đi lên phía trước: "Tiểu thư." "Ha ha, Tử Trúc, ngươi đã đến rồi." Quân Nhược Thủy nhìn nàng ta một chút, lại nhìn Thanh Văn làm như không thấy Tử Trúc một chút, trong lòng khe khẽ thở dài. "Tôn đại phu bảo ta trở lại báo cho tiểu thư, Vương lão bản phái người đưa tới ba xe dược liệu, có mấy loại dược liệu đặc biệt mà người yêu cầu. Ngũ phu lang của Vương lão bản sắp lâm bồn, nên nàng ta phải ở nhà, không cách nào tự mình đưa đi được." Tử Trúc tường tận hồi báo. Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, mặc dù đã sớmtừ trong sách thuốc biết được sinh lý cùng với cách sinh đẻ của nam tử ở vương triều Kim Bích, nhưng khi chân chính nghe được người quen của mình có phu lang sắp sinh thì trong lòng vẫn còn có chút là lạ. "Thanh Văn." Bẩm báo chính sự xong rồi, Tử Trúc cười lấy lòng đối với Thanh Văn, đưa giỏ quýt trong tay cho hắn, "Quýt rất ngon, chủ quan nói là mới hái sáng nay đấy." Thanh Văn cúi đầu lui về phía sau, không có nhìn thẳng vào nàng ta, nhỏ giọng nói: "Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không thích ăn quýt." "Vậy ngươi thích gì? Tại sao ta cho ngươi thứ gì ngươi đều nói không thích vậy?" Tử Trúc không khỏi có chút nóng lòng, cao giọng chất vấn, tay cũng không ngừng lôi kéo Thanh Văn, nhất định phải đưa giỏ quýt cho hắn. Thanh Văn liên tiếp lui về phía sau, Tử Trúc lại từng bước tiến sát tới. Bên đẩy bên nhường, quýt từ trong giỏ rớt xuống lăn đầy đất. Tử Trúc sững sờ, Thanh Văn tránh thoát khỏi tay của nàng ta, ngay sau đó lùi ra xa, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng ta. Quân Nhược Thủy vốn muốn tự thôi miên mình thành một đóa hoa hoặc là một thân cây..., nhưng bây giờ nàng đã không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy, lắc đầu một cái: "Tử Trúc, ta biết ngươi rất nóng lòng nhưng Thanh Văn nhát gan, ngươi đừng hù dọa hắn." Ngay lúc đó Thanh Văn trốn sau lưng Quân Nhược Thủy, mím môi không nói lời nào. Mặt của Tử Trúc trầm xuống, cúi đầu chào Quân Nhược Thủy một cái: "Tiểu thư, Tử Trúc về Tế Thiện Đường trước." Nói xong u oán nhìn Thanh Văn một cái rồi xoay người rời đi. Trong hoa viên đột nhiên yên tĩnh trở lại, không khí có chút xấu hổ. "Khụ." Quân Nhược Thủy hắng giọng một cái, không biết nói gì cho phải, "Thanh Văn, ngươi......" "Thiếu phu nhân, nước trà đã lạnh, ta đi pha thêm trà." Thanh Văn không đợi nàng nói xong, vội vội vàng vàng cúi đầu lui xuống. Hắn đi rất nhanh, vết thương trên chân lại chưa hoàn toàn khỏi hẳn cho nên có chút đau đớn, đi đứng hơi khập khễnh. Quân Nhược Thủy nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của hắn, không khỏi lắc đầu thở dài một cái. Tình yêu, lưỡng tình tương duyệt mới là ngọt ngào tốt đẹp nhất. Nàng bất đắc dĩ nghĩ, lười biếng chuyển tháp mềm tới dưới một gốc cây đoàn tụ trong góc của hoa viên, nhàn nhã nhắm hai mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua dưới tàng cây đoàn tụ. Một đôi tay thon dài mềm mại lướt qua gò má của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương, khóe miệng nàng hơi cong lên thành một nụ cười. Ngay sau đó đôi tay thon kia từ từ chạy đến vai thơm của nàng, thoáng tăng thêm sức lực xoa bóp. Ha ha, rất thoải mái, chẳng qua là hơi ngứa một chút, nàng không nhịn được bật cười. Vì vậy, lúc này nàng mới từ từ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Tô Tử Bội mặc trường sam màu xanh thẫm. Chỉ là mặc dù tay của hắn nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lại rất không tốt. Là tên nào xui xẻo trêu chọc hắn vậy? Đôi mắt thông minh của nàng thông minh nhìn chằm chằm hắn, cười trêu ghẹo nói: "Tại sao sắc mặt lại kém như vậy? Có người nào trêu chọc Tô thiếu gia của chúng ta à?" Đôi tay đang xoa bóp ở trên vai nàng đột nhiên tăng thêm lực, hung hăng nhéo nàng một cái, nàng bị đau, kêu lên thành tiếng, giờ mới hiểu được cái tên xui xẻo đó chính là mình. Nàng không khỏi cười khổ, nhớ tới sáng sớm hôm nay mình còn chưa có nhìn thấy hắn mà, như vậy cũng có thể chọc tới hắn sao? Quân Nhược Thủy cười ngồi dậy, lôi kéo Tô Tử Bội đang khó chịu ngồi xuống bên cạnh, ấm áp hỏi: "Ngươi đang tức giận? Là ta chọc ngươi tức giận sao?" Tô Tử Bội không chút do dự gật đầu, khẽ hừ một tiếng. Hắn thật sự không khách khí. Quân Nhược Thủy dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là trầm ngâm nhớ lại, hôm nay mình đã làm những gì, có chuyện gì có thể khiến hắn...... Tức giận như vậy? Tô Tử Bội im lặng không nói, tựa đầu ở trên vai của nàng. Gió thu thổi qua khiến tán cây đoàn tụ nhẹ nhàng đung đưa, ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa cành lá, tạo nên ánh sáng loang lỗ. Thỉnh thoảng, trên đỉnh đầu sẽ truyền đến tiếng hót thanh thúy của vài con chim. Một hồi lâu, hắn đột nhiên nửa giận nửa oán nói: "Ta không có trẻ tuổi như Thanh Văn, không có dịu dàng như Thanh Văn, cũng không có thông minh hiểu chuyện như hắn, sẽ không có ai thích ta, có phải hay không?" Quân Nhược Thủy ngạc nhiên, hắn tức giận, chính là vì cái này? Nàng không khỏi bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn, nói: "Đúng, ngươi không dịu dàng, không hiền huệ, không hiểu chuyện...... Ai u......" Nàng lại không nhịn được kêu lên thành tiếng, bởi vì cái tay đang để ở trên eo nàng của hắn không chút thương tiếc nhéo nàng một cái, hai mắt trong suốt hàm chứa tức giận, trừng mắt nhìn nàng. Nàng cười, nói tiếp: "Nhưng ta lại thích người nào đó cường hãn lại tùy hứng như thế này." Lửa giận trong mắt Tô Tử Bội tiêu tan trong nháy mắt, đôi mắt lóe sáng, nhấp nháy, lông mi dày giống như cánh bướm khẽ run lên. Lòng nàng giống như bình mật bị đổ, ngọt đến phát ngán, gương mặt không tự chủ lây nhiễm một chút hồng hồng. Hắn ngượng ngùng cúi đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy một quyển sách thuốc rớt xuống đất thì không khỏi bật cười, nhẹ giọng trêu chọc: "Còn tưởng rằng ngươi đang nghiêm túc đọc sách! Tại sao sách rơi xuống đất lúc nào mà cũng không biết chứ?" "Thấy mỹ nhân, tự nhiên không có tâm tình đọc sách." Quân Nhược Thủy cười ha ha, không đứng đắn nói. Gò má Tô Tử Bội đỏ bừng, cáu giận lườm nàng một cái. Quân Nhược Thủy nhìn hắn cười. "Xuyên bối tỳ bà cao ta đưa đã dùng xong hay chưa?" Tô Tử Bội gật đầu nói: "Dùng xong rồi. Hình như hai ngày nay không thấy ho nữa." "Trong phòng ta còn một bình, một lát sẽ đưa cho ngươi." "Nhược Thủy, thuốc này có hương vị ngọt ngào, làm cổ họng mát mẻ, hiệu quả rất tốt, tại sao không bán ra bên ngoài?" Quân Nhược Thủy xoa xoa chóp mũi đã ướt một tầng mồ hôi mỏng của hắn, không để ý lắm nói: "Dược liệu để chế ra Xuyên bối tỳ ba cao không phải là dễ có được. Bối mẫu Tứ Xuyên, Trường sa tố đều chỉ sinh trưởng ở phía Tây Bắc, đường xá xa xôi, sản lượng cũng không cao, khó có thể sản xuất quy mô lớn. Huống chi, ta thấy ngươi ho lâu không lành nên mới làm nó cho ngươi." Trong lòng Tô Tử Bội từ từ tràn ra cảm động, cảm thấy vừa ngọt lại vừa ấm, khóe miệng không tự chủ nhẹ nhàng nâng lên, hơi sùng bái hỏi: "Nhược Thủy, tại sao ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy?" "Thiếu gia ngươi quá để mắt đến kẻ hèn này rồi, ta cũng chỉ là đọc mấy quyển sách thuốc mà thôi." Quân Nhược Thủy cười dí dỏm, khiêm tốn nói rồi khom lưng nhặt quyển sách kia lên. "Nhược Thủy......" Tô Tử Bội nhìn gò má thanh tú của nàng, ánh mắt bình tĩnh mà ung dung, không kiềm hãm được nhẹ giọng hô lên. "Hả?" Quân Nhược Thủy nhặt quyển sách lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười thản nhiên. Ánh mắt Tô Tử Bội mê ly, giống như bị mê hoặc chậm rãi tới gần nàng, đôi môi đỏ mọng đột nhiên dán lên môi nàng, cái lưỡi mềm mại vươn ra vụng về liếm môi nàng, vội vàng muốn tiến vào thăm dò trong miệng của nàng. Cặp mắt Quân Nhược Thủy trừng lớn, hơi kinh ngạc sau đó tự nhiên đáp lại nụ hôn của hắn. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mộng, để cho đầu lưỡi của hắn tiến vào, ngươi tới ta đi, dây dưa truy đuổi, mãi cho đến khi tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng nặng nề, ngón tay thon dài từ từ thăm dò vào trong đồ lót của nàng, trúc trắc vuốt ve từng tấc da thịt sáng bóng sau lưng nàng. Lúc nàynàng mới chợt tỉnh ngộ, đưa tay dùng sức đẩy hắn ra. Tô Tử Bội mờ mịt nhìn nàng, trong mắt còn mang theo tình dục. Sau đó, vẻ mặt của hắn dần dần bình tĩnh lại, trong mắt mang theo bi thương, hắn chán nản cúi đầu, đau đớn hỏi: "Quả nhiên là ngươi xem thường ta sao?" Quân Nhược Thủy dịu dàng nâng cằm của hắn lên, đối diện với ánh mắt né tránh của hắn, nghiêm túc hỏi: "Bội Nhi, ngươi thật sự hiểu trái tim của chính mình sao?"