Kì nghỉ tết âm đã đến gần, đợt lạnh cuối mùa vào giai đoạn rét đậm nhất. Vương Nhất Bác đứng ở ngoài hàng lang hút thuốc. Quân Nhất xách đồ ăn từ cầu thang đi lên, nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng thí nghiệp hút thuốc thì hơi giật mình. - Tý tuổi đã hút thuốc? Vương Nhất Bác nhe răng ngả ngớn cười: - Làm trai ngoan mấy năm nay, tật xấu duy nhất chắc là hút thuốc lá. - Bốc phét, chú tưởng hút thuốc rất ngầu đúng không? - Không, anh Quân Nhất có vấn đề về tam quan hả anh? - Vậy cơ? Nhìn một thân làm màu của chú là anh biết rồi. Anh không ở trong nước mấy năm, chú cũng đừng tưởng lừa được anh. Quân Nhất cảm thấy Vương Nhất Bác hôm nay không vui, bình thường nhất định cậu sẽ không đôi co với hắn, mặc hắn độc thoại như chim hót. - Bình thường em hút thuốc đều trốn ra một chỗ, hôm nay bị anh bắt gặp thật ngại quá. Quân Nhất đặt đồ ăn qua một bên, lấy cái bàn gấp ở trong góc phòng mang ra trước cửa mở ra, không biết lại kiếm đâu được mấy cái bìa carton đưa cho Vương Nhất Bác một cái. Vương Nhất Bác đi ném đầu thuốc lá còn hút dở quay lại đã thấy Quân Nhất ngồi xuống trước cái bàn nhỏ tý, trải thức ăn ra. Mấy ngày nay Quân Nhất bận việc chạy đi chạy lại giữa hai phòng thí nghiệm cách nhau hai con phố. Vương Nhất Bác quen ăn uống tạm bợ, gần đây không thể thích ứng được cái bàn ăn tự phát này của Quân Nhất. Quân Nhất là một người đàn ông châu Á nhỏ người, hình như chất dinh dưỡng được anh ta mang đi nuôi cái đầu hết. Một người cao 1m67 như Quân Nhất bày tỏ không muốn hiểu nét mặt nhăn nhó của người cao 1m80 kia khi ngồi xuống cái bàn ăn thấp tẹt của anh ta. - Nếu giáo sư Việt biết chúng ta ngồi ăn ở đây sẽ không tiếc lời vàng ngọc chửi chúng ta hai câu. Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ lại đứng dậy đi rửa tay, mất một lúc mới quay lại: - Nếu có thể ăn uống trong phòng thí nghiệm chắc em dọn đến ở đây luôn. - Giáo sư Việt nghe thấy học trò cưng của ổng nói vậy, chắc sẽ bắt cưng về chép một trăm lần an toàn phòng thí nghiệm. Vương Nhất Bác lấy khăn lau đôi đũa, chọc một cái bánh bao. - Anh phải chép bao nhiêu lần rồi mà vẫn dám ngồi đây ăn đấy thôi. Quân Nhất chẹp một tiếng: - Ai, mới đầu anh còn thấy chú thật ngoan, im lặng, sai gì làm đấy, sao giờ anh nói một câu chú không nhường anh lấy nửa lời? - Em chậm nhiệt. - Ờ, bao giờ chú về nhà ăn tết? - Chưa biết nữa. Anh thì sao? - Đàn ông Trung Quốc thật khó hiểu, sao lại có nhiều người sợ vợ thế nhỉ? Ba anh đưa mẹ anh sang Mỹ ăn tết bên đấy, bỏ anh một mình. Mà anh nhớ nhà ông bà ngoại anh có ăn tết âm đâu? Quân Nhất là một người con lai Trung - Mỹ, thường xuyên bị bỏ rơi, ba mẹ anh ta đi tìm thế giới hai người. Ăn xong bữa cơm vất vả, Quân Nhất nói hôm nay hắn ở lại trực phòng thí nghiệm, chê Vương Nhất Bác người toàn mùi thuốc lá đuổi cậu về nhà. Vương Nhất Bá nhìn Quân Nhất chằm chằm, Quân Nhất bực bội mắng: - Trước khi gặp chú, anh chưa bao giờ bực mình vì chiều cao của anh như bây giờ, cái kiểu nhìn người từ trên cao thế đáng ghét vãi. Vương Nhất Bác thu dọn balo của mình, nhìn đồng hồ, nhắc nhở: - Mẫu số 6 nửa tiếng nữa xong, mẫu số 7 một tiếng rưỡi nữa, mẫu số 8 hai tiếng nữa. Các mẫu trước em cho vào tủ lạnh rồi, số liệu cũng ghi rồi, anh muốn kiểm tra thì kiểm tra lại đi, em về đây. Sau mấy ngày mệt mỏi, hôm nay Vương Nhất Bác cuối cùng đã có thể về phòng trọ trước 9 giờ. Cậu tắm xong liền lăn ra ngủ luôn, thật mệt. Quân Nhất ngồi trong phòng thí nghiệm còn tấm tắc khen, Vương Nhất Bác làm hắn bớt lo thật, được việc quá nè, không hổ là trò cưng của giáo sư Việt. Nửa đêm, Vương Nhất Bác bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là Quân Nhất gọi đến: - Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác!!!! Vương Nhất Bác cúp máy lần một, Quân Nhất kiên trì gọi đến lần hai: - Anh nói chú nghe, mẫu số 8 ra một chất tính chất lạ lắm, không phù hợp đơn đặt hàng nhưng đỉnh lắm. Ôi ông trời ơi, mẹ của con ơi, mẹ nó, cậu mau dậy đến đây, hahahaha, phát tài rồi. Vương Nhất Bác, chia đôi nhé, 5 - 5 nhé, hahaha. Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn điện thoại nghĩ thầm, 3 giờ sáng, thằng điên nào gọi điện cho mình ấy nhỉ? Sáng sớm, Vương Nhất Bác tỉnh dậy một cách tự nhiên, nhìn thấy điện thoại có thêm 2 cuộc gọi nhỡ của nhà bác học điên hôm qua, 2 cuộc gọi của mẹ cậu lúc 11 giờ đêm, cậu ngủ say quá mà để nhỡ. Vương Nhất Bác không muốn gọi lại, dọn dẹp đồ đạc đủng đỉnh đi đến phòng thí nghiệm. Mới 6 giờ sáng, phố xá còn chưa tấp nập. Ma xui quỷ khiến, Vương Nhất Bác nhảy xe buýt, vòng qua trường đại học hạng ba của cậu, xuống bến phía nam. Buổi sáng hôm ấy, có mấy sinh viên đi ngang qua bến xe thấy một anh chàng rất đẹp trai. Anh chàng đẹp trai ấy không hề lên một chuyến xe nào, chiếm một ghế chờ rất lâu, chờ cho đến khi một anh đẹp trai khác xách cái cặp đựng tài liệu kiểu dáng cũ mèm xuất hiện ở bến xe. Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác ở đây còn tưởng hôm qua mình uống rượu hôm nay còn chưa tỉnh. Người hôm qua nhảy nhót vô lại trong giấc mơ của anh, sáng hôm nay thế nào giống như một chú mèo con lười biếng, ủ rũ ngồi trên ghế chờ xe buýt thế kia? Vương Nhất Bác lúc nào cũng chú ý đến người qua lại, nên lúc Tiêu Chiến vừa xuất hiện cậu đã nhận ra. Thấy anh ngập ngừng từ đằng xa, cậu nhếch mép cười một cái. Nhìn cái nhếch mép vui vẻ này, trẻ con đi qua túm chặt lấy áo của mẹ, mẹ ơi, chú kia là người xấu hay sao? Người xấu mới hay cười như vậy đó!! - Trùng hợp quá, cậu đợi xe à? Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu, người cậu muốn đợi đến rồi: - Ừm, đến rồi. Tiêu Chiến quay người nhìn ra phía sau anh, không có chiếc xe buýt nào cả. Dường như ngay lập tức hiểu được ý của Vương Nhất Bác, nhưng anh không muốn cho cậu phản ứng: - Thiếu gia cũng đi xe buýt à? Thấy Tiêu Chiến không ngồi xuống, Vương Nhất Bác liền đứng lên, trong lòng không thích một tiếng thiếu gia kia, nhưng không biểu hiện ra. Cảm giác như anh đang coi thường cậu vậy. - Trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của Tiêu Chiến. Trong lòng Tiêu Chiến nghẹn ứ, còn không biết đáp trả lại Vương Nhất Bác thế nào cậu đã bắt điện thoại. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác luống cuống vội vàng bắt điện thoại làm tim anh vừa nhảy lên lại im lặng xuống. Tiếng Vương Nhất Bác không kiên nhẫn nhưng không phải là ghét bỏ người bên kia: - Không yên được một chút hả? Quân Nhất nháo: "Chú mau đến đây, anh bảo đến từ đêm qua cơ mà. Chú nhìn xem mấy giờ rồi, làm khoa học mà chú chậm trễ vậy đó hả?" - Hừ, còn chưa cháy phòng thí nghiệm. - Cháy rồi khỏi cần đến nữa. Nhưng đây là một phát hiện mới đó, chú nhiệt tình một chút, mau đến đây! - Biết rồi, cúp đây. Vương Nhất Bác hơi lấm lét nhìn Tiêu Chiến, anh ấy nhận ra chưa ấy nhỉ? Tiêu Chiến không hề biết bây giờ Vương Nhất Bác sợ đến lạnh ngắt. - Chủ nhật cũng đến trường à? - Tiêu Chiến lờ đi ánh mắt dò hỏi của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác gật đầu: "Anh xách cặp đi đâu?" - Nghề cũ, có chứng chỉ, đi kiếm tiền. Tiêu Chiến là đang nhắc đến cái chứng chỉ ngoại ngữ, cả bằng tốt nghiệp sư phạm ngữ văn của anh. Tiêu Chiến từng mang ra cho Vương Nhất Bác xem, tội Vương Nhất Bác chọc anh khi anh nói sẽ kèm môn Văn và tiếng Anh cho cậu, "Thầy giáo thể dục mà nổ to thế!" Vương Nhất Bác không hiểu sao tự nhiên cười ngu làm Tiêu Chiến không thể nhìn thẳng. Xe buýt về trường đại học của Vương Nhất Bác vừa lúc đến, Vương Nhất Bác vẫy tay với Tiêu Chiến một cái khi ngồi yên vị trên xe. Tiêu Chiến thấy cũng thật thần kì, hóa ra cuối cùng hai người vẫn có thể bình thản nói chuyện với nhau như thế. Anh ngồi xuống chỗ Vương Nhất Bác vừa ngồi, đưa tay xoa xoa lồng ngực, gầy đến mức chính mình sờ vào người mình cũng thấy cấn tay. Chỉ cần nghe tiếng Vương Nhất Bác vang lên bên cạnh là cảm thấy máu toàn thân đột nhiên tăng tốc chảy ngược về tim rồi, bình thản cái gì? Sóng ngầm dữ dội thì có. Nhưng mà thế có ích gì, bắt điện thoại của người nào đó nhanh như vậy, ngày xưa cùng anh cũng có nhiệt tình thế đâu? Tra nam!! Tra nam Vương Nhất Bác ngồi trên xe buýt còn đang thở phào nhẹ nhõm, chuông điện thoại của cậu mà để Tiêu Chiến nghe thấy thì chắc là đào cái hố mà chui xuống luôn đi. Vương Nhất Bác đến phòng thí nghiệm thấy Quân Nhất còn đang vùi đầu nhìn vào kính hiển vi, thấy Vương Nhất Bác đến hắn liền lôi kéo cậu xem kết quả, còn giải thích chất mới xuất hiện có tính chất lý hóa đặc biệt như thế nào. Vương Nhất Bác lặng yên nghe một lúc, gỡ cái tay đang túm ở tay áo của cậu ra, đứng thẳng người lên: - Nghe không hiểu không muốn nghe.