Không khí lạnh giá, cây cối khẳng khiu, đường phố thênh thang người xe như nước, khắp nơi đều hối hả rộn ràng. Vu Đồng dạo bước trên con đường bê tông, cô cúi đầu, lông mày hơi nhíu lại liên tiếp thở dài, nguyên nhân rất đơn giản — Phương Thành. Bây giờ, trong tâm trí cô ngập tràn nụ cười hồi vừa của anh, cô duỗi tay phải của mình ra, tay trái vuốt ve mấy lần, cô vẫn chưa thỏa mãn. Cô rất hối hận, vừa rồi nên sờ lâu hơn mới đúng! ! ! Cô thẹn thùng cái vẹo gì không biết! ! ! Vu Đồng vẫn nhớ tình cảnh vừa rồi, lúc ấy mặt cô hơi nóng lên, tiếng tim đập như đang bồn chồn, giống như bị điện giật, cô vội vàng buông tay anh rồi chạy vào phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất vã nước lên mặt. Quay lại phòng khách, cô đã đeo túi vải, đội mũ đứng trước mặt Phương Thành, nói liên miên lải nhải rằng mình phải trở về, ông của cô chờ sốt ruột lắm rồi. Nói xong cô liền chạy đến trước cửa thay giày rồi tông cửa chạy xộc ra ngoài, đến tạm biệt cũng không thèm nói. Vu Đồng nghĩ, sao mà cô còn chạy như ma đuổi vậy? Lần trước hình như cô cũng chạy trối chết như thế. Trong lòng suy nghĩ, miệng cũng lẩm bẩm theo: “Chạy trối chết…” Hả? Từ này còn lâu mới hợp với cô! ! ! Vu Đồng hết hét lên rồi lại vò đầu trên đường phố khiến người đi đường phải ngoái đầu nhìn cô. Cô chán chường đỡ trán, bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy Phương Thành cười dịu dàng là cả người cô đã thấy sai sai như bị ma ám. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân? ? ? Cô là anh hùng? Phương Thành là mỹ nhân? Vu Đồng lắc đầu, cái quỷ gì đây, sao càng nghĩ càng lệch lạc, cô phải quay lại bán khoai lang cho tỉnh táo lại mới được. * Phương Thành ngồi trong thư phòng, ngón tay đặt trên bàn phím nhưng đã năm phút rồi vẫn chưa gõ được chữ nào, anh khẽ nhíu mày đang suy tư gì đó. Một lát sau, anh cầm điện thoại lên, mở danh bạ ra rồi gọi cho một số. Chuông reo ba tiếng, người bên kia nhấc máy: “A lô, A Thành à?” “Là cháu ạ, chú Từ.” Từ Kiến hỏi: “A Thành, có việc à?” Phương Thành hơi do dự: “Chú Từ, hai thầy sờ cốt lần trước bà nội tìm…” Từ Kiến nói tiếp: “Hai thầy sờ cốt đó hả, lão phu nhân mấy hôm nay không tìm được, đã phái người ra ngoài tìm mà vẫn không thấy.” Vu Đồng trốn bà nội ư… Phương Thành thầm nghĩ, Vu Đồng tránh bà nội như sói dữ, đoán chừng nguyên nhân chỉ có một… Giả dụ Vu Đồng thật sự có thể nhìn được vận mệnh, quá khứ của Mông Dương, tương lai của gã răng vàng, Vu Đồng đều có thể nói vanh vách. Duy chỉ có những điều liên quan tới anh là không, lúc trước anh đã từng hỏi dò Vu Đồng, nhưng cô chỉ lặng im. Chắc hẳn… Vu Đồng không nhìn ra mệnh số của anh. Phương Thành dùng lòng bàn tay gõ nhẹ lên trán, anh cảm thấy rất mơ hồ về chuyện sờ xương xem mệnh và trùng cốt, trong lòng anh cũng không dám chắc. Có thể tin đến đâu thì tin đến đấy, đành đi nước nào tính nước ấy thôi vậy. Phương Thành tiếp tục hỏi: “Chú Từ, sao bà nội đột nhiên lại tìm người đến sờ xương cho cháu vậy?” Đầu kia lặng thinh một hồi: “Cụ cháu nhờ được thầy sờ cốt xem mệnh nên mới phát tài, bởi vậy lão phu nhân mới cực khổ tìm kiếm mãi mới tìm được ông cháu bọn họ, bà ấy muốn hiểu rõ ngọn ngành, cháu biết đó, bà ấy…” Từ Kiến không nói tiếp nữa. Phương Thành trần giọng thuận theo: “Vâng… Cháu hiểu…” Từ Kiến ở đầu kia tò mò hỏi: “A Thành, sao cháu đột nhiên lại thấy hứng thú với chuyện này vậy?” Phương Thành khẽ cười một tiếng, “Không có gì ạ, cháu chỉ hỏi chút thôi. Cháu sợ bà nội lại tìm người đến xem mệnh cho cháu. Chú Từ, chú biết đó, cháu không tin mấy thứ này.” Từ Kiến cũng cười: “Biết biết, chú còn lạ gì cháu nữa… A Thành, ngày nào cũng cắm cúi vào mấy thứ thiết bị đó không mệt à?” Phương Thành bình thản trả lời: “Không mệt ạ.” Đầu kia chần chờ một lát rồi khuyên bảo: “A Thành, bà cháu chỉ mong cháu về nhà thôi mà…” “Chú Từ.” Phương Thành cắt lời ông, anh không có hứng thú với mấy chuyện đó, hoặc có thể nói… anh không muốn quan tâm. Từ Kiến cũng thở dài không nói gì, Phương Thành hàn huyên thêm mấy câu rồi vội vàng cúp điện thoại. Phương Thành đan hai bàn tay vào nhau, đầu gục lên hai tay, anh nhíu mày thở dài, bà nội vẫn luôn mong anh có thể kế thừa công ty của nhà họ Phương… Sau một hồi, Phương Thành díp hết hai mắt lại. Quả nhiên, sau khi bị Vu Đồng chạm vào, cơn buồn ngủ kéo tới như lũ. Phương Thành đứng lên vặn mình rồi đi vào phòng ngủ. * Biệt thự giữa hồ của nhà họ Phương. Trong biệt sảnh, mùi đàn hương bay lượn, ánh đèn vàng bao phủ nhìn có vẻ ấm áp, nhưng cả biệt sảnh rộng rãi trống trơn khiến nó có vẻ cô đơn quạnh quẽ. Từ Kiến đút điện thoại vào túi, một bà lão đang ngồi trên ghế sa lon ở đằng trước, chính là bà nội của Phương Thành — Ôn Tú Nhã. Bà thổi tách trà nóng trong tay, thản nhiên hỏi: “Vẫn không chịu về à?” “Vâng…” Lão phu nhân đặt tách sứ lên bàn: “Cô bé kia sao rồi?” Từ Kiến đưa túi hồ sơ màu vàng trong tay cho bà. Bà nhận lấy, tháo từng vòng từng vòng dây ra, bà mở ra nhìn một cái, sau đó dốc ngược túi hồ sơ, đổ tất cả đồ trong đó ra. Một xấp ảnh rơi lên áo khoác màu xanh thẫm của bà, bà đặt túi sang một bên rồi nhìn kĩ từng tấm một. Tất cả đều ảnh chụp Vu Đồng và Phương Thành, từ góc chụp có thể nhìn ra là chụp trộm, địa điểm chụp là căn tin ở chỗ làm của Phương Thành. Hai người khi đó đang ngồi trên bàn ăn cơm, còn mấy tấm là cảnh anh và Vu Đồng đang đánh lộn. Mày liễu nhướn lên: “Chỉ có mấy thứ này thôi à?” Từ Kiến nghiêm trang nói: “Vâng, căn tin lắp kính một chiều, người bên ngoài không thể chụp trộm, nếu đến gần thì… sẽ bị phát hiện, A Thành và cô bé kia có tính cảnh giác rất cao.” Lão phu nhân gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lão phu nhân chậm rãi liếc nhìn mấy tấm hình, bỗng chốc, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười, “Từ Kiến…” “Vâng?” Lão phu nhân nheo mắt cẩn thận nhìn hai người trong ảnh, bà giơ một tấm lên cho Từ Kiến nhìn: “Cậu nói xem, A Thành và cô gái này cũng xứng đôi đó chứ?” Từ Kiến cười nhạt: “Chắc vậy.” Lão phu nhân phối hợp khẽ gật đầu, bà hiền hậu nói: “Tôi cảm thấy… rất hợp…” * Vu Đồng đi rất lâu mới đến nơi gần đây ông và cô hay bày sạp bán khoai. Nhưng điều kì lạ là, từ xa xa cô đã nhìn thấy ở chỗ đó trống trơn. Xe khoai lang của cô đâu? ? ? Ông của cô đâu? ? ? Vu Đồng vội vàng hỏi chủ quầy bánh rán ở bên cạnh: “Bác ơi, bác có thấy ông nội cháu không ạ?” Chủ quầy bánh rán quàng khăn liếc nhìn Vu Đồng, lắc đầu nói: “Cả ngày nay đều không thấy đâu, bác còn tưởng rằng ông cháu cháu đổi chỗ rồi.” Vu Đồng mới bắt đầu bán khoai lang ở chỗ này được mấy ngày nay, thật ra cũng không quen mấy bà thím này lắm. Vũ Đồng giật thót, cô vội vã lễ phép nối: “Cháu cảm ơn ạ.” Dứt lời, cô vội vàng chạy về phòng trọ của cô và ông. Đi tới phòng thuê, chiếc xe ba bánh điện ông và cô dùng để bày sạp vẫn còn ngoài cửa . Vu Đồng vội vàng đẩy cửa: “Ông ơi!” Trong phòng không có ai, Vu Đồng ngó bốn phía, hai cái bao vải to đùng được đặt trên bàn gỗ bát tiên. Vu Đồng tiến lên nhìn, đây là hành lý của cô mà. Trên bàn còn có hai lá thư, Vu Đồng có dự cảm chẳng lành, cô tiến lên mấy bước cầm lên nhìn, bên ngoài hai lá thư đều có ba chữ —— Gửi nhóc con. Là nét chữ của ông. Vu Đồng xé phong bì bên ngoài, rút ra hai tờ giấy, phía trên chi chít chữ. Trên thư, ông lão viết mình đi du lịch, kêu Vu Đồng đừng tìm ông, đống dông dài còn lại cũng đại khái là mấy lời dặn dò. Vu Đồng đọc từng câu từng chữ một, đến dòng cuối cùng, cô phải nhịn lắm mới không phát dồ. Du lịch? Lại ra ngoài du lịch? ? Vu Đồng móc điện thoại ra vội vàng gọi cho ông, giọng nữ vang lên trong điện thoại: Số điện thoại quý khách vừa gọi… Lại còn tắt máy nữa! ! ! Ông của cô còn nói trên thư, tám giờ tối hàng ngày ông mới có thể mở điện thoại, lúc khác đừng tìm ông, không tìm được đâu. Vu Đồng oán thán: “Lão già xấu xa! ! !” Vu Đồng lại mở lá thư thứ hai ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, còn lại là một chồng Tập Cận Bình. Vu Đồng thấy còn may chán, ông vẫn để tiền sinh hoạt cho cô. Vu Đồng mở lá thư ra, sau khi đọc xong, cô được mở rộng tầm mắt. Ông lão nói số tiền này là dùng để trả tiền thuê nhà, bảo cô thanh toán trả sau tiền thuê nhà nửa năm nay cho chủ thuê nhà, ngày mai vừa đúng lúc hết hạn nửa năm. Vậy qua đêm nay… Cô ở đâu? ? ? Trên thư còn nhắc, cô đã trưởng thành rồi, có thể tự lo cho bản thân, không cần cho tiền sinh hoạt nữa. Vu Đồng rống lên: “Ông nội xấu xa! ! !” * Buổi chiều, Vu Đồng ôm hai cái túi vải to đùng ngồi trên giường, cô đặt cằm trên túi chờ con số trên điện thoại nhảy đến đúng hai mươi giờ. Cuối cùng cũng đến tám giờ, cô cầm điện thoại lên gọi cho ông. Chỉ một lát, điện thoại đã thông, cô tức giận: “Ônggg! ! !” Ông lão ở đầu kia cười hề hề: “Nhóc con? Tức giận à?” Vu Đồng oán thán: “Ông lại đi du lịch rồi! Còn không thèm nói trước tiếng nào với cháu nữa! Lần trước cũng như thế! Lần trước trước nữa cũng thế!” Đây không phải lần đầu ông lão như thế. Mỗi lần ông ra ngoài du lịch là đi cả mấy tháng trời, lần lâu nhất còn đi hẳn một năm. Lúc trước không có điện thoại, cô chỉ có thể chờ đợi ông lão một tháng gửi một lá thư. Bây giờ có di động rồi, chí ít có thể tiện liên lạc hơn một ít. Ông lão cười khà khà: “Ây dà ~ ông cũng muốn có thời gian riêng mà ~ đến tuổi này rồi cũng phải hưởng thụ một chút chứ ~ ” Vu Đồng: “Vậy còn cháu!” Ông lão bùi ngùi: “Nhóc con, cháu đã lớn rồi…” Vu Đồng sững sờ lặng thinh, cô không muốn lớn lên. Đầu bên kia hơi ồn ào, dường như có nhiều người người đi lại, ông lão tăng âm lượng: “Nhóc con, ông cúp máy đây! Phải lên xe lửa rồi, ngày mai nhớ phải đi nộp tiền nhà đó! Còn nữa… Nhớ trả tiền nợ ngân hàng đó!” “Chờ đã, ông —— ” Vu Đồng còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã dập máy. Vu Đồng ngồi lặng người nhìn màn hình điện thoại từ sáng đến tối, cô ngẩng đầu nhìn căn phòng trống trơn cũ nát, rồi lại vùi đầu vào đống hành lý. * Ngày hôm sau, ánh nắng lọt qua mấy tờ báo dán trên cửa sổ chiếu vào phòng, có tia chiếu trên mặt Vu Đồng, cô mông lung mở mắt ra, ngó trái ngó phải một hồi, tất cả đều là sự thật, ông của cô lại đi rồi. Vu Đồng vươn vai nhảy từ trên giường xuống, rửa mặt xong lại tết tóc, mỉm cười với người trong cái gương nứt, chuyện tối hôm qua đã tan theo mây khói, thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi. Cô cõng hai cái túi vải to đùng đi về phía cửa, cô chợt dùng bước quay đầu lại liếc nhìn căn phòng, không còn chốn che nắng che mưa nữa rồi. Cô thở dài xốc túi vải lên rồi bước ra khỏi cửa, đóng cửa, rút chìa khoá ra, chỗ này không phải nhà của cô nữa rồi. Vu Đồng quăng hành lý lên phía sau xe ba bánh điện, ngầu lừ vặn tay ga nghênh ngang rời đi. Vu Đồng liên hệ với chủ nhà, trả hết tiền thuê nhà mà ông lão để lại cho cô, hiện trên người cô có tổng cộng mấy tờ ông Mao. Cô dừng xe ở ven đường nhìn xe cộ qua lại, cô chẳng có đích đến, cũng chẳng có nơi thuộc về. Ngoại trừ ông nội và chính bản thân, cô còn có thể dựa vào ai đây. Trước kia có thể không có, nhưng hiện tại trong não cô bỗng nhảy ra một cái tên, trong người cô dường như có ác ma và thiên sứ đang chiến đấu, một người hô hào đi tìm anh đi, đi tìm anh đi, bên kia thì kêu ngược lại. Vu Đồng khoanh tay trước ngực, cô nheo mắt nhìn Mặt Trời, bỏ qua hết tự tôn tự trọng hình như cũng chẳng hề gì, dù sao trước đó cô cũng không phải mất mặt lần một lần hai trước mặt Phương Thành, cần gì phải quan tâm thêm một lần nữa làm gì. Quyết định xong, Vu Đồng vỗ tay tự động viên bản thân: “Xuất phát!” * Xe ba bánh điện chạy băng băng trên đường phố, không biết qua bao lâu, Vu Đồng đã tới chỗ làm của Phương Thành. Cô móc di động và mấy cái bánh nướng Đông Bắc vừa mua ở ven đường từ trong túi ra gặm. Còn cách giờ Phương Thành đi làm một lúc, cô có thể cảm giác được anh đang tới gần đây. Chờ một lúc không lâu, Vu Đồng quay sang bên trái, quả nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang rẽ từ đường vào, đỗ dưới một gốc cây ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Vu Đồng nhanh chóng chạy về phía anh. Phương Thành xuống xe, lấy cặp ra, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy Vu Đồng đang chạy với tốc độ cao nhất chạy về phía anh. Anh đầu tiên là sững sờ, sau đó lại bình tĩnh lại, tỏ vẻ chẳng thấy kinh ngạc, anh bình tĩnh đút tay vào túi quần, anh đứng nguyên tại chỗ đợi cô chạy đến đây. Vu Đồng chạy đến trước mặt anh, cô ngước lên anh, mỉm cười thảo mai lộ tám cái răng đúng tiêu chuẩn. Phương Thành nhìn cô, anh thản nhiên nói: “Vẫn chưa đến ba ngày.” Vu Đồng: “Tôi biết, tôi biết.” Đầu óc nảy số nhanh thật. “Có chuyện gì khác à?” “Có có có.” Phương Thành yên lặng đợi cô nói, Vu Đồng hắng giọng nghĩ xem phải bịa chuyện như thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận khiến anh cho cô ở nhờ. “Phương Thành này…” “Trước đó ông của tôi đã nói rồi đó…” “Phải sờ xương của anh hai tiếng thì chứng mất ngủ của anh mới có thể cải thiện rất rất rất nhiều được, đúng không?” “Cho nên, cái sờ hôm qua chỉ để cho tối qua anh ngủ ngon thôi.” Phương Thành hơi nhíu mày, anh không hiểu rốt cục cô nàng này hôm nay lại muốn kể lể cái gì. Vu Đồng cười bỉ bựa: “Tôi hỏi anh, anh có muốn ngủ ngon hay không?” Phương Thành đảo mắt suy nghĩ: “Không.” Đậu! Còn để người ta nói tiếp không hả! Phương Thành cất bước đi về phía trước, Vu Đồng đi theo cạnh anh như tên trộm, cô nói tiếp: “Anh phải nói có, như thế tôi mới có thể nói cho anh tôi muốn làm gì chứ.” Phương Thành liếc cô một cái: “Cô có thể nói thẳng, rào trước đón sau không giống cô đâu.” Anh vẫn nhớ dáng vẻ phóng khoáng, ăn ngay nói thẳng của cô lúc ở căn tin, sờ tay sờ mặt sờ chân đều được, chỉ cần sờ anh là được. “Tôi ngại ngùng mà.” Vu Đồng hiếm khi dè dặt. “Tại sao lại ngại?” “Tôi sợ tôi nói ra thì chắn chắn anh sẽ từ chối luôn mà không cần nghĩ.” “Cô cứ nói thử xem đã.” Vu Đồng giang hai tay ra chặn trước mặt Phương Thành không cho anh đi tiếp. Phương Thành dừng bước nhìn xuống cô, anh khẽ hất cằm ra hiệu cô nói. Vu Đồng nháy mắt mấy cái rồi hỏi dò: “Anh có thể cho tôi ở nhờ không?” Phương Thành: “Hửm?” “Tôi không có chỗ ở.” “Ông cô đâu?” “Ây… Ra ngoài du lịch rồi…” “Không có tiền à?” “Trên người chỉ còn 150 tệ 5 hào thôi.” “…” Phương Thành đi vòng qua Vu Đồng, không có ý định đáp lời cô. Vu Đồng nói sau lưng anh: “Anh nhìn đi, tôi đã nói chắc chắn anh sẽ từ chối mà.” Phương Thành dừng bước, anh quay đầu lại: “Vừa nãy tôi nói từ chối à.” Vu Đồng tiến lên mấy bước, cô mừng húm: “Vậy là anh đồng ý hả?” Phương Thành tỏ ra lạnh lùng: “Bây giờ tôi mới nói, từ chối.” “Tôi-từ-chối.” Anh đặc biệt nhấn mạnh một lần nữa. Vu Đồng bĩu môi mất hứng: “Anh cố ý chơi tôi!” Phương Thành không nhanh không chậm nói: “Không hề, tôi dùng hai từ ‘Vừa nãy’ và ‘bây giờ’, không hề mâu thuẫn về mặt thời gian, vừa nãy tôi chỉ tự hỏi thôi, bây giờ mới từ chối.” Vu Đồng á khẩu không trả lời được, cô cắn môi, mũi hừ lạnh. Sao cha này có thể nói như vậy được! Phương Thành nhìn dáng vẻ không muốn nói tiếp của cô, anh tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy chục mét, đến trước cửa chính, rốt cục anh cũng quay lại nhìn Vu Đồng đang đứng yên không nhúc nhích. Một bóng dáng gầy yếu nhưng khí thế hừng hực. Anh cụp mắt lại, tiến vào tòa nhà. * Lã Mông Dương vội vàng xông vào phòng làm việc, cậu thở mạnh tự lẩm bẩm: “Phù, suýt nữa là đi muộn.” Thầy Vương liếc cậu một cái rồi ung dung nói: “Mông Dương, mỗi sáng cậu dậy sớm mười phút thôi là sẽ không đến sát nút như vậy nữa.” Lã Mông Dương cười hì hì: “Mùa đông mà, ổ chăn nói với em đừng rời xa nó.” Thầy Vương cười lắc đầu: “Chỉ được cái lẻo mép.” Lã Mông Dương gặm vài nhát đã xong cái lương khô trong tay, cậu thay áo khoác trắng rồi nhìn về phía Phương Thành đang làm việc: “Thầy ơi.” Phương Thành đáp: “Ừm?” Lã Mông Dương đi đến bên kia bàn làm việc, đối diện với Phương Thành, giả bộ vô tình hỏi: “Thầy đoán xem em mới vừa thấy ai ở dưới lầu đi?” Thầy Vương ở bên cạnh đột nhiên cười, “Đừng nói là Vu Đồng nha.” Lã Mông Dương: “Dạ? Ông giáo Vương, thầy cũng nhìn thấy ạ.” Thầy Vương gật đầu: “Đâu chỉ có vậy, vừa nãy tôi còn chuyện với thầy của cậu về cô ấy.” Lã Mông Dương chậm rãi nói: “Em nhìn thấy cô ấy giữa mùa đông mà phải ngồi trên ghế của xe ba bánh điện, miệng ăn bánh nướng nhìn về phía tầng của chúng ta, thấy hơi tội.” Phương Thành thoáng dừng tay rồi lại làm tiếp. Thầy Vương cũng than thở vài câu: “Đúng vậy, phụ nữ con gái mà lúc nào cũng lủi thủi một mình như vậy, nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, hẳn là phải đang đi học mới đúng.” Lã Mông Dương nghĩ ngợi: “Em cảm thấy chắc là hoàn cảnh của cô ấy cũng khó khăn nên mới phải ra đời sớm kiếm tiền.” Thầy Vương gật đầu, cảm thấy Lã Mông Dương nói có lý. “Thầy ơi.” Lã Mông Dương ngẩng đầu nhìn Phương Thành. “Ừm?” “Vu Đồng tới tìm thầy ạ?” “Không phải.” “Nhưng không phải ở đây cô ấy chỉ quen mình thầy thôi ạ?” Phương Thành ngẩng đầu nhìn Lã Mông Dương: “Cô ấy cũng quen cậu, quen thầy Vương mà.” Lã Mông Dương: “…” Dứt lời, Phương Thành cúi đầu tập trung làm việc. Lã Mông Dương cũng không nói thêm gì nữa, sợ thầy đánh cậu, cậu luôn cảm thấy giọng điệu vừa rồi của thầy hơi là lạ, cứ như nóng lòng giải thích ấy? Lã Mông Dương nhún vai, mặc kệ đi, thầy của cậu tính tình không nóng không lạnh hơn hẳn người khác, rất ít khi nổi nóng với người khác, càng không bao giờ nổi nóng với cậu, hẳn là cậu nghĩ nhiều rồi. * Tới giờ ăn trưa, Phương Thành vẫn luôn cặm cụi thả cái kẹp trong tay ra, anh lắc cổ, công việc này thường phải giữ một tư thế lâu, rất dễ bị mấy bệnh về xương khớp. “Thầy, ông giáo Vương, đi ăn thôi.” Lã Mông Dương tháo găng tay. Ba người đi ra khỏi cửa phòng của Tổ thư họa, Phương Thành nhìn về phía cửa sổ cuối hành lang bên phải, anh đứng bất động. Lã Mông Dương phát hiện ra, cậu quay lại hỏi: “Thầy, sao thầy không đi?” Phương Thành nhàn nhạt nói: “Đi đây.” Tới căn tin, Phương Thành gọi vài món giống thường ngày rồi cùng Lã Mông Dương và thầy Vương ngồi bên cửa sổ bắt đầu ăn. Lã Mông Dương gặm sườn xào chua ngọt, nhấp một hớp canh, vừa ngẩng đầu lên đã bị dọa cho sặc canh: “Khụ khụ —— khụ khụ —— ” Phương Thành: “Mông Dương, sao vậy?” “Thầy… Khụ khụ… Đằng sau thầy… Khụ khụ…” Phương Thành và thầy Vương cùng quay đầu lại, trông thấy Vu Đồng đang vô cùng ai oán dán ở trên cửa kính nhìn bọn họ. Lã Mông Dương nhấp một ngụm nước ấm, tỉnh táo lại: “Thầy, cửa này không phải là kính một chiều à?” Phương Thành thì thầm: “Đúng là kính một chiều…” Lã Mông Dương kỳ quái: “Vậy cô ấy nhìn thấy chúng ta kiểu gì? Mắt xuyên thấu à?” Phương Thành nhíu mày đứng dậy đi về phía cửa phòng ăn. Vu Đồng đầu tiên là đứng đơ ra ba giây, cô nheo mắt lại, sau đó bật cười chạy sang bên cạnh. Lã Mông Dương thấy ngờ vực, cậu hỏi Thầy Vương với vẻ khó hiểu: “Ông giáo Vương, căn tin của chúng ta đổi cửa kính rồi à?” Thầy Vương thản nhiên nói: “Quản nó đổi hay không làm gì, ăn đi ăn đi, còn nhiều việc chưa làm xong lắm đó.” Lã Mông Dương nhíu mày suy tư, cậu khẽ gật đầu tiếp tục động đũa, haiz… Vẫn cảm thấy kỳ quái. * Phương Thành vừa ra khỏi cao ốc, Vu Đồng đã ở ngoài cửa chờ anh rồi. Cô cười hì hì hỏi: “Anh ăn xong rồi à?” Phương Thành không trả lời cô, anh nắm cổ tay cô qua lớp áo rồi kéo qua một bên, không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của nhân viên bảo vệ. Đến nơi hẻo lánh im lặng, Phương Thành hơi cau mày hỏi: “Chẳng lẽ cô còn có mắt xuyên thấu à?” Vu Đồng lắc đầu cười: “Không.” Phương Thành: “Vậy tại sao cô biết tôi ngồi chỗ đó ăn cơm?” Vu Đồng: “Tôi có thể cảm nhận được, khoảng cách và phương hướng đều cảm nhận được hết, rồi lại phỏng đoán kết cấu của toà nhà kết hợp với nhìn thời gian nên đoán anh đang dùng cơm.” Phương Thành bỗng bật cười, anh bất đắc dĩ nói: “Cô đi đi.” Vu Đồng rụt rè nói tiếp: “Nếu tôi đi thì anh có ý định cho tôi ở nhờ không?” “Không.” Anh vẫn từ chối nhẹ tênh như cũ. Vu Đồng chống nạnh, rung chân, dáng vẻ lưu manh hỏi: “Không cân nhắc chút nào hết hả?” Phương Thành hỏi: “Cô biết nấu cơm không?” Vu Đồng lắc đầu, trước giờ cô đều ăn bụi. “Biết dọn dẹp không?” Vu Đồng lại lắc đầu, trước giờ chỗ cô ở đều bừa bộn đến mức không cần quét dọn. “Vậy tôi cho cô ở nhờ sẽ được gì?” Vu Đồng nhếch miệng xích lại gần anh: “Tôi không biết làm gì hết, nhưng tôi có thể giúp anh ngủ ngon.” Người ngoài nghe thấy lời này đoán chừng sẽ hiểu nhầm, nhưng Phương Thành hiểu. Phương Thành lui lại một bước, anh hơi mất tự nhiên: “Con gái con lứa như cô, ở cùng với một người đàn ông lạ đã trưởng thành như tôi là không tốt đâu.” Ửm? ? Hai mắt Vu Đồng mở to, cô cười nói: “Tôi không phải con gái, xin hãy coi tôi là một phụ nữ trưởng thành có năng lực phòng thân” Phương Thành tỏ vẻ lạnh nhạt, anh cụp mi nhìn dáng vẻ khí thế của cô, đôi mắt đen láy sáng rực, bờ môi hơi bĩu ra đáng yêu. Anh cười nhạt một tiếng: “Vâng, phụ nữ trưởng thành. Nếu đã trưởng thành rồi thì tự lo cho bản thân đi.” Anh bày ra dáng vẻ định bỏ đi. Vu Đồng chặn trước mặt anh, vắt hết óc nói: “Tôi một không có trình độ, hai không có tướng mạo, người ta chắc chắn không muốn bỏ tiền thuê tôi, tôi cũng chẳng biết làm xiếc. Tôi cùng đường rồi, không có chỗ ở, không thể tự lo cho bản thân được, anh sẽ không nhẫn tâm để tôi ngủ đầu đường đấy chứ?” Phương Thành lặng thinh dò xét cô, anh thích nhất là nhìn vào ánh mắt cô, cũng sợ nhìn vào mắt cô nhất, nó là ma lực, là thuốc độc. Anh quay mặt nhìn qua hướng khác, ngón tay chỉ về hướng đó: “Đó, xe khoai lang không phải vẫn còn đó hay sao, bán khoai lang kiếm tiền.” Vu Đồng nói thầm: “Tiền trên người không đủ tiền vốn.” Phương Thành móc ví từ trong túi áo ra, xoèn xoẹt rút mấy tờ màu đỏ ra đưa tới trước mặt cô: “Cho cô vay, phải trả đó.” Hai mắt Vu Đồng sáng rực nhận lấy, cô thích kiểu người hào sảng như vậy. Cô cười hì hì một tiếng, “Mặc dù hiện tại tôi đã đủ tiền vốn rồi nhưng lợi nhuận hôm nay vẫn chưa đủ để thuê phòng.” Phương Thành liếc nhìn cô: “Vậy cô cứ ngủ đầu đường đi.” Vu Đồng: Hả? ? ? ⊙▽⊙ Phim truyền hình đâu có diễn như vậy đâu! * Cho vay xong, Phương Thành liền chạy về làm việc, không nói thêm lời nào với Vu Đồng, nhưng dọc đường đi mặt mày lúc nào cũng ngập ý cười. Trở lại phòng làm việc, Lã Mông Dương vừa mới mặc đồ xong liền gặp dáng vẻ đó của Phương Thành, hai mắt cậu mở to, cằm rớt xuống đất: “Thầy, chuyện gì mà vui vậy?” Phương Thành quay đầu: “Hả? Không có gì.” Lã Mông Dương: “Nhưng thầy cứ cười suốt ấy.” “Có à?” “Có.” Phương Thành trầm ngâm một lát: “Ừm… Chỗ sách cổ đó đã sắp sửa xong rồi nên tôi vui.” Lã Mông Dương xem thường, “Thật không vậy…” “Không thì sao?” Lã Mông Dương lắc đầu, ra hiệu không có gì. Lã Mông Dương vẫn ngờ ngợ, ngày thường đâu thấy thầy sửa xong một di vật nào mà vui vẻ như vậy đâu. Rõ ràng là ra ngoài gặp Vu Đồng về mới cười rực rỡ như thế. Éc… Có ẩn tình… Phương Thành soi gương trước bồn rửa tay, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ bị chọc tức của Vu Đồng vừa rồi, khóe miệng bất giác hơi cong lên, anh khẽ lắc đầu. Buổi chiều qua hơn nửa, thầy Lưu của tổ gốm sứ đi chào hỏi từng tổ một, bây giờ vừa khéo đến tổ thư họa của Phương Thành, thầy Lưu vừa vào cửa đã hô to: “Thầy Vương!” Đôi mắt đeo kính lão của thầy Vương ngước lên: “Hả?” “Chào thầy Lưu.” Lã Mông Dương chào hỏi. Thầy Lưu gật đầu với Lã Mông Dương, ông kiêu ngạo nói với thầy Vương: “Ông Vương, tôi dẫn học trò mới tới gặp ông. Tay nghề không thua kém gì A Thành nhà ông đâu.” Người thầy Lưu đang che khuất một người. “Có đúng không, để tôi xem thử.” Thầy Vương đặt cây chổi mềm trong tay xuống, tháo găng tay, đi về phía cửa. Lã Mông Dương rướn cổ nhìn theo. Một người đi ra từ sau lưng thầy Lưu, đôi môi đỏ mọng, mái tóc ngắn màu nâu sẫm được vén một bên ra sau tai, bốt đen đến đầu gối, đôi chân vô cùng đẹp, dáng người cao gầy, khí chất ngời ngời, cô chỉ mặc chiếc áo khoác trắng bình thường thôi mà vẫn khiến người ta có cảm giác đi dự tuần lễ thời trang. “Chào thầy Vương ạ, em là Tôn Hàm Uyển, người mới của tổ gốm sứ ạ.” Tôn Hàm Uyển lễ phép chào hỏi. Thầy Vương nhìn Tôn Hàm Uyển vài lượt rồi khen ngợi: “Học trò này của ông làm sáng cả tổ gốm sứ rồi, nhìn xinh xắn lắm.” Thầy Lưu cười ha ha: “Đúng thế, Hàm Uyển chính là bộ mặt của tổ gốm sứ bọn tôi đó.” Hai ông thầy già cười cười nói nói, Phương Thành vừa từ toilet quay lại đã nhìn thấy màn này. Nghe thấy tiếng giày da, thầy Lưu quay sang chào: “A Thành, mau lại đây.” Phương Thành cười khẽ một tiếng, bước nhanh hơn: “Thầy Từ.” Thầy Lưu giới thiệu với Phương Thành: “A Thành, đây là học trò mới của tôi.” Tôn Hàm Uyển mỉm cười giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Tôn Hàm Uyển.” “Xin chào, Phương Thành.” Phương Thành lịch sự bắt tay một cái rồi buông ra. Thầy Lưu quay sang nhìn thầy Vương: “Được rồi, ông Vương, tôi đã giới thiệu cho mấy người xong rồi, tôi còn có việc gấp phải dẫn Hàm Uyển về trước đây.” “Được rồi, về làm việc đi.” Thầy Vương khoát tay. “Hàm Uyển, đi thôi.” thầy Lưu nói. Tôn Hàm Uyển gật đầu, cô hơi cúi đầu chào thầy Vương rồi mới đi theo thầy Lưu. Lúc Tôn Hàm Uyển đi sượt qua người Phương Thành, khóe mắt cô nhìn lướt qua người anh. Hai người đi xa, Lã Mông Dương mới che miệng nói: “Ông giáo Vương, thầy, Tôn Hàm Uyển đẹp thật đó.” Phương Thành không phản ứng, anh vào phòng tiếp tục công việc. Thầy Vương cũng thong thả trở về vị trí, đeo găng tay: “Xem cách ăn mặc của cô ấy thì không giống người có thể bình tĩnh. Nhưng mà, nhìn người không thể nhìn bề ngoài.” Lã Mông Dương khẽ gật đầu: “Vâng, nước biển không thể đo bằng đấu.” Thầy Vương gật đầu giơ ngón cái với Lã Mông Dương. Lã Mông Dương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cậu nhìn về phía Phương Thành: “Thầy ơi.” “Ừm?” “Hôm nay em có nghe bọn họ nói, Tôn Hàm Uyển tốt nghiệp cùng trường với thầy đó.” Phương Thành hững hờ: “Thật à…” “Đúng đó ạ, em chắc chắn.” “Ồ… Chưa từng gặp.” Lã Mông Dương quay sang hỏi anh: “Thầy ơi, Tôn Hàm Uyển hình như chỉ kém thầy một khóa thôi đó, hơn nữa lại đẹp như vậy, không có lý nào thầy chưa từng gặp cô ấy ở trường được.” Thầy Vương nghe vậy liền bật cười: “Mông Dương, cậu còn không biết thầy của cậu à, ở trường Mỹ thuật Paris, hàng ngày cậu ta không phải đang vẽ tranh thì là đang học, nào có thời gian để ý người khác.” Lã Mông Dương đồng cảm gật đầu, thầy của cậu thật sự là một người quy củ đến nhạt nhẽo, không gây chuyện, không kiêu căng, không thích hóng hớt. Phương Thành cười nhạt một tiếng, Thầy Vương nói không sai, anh không thể nào phản bác. * Tôn Hàm Uyển đi theo thầy Lưu về tổ gốm sứ, thầy Lưu vừa bước qua cửa đã hỏi cô: “Hàm Uyển, em thấy Phương Thành thế nào?” Mày thanh của Tôn Hàm Uyển hơi nhướn lên: “Rất được ạ.” Thầy Lưu hiền hậu hỏi: “A Thành còn chưa có bạn gái đâu, em cũng chưa có bạn trai, hai em cũng không còn nhỏ nữa, có cần thầy làm mai cho không?” Tôn Hàm Uyển dở khóc dở cười khẽ lắc đầu: “Không cần đâu thầy ạ.” Điện thoại Tôn Hàm Uyển trong túi áo khoác trắng rung lên: “Thầy, em nhận điện thoại ạ.” Thầy Lưu hơi gật đầu ra hiệu cô đi đi. Tôn Hàm Uyển lấy di động ra, vừa thấy người gọi đến là ai, khóe môi cô đã cong lên, cô đi giày cao gót khí thế đi ra khỏi tổ gốm sứ tới ngoài hành lang, cô khom lưng, tay đặt lên trên hàng rào bằng kính, cô ung dung nhận điện thoại: “A lô?” “Nhận điện thoại thôi sao mà lâu vậy?” Giọng nam đầu bên kia lạnh lùng nói. Lòng bàn tay Tôn Hàm Uyển gõ lên đầu lan can bằng gỗ của hàng rào: “Em bề bộn nhiều việc mà.” “Em bề bộn gì vậy?” Tôn Hàm Uyển trầm ngâm một lát: “Bề bộn công việc chứ còn gì nữa.” Đầu kia tiếp tục khiêu khích: “Em bề bộn công việc? Sao trước kia không không thấy em nhiệt huyết với công việc như vậy nhỉ?” Tôn Hàm Uyển cười nói tiếp: “Đó là do anh hiểu biết nông cạn.” Đầu kia không nói gì, cũng không cúp điện thoại. Tôn Hàm Uyển: “Sao lặng thinh vậy? Gọi điện thoại cho em có việc gì à?” “Em về nước rồi à?” “Ừm, về từ hai tuần trước.”Tôn Hàm Uyển bình tĩnh nói. “Sao không nói với anh?” Giọng Tôn Hàm Uyển hơi sắc bén: “Hàn Húc, lúc anh về nước cũng đâu nói gì với em, việc gì em phải có nghĩa vụ nói với anh.” “Em…” Hàn Húc nghẹn họng. “Cúp đây, em bận.” Tôn Hàm Uyển nói đến đây liền thẳng tay cúp máy, không cho Hàn Húc cơ hội nói tiếp. Dập điện thoại xong, đôi môi đỏ mọng của cô vẫn cong cong, hiển nhiên tâm trạng không tệ. * Vu Đồng ngồi trên xe ba bánh điện, khoai nướng trên xe tỏa ra mùi hương ngây ngất, người xếp hàng trước sạp khoai lang dài dằng dặc. Một bà già hỏi: “Con gái, sao hôm qua không bán khoai vậy” Vu Đồng nhớ lại, hôm qua đoán chừng ông thu thập hành lý xong rồi chuồn luôn, hoàn toàn không để lại tiền vốn cho cô: “Hôm qua trong nhà có chút chuyện nên không bán ạ.” “U này, ngày mai con không bán ở đây nữa.” Vu Đồng nói thêm. Bà thở dài gật đầu: “Làm ăn khó khăn đúng không…” Vu Đồng không trả lời, làm ăn cũng tạm được, chỉ có điều cô bắt buộc phải thường xuyên đổi chỗ. “Ông nội con đâu?” Vu Đồng cười: “Ông đi du lịch rồi ạ.” Trong lòng cô lại lầm bầm lão già xấu xa. Bà già nhắc: “Người có tuổi đi du lịch một mình không an toàn đâu.” Vu Đồng thầm nghĩ, ông của cô đoán chừng lấy một chọi mười cũng không hề gì, an toàn chỉ là chuyện nhỏ. Tiền chắc cũng không thiếu, dù sao từng đồng tích cóp của hai người cũng đều bị ông cầm đi hết rồi. “Không sao đâu, ông của con kinh nghiệm phong phú lắm.” Vu Đồng nhảy xuống khỏi ghế dựa của xe, cô mở lò nướng ra, bàn tay đeo găng tay vải lấy giấy bọc khoai lang lại rồi cho vào túi nylon đưa cho bà. “U ơi, khoai lang được rồi ạ.” “Ừ ừ ừ.” Lò này bán xong lại đến lò khác, thời tiết tốt, làm ăn cũng tốt, người xếp hàng hết đợt này đến đợt khác, có người là khách mới, có người là khách quen. Cuối cùng cũng bán xong, Vu Đồng ngồi trên ghế dựa của xe ba bánh, cô lấy điện thoại ra, vốn định lướt weibo, nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô quay lại hình nền mở danh bạ ra. Trong đó chỉ có hai số liên lạc: Ông và Phương Thành. Cô mở số của Phương Thành, ấn vào khung tin nhắn. Đắn đo cả buổi mới bắt đầu gõ. [Phương Thành, cầu chứa chấp.] Éc… Cô nhìn lại tin nhắn, sao nhìn kiểu gì cũng giống cầu bao nuôi vậy, không được không được. Cô xóa đi gõ lại. [Phương Thành, một cô gái yếu đuối mỏng mong như tôi phải ngủ đầu đường xó chợ, không biết chừng sẽ có ngày chết rét đó, rồi anh sẽ bị mất ngủ cả đời đó.] Cô gật đầu, như thế này cũng được rồi, cô ấn nút gửi rồi chờ anh trả lời. Sau mười phút, Phương Thành trả lời: [Yên tâm, cô không lạnh chết được đâu.] Vu Đồng khinh bỉ, có biết thế nào là thương cảm không hả… Vu Đồng nhắn lại: [Cứu người một mạng, còn hơn xây bảy tòa tháp.] Phương Thành: [Không phải tôi cho cô mượn tiền rồi à?] Vu Đồng: [Hồi trưa nói rồi đó, không đủ thuê phòng.] Phương Thành: [Vậy cô muốn gì?] Vu Đồng rung chân nhắn: [Ở nhà anh, tiện rất nhiều thứ. Tiện việc trị chứng chảy máu mũi của tôi, tiện việc trị chứng mất ngủ của anh, còn đỡ tiền thuê nhà nữa.] Phương Thành: [Con gái con lứa như cô ở cùng tôi hả?] Vu Đồng: [Tôi đâu ngủ cùng giường với anh đâu.] Phương Thành: [Vậy cũng không được.] Vu Đồng nhảy xuống xe đi tới đi lui, bàn tay hết vò đầu đến chắp tay trước ngực, rồi lại vung qua vung lại. Vu Đồng cầm điện thoại di động lên ấn gọi. * Phương Thành đang trong phòng làm việc, trên tay anh đang bận việc thì điện thoại rung lên, liếc nhìn xung quanh thấy không có ai, anh dùng ngón út ấn nút nhận, tiện thể mở loa ngoài. “A lô?” Phương Thành thản nhiên nói. Vu Đồng ấp úng mở miệng: “Phương Thành, tôi nói thật với anh, hàng tháng tôi còn phải trả nợ ngân hàng nữa, thật sự không có tiền thuê phòng mà.” Phương Thành nghe xong, đuôi mày khẽ nhướn lên: “Sao cô nhiều chuyện vậy? Còn phải trả nợ ngân hàng nữa là sao?” Vu Đồng rầu rĩ: “Chuyện này nói ra rất dài dòng.” “Vậy cô nói ngắn gọn thôi.” “Tôi không thể giải thích rõ được.” Phương Thành nhìn lướt qua điện thoại, anh bình thản nói: “Vậy không cần nói đâu, cúp máy đây.” Vu Đồng cuống lên: “Đừng đừng đừng, anh chỉ cần thu nhận tôi một xíu, một xíu, một xíu thôi, không được à?” “Không được.” Vu Đồng lặng im hồi lâu, cô hắng giọng một cái: “Phương Thành! Tôi nói với anh ~ tôi và anh có duyên xương định đó! Anh, anh, anh… anh là chồng tương lai của tôi đó!” Phương Thành sững sờ, anh bật cười, đúng là bức ép cô thật rồi. Lần trước rõ ràng còn không muốn dính líu đến cái gọi là duyên phận của thầy sờ cốt với anh, lại còn dùng hành động thực tế chứng minh, bây giờ thì hay rồi, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. “Hả? ? ? Thầy có vợ sắp cưới rồi ạ! ! !” Lã Mông Dương và thầy Vương không biết đã quay lại từ lúc nào, họ không nghe thấy mấy câu trước của Vu Đồng, chỉ nghe được đúng trọn vẹn một câu cuối cùng. Loa ngoài điện thoại của Phương Thành bắt tiếng rất tốt, tiếng kinh ngạc của Lã Mông Dương bị Vu Đồng nghe thấy hết. Sợ Lã Mông Dương không nghe được, cô gào to hơn: “Đúng vậy đúng vậy! Tôi là cô của cậu đó!” Phương Thành: “…”