Chương 7.2 Cô nghe thấy thì vô cùng sửng sốt, tối hôm qua mình uống rất nhiều rượu, nhớ lại những ấn tượng mơ hồ, hình như anh cũng nói không sai…… A, mắc cỡ chết mất, sao cô có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Giây tiếp theo, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu…… Giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì, vậy…… vậy chuyện đêm đầu tiên của cô chẳng phải đã bị anh phát hiện rồi sao? “Âu Cánh Thần……” Cô gọi anh với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt trắng bệch,“Đêm qua anh cùng em…… lúc đó, có phát hiện chuyện kỳ quái gì hay không?” “Chuyện kỳ quái gì?” Anh u mê hỏi lại,“Em chỉ là……” Thấy bộ dạng anh mơ hồ, cô không nhịn được lại suy đoán, chẳng lẽ đêm qua cô không có lạc hồng* ? Trước kia ở trường đã từng học qua một khóa hộ lý nói rằng lần đầu tiên của phụ nữ cũng vẫn có thể không chảy máu. Như vậy nói cách khác, anh căn bản là không phát giác ra đêm qua là lần đầu tiên của cô? Âu Cánh Thần dùng giọng điệu dịu dàng gọi cô,“Thủy Tâm,” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lửa nóng của cô lên,“Em đã là người phụ nữ làm vợ, làm mẹ người ta rồi, em làm ơn không cần biểu hiện thẹn thùng trước mặt chồng mình như vậy chứ?” Anh đưa khuôn mặt tuấn tú của mình đến trước mặt cô, bỡn cợt nói:“Em yêu, chẳng lẽ em đã quên chúng ta là vợ chồng sao?” Cô chỉ có thể kinh ngạc nhìn lại anh, bởi vì hai chữ ‘Vợ chồng’ này làm cho ngực của cô bắt đầu khó chịu lên. Người đàn ông trước mắt này, không phải chồng của cô — tuy rằng bọn họ đã có vợ chồng chi thật(quan hệ xác thịt). Chỉ có cô mới biết, cô chỉ là thế thân của vợ anh, đột nhiên cô cảm thấy không thể chịu được, kỳ thật từ ‘em yêu’ cùng ‘vợ’ trong miệng anh, kỳ thật là dùng để gọi một người phụ nữ, cô thừa nhận, cô đã yêu thương anh, thân thể cùng trái tim cũng đều như vậy. Nếu nói rõ chân tướng ra thì sao? Có điều không phải lúc trước đã từng nói qua rồi sao? Anh cũng không tin, vả lại, nếu anh tin, như vậy người đàn ông dịu dàng tuấn mỹ trước mắt này một khi biết cô là giả mạo, anh còn có thể giống như bây giờ mà lộ ra tươi cười mê người với cô nữa không. Anh ôm cô vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng để ở trên đầu cô, giọng điệu hài lòng nói,“Em biết không? Sự thiện lương của em, đơn thuần của em, tài hoa của em, kiên trì của em, tất cả tất cả của em, đều làm anh thật sâu say mê.” Anh nói chuyện có ẩn ý trong lời nói:“Bất luận về sau có xảy ra chuyện gì, anh cũng đều bảo vệ em thật tốt.” Thu Thủy Tâm cảm thụ được sự che chở của anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Nếu tất cả những việc này là một sai lầm hoàn mỹ, vậy thì cô rất hy vọng, sai lầm này có thể vĩnh viễn đừng bị phát hiện. Những ngày được ở cùng với Âu Cánh Thần vô cùng ngọt ngào, được tình yêu ấm áp cùng dịu dàng vô tận của anh bao ở trong lòng bàn tay, Thu Thủy Tâm cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ được hạnh phúc như bây giờ vậy. Thời gian vội vàng trôi qua, trong nháy mắt, bọn họ đã cùng nhau đón lễ Noel đầu tiên sau khi ở cùng nhau. Một đêm bình an, bọn họ cũng mở một bữa tiệc lớn đón lễ Noel, sau đó hai người thừa dịp Âu Quân Thiên ngủ say liền vụng trộm đem một đống lớn hộp lễ vật để ở đầu giường của cậu bé, sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên nghe thấy từ phòng của tên nhóc kia truyền đến từng hồi tiếng kêu kinh ngạc. Cậu bé thét chói tai rồi cười khanh khách, chạy vào phòng cha mẹ. Bây giờ cậu bé cũng đã quen nhìn thấy cha mẹ cùng giường rồi, sẽ không ngạc nhiên giống ngày đầu tiên nữa. Tên nhóc kia trèo lên giường, làm nũng ngồi vào trong lòng Thu Thủy Tâm, tay nhỏ bé ôm cổ của cô,“Mẹ, thật ra mẹ chính là ông già Noel trong truyền thuyết đúng hay không?” Thu Thủy Tâm không nhịn được cười ra tiếng, tiểu quỷ này cũng quá thông minh rồi, nhanh như vậy đã đoán được lễ vật là do người lớn cho, chỉ có điều, nó đoán còn thiếu một người. “Sai.” “Sai?” Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô, khó hiểu. “Mẹ là bà già Noel.” Cô không nhịn được mà trả lời, đôi mắt vụng trộm liếc mắt nhìn Âu Cánh Thần bên cạnh một cái, ra ám hiệu cho cậu nhóc kia. Âu Cánh Thần cũng đã dậy từ sớm, đang định thơm trộm vợ một cái, không ngờ con còn nhanh hơn anh một bước, lễ vật anh cũng có phần, lại chỉ ân cần với mỗi mẹ. Anh dấm chua nói:“Tiểu Thiên, con đã là nam tử hán, đừng luôn quấn quít lấy mẹ như vậy, đó là việc chỉ có trẻ con mới được làm.” Thu Thủy Tâm cảm thấy buồn cười,“Làm ơn đi, Tiểu Thiên mới chỉ có sáu tuổi mà thôi nha.” “Đủ lớn rồi, có thể không cần mẹ .” Giọng điệu của anh không tốt lắm. Âu Quân Thiên cực kỳ thông minh, nhìn ra tâm tư của ba, cậu bé rất ra dáng người lớn mà nói:“Tuy rằng bộ dạng ghen của ba ba thực không Man, nhưng con cũng có thể hiểu được. Nếu đã như vậy, mẹ, con sẽ không làm bóng đèn của các người nữa.” Nghiêm trang nói xong, tiểu quỷ nhảy xuống giường, xoay người rời đi. Lúc đi tới cửa, cậu bé đột nhiên quay đầu,“Nha, thiếu chút nữa đã quên cám ơn ông già Noel. Đúng rồi, con có thể hẹn trước lễ vật của Noel sang năm không ạ? Con muốn làm anh, ba mẹ….. Cố lên nha!” Thu Thủy Tâm đỏ mặt lên nhìn cậu bé đi ra cửa phòng, còn hiểu ý đóng cửa phòng lại nữa, “Ân, anh nghĩ về sau chúng ta tốt nhất là khóa cửa thì có vẻ tốt hơn.” Âu Cánh Thần nghiến răng nghiến lợi, đứa con trước kia thấy anh thì giống như chuột nhìn thấy mèo, từ khi nào đã trở nên cả gan làm loạn như vậy? “ Tiểu quỷ kia thật sự là càng ngày càng mục vô tôn trưởng*.” *mục vô tôn trưởng: trong mắt không có người lớn. Cô lập tức nói đỡ cho con,“Em thấy Tiểu Thiên càng ngày càng có cá tính .” Cô cũng là vừa tức giận vừa buồn cười, “Kỳ thật, em cảm thấy cách giáo dục của anh rất thành công, Tiểu Thiên là một đứa nhỏ thông minh, anh để cho nó học tập trước tuổi cũng tốt lắm, tương lai nhất định nó sẽ rất thành công.” Anh kéo cô vào trong lòng, rũ mắt dịu dàng nhìn cô.“Giáo dục của người làm mẹ như em cũng rất thành công a, ít nhất bây giờ nó đã tươi cười nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn. Con là của chúng ta, về sau nó có thành tích lớn bao nhiêu thì công lao cũng là một người một nửa.” Nhưng là, cô kỳ thật không phải mẹ ruột của nó…… Những lời này cô không nói nên lời, đành phải im lặng xuống.