Lão quản gia vừa đi, Jimmy bắt đầu bất an, móng vuốt nhỏ sắc nhọn giấu ở dưới lông nắm lấy mu bàn tay của Sở Du Nhiên, trong nháy mắt cào ra một đạo vết máu hồng hồng. Sở Du Nhiên nhíu nhíu mày, tinh thần lực lần thứ hai thả ra, không tiếng động an ủi. Trên bả vai Hal Vic đang đứng, trong lồng ngực ôm Miller, trên lưng cõng lấy Panda mập, vừa nhìn Sở Du Nhiên liền ôm một cái, hai con nghịch ngợm nhất còn chưa tới, nhất thời linh cơ hơi động, “Anh chờ em đi lấy xe đẩy!” Sở Du Nhiên vừa mới nói câu được, cũng cảm giác mèo nhỏ trong lồng ngực tinh thần đứng lên, móng vuốt nhắm thẳng vào tiểu chuột đồng Vic, cổ họng nhỏ thanh thúy, mang theo kiều tích tích, ý vị ngọt ngào, nghe tới đặc biệt mềm mại, nhưng mà mèo con nói là: “Cái kia, meo ~ “ Sở Du Nhiên nhìn bé chỉ chuột đồng Vic, không khỏi cười khổ, thứ thiên tính này, thật sự tránh không được. Rất nhanh, Hal liền đẩy tới một chiếc xe vận tải bảo bảo, xe không lớn, chia làm hai tầng, mỗi tầng có bốn chỗ ngồi nhỏ mềm mại, chu vi đều cài đặt một vòng bảo hộ, chuyên môn đem đám tiểu tể này chở về khu nhà nhỏ. Hal đẩy phía trên vài nhãi con tâm tình đặc biệt kích động, “Em còn tưởng rằng chúng ta vĩnh viễn không dùng được cái xe đẩy này, dù sao bọn nhỏ quá ít, một xe đều ngồi thừa chỗ, bất quá chúng ta có Panda, một người thành hai người, chờ sói con đến có thể chứa đầy!” Sở Du Nhiên vừa nhìn gấu mèo nhỏ lười biếng nằm ở hai cái chỗ ngồi, một chân mập mập còn gác lên, nhất thời cảm thấy được Hal nói đặc biệt có đạo lý, người ta có số lượng, chúng ta có thịt! Archer so với Dillow tới hơi hơi sớm một chút, vừa nhìn thấy Jimmy, Archer hưng phấn nhảy qua đi ngửi đuôi Jimmy một cái. Jimmy nhấc móng vuốt đã bắt lấy Archer, cha mẹ nói, ai đối với cái mông của bé cảm thấy hứng thú người đó chính là đại lưu manh, thời điểm đó tuyệt đối không được nương tay. Archer bị đánh phản xạ có điều kiện đem Jimmy đánh gục. Dillow vừa đến, liền nhìn thấy Acher không tiết tháo “Bắt nạt” một con “Đồng tộc” lông trắng, Dillow đại nhân chút chút liền nổi giận, chính mình nhảy lên hai tầng xe đẩy, một móng vuốt đánh về cái cổ Archer, đem Jimmy ngăn ở phía sau, hung tợn nói: “Ngu xuẩn! Ngay cả giống cái cũng dám bắt nạt!” Jimmy vừa nhìn Dillow dáng dấp giống mình, chính là màu đen, lỗ tai chu toàn hơn, theo bản năng liền đem đối phương xem là đồng tộc. Vừa nhìn Dillow đem Archer đánh chạy, lặng lẽ đến gần. Dillow không nhịn được đẩy nó ra, “Đi ra!” Jimmy bất an lần thứ hai đến gần, thật vất vả tìm được một bạn lớn lên giống như chính mình, mới vừa còn bảo vệ mình, bé cảm thấy ở bên người Dillow có thể tìm được cảm giác an toàn. Bị một giống cái đồng tộc quấn lấy, Dillow đặc biệt thiếu kiên nhẫn, giống đực bé còn có thể đánh, giống cái đánh như thế nào? Không nhịn được nằm úp sấp ở trên chỗ ngồi, mắt thấy Jimmy lại gần ôm lấy đuôi chính mình, Dillow không nhịn được hừ một tiếng, “Quỷ nhát gan! Chỉ cho cậu ôm một lát!” “Meo ~ “ “Không cho meo!” “Meo...” “Ngu ngốc!””Meo...” Dillow cảm thấy được chính mình cũng bị tức chết rồi, báo tử thì phải có bộ dạng của báo tử, meo là cái gì?! Hiển nhiên, Dillow cũng đem Jimmy xem là đồng tộc, đây thực sự là cái hiểu lầm mỹ lệ. Wells lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau Sở Du Nhiên, lần này xuất hiện hắn không có biến thành hình thú, mà là mang theo mặt na chế khuất nửa gương mặt. Nhìn cái cổ mảnh khảnh của Sở Du Nhiên, tròng mắt màu vàng óng nheo lại, nâng lên đại thủ. Hal vừa nhìn động tác của hắn, lúc này cảm thấy chính mình phát hiện cái gì, nhanh chóng đẩy bọn nhỏ chạy đi. Sở Du Nhiên đột nhiên cảm giác gáy lành lạnh, sợ đến tê một tiếng, nhanh chóng mò ra cái cổ quay đầu lại, Wells mỉm cười nhìn cậu, “Không nghĩ tới lá gan của cậu nhỏ như vậy.” Sở Du Nhiên không nói, trên ngón tay ngưng tụ ra bông tuyết, đâm thôi cũng giật mình, mắt cậu híp lại bất mãn trừng mắt một cái, “Anh đây là quấy nhiễu tình dục.” Wells khóe miệng dĩ nhiên câu lên một cái độ cong nhợt nhạt, Sở Du Nhiên sửng sốt vài giây, ánh mắt theo bản năng rơi vào trên cằm đẹp mắt của đối phương, khóe môi căng thẳnh hơi cong lên, khiêu gợi khiến người không dời nổi mắt, Sở Du Nhiên kinh ngạc, dĩ nhiên... Nở nụ cười?! Wells vốn là thản nhiên nhìn đôi mắt Sở Du Nhiên, trong không khí nhàn nhạt mùi máu tanh lại làm cho hắn nhíu lên mày kiếm anh khí, nắm lấy tay Sở Du Nhiên kéo đến trước mắt, âm thanh đột nhiên biến hàn: “Làm sao vậy?” Bàn tay trắng nõn mềm mại bóng loáng, giống như trong tưởng tượng, mềm mại, mang theo một luồng ngọt ngào mùi thơm của sữa, đây là sáng sớm thời điểm làm điểm tâm cho bọn nhỏ lưu lại. Sở Du Nhiên cảm giác tinh thần lực của mình đột nhiên sinh động lên, cậu ngạc nhiên nhìn người trước mặt, tâm tình đối phương dĩ nhiên có thể dẫn ra lực lượng tinh thần của cậu, điều này nói rõ cái gì? Khẩn trương rút lui thu tay, nhưng không có rút được về, Sở Du Nhiên nhíu mày nhìn Wells, thấy đối phương trong con ngươi nghiêm túc, cố gắng đè xuống bất an đáy lòng, không chút nào để ý cười cười, “Trẻ con mà, chuyện này rất bình thường, hai ngày nữa sẽ tốt thôi.” Wells nhìn sắc mặt Sở Du Nhiên, hơi cúi đầu, kéo tay cậu phóng tới bên mép. “Anh làm gì!” Sở Du Nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, chỉ muốn trốn tránh. Cậu nhưng là biết đến, nước bọt của rất nhiều động vật có tác dụng tiêu độc sát trùng, trước mắt người này bất kể là động tác hay là biểu tình... Chuyện này quả thực rất mập mờ, Sở Du Nhiên hoàn toàn trợn tròn mắt. Nghĩ quá nhiều cũng có chút ngốc, giãy dụa không ra liền biến càng thêm luống cuống, trên đất cái bóng hai người dần dần rút ngắn, mãi đến tận cái tay đẹp mắt bị kéo đến bên mép, Sở Du Nhiên sắc mặt ửng đỏ, đồng tử đã co lên, kinh ngạc nhìn đối phương, trực tiếp sợ đến quên mất phản ứng. Wells một mặt nghiêm túc, lôi kéo tay nhỏ đặt ở bên mép thổi một cái, không hiểu nhìn hắn: “Cậu đang suy nghĩ gì?””Tôi...” “Đồ ngốc!” Wells ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu, từ bên trong không gian lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một điểm thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi ở trên tay Sở Du Nhiên, sau đó đem chiếc lọ nhét vào lòng bàn tay Sở Du Nhiên, lạnh giọng nói: “Buổi trưa bôi thêm lần nữa là được, buổi chiều ta sẽ kiểm tra.” Sở Du Nhiên trong đầu trống rỗng... Đây là cái tình huống gì?! Chờ đối phương lên phi hành khí, Sở Du Nhiên che mặt đã đỏ ửng, lúc này mới ý thức được mới vừa xảy ra chuyện gì. Trong lòng khiêu động có chút không bình thường, Sở Du Nhiên cảm thấy chính mình muốn điên rồi, nếu như cậu không điên, chính là mèo lớn điên rồi. Bộ dạng một mặt nghiêm túc hẳn là không suy nghĩ nhiều đi, chỉ là đơn thuần lo lắng đúng không? Sở Du Nhiên đỡ trán, cậu nhất định là suy nghĩ nhiều, làm sao cảm giác mình bị đùa giỡn đây? Một bên thầy giáo cùng nhân viên công tác đều khiếp sợ nhìn bóng lưng Wells rời đi, không biết tối hôm nay người đàn ông này có thể bị hiệu trưởng đánh chết hay không, nói thật chúng ta không có chút nào hưng phấn anh anh anh anh ~~~ Sở Du Nhiên vỗ vỗ mặt, thở ra một hơi thật sâu để cho mình tỉnh táo lại, sau khi sắc mặt bình tĩnh mới trở về phòng học. Hal nhìn thính tai màu hồng phấn của Sở Du Nhiên, trừng mắt nhìn, ngược lại là không có nói nhiều. Sở Du Nhiên nhìn mu bàn tay của chính mình, một điểm nhỏ bé trên vết thương vì dược hiệu ảnh hưởng còn hơi lạnh, mang theo một điểm mùi thơm ngát nhàn nhạt. Mới vừa xúc giác ấm áp kia trêu chọc thần kinh của cậu, làm cho cậu muốn quên đi cũng không được. Trong sân, Dillow ngồi ở trên cây ngoắt ngoắt cái đuôi khiêu khích Archer, khiến sư tử con gấp gáp ở trên đất xoay quanh, rất muốn đem Dillow kéo xuống đại chiến ba trăm hiệp. Sở Du Nhiên mặc bọn họ đùa giỡn, đem Jimmy ôm, cười nói: “Con ngoan, chúng ta đi chải lông có được hay không?” Cậu muốn tìm cho mình một ít chuyện làm dời đi một chút lực chú ý, trước mắt này con mèo trắng xinh đẹp này làm cho lòng cậu đặc biệt ngứa ngáy. Buổi trưa, Sở Du Nhiên đem bức ảnh Jimmy ăn cơm gửi cho người nhà của bé, tiểu tử ăn cơm còn không gọn gàng, Sở Du Nhiên một bên dạy bé ăn, một bên giúp đỡ đút mấy cái. Làm giống cái thứ hai trong lớp, Jimmy dĩ nhiên không thích cùng Miller chơi đùa, mà là yêu thích cùng Dillow. Ngay cả thiên tính hút nhau chuột đồng Vic bé cũng không chút nào để ý, Sở Du Nhiên kinh ngạc, Dillow thậm chí có mị lực khiến mèo khắc phục thiên tính! Cho dù Dillow không để ý tới bé bao nhiêu, Jimmy vẫn ở chỗ cũ phía sau, thật giống như cùng “Đồng tộc” của chính mình có thể làm cho bé an tâm một ít. Thừa dịp Dillow đang ngủ, Jimmy lặng lẽ đến gần, tại khoảng cách gần Dillow nằm úp sấp ôm cái đuôi Dillow, Dillow phát hiện động tĩnh liền mở mắt ra, sau khi thấy rõ là ai một mặt ghét bỏ ╭(╯^╰)╮ giống cái ngu xuẩn, xem cậu sợ sệt như thế, miễn cưỡng cho cậu ôm cái đuôi của tớ. Sở Du Nhiên ngược lại là thật cao hứng có một tiểu khả ái làm bạn, sẽ không sợ Dillow bị cô độc, không thèm để ý bị quăng như trước vẫn ở sau người nó, quan trọng nhất là còn có thể cùng nó leo cây, nhảy bàn leo cây không trở ngại chút nào. Dillow tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhìn thấy Jimmy sợ sệt vẫn là mềm lòng để cho bé ôm đuôi, nhìn dáng dấp hai tiểu tử tụ lại cùng nhau ngủ say, Sở Du Nhiên tâm tư hơi động, mềm xuống. Jimmy thích ứng không sai, Sở Du Nhiên gửi mấy tấm hình truyền cho người nhà Jimmy, vốn muốn đem bức ảnh Dillow cùng Jimmy truyền cho Wells bên kia một phần, suy nghĩ một chút lại có chút do dự. Sờ sờ cái trán, Sở Du Nhiên nghiêm khắc nói chính mình cả nghĩ quá rồi, không cần quá tự luyến! Rốt cục khôi phục tâm lý bình thường, Sở Du Nhiên ở chỗ ghi lại lời nói, gửi cho Wells một tấm hình, còn đặc biệt tỉ mỉ chọn câu nói: Dillow có bạn chơi, đáng yêu đi ^_^ Wells ngay sau đó phản hồi: Vẫn được. Sở Du Nhiên nhìn hai chữ này thở phào nhẹ nhõm, xem, cỡ nào nghiêm túc nghiêm cẩn, mình tuyệt đối cả nghĩ quá rồi! Tới gần thời điểm tan học Sở Du Nhiên vỗ vỗ tay, đối với bọn nhỏ nói: “Ngày mai các con có thể từ trong nhà mang một cái đồ chơi, có thể cùng các bạn học nhỏ trao đổi chơi đùa, nhớ chưa?” Ngoại trừ Dillow, đứa nhỏ khác độ phối hợp vẫn rất cao, đáp ứng tiếng nói đặc biệt giòn. Hal cười nói: “Như vậy có thể rèn luyện năng lực câu thông của bọn nhỏ, còn có thể làm cho bọn nhỏ phân tán một chút lực chú ý, không nghĩ đánh nhau.” Sở Du Nhiên nhìn Dillow, lòng nói chỉ cần nó không gặp sự cố, thì đều không có vấn đề. Buổi chiều thời điểm tan học Wells nhìn một chút tay Sở Du Nhiên, thấy vết thương của cậu đã ổn, cái gì cũng không hỏi, ngậm Dillow liền đi. Sở Du Nhiên không rõ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy được chính mình khẩn trương. —————————— Sau khi tan học, Wells trực tiếp đem Dillow mang tới sân huấn luyện, đem một cây súng không có hạt năng lượng, ném cho Dillow, dùng móng vuốt đẩy cái mông nhỏ của cháu trai, thúc giục: “Đối bia ngắm, nổ súng!” Dillow nhìn một chút súng dưới vuốt, bất mãn duỗi móng vuốt, “Chú có phải là ngốc, không có hạt năng lượng, súng không thể phát sáng!” Wells đối với đầu nhỏ của cháu trai vỗ một móng vuốt một cái, hai chú cháu nhìn nhau, đều là một gương mặt ghét bỏ, “Ba tuổi ngay cả một loại dị năng đều không thức tỉnh, con thật là đần chết rồi!” Wells đem cháu trai một móng vuốt nhấn đảo, để tiểu hắc báo lộ ra cái bụng mềm mại cái bụng, móng vuốt lớn ở phía trên nắm một cái, ghét bỏ đánh giá: “Tất cả đều là thịt!” Dillow nổi giận, ôm míng vuốt của Wells liền trèo lên trên, bám vào trên mặt chú ngu xuẩn khét một móng vuốt, “Chú, nói bậy, con không có mập chút nào! Thầy nói con gầy lắm!” Wells không che giấu được ý cười đáy mắt, lần thứ hai đem Dillow nhấn đảo, dùng móng vuốt lôi cái bụng mềm nhuyễn của cháu trai một chút, “Lượng mỡ dự trữ này, hiển nhiên đem dinh dưỡng toàn bộ nuôi thịt rồi!” Dillow tức giận muốn cắn hắn, nói bé mập vân vân, quả thực không thể nhẫn nhịn! Đùa được rồi, Wells đặc biệt bất lương đem cháu trai víu kéo ra ngoài, nghiêm khắc nói: “Không phát ra được đồ vật, ngày mai không cho đi trường học mất mặt, tối thiểu con phải học nhận biết được một loại dị năng!” Dillow hừ lạnh, dị năng là cái thứ gì, làm sao có khả năng so với móng vuốt của bé? Tuyệt đối có thể doạ sợ chú ngu xuẩn leo lên cây. Vì vậy ngày thứ hai, Sở Du Nhiên nhìn thấy Dillow khiêng một cái súng thật đến lên lớp, lúc này mặt liền đen. Con mèo lớn kia! Muốn điên đi! ╰_╯╬ Hết chương 11