Thế là sau cơn mưa trời lại sáng. Minh Huy cứ nghĩ rằng chuyện sẽ rất nghiêm trọng, nhưng thật không ngờ lại dễ dàng giải quyết như vậy. Chỉ cần đối mặt thôi chưa đủ, cần có đủ sự lạc quan để vững chãi vượt qua. Trong cuộc sống, không phải chuyện gì cũng dễ giải quyết, không phải chuyện gì cũng khó giải quyết. Minh Huy hôm nay không có tiết. Thời gian rảnh không biết làm gì, đành làm bạn với cây đàn piano kia. Minh Huy cũng có tài chơi nhạc lắm đấy! “Sao mình không thử sáng tác một bài hát nhỉ?” Trong phút cao hứng, Minh Huy đã nghĩ ra một ý tưởng như thế. Và rồi cảm xúc cứ lần lượt kéo tới, rung động trái tim anh. Từng nhịp đàn ngân lên tự nhiên, thật cảm xúc, thật dạt dào: [ Cứ như điều tự nhiên, anh bắt đầu lo lắng cho em như một phần không thể mất. Và rồi, con tim anh đã rung động, chính bởi những thứ thuộc về em. Anh đã thích em, thích thật nhiều. Cuộc sống luôn khó khăn, em sẽ cùng anh vượt qua chứ? Hãy luôn hứa với anh nhé, em à! Dù nhân gian có ghét bỏ chúng ta, tình yêu này vẫn cạnh bên chúng ta những phút yếu lòng… ] Từng lời như những ý nghĩ trong lòng của Minh Huy. Hình ảnh của Bảo Khang cứ hiện lên mỗi khi anh đặt bút viết lời. Anh cũng không hiểu nổi mình. Sao mình lại nghĩ đến Bảo Khang chứ? Đây là bài hát mình viết về tình yêu mà? Chắc... Nhưng không thể nào! Minh Huy lắc đầu. Càng gạt bỏ những câu hỏi, tâm trí anh càng quan tâm đến câu hỏi đó. Anh càng nghĩ, vấn đề càng sâu hơn. Anh bắt đầu lên mạng tìm hiểu những thắc mắc này. Có nhiều đáp án được đưa ra, anh đều tuyệt đối không chấp nhận với lí do những thứ này không thật. Anh có thể tự mình chối bỏ đáp án này hôm nay, nhưng ngày mai anh phải học cách chấp nhận. Bây giờ đã là những ngày đầu của tháng hai. Chỉ còn vài tháng nữa để Bảo Khang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp và đại học sắp tới. Cậu ta học hành ngày càng quyết liệt: buổi sáng học chính thức, buổi trưa học phụ đạo các môn, chiều tối cũng phải học tại nhà. Với cơ địa không được khỏe mạnh là bao, Bảo Khang ngày càng gầy đi trông rõ. “Alô! Sao ạ? Tôi sẽ tới ngay!” Mẹ Bảo Khang hối hả thay đồ, đóng cửa nhà, chạy xe đi ra ngoài. “Bác đến rồi à? Cháu Khang bây giờ không sao rồi.” Cô y tế của trường giọng điệu nhỏ nhẹ, thân thiện trấn an mẹ Bảo Khang. Mẹ Bảo Khang vẫn còn không yên tâm, ngồi xuống cạnh giường của cậu: “Cháu nó bị sao thế?” Đầy lo lắng. Cô y tá đáp: “Cháu chỉ bị mệt quá nên ngất thôi. Bác đừng lo. Có lẽ do dạo này cháu học hơi nhiều nên gia đình cố gắng tạo điều kiện cho cháu nghỉ ngơi và nên cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cháu.” Mẹ Bảo Khang gật đầu, quay sang đưa tay mình sờ trán của cậu rồi khẽ lắc đầu. Bảo Khang đã được gia đình xin phép nhà trường cho về nhà sớm. Cậu về tới nhà liền lên phòng nằm ngủ ngay. Tội nghiệp, nhìn gương mặt đủ biết là học hành đến nỗi kiệt sức rồi. Mẹ cậu nấu cháo xong, phải gọi nhiều lần cậu mới chịu thức dậy ăn một ít và rồi lại đánh một giấc thật sâu. “Bảo Khang vẫn còn ngủ sao bác?” Là giọng của Minh Huy. “Đúng rồi cháu. Cháu chịu khó lên trên đó đánh thức nó dậy rồi hãy bắt đầu dạy nhé!” Mẹ Bảo Khang trả lời. Minh Huy gật đầu lễ phép, sau đó bước vào phòng Bảo Khang. Anh ta bước từng bước thật chậm, hành động cũng khe khẽ bởi anh ta sợ làm cậu giật mình tỉnh dậy. Trước mặt Minh Huy lúc này là Bảo Khang. Anh ta che miệng lại cười khi thấy bộ dạng đang ngủ say của Bảo Khang. Đây không phải lần đầu trông thấy, mà đã là lần thứ hai. Cả hai lần, anh đều cười cũng bởi cậu ấy thật dễ thương. Vừa vài giây trước anh ta còn cười, vừa vài giây sau nụ cười chợt tắt đi. Thay vào đó là một sự lo lắng không hề nhỏ. “Chắc em mệt mỏi lắm, phải không? Em thật sự khiến anh lo lắng đó.“. Minh Huy vừa nói, vừa tiến lại gần Bảo Khang, đôi tay vuốt mái tóc của cậu. Mẹ cậu đã kể hết chuyện cho anh ta biết. Hành động này liền làm Bảo Khang mở mắt thức dậy. Minh Huy không kịp phản ứng. “Anh...l àm gì vậy? Mấy giờ rồi?” Bảo Khang lồm cồm ngồi dậy. Minh Huy định thần trả lời: “Gần bảy giờ rồi đó!” “Sao?” Lời Minh Huy vừa nói ra như một cú đánh làm Bảo Khang loạng choạng nhảy xuống giường. “Từ từ... Không cần phải gấp như vậy đâu. Đi rửa mặt, ăn tối rồi hãy học.” Bảo Khang không chịu: “Không được! Chúng ta bắt đầu học thôi. Không còn nhiều thời gian nữa.” Bảo Khang gấp gáp tay chân. Minh Huy cũng không đồng ý, không ai chịu nhường ai cả. Lịch sử sắp ghi nhận cuộc đấu tranh giữa hai người, đột ngột bên ngoài có tiếng mở cửa. Mẹ Bảo Khang từ ngoài mở cửa đem thức ăn vào. Vậy là Bảo Khang có chống cự như thế nào thì vẫn phải ăn. Nhìn Bảo Khang ăn cơm nhưng trong lòng không cam, Minh Huy cười: “Đấy, cuối cùng em vẫn ăn đấy thôi. Ăn từ từ thôi.” Bảo Khang chịu thua rồi nên hết lời để nói. Ăn xong, hai người lại tiếp tục việc học và dạy. Hình ảnh lúc này cứ hiện lên trong mọi nghĩ suy của Minh Huy. “Chúng ta kết thúc ở đây thôi. Hôm nay vậy là đủ rồi.” Bảo Khang hỏi: “Sao sớm vậy anh?” Minh Huy cú nhẹ vào đầu cậu: “Vậy là đủ rồi. Hôm nay, à không, từ đây về sau phải biết giữ gìn sức khỏe. Không được học quá nhiều, tránh bị như ngày hôm nay. Nghe rõ chưa?” Bảo Khang có người quan tâm, trong lòng có gì đó ấm áp: “Em biết rồi.” Hành động quan tâm này càng làm cho vị trí của Minh Huy trong lòng Bảo Khang tự nhiên tăng lên thêm một diện tích, mà chính cậu cũng không nhận ra.