Thầy Giáo Hot Boy
Chương 29
Anh ta bước ra khỏi phòng, tìm người xung quanh mà chẳng thấy ai cả.
“Cả căn nhà chỉ còn lại mình mình?” Minh Huy thoáng nghĩ vậy. Anh ta như kẻ vô hồn lang thang đi khắp nơi. Tìm mãi mà chẳng thấy Bảo Khang đâu, cũng hơn năm giờ chiều rồi còn gì. Minh Huy quyết định lấy điện thoại gọi cho Bảo Khang.
“Alo, em nghe.” Bảo Khang nghe máy.
“Em đang ở đâu thế? Sao lại để thầy ở nhà một mình? Em thật to gan quá. Thầy lệnh cho em năm phút nữa phải xuất hiện ở trước mặt thầy.”
Bảo Khang cười hì: “Đâu phải ở trường đâu mà thầy ra lệnh cho em. Ở đây chắc anh cũng không thể phạt em được.”
“Anh không biết! Anh ở đâu vẫn là thầy, muôn đời vẫn là thầy, vạn lần vẫn là thầy. Học sinh phải nghe lời thầy.”
“Nếu em không thèm về thì sao?”
Minh Huy ậm ừ: “Tốt! Thầy sẽ tính sổ em một lần luôn, chuyện này với cả chuyện hồi trưa nữa.”
“Thôi, thôi được rồi. Em về liền. Chắc kiếp trước em mắc nợ thầy.”
Bảo Khang đang ở ngoài phiêu du giữa chốn đồng không hiu quạnh. Khung cảnh của buổi chiều tà nơi này thật làm người ta ngưỡng mộ, quá đẹp, quá thơ mộng.
“Sao, chịu về rồi à? Cuối cùng em vẫn còn biết sợ.” Minh Huy tỏ vẻ đắc ý khi thấy Bảo Khang về.
Bảo Khang cự tuyệt: “Không thèm đấu khẩu với anh. Em đi tắm đây!”
Lời vừa dứt liền khiến Minh Huy thật mất hứng. Anh ta vỡ mộng đấu khẩu cho đỡ chán rồi.
Trời càng lúc càng tối. Những cơn gió lạnh kéo về khiến người ta rùng mình. Gia đình ngoại Bảo Khang đang chuẩn bị ăn cơm tối, không khí quả thật ấm cúng, đầy đủ.
Bà ngoại Bảo Khang lấy đũa gắp đồ ăn cho Minh Huy: “Ăn đi! Thức ăn dân dã nhưng mà nó ngon lắm!”
Minh Huy cười đầy thiện chí, nhân cơ hội lấy lòng bà: “Dạ!” Anh cho thức ăn vào miệng: “Wow! Đúng là rất ngon đó ngoại. Trên thành phố không bằng ở dưới này.”
Bảo Khang ngồi bên này, lời anh ta vừa dứt, lập tức muốn nôn mửa, lòng trách thầm: Người gì đâu mà nịnh thấy sợ! Còn bà nữa, có khách quên mình luôn rồi.
Buổi cơm tối dần tàn. Bảo Khang định giúp bà ngoại rửa chén nhưng vừa ngỏ ý đã bị bà tuyệt đối không đồng ý, còn Minh Huy chẳng cần nói gì nhiều thì bà cũng vui vẻ cho rửa chén phụ. Bảo Khang có chút ghen tị với Minh Huy, cũng cảm thấy hơi buồn khi nghe bà ngoại chọc: Cháu của bà có biết rửa chén đâu, nhỡ làm vỡ chén bát thì sao? Bảo Khang giận, cốc thèm nữa, đành đi tìm cái để thư giãn.
Trời cũng đã gần khuya, những ánh đèn dần trở nên sáng hơn, tuy nó không hoa lệ như ở thành phố, nhưng nó vẫn có đặc biệt riêng.
“Thì ra em ở đây à?”
Bảo Khang quay người lại đã thấy Minh Huy anh ta chần dần trước mặt. Đột nhiên lại bị tụt cảm hứng một cách không phanh.
“Anh đúng là như một con ma, luôn làm em khó chịu. Anh đi chỗ khác chơi đi, em muốn ở một mình.”
Minh Huy hơi bất ngờ với thái độ này: “Sao vậy? Thầy tìm em nãy giờ đó.”
Lời nói này của anh ta Bảo Khang xem như là cơn gió thoáng qua, phớt lờ một cách đáo để. Hành động này làm Minh Huy khó hiểu: “Có chuyện gì vậy? Kể thầy nghe đi!”
Bảo Khang đáp: “Không có gì. Chỉ là em muốn ở đây một mình tận hưởng sở thích của mình thôi.”
“Sở thích? “
Minh Huy nhìn mặt Bảo Khang hiện đang ngước nhìn lên bầu trời, dùng trí tụê của mình suy ra: “Không lẽ… sở thích của em là một mình ngắm trăng sao?” Lời nói vẫn còn e dè không chắc chắn.
“Đúng vậy! Sở thích từ nhỏ của em.” Bảo Khang nhỏ nhẹ.
Minh Huy cũng nhìn lên vầng trăng. Mảnh trăng hôm nay thật đẹp làm sao. Trăng sáng vàng huyền bí, xa tít trên cao. Đúng lúc Minh Huy lại nổi máu của một nhà thi sĩ, tự cảm giác rằng vầng trăng thật cô đơn như chính con người anh bây giờ. Hình ảnh người xưa hiện lên mờ nhạt trong ánh mắt anh. Không khí thật thanh tĩnh...
“Em có một ước muốn hơi kì quái là…”
“Là gì?”
“Em nói anh không được cười, được không?”
“Chắc chắn!”
Bảo Khang cười nhẹ: “Đó là… được cùng người mình yêu ngồi trên sân thượng hay nóc nhà thế này, tựa vai vào nhau và ngắm trăng tâm tình.”
“Thật lãng mạng! Anh không ngờ em lại có ước mơ nhỏ như vậy.”
“Nó nhỏ nhưng không dễ gì thực hiện được. Thôi khuya rồi đi ngủ thôi anh!”
Minh Huy và Bảo Khang lưu luyến nhìn vầng trăng, gửi tâm sự của riêng mình vào đó.
“Anh ngủ ở trong đi!”
Minh Huy không đồng ý: “Em ngủ ở trong đi!”
“Thôi, anh ngủ trước đi. Anh không sợ ma à? Ma ở nông thôn còn ghê hơn trên thành thị đó.”
Minh Huy vừa nghe nhắc tới ma đã sợ thấu xương, đành ngủ trong để bảo đảm an toàn. Bảo Khang tắt đèn.
“Để đèn có được không?” Vẫn là Minh Huy sợ ma.
“Không được! Để đèn em ngủ không được.”
“Nhưng… anh sợ ma lắm.”
Bảo Khang cười thầm trong bụng: Đúng là nhát, dụ có chút mà đã sợ.
“Không sao! Có em ở đây rồi, anh cứ yên tâm ngủ.”
Bảo Khang cảm thấy mình cần có trách nhiệm trước việc làm anh ta lo sợ, nhưng cũng không thể nói rằng ở đây không có ma.
“Chỉ có một tấm chăn thôi sao? Ai đắp ai không đắp đây?”
“Anh cứ dùng một mình.”
“Không được, trời lạnh, chúng ta đắp chung đi, con trai với nhau mà.”
“Không sao, anh cứ tự nhiên đi mà.”
“Không được.”
Vừa dứt lời, Minh Huy đã phủ nửa người dưới của Bảo Khang bằng tắm chăn: “Hai người cùng dùng. Không được từ chối, tuyệt đối tuân theo. Đây là mệnh lệnh. Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Lần đầu tiên cả hai ngủ chung với nhau, nên có chút không thoải mái, thiếu tự nhiên.
“Thầy nằm sát vào trong một tí nữa đi.”
“Vậy là sát lắm rồi.”
Bảo Khang nằm quay người đưa lưng vào, mắt nhắm lại: “Ngủ không được ngáy đó nha. Nếu không thì đừng trách em.”
“Biết rồi ông tướng, lải nhải hoài, ngủ đi.”
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
12 chương
15 chương
17 chương
189 chương
32 chương
128 chương