“Wow! Phòng của em cũng đẹp thật đó! Nhưng nhìn cũng hơi nữ tính một chút.” Lần đầu bước vào phòng của Bảo Khang, Minh Huy đã cảm thấy bất ngờ vì nó quá gọn gàng, sạch sẽ, trang trí thì nhã nhặn, bắt mắt. Quả thật không giống phòng của con trai chút nào. “Chúng ta bắt đầu được chưa thầy?” Bảo Khang không còn lo lắng, trái lại còn rất háo hức. “Được chứ em. Bắt đầu ngay thôi!” Thầy Minh Huy ngồi xuống ghế, lấy tài liệu ra: “Trước khi ôn lại kiến thức và làm bài tập thầy có một số nội quy dành cho em.” “Nội quy sao? Cũng được, em sẽ cố gắng nhớ và thực hiện theo.” Bảo Khang háo hức. “Tốt lắm. Nghe cho kĩ nhé! Đầu tiên phải biết nghe lời của thầy, tôn trọng thầy, rồi phải thực hiện đúng yêu cầu của thầy, không được lười biếng, cố gắng tập trung học…” Bảo Khang nghe xong như chới với, vội cắt ngang lời: “Được rồi thầy ơi, thầy yên tâm đi. Em sẽ không làm thầy phải thất vọng đâu.” “Đó, mới đó mà đã vô lễ rồi. Khi thầy đang nói không được chen ngang biết chưa? Nếu còn như vậy thầy sẽ nói lại với hai bác đấy nhé!” Minh Huy cười khúc khích. Thầy hôm nay bị sao thế nhở? Đang đùa với Bảo Khang luôn kìa, quả thật hiếm thấy. Còn Bảo Khang vừa nghe nhắc tới ba đã tái mét mặt mày: “Thôi, xin thầy đừng làm vậy, em sẽ vâng lời mà.” “Thầy chỉ nói đùa thôi mà, có cần sợ như vậy không?” Minh Huy cười, nụ cười vẫn giữ nét sáng chói như thường nhật, nhưng nay lại có chút gian gian. “Thầy nói chơi kiểu giết người hả? Em muốn rớt tim ra ngoài.” “Lần sau thầy hứa sẽ không nói giỡn nữa, nói thật nhé nhóc.” “Hả? Lần sau nói thật sao?” Minh Huy cười thế nhưng lại không nói gì. Bảo Khang nghiệm lại câu nói lúc nãy của thầy, trong lòng băn khoăn: “Hồi nãy thầy gọi em bằng gì?” “Gì là gì?” Minh Huy chẳng mấy quan tâm. “Nhóc thầy phải?” Minh Huy mở tài liệu dang dở, nhìn thẳng vào mắt Khang: “Không được à?” “Tất nhiên là không! Em lớn rồi đấy, lớp mười hai rồi đấy!” “Thầy thích gọi thì sao?” “Không được là không được mà!” “Thôi bắt đầu học thôi.” Minh Huy xoa xoa đầu của Bảo Khang. Bảo Khang không hiểu sao lúc này cậu lại bối rối đến như thế, còn đỏ ửng cả mặt nữa chứ. Vì cái xoa đầu của anh ta? Vì hơi ấm từ bàn tay anh ta mang lại? Vì từ nhóc? Đang lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, Minh Huy đã dùng tay gõ vào trán cậu thật mạnh: “Này! Tập trung học đi chứ!” Bảo Khang tỉnh người lại, rồi tập trung nghe thầy giáo giảng bài rồi làm bài tập. Bảo Khang rất chăm chú học hành, Minh Huy rất nhiệt tình giảng dạy. Nhắc tới điều này, dù cậu học trò của mình là Bảo Khang rất dốt Toán, chậm tiêu môn này, điều mà anh ta đã nhận ra ngay tiết học đầu tiên, nhưng anh ta vẫn không hề tỏ ra bực bội, khó chịu, nổi cáo với cậu mà ngược lại còn tận tình hơn dù rất cực khổ. Bởi theo cậu nghĩ có công mài sắt có ngày nên kim. Mải miết mà quên giờ giấc, mới thế mà thời gian trôi thật nhanh, đã hết giờ dạy và học thêm rồi. “Chúng ta kết thúc tại đây, hôm sau học tiếp.” “Dạ!” Hai người cùng dọn dẹp rồi xuống dưới nhà tạm biệt người lớn. Nhưng trước khi đi, Minh Huy có đôi lời gửi đến Bảo Khang: “Chúng ta cùng hợp tác nha, hai bên đều cùng có lợi.” Ánh mắt đầy chân thật. Lần này thì không phải đùa đâu. “Dạ vâng ạ! Vất vả cho thầy rồi!” Bảo Khang mỉm cười, có chút ngượng ngùng vì có lẽ do lần đầu cậu nói lời như vậy trước người xa lạ. “Mà nè, chỉ tập trung đến học thôi đấy, chứ đừng tập trung vào anh đó nha.” Cười gian xảo. “Hớ… hớ… Ai thèm! Sao xưng anh với em vậy thầy?” “Ở nhà thì cứ gọi anh xưng em vậy cho tiện. Không được à?” “Dạ, anh em cũng được.” Khang cắt ngang lời Huy nói nữa rồi.