"Rời xa cô ấy mới chính là điều đáng hối hận nhất" "Du Thăng... cậu..." - An Di mở cửa bước vào, bên trong nhà Du Thăng tối đen như mực, cô cất tiếng gọi nhưng không nghe thấy trả lời. Ngôn Hoa bước vào sau, tay trái vừa cầm hộp cứu thương vừa nắm chặt tay An Di sợ cô sơ ý té ngã, tay phải anh nhanh chóng tìm ra vị trí công tắc. "Tách" Đèn được bật sáng lên, đập vào mắt họ là cảnh tượng Du Thăng nhếch nhác nằm trên sô pha, quần áo xộc xệch, trên người và trên mặt đầy những vết bầm tím, khoé miệng còn rỉ ra chút máu. Hai mắt cậu nhắm nghiền, có vẻ như từ lúc bọn họ rời đi cậu chưa hề di chuyển, vẫn cứ nằm đấy như khi vừa bị Ngôn Hoa đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. An Di hoảng hốt chạy đến lay người cậu, luôn miệng gọi "Du Thăng, Du Thăng". Ngôn Hoa nhíu mày đứng dựa mép cửa đứng nhìn, vừa rồi nghĩ lại hình như anh đã mất kiểm soát, ra tay hơi nặng. Du Thăng được An Di đỡ ngồi dậy, hai mắt nhìn v]cô giật giật rồi quay mặt đi. Cậu có tư cách gì nhìn mặt An Di nữa chứ? Vì một phút mất đi lí trí cậu đã tự huỷ hoại danh dự của mình, cậu đã làm tổn thương cô. "Cậu đi đi" - Du Thăng thều thào, dùng sức đẩy An Di ra. "Không được, ít nhất cậu cũng để tớ băng lại cho cậu đã... tớ" - An Di yếu ớt chống cự. "Tớ không cần, cậu tránh ra" - Du Thăng tiếp tục đẩy An Di. "Được rồi, em tránh sang một bên" - Ngôn Hoa thẳng thừng kéo An Di ngồi sang ghế bên kia rồi ngồi xổm xuống nhìn gương mặt của Du Thăng đã sớm bị anh đánh đến đáng thương. Anh không nói gì chỉ im lặng thành thạo xử lí vết thương cho Du Thăng, cậu ta ra sức kháng cự nhưng đã bị anh dễ dàng khống chế đành nằm yên mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Hai mắt cậu đỏ ngầu, ánh lên những tia suy nghĩ phức tạp. An Di hai mắt rưng rưng lên tiếng hỏi: "Cậu không sao chứ?". Du Thăng không trả lời. Cô lại tiếp tục hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?". Cậu ta lại không đáp. An Di lo lắng gọi: "Du Thăng... " "Chưa chết được" - Ngôn Hoa lạnh lùng lên tiếng. An Di biết rằng anh không thoải mái, cô không hỏi nữa ngồi yên nhìn anh thuần thục kiểm tra vết thương cho Du Thăng bằng hình thức có phần hơi "bạo lực". Tay anh không dùng sức nhiều vẫn có thể giữ cậu ta nằm yên, tay còn lại thoăn thoắt rửa vết thương, bôi thuốc rồi dán băng urgo lên. Ngôn Hoa rất nhanh đã xử lí xong, anh đứng phắt dậy không nói không rằng nắm tay An Di đi ra ngoài. An Di nhìn thấy Du Thăng không sao trong lòng cũng đỡ lo lắng hơn, Ngôn Hoa vì cô đã nén giận như vậy còn cùng cô sang đây xem Du Thăng cho nên cô cũng không muốn bức anh giận lên, quay đầu nhìn Du Thăng với ánh mắt đượm buồn rồi bước theo Ngôn Hoa. "An Di... tớ xin lỗi... tớ" - Du Thăng nghẹn lời, không biết phải nói tiếp thế nào. An Di khựng lại, cô mỉm cười nhìn Du Thăng: "Tớ không sao, tớ biết cậu chỉ là nhất thời giận tớ nên mới như vậy. Cậu vốn không như vậy. Tớ tin cậu. Là do tớ đã khiến cậu hiểu lầm, do tớ tổn thương cậu, tớ không trách cậu cũng không giận cậu, chỉ mong cậu hiểu cho tớ. Tớ thật sự coi cậu là người bạn thân thiết nhất. Cảm ơn tất cả tình cảm mà cậu dành cho tớ, tớ thực sự không xứng đáng, tớ mới là người cần xin lỗi. Du Thăng tớ xin lỗi" - Nói rồi cô nhanh chóng rời đi, không muốn để Du Thăng thêm đau lòng. Du Thăng nhìn thấy An Di vừa nãy bị cậu doạ đến hoảng loạn gào khóc cầu xin, nhìn thấy mắt dựa dẫm,tin tưởng của cô khi thấy Ngôn Hoa, nhìn thấy cô non nớt thuần khiết như vậy lại bị sự tức giận nhất thời của cậu làm tổn thương nhưng cô vẫn không giận cậu, cô vẫn quan tâm cậu, vết thương không thấy đau nhưng trái tim cậu vô cùng đau đớn, vì đâu mà cậu trở nên như vậy? Đúng, vì cậu quá yêu An Di, cậu không thể mất An Di, không thể để An Di rời xa mình. Cậu nhu nhược đuổi theo cái bóng của An Di, cậu ích kỉ vì bản thân mình mà muốn chiếm đoạt cô, cậu hèn nhát trốn tránh sự thật cô không hề yêu cậu. Người có lỗi là cậu, người đáng giận là cậu, người không xứng đáng cũng chính là cậu nhưng cô lại nhận tất cả về mình. Tại sao, tại sao cậu làm bao nhiêu điều vì cô nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn chưa hề chọn cậu? Là cậu thua kém anh ta ta ở đâu? Anh ta có tiền tài, có địa vị, có nhan sắc?... Cậu đến cùng không thua hắn, cậu chính là thua bản thân mình, thua trái tim An Di. Cậu sai rồi... _________ "Anh về trước đi, em muốn nhìn anh đi" - An Di đứng bên ngoài xe xua tay nói. Ngôn Hoa hạ kính ôtô xuống, cười bảo: "Tôi... Anh muốn nhìn em đi vào trong nhà" An Di nghe anh chịu thay đổi xưng hô dịu dàng như vậy trong lòng như nở hoa, cô làm nũng: "Em lại muốn nhìn anh đi trước" "Được" - Ngôn Hoa mở cửa xe bước xuống, ôm ghì lấy An Di khiến cô giật mình. Anh thì thầm bên tai cô: "Sau này không để em rời khỏi tầm mắt của anh nữa" An Di định đẩy Ngôn Hoa ra nhưng lại bị lời nói ân cần của anh mê hoặc, cô ôm chặt vai anh rồi kiễng chân đặt lên gò má lành lạnh của anh một nụ hôn đầy hạnh phúc, cô vừa chạm vào chỗ đau của anh lúc nãy do phá cánh cửa inox, còn là vị trí vết thương cũ... anh khẽ nhăn mặt vì đau nhưng đôi môi ấm áp của cô có lại có một thứ sức quyến rũ xoa dịu tất cả, anh không đau nữa, đổi lại là một thứ cảm xúc ngọt ngào tràn đầy. "Em yêu anh" - An Di thỏ thẻ. "Được rồi, mau vào nhà" - Ngôn Hoa đỡ cô đứng ngay ngắn lại rồi bảo. "Hôm nay không ôn tập được gì cả, em xin lỗi" - An Di cuối mặt ủ rũ. "Ngày mai tiếp tục" - Ngôn Hoa khẽ đưa tay kéo mặt An Di lên, bẹo vào gò má đáng yêu của cô. "Hìhì, cảm ơn anh" - An Di vui vẻ. "Ngốc" - Ngôn Hoa bật cười. "À đúng rồi, em có một câu hỏi nhỏ muốn hỏi anh" - An Di nhìn anh. "Muộn rồi, ngày mai hỏi" - Ngôn Hoa lườm cô. "Đi mà" - An Di kéo kéo vạt áo Ngôn Hoa nài nỉ. "Gì?" - Ngôn Hoa đành bó tay, dáng vẻ cầu xin của cô đúng là khiến anh không chịu được đành phải bằng lòng. "Sâu chuỗi... là thứ em tặng anh dịp sinh nhật anh năm trước ấy... anh" - An Di không biết phải hỏi làm sao nữa, cứ ngập ngừng. Ngôn Hoa giơ cánh tay trái lên: "Em không nhìn thấy sao nó luôn...", nó luôn ở trên tay anh! Ngôn Hoa vốn định nói như vậy nhưng khi nhìn vào cổ tay trống huơ trống hoắc của mình anh bất chợt khựng giây lát rồi rụt tay lại. "Hả? Em không thấy gì?" - An Di nhìn thấy hành động kì quái của Ngôn Hoa thì gãi đầu không hiểu. "Không có gì. Em mau vào nhà đi. Anh còn có việc" - Ngôn Hoa hối thúc. "Trễ như vậy anh còn việc gì? Em chưa hỏi xong mà!" - An Di nhìn thái độ anh đang rất khẩn trương, không biết là vì việc gì. "Được rồi hôm sau hỏi. Em còn không vào là anh bỏ em vào bị bắt cóc em đi luôn đấy" - Ngôn Hoa có đùa nhưng gương mặt anh lại nghiêm túc cực kì. An Di cười khổ, nghĩ bụng chuyện này không vội nên cô cũng nghe theo lời anh, mở cổng rồi len lén bước vào nhà. Ngôn Hoa nhìn theo bóng lưng đã khuất của An Di một lúc rồi vội vã lên xe, nhấn ga chạy đi thật nhanh. Trong vườn, một thân hình cao lớn khuất sau bóng cây tùng tự bao giờ đã cơ hồ nghe thấy và nhìn thấy chuyện của hai người vừa rồi. Chiếc xe Audi của Ngôn Hoa vừa lao đi thì từ trong nhà An Di một chiếc Audi khác cũng phóng theo vun vút. ... Trong đầu Ngôn Hoa rối bời, sâu chuỗi mà An Di tặng vẫn luôn ở trên tay anh sao vừa nãy lại không thấy? Nó mất tự bao giờ? Ngôn Hoa cố gắng lôi kéo kí ức quay về, anh đã luôn mang chuỗi hạt ấy trên tay. Bất luận thế nào cũng chưa hề tháo ra... Vừa rồi... đúng rồi có lẽ trong lúc anh đánh Du Thăng có khi nào do mất kiểm soát nên rơi ra lúc nào không hay? Anh nhấn ga đến trước nhà Du Thăng, không thèm câu nệ đã xông vào, anh dùng đèn trên điện thoại soi từng góc ngách trong vườn nhà Du Thăng, đến chỗ cánh cửa inox rồi mở cả cửa đi thẳng vào nhà. Du Thăng đang sầu não suy nghĩ lại bị ánh mắt rực lửa của Ngôn Hoa làm cho giật mình, không lẽ anh ta lại muốn đánh cậu, cậu lên tiếng hỏi: "Anh đến đây làm gì? Anh muốn gì? Anh...?" "Thôi ngay cái suy nghĩ vớ vẩn của cậu, cậu không đáng để tôi động thủ. Ngồi yên đấy, tôi tìm đồ" - Ngôn Hoa vừa nhìn đã biết Du Thăng nghĩ gì, anh lạnh lùng lên tiếng nhưng vẫn không ngừng dáo dát tìm kiếm. "Anh muốn tìm thứ gì?" - Du Thăng khó hiểu. "Không phải chuyện của cậu" - Ngôn Hoa cất cao giọng giận dữ. "Sao thứ anh cần tìm lại ở nhà tôi?" - Du Thăng thắc mắc. Ngôn Hoa vẫn hì hục tìm kiếm, không đếm xỉa đến câu hỏi của cậu. Bẵng đi một lúc, Ngôn Hoa vẫn không tìm thấy, đáy mắt anh thoáng qua một tia thất vọng. Anh hậm hực quay đi, giữa chừng lại suy nghĩ gì đó, anh trừng mắt nhìn Du Thăng rồi cất giọng trầm trầm: "Một chuỗi đá mắt mèo, nhìn thấy mang đưa tôi" Ngôn Hoa đi rồi Du Thăng bật cười tự giễu. Chuỗi đá mắt mèo? Không cần hỏi nữa, nhìn thái độ của anh ta vừa nãy có thể biết được nó quan trọng với anh ta như thế nào. Là đá mắt mèo, chính là đá mắt mèo... Thì ra một năm trước đây An Di lôi cậu và Lâm Dĩnh đi khắp các gian hàng đồ nam giới trong khu mua sắm cả ngày để chọn quà rồi còn mặt mày ủ rũ suốt đến lúc chọn mua được lại là mấy viên đá mắt mèo tầm thường, cô còn vì chúng mà ngày nào cũng chạy ra cửa tiệm mục nát kia, khi ấy cậu còn tưởng An Di định tặng quà cho ông, cho ba thậm chí cậu còn nghĩ là tặng cho cậu... đến cuối cùng chính là tặng anh ta ta sao? Vì anh ta bỏ bao nhiêu là tâm huyết sao? Thì ra An Di đã sớm yêu anh ta rồi sao? Suốt một năm nay vì sao mà cô lại trở nên trầm mặc, vì sao mà xa lánh cậu, vì sao mà trốn tránh cậu... ra là vì trái tim cô sớm đã dao động rồi, là vì tên thầy giáo kì quặc đó sao. ... Ngôn Hoa ngồi trong xe một lúc lâu, anh không nhớ được mình đã làm gì để cho chuỗi hạt ấy rơi, anh vốn cẩn thận như vậy, từ lâu đã xem nó là vật bất li thân, tại sao lại rơi chứ... là khi nào? Một suy nghĩ chợt loé ra trong đầu anh. Là ở đó, chắc chắn là ở đó. Trước hôm phẫu thuật cho giáo sư, cái đêm mà anh gặp lại An Di, anh vốn đang trầm ngâm nhìn sâu chuỗi đó, nghĩ đến việc vì ông mình bệnh nên cô chắc chắn sẽ quay về, hai người họ sẽ phải đối mặt nhau, anh đang mãi nghĩ thì đúng lúc cô vào tìm anh... Cho đến thời khắc đó, sâu chuỗi vẫn luôn ở trên tay anh... Vậy chính là lúc... Đúng vậy, chắc chắn là lúc anh đỡ cô tránh khỏi chiếc xe ôtô. Nghĩ rồi Ngôn Hoa không đợi thêm gì, nhấn ga chạy nhanh về hướng đó. Vừa xuống xe anh đã vội vã tìm kiếm, từng góc nhỏ, từng bụi cỏ quanh đó anh cũng không bỏ qua... Đến cuối cùng khi ánh sáng từ chiếc điện thoại nhận lại một tia phản xạ yếu ớt, ánh mắt sắc bén của anh nhanh chóng đã tìm ra được... Nhưng rốt cục chỉ là hai ba viên đá mắt mèo nằm rời rạc trên nền đất lạnh lẽo. Tim anh như thắt lại, món quà đầu tiên và duy nhất An Di tặng cho anh, là do chính bàn tay bé nhỏ cùng tình yêu của cô dành cho anh, bây giờ sao lại... Ánh mắt Ngôn Hoa đượm buồn, con người anh cố chấp như vậy, bảo thủ như vậy. Từ lúc An Di bước vào trái tim anh mọi thứ thuộc về cô đều khiến cho anh nơm nớp lo sợ, cuộc đời anh trong quá khứ đã mất mát quá nhiều rồi cho nên anh của bây giờ rất sợ mất đi, mà thứ anh sợ mất đi nhất chính là An Di, chính là tất cả những gì thuộc về cô. Cuộc đời anh chẳng còn gì, chỉ còn cô thôi. Lúc chiều nay nhìn cô bị Du Thăng lôi đi ngay trước mắt anh anh lại càng lo sợ, anh sợ chỉ cần anh lơ là một chút, buông thỏng một chút thì ngay cả một thứ duy nhất của cô anh cũng không giữ lại được huống hồ gì là cô, là An Di anh yêu thương vô cùng vô tận. Anh không thể sống thiếu cô nữa rồi, từ lúc anh từ bỏ tất cả để giữ lấy cô anh đã không thể nào buông cô ra được rồi. Anh ép mình quên đi những nỗi đau trong quá khứ, quên đi những sự mất mát của bản thân. Nhưng anh không thể, từ khi có cô anh lại càng không thể... Vì An Di đối với anh quan trọng biết nhường nào. Hôm nay là một sâu chuỗi... ngày mai thì sao? Sau này thì sao? Anh không phải thần tiên, không phải vạn năng, ngay cả người mẹ mà anh yêu thương nhất anh cũng không thể bảo vệ đến cùng... An Di thì sao? Bỗng chốc Ngôn Hoa nhận thấy mình yếu đuối và hèn nhát như thế nào, chỉ một sâu chuỗi nhỏ bé lại tác động tâm lí anh nhiều như vậy sao? Cuối cùng là vì An Di chính là sự yếu đuối và hèn nhát của anh, vì cô là tất cả của anh... ____ Ngôn Hoa trầm mặc trong góc tối một lúc lâu, trong lòng chất chứa bao nhiêu bất an và lo lắng. Anh vừa định lên xe thì một chiếc xe khác dừng lại trước đầu xe anh. Người trên xe hung hăng bước tới vung một nắm đấm. Ngôn Hoa nhạy bén tránh đi, người đó lại tiếp tục lao tới, ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn đường hắt lên gương mặt giận dữ của người đó, Ngôn Hoa nhíu mày. Là anh ta - Vinh Hy. "Tao đã cảnh báo với mày thế nào? Mày tưởng tao không dám động vào mày sao?" - Vinh Hy gầm lên, liên tục vung tay đánh Ngôn Hoa. "Hừ" - Ngôn Hoa lạnh lùng tránh những đòn tấn công cay nghiệt của Vinh Hy. "Mày đừng tưởng dùng uy lực của Huyền Hoả phong toả thông tin là tao không thể điều tra thân thế mày. Nói cho mày biết chuyện mà Vinh Hy này muốn làm thì thằng nhãi ranh như mày không thể cản" - Vinh Hy giận dữ. "Xem như cậu giỏi" - Ngôn Hoa cười nhạt. Vinh Hy có thể lần ra được đến cả Hắc bang uy thế như Huyền Hoả quả thực cũng không tầm thường. "Mục đích mày tiếp cận An Di là gì mày tưởng tao không biết sao? Muốn lật đổ An Thị bằng cách đê hèn này sao?" - Vinh Hy nghiến răng kèn kẹt. "Thực lực của tôi và Huyền Hoả dùng vào việc này thì thật nực cười" - Ngôn Hoa nhếch mép. "Mày dám? Tưởng tao không thể giết mày sao?" - Vinh Hy điên cuồng lao đến. "Có thể bất cứ lúc nào" - Ngôn Hoa cất giọng lạnh nhạt. "Đây là lần cuối cùng tao cảnh báo mày tốt nhất tránh xa An Di ra, nếu không tao cũng không biết mình có thể vứt xác của mày ở đâu" - Tròng mắt Vinh Hy như đóm lửa đang cháy ngùn ngụt. "Xin lỗi, không thể" - Ngôn Hoa từ tốn lên tiếng, đây với anh vốn là hiển nhiên, từ bây giờ không ai có thể khiến anh rời xa An Di. "Thằng khốn" - Vinh Hy như con sói hoang vồ đến Ngôn Hoa. Hai người giằng co một lúc đều đã nhận không ít đòn của đối phương, Ngôn Hoa có ý nhường nhưng tâm trạng vốn vì chuyện sâu chuỗi và An Di khiến cho hỗn loạn bây giờ lại thêm tên Vinh Hy phiền toái này. Anh vốn không muốn động thủ nhưng Vinh Hy lại không ngừng lấn nước khiến anh giận dữ mạnh tay đánh trả. Vinh Hy có thể cảm nhận được Ngôn Hoa vốn không yếu như mình nghĩ nhưng anh cũng không kém cạnh, tuy nhận nhiều đòn hơn nhưng anh cũng khiến Ngôn Hoa bị thương không ít. Đến khi chính anh cũng mệt nhoài mà Ngôn Hoa vẫn như chẳng hề hấng gì anh mới ngừng tay, không muốn bỏ công vô ích. Vinh Hy hừ lạnh bỏ lại một câu xong rồi lên xe lao đi mất hút - "Mày sẽ phải hối hận" Ngôn Hoa cười khẩy lẩm bẩm: "Rời xa cô ấy mới chính là điều đáng hối hận nhất" ______________________________