Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 39 : Quyết đấu
Tôi sai lầm rồi
Nếu ông trời có thể cho tôi quay về đêm sinh nhật đó, tôi nhất định sẽ bắt chéo tay hình chữ thập, thực khẩn thiết van xin Trình Giảo Kim “Hội trưởng, tôi biết ngài là tên hai mặt thâm hiểm nhưng tuyệt đối là thiếu gia đại công tử cao sang danh giá. Chỗ bia rẻ tiền này sao có thể hợp khẩu vị của ngài được. Vì thế, mời ngài đi chỗ khác dùm, cứ để tôi ở đây một mình tự sinh tự diệt đi”
…..
Sau khi Trần Hy nhập viện, La Lỵ gọi điện thoại cho tôi “Bác sĩ nói hắn là bởi vì vết thương do tai nạn xe cộ lần trước không chịu chăm sóc tốt làm cho miệng vết thương bị nhiễm trùng gây sốt. Hơn nữa tên liều mạng này …. không có việc gì lại ép buộc thân thể mỏi mệt quá mức khiến cơ thể không chịu nổi mà ngất đi”
Tôi không khỏi khổ sở thở dài một hơi. Được lắm tiểu quỷ chết tiệt, ba năm ở bên Mỹ học được khổ nhục kế, lấy thân thể chính mình liều mạng như vậy sao?
“Cậu nói với hắn, tớ bây giờ đã có bạn trai mới. Tớ không muốn gặp lại hắn nữa”
“Nhưng…” La Lỵ có chút do dự “Như vậy….có hơi tàn nhẫn quá không?”
“Hắn đến cả mạng còn dám liều thì còn biết sợ cái gì!” Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận khó hiểu đang dấy lên trong lòng “Cậu cứ nói với hắn như vậy đi”
La Lỵ vui vẻ lĩnh mệnh.
Sau mấy tháng không nghe được tin tức gì của hắn, tôi nghĩ hắn hẳn đã thông suốt rồi. Tôi cũng vui vẻ nhẹ nhàng hơn, không phải chịu đựng liên hoàn điện thoại của La Lỵ mỗi ngày nữa.
…..
Năm thứ ba đại học có ý nghĩa gì ?
Chính là lúc bắt đầu tìm kiếm một công việc và tạo dựng vốn liếng ban đầu.
Nếu không thừa dịp năm thứ 3 thu thập kinh nghiệm làm việc thì lên năm cuối sẽ không kiếm được thời gian để làm. Như vậy, lúc ra trường bộ hồ sơ xin việc sẽ thua kém người khác rất nhiều.
Bởi vậy đến năm thứ ba, thành viên câu lạc bộ leo núi đều trở nên bận rộn hơn, ít khi tổ chức được những chuyến đi chơi xa như trước. Trình Giảo Kim năm tư đột nhiên nổi hứng gia nhập câu lạc bộ, bất quá nửa tháng mới thấy mặt hắn một lần.
Không giống như tôi cả ngày ở nhà ăn với ngủ, chuyên tâm làm một trạch nữ chính hiệu. Trình Giảo Kim hiện đang thực tập ở công ty của gia đình hắn. Hắn vừa bận rộn thực tập, lại điều hành hội sinh viên mà vẫn giữ được thành tích học tập xuất sắc, giờ lại tham gia cả câu lạc bộ leo núi. Thật không biết hắn lấy đâu ra thời gian làm tất cả những việc ấy ?
Chậc ! chắc chắn phải có bí mật gì đây.
Trình Giảo Kim nghiền ngẫm vẻ mặt đăm chiêu của tôi, đưa tay hướng mặt tôi, vén sợi tóc mai đang lòa xòa trước trán ra sau tai. Động tác lưu loát, tự nhiên hết sức. Tôi « bộp » một tiếng, đánh vào tay hắn « Đừng ỷ tuổi nhỏ mà ăn bậy đậu hũ của lão nương nhé. Ta đây không biết kính già nhường trẻ bao giờ đâu »
Trình Giảo Kim bật cười « Nhâm Kim Sanh, tuổi của cô còn nhỏ hơn tôi đấy »
Tôi chu môi đáp trả « Tôi nói là nói đến tuổi tâm lý »
Hắn cười cười « Tùy thôi, cô nói sao cũng được »
…..
Hôm nay là cuối tuần, thời tiết khô ráo ấm áp. Một tuần nay mưa dầm dề cả ngày cả đêm khiến tôi bức bối không chịu được. Hôm nay tôi tranh thủ ra ngoài thay đổi không khí…không nghĩ đến lại có một cái đuôi theo cùng.
« Thực ngạc nhiên nha, nhân vật lớn hôm nay lại rảnh rỗi đột xuất thế này » Vừa ra cửa liền nhận được điện thoại của Trình Giảo Kim hẹn gặp. Tôi hơi ngạc nhiên « Thất nghiệp à ? »
Hắn ôn hòa cười nói « Đúng là vậy đấy. Cô tính an ủi tôi thế nào đây ? »
Tôi cả kinh « Không thể nào, là thật hay giả ? » Tôi chỉ thuận miệng nói vui thôi mà, chẳng lẽ nói trúng sao ?
« Thấy tôi giống nói đùa lắm à ? »
« ….. » Tôi nghĩ mình khỏi cần tìm việc nữa, mua cái chiếu rải ra đầu phố trực tiếp hành nghề xem bói được rồi. « Vậy….nén bi thương nhá » Tuy rằng tôi chẳng thấy hắn có chút gì bi thương, bất quá cũng có thể là ngoài tươi trong héo.
Trình Giảo Kim hai tay đút túi, thong thả sóng vai tôi xuyên qua dòng người xuôi ngược « Không còn kịp rồi. Tim tôi đã bị tổn thương rồi, cô phải bồi thường cho tôi thôi »
Hắn dừng bước trước một quán cafe nhỏ, giọng điệu trêu chọc « Nhâm học muội, có thể mời đàn anh này một cốc cafe không ? »
Tôi dẫn đầu đi vào quán cafe « Còn muốn tôi mời anh vào quán nữa à ? » Muốn móc hầu bao của ta thì cứ nói thẳng đi, lại còn viện cớ này nọ
Cũng tốt, coi như trả lại anh món nợ ân tình. Lần này đến lượt tôi giảng đạo cho anh đây
Thật lâu về sau tôi mới vỡ lẽ : Hóa ra ân tình của thằng nhóc này thật không dễ trả, hắn căn bản chính là cho vay nặng lãi
Giữa trưa, quán cafe nhỏ chỉ có hai chúng tôi cùng một chú mèo mướp đang đùa nghịch bên cửa sổ. Tôi uống Capuchino, Trình Giảo Kim gọi trà Lam Sơn.
Nhà hàng này được thiết kế ánh sáng rất tinh tế, hai bức tường phía đông và nam khảm ngọc lưu ly nhiều màu. Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ được ngọc lưu ly khúc xạ thành từng chùm sáng màu sắc bắn đi bốn phía, hân hoan nhảy nhót trên người chúng tôi. Tôi một tay chống má, cùng hắn câu được câu mất trò chuyện, ánh mắt lơ đãng dõi theo chú mèo nhỏ tinh nghịch. Tôi cứ như vậy nhàn tản hưởng thụ không gian thanh bình yên ổn, tách biệt khỏi sự huyên náo ồn ào của thành phố, tách biệt khỏi dòng đời hỗn độn bon chen.
« Không muốn an ủi tôi sao ? »
Tôi rất phối hợp mở miệng “Nói đi, có bao nhiêu bi phẫn giờ nói hết đi”
Trình Giảo Kim tao nhã nhấp một ngụm trà “Rất bi phẫn, bi phẫn tới cực điểm hóa thành vô cảm. Tôi hiện giờ chính là vô cảm”
“…Tôi thật không nên xem nhẹ khả năng tự thừa nhận của anh”
Hắn cười khẽ, không tiếp lời.
“Tôi có điểm tò mò” Nếu người ta trông không có vẻ gì là đau thương thì tôi nghĩ cũng không cần kiêng kị gì “Đó không phải công ty của gia đình anh sao? Tương lai cũng sẽ là công ty của anh, anh làm sao có thể thất nghiệp được?” Chẳng lẽ trong gia đình có chuyện…
Hắn đặt tách trà xuống bàn, chồng cằm nhìn tôi cười nói “Nói đúng ra nó là công ty của ba tôi”
“Có khác nhau sao?”
“Một núi không thể có hai hổ, người bọn họ phục tùng là ba tôi, không phải tôi”
“Dù sao sau này ba anh cũng sẽ lui xuống, công ty còn không phải do anh điều hành?”
Trình Giảo Kim nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú, ánh mắt có chút ôn nhu lại thêm phần độc chiếm, mê mang khiến cho người khác khó lòng phân rõ anh ta đang thực sự nghĩ gì “Tôi không thích những thứ của tôi có dấu tay kẻ khác”
Tôi bị ánh mắt của hắn khiêu khích, có chút rùng mình “Đàn anh này, tuy rằng tôi biết mình người gặp người thích, hoa thấy hoa nở nhưng tôi với anh chỉ là quan hệ đồng học, còn không phải là người của anh đâu..”
Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn tôi lấp lánh cười “Cô hoảng cái gì chứ, tôi có nói là ra tay với cô sao?”
“Không có là tốt rồi, tôi chỉ muốn nói rõ lập trường cá nhân thôi”
Mặc dù có chút xấu hổ nhưng tôi cảm thấy phòng bị trước vẫn hơn. Nhất quyết đem ý định vừa mới manh nha này bóp chết từ trong trứng nước, tránh cho về sau lỡ gặp chuyện không may sẽ hối tiếc ngày hôm nay không thẳng thắn với hắn.
Trình Giảo Kim nhìn tôi nghiền ngẫm “Bởi vì hiện tại cô vẫn chưa thể nguôi ngoai sao?
Trong cuộc đời, nếu có một người thấu hiểu mình, không biết sẽ là hạnh phúc hay bất hạnh. Nhưng có một điều tôi dám khẳng định: Nếu người đó là
Trình Giảo Kim thì tuyệt đối là bất hạnh.
Tôi phẫn nộ nhìn hắn “Có ai từng nói với anh chưa, người quá thông minh sẽ không có ai yêu đâu”
Hắn nhún nhún vai “Chỉ có kẻ thông minh mới biết cách thấu hiểu người yêu của hắn”
“Vậy là anh rất có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương nhỉ” Tôi tránh nặng tìm nhẹ, tìm cách bông đùa “Kể về tình sử của anh nghe coi nào”
“Tình sử?” Trình Giảo Kim vắt chéo chân, tay chống má, nghiêng nghiêng mặt nhìn tôi, ánh mắt thích thú “Người trong lòng tôi….ha ha, bí mật!”
Hắn thật biết cách khơi gợi trí tò của người khác “Oa! Không thể tưởng tượng được anh cũng biết thích một ai đấy. Nói đi, cô ấy thế nào?”
Ánh mắt hắn có chút u ám “Cô ấy còn chưa phải của tôi”
Tin động trời!
“Cô ta đã yêu người khác rồi sao?’ Tôi nháy nháy mắt “Là yêu đơn phương sao~~” Thật khó tin tên con trai gian xảo này lại có lúc yêu đơn phương.
Hắn đạm đạm cười “Cứ xem như vậy đi”
“Chậc!…” Nên nói gì đây, lại kêu hắn nén bi thương nữa sao?
“Ha ha, hiện giờ tôi chỉ tạm thời để nàng nghỉ ngơi thôi” Trình Giảo Kim vẫn cười nhẹ, nhưng trong mắt hắn ý chí đã khôi phục, ánh mắt sắc bén thể hiện quyết tâm “Cô ấy là của tôi!”
“…..”
Không hiểu sao tôi lại thấy thương cảm cho cô gái được hắn coi trọng.
Ra khỏi quán café đã là hoàng hôn. Trời nhá nhem tối, đèn đường mờ nhạt.
Tôi muốn trở về hang ổ nhỏ của mình, lại bị Trình Giảo Kim níu lại. Hắn nói lâu lắm chưa đi dạo phố đêm. Hai người lang thang trong chợ đêm ngắm nghía các gian hàng đầy màu sắc, những quán ăn nhộn nhịp, những con đường tấp nập người qua kẻ lại, nghe xung quanh líu ríu tiếng cười tiếng nói, tiếng cò kè trả giá của người mua kẻ bán..
Đến lúc Trình
Giảo Kim lái xe đưa tôi về nhà đã hơn 11h đêm. Thật may là tôi đã thuê một căn hộ bên ngoài trường, nếu ở trong ký túc xá giờ phút này chắc cũng chỉ có cách leo tường mà vào.
Dừng xe trước tiểu khu, Trình Giảo Kim đi bộ cùng tôi đến trước cửa nhà
« Có lạnh không ? »
Tôi lắc đầu, tuy rằng đầu xuân thời tiết về đêm có chút lạnh nhưng hôm nay tôi đã mặc đủ ấm.
« Chờ chút » Hắn cúi đầu nhìn tôi « Hình như trên mặt cô có dính sốt cà chua. Để tôi lau giúp »
Tôi xấu hổ không thôi, chẳng lẽ vừa rồi ở chợ đêm, tướng ăn của tôi xấu vậy sao ? Hắn cúi đầu xuống thấp hơn, chậm rãi ghé sát mặt tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, lui về sau một bước, hai tay xoa lung tung trên mặt « Không cần không cần, tự tôi lau được rồi »
Trình Giảo Kim cười cười, đưa ngón cái quệt lên má tôi một cái « Hết rồi »
Tôi xấu hổ thấp giọng trả lời « Ừm, cảm ơn »
Hắn không nói lời nào, hai tay đút túi, đi phía trước. Tôi ngượng nghịu theo sau
« Đến rồi »
Tôi nói nhanh « ngủ ngon » rồi quay đầu mở cửa. Đột nhiên một cảm giác mông lung, mơ hồ nảy lên trong lòng.
Tôi quay đầu lại
Trong nháy mắt, dường như không gian, thời gian, hết thảy đều ngừng lại.
Xa xa, một bóng dáng cao cao mờ nhạt khuất sau gốc cây bước ra. Ánh đèn đường mờ ảo nhuộm vàng chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen bồng bềnh, gương mặt trắng trẻo điển trai, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cương nghị, đôi môi đẹp mím lại.
Hắn, vẫn hệt như cậu thiếu niên 14 tuổi năm đó. Bốn năm dài đằng đẵng, trong khoảnh khắc này, trở nên vô nghĩa. Ở cậu ta, thời gian như không tồn tại….
Trần Hy bước từng bước đến trước mặt tôi, mang theo toàn bộ hàn ý đầu xuân. Hắn lãnh đạm quét mắt sang Trình Giảo Kim « Là hắn ? »
Trình Giảo Kim nhếch nhếch khóe miệng « Nghe danh đã lâu »
Trần Hy cũng hướng hắn cười một cái, giây tiếp theo, đột nhiên hung hăng đấm một quyền vào giữa mặt Trình Giảo Kim.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
12 chương
118 chương
89 chương
3 chương
59 chương
73 chương