Yui đang ngồi trên con Ferrari của Nakazawa từ sân bay trở về dinh thự Satake. Cô nhìn lại thành phố ngày xưa đã ám ảnh cô, bây giờ cô chẳng hề cảm thấy đáng sợ gì cả. Kế hoạch phục thù những kẻ ngày xưa đã coi thường và bắt nạt cô suốt cả chặng đường cứ đầy ắp trong đầu. Bỗng Yui khựng lại. Cô quay sang Nakazawa ngồi cạnh cô nãy giờ: - Dừng xe, Nakazawa! - Cô muốn đi đâu? - Học thuộc lại đường phố! - Yui trả lời bằng những câu thu gọn không thể bị thu gọn hơn được nữa. - Không được. Chủ tịch muốn gặp tiểu thư ngay bây giờ. Lần trước tôi đã bị chủ tịch mắng vì không đưa cô về nhà được nên xin cô đừng làm khó tôi. - Nakazawa cương quyết. - Cô nhất định không dừng xe? - Phải. - Được thôi, để xem ai hơn ai. - Yui cười nham hiểm. Cô đưa tay ra nắm lấy Doorhandle mở "cạch". Nakazawa hốt hoảng, hét lên với tay tài xế: - Dừng ngay! - Chiếc xe phanh gấp lại. Yui từ từ bước xuống: - Ngay từ đầu ngoan ngoãn dừng xe có phải hơn không? Nakazawa, tiền! - Sao ạ? - Cô định bắt tôi giữa cái trời hè oi bức này đi bộ chắc! Đưa tiền, tôi phải đi taxi! - Rồi, tôi biết rồi! - Nakazawa rút trong ví ra tờ một ngàn yên - Có bấy nhiêu thôi hả? Đưa hết số lẻ đây! Một lần nữa, Yui lại bước đi trong khoái chí và một xấp tiền của Nakazawa, để lại cô kế toán trưởng tức giận cấu xé đồ trong xe. - A lô, Mika à? - Yui rút trong túi ra chiếc Smartphone và gọi cho cô bạn thân Toudo Mika - gặp nhau chút nhé! - Cậu về rồi à? - Phải, vừa mới đáp sân bay. - Thế mà tớ cứ tưởng ông già đó sẽ lôi cậu về ngay chứ! - Tớ là Boss của Mitsuba đó, cậu nghĩ tớ sẽ bị lão ta điều khiển dễ dàng ư? - Đã là cựu rồi bạn tôi ơi! Cậu đang ở đâu đó? - Shibuya! - Sao lại là phố mua sắm? - Sao cũng được, đến đây đi! Hai người bạn đã đi khắp các cửa hàng, ngắm các loại đẹp, thử đủ thứ đồ. Bây giờ cả hai đều rất đã. Chính xác là: Hai người bạn đã đi khắp các quán ăn, ngắm các món ngon, thử đủ thứ món. Bây giờ cả hai đều rất no. Yui đặc biệt hơn các cô gái khác rất nhiều. Cô là một đoá hoa lung linh, ai nhìn vào cũng sẽ bị hớp hồn. Ngoại hình của cô giống một người mẫu hơn là một học sinh cấp ba: Cao 1m 72, nặng 46 kg, số đo BWH không thể chuẩn hơn; làn da trắng mịn không chút tì vết; mắt to, đẹp; mũi cao; môi đỏ hồng; mái tóc dài mượt và đen óng; trông cô rất dịu dàng. Nhưng từ lúc chuyển đến Kagoshima, bất cứ ai khen cô dịu dàng và nữ tính thì đều được nhận một "nắm đấm" từ cô. Điều duy nhất cô quan tâm không phải là ngoại hình, lực học hay đàn ông mà là boss và đồ ăn. - Oa, thơm quá! - Yui hét lên. Lí do là vì có một mùi hương của món ăn mà cô thích nhất bay đến mũi cô - Trời ơi, những miếng Takoyaki kia vừa to mà vừa hấp dẫn. Lại còn giảm giá 50% nữa! Phải mua ngay mới được. Nhưng sự hưng phấn của Yui ngay sau đó tắt vụt. Cả một hàng dài xếp hàng chờ mua. Cô phát bực. Cô rút tờ một ngàn yên ra, chạy lại chỗ cô bé đang đứng ở vị trí thứ sáu, bảy, nói: - Cô bé, em có thể mua cho chị tầm chục cái Takoyaki được không? Mười cái là khoảng năm trăm yên, còn năm trăm yên nữa là cho em. Mua hộ chị nhé! - Vâng ạ! - Chị đứng ở dưới gốc cây đằng kia, mua xong em đưa lại cho chị được không? - Vâng! Nói rồi Yui và Mika đi lại dưới gốc cây, đứng trò chuyện vui vẻ.