- Xin lỗi, tôi đến muộn! - Kuro đẩy cánh cửa phòng họp của trường ra và bước vào một cách vội vàng. Sáng nay có một buổi bàn bạc của các thành viên trong ban tổ chức lễ hội văn hoá sắp tới và anh là một trong số đó. Xui xẻo làm sao, cái đồng hồ cổ bốn năm sử dụng của anh bị "bệnh dở chứng" và kết cục là anh bị trễ ba mươi phút lận. - Cậu đến muộn quá đấy! Không có lần hai đâu. - Một học sinh ngồi trên bục, có vẻ như là trưởng ban tổ chức lễ hội làm mặt nhăn nhó với Kuro, tỏ vẻ khó chịu. - Cậu lo mà hỏi bạn nào đó về những gì đã bàn bạc trong thời gian vừa rồi đi nhé, chú ý đừng làm mất thời gian của mọi người. - Tôi rất xin lỗi! - Kuro cúi người xuống ái ngại. Anh nhìn ngó khắp phòng để tìm một chỗ ngồi cho mình. Năm nay có vẻ như lượng học sinh tham gia ban tổ chức nhiều hơn năm ngoái hay là lượng bàn ghế bị "tiêu giảm" mà ngó đi ngó lại Kuro cũng chỉ thấy có một chỗ trống. Nhưng bên cạnh đã có một cô bạn với mái tóc nâu tết gọn ra sau đang ngồi viết bài. Anh khom người lại, đi về phía các mép tường để không làm gián đoạn buổi họp. Đến nơi, anh cất tiếng nhỏ nhẹ. - Tôi có thể ngồi đây được không? - Tất nhiên rồi! Cậu ngồi đi! - Cô gái nhận ra có người ở sau lưng mình, quay lại tười cười nói. Dù chỉ trong thoáng chốc, Kuro cảm giác như có một cơn gió ấm áp, nhè nhẹ thổi quanh người mình. Cô bạn lùa hết mấy quyển tài liệu, chiếc hộp bút đặt trên bàn còn trống vào cặp rồi giơ tay ra hiệu mời anh ngồi. Có một chút bối rối, Kuro đặt người xuống ghế. Anh lôi ra mấy tờ giấy trắng khổ A4, một quyển tài liệu và chiếc viết chì lên bàn. Anh ngoảnh lại nói với cô bạn. - Xin lỗi, tôi có thể xem nội dung trước được không? Cô gái mỉm cười tít mắt gật đầu, nhấc cây thước đặt trên tờ giấy để tránh bay ra rồi đẩy tờ giấy về phía anh. Kuro liếc vài dòng rồi trở về chỗ viết bài. Hơi ngập ngừng, cô lại cất tiếng hỏi. - À... Cậu tên gì vậy? Kuro hơi giật mình vì câu hỏi của cô gái, anh dừng bút viết rồi trả lời khe khẽ. - Otaka Kuro, học sinh lớp 1 năm 3. - Vậy thì đằng ấy là đàn anh rồi! Em là Okawa Haruka, lớp 2-5. - Cô cười thật tươi, đôi mắt biết cười và gương mặt tỏa ra một chút ánh nắng ấm áp. - Ch... chào Okawa... - Kuro có chút lúng túng, ngập ngừng. - Hãy gọi em là Haruka, Otaka-senpai! - À, vậy Haruka cứ tự nhiên gọi tên tôi cũng được. - Kuro-san? - Ừ... Thật sự rất lạ. Trong khi anh cứ bị những rung động nhẹ trong lòng, trong khi anh cứ ngập ngừng trả lời và cố né tránh khuôn mặt hấp dẫn của cô ấy, thì cô ấy vẫn hồn nhiên, vô tư như chẳng gặp phải chuyện gì mà hỏi Kuro. Anh có chút hụt hẫng, chẳng lẽ cô ấy thản nhiên như vậy vì không có bất cứ cảm giác nào với anh sao? "Tách!" Chiếc ngòi chì của cây viết trên tay Kuro bị gãy. Anh cố bấm ở đầu bút nhưng ngòi vẫn không ra. "Hết ngòi rồi!" Kuro thầm nghĩ và thở dài. - Lại làm phiền em nữa, Haruka. Nhưng cây viết của tôi... Ơ... - Kuro quay sang cầu cứu cô bạn mới quen Haruka nhưng một hình ảnh rất đỗi dễ thương của cô đã làm anh khựng lại. Haruka trong nét mặt tươi cười với một cây viết khác trên tay. - Đây! Anh dùng đi! - Cô giơ cây viết ra trước mặt anh. Cô biết cả rắc rối của anh trước khi anh kịp ngỏ lời cầu cứu, cứ như thể cô đã quan sát anh cả buổi họp rồi. - Cảm ơn em nhé, Haruka. - Kuro khách sáo cười. - Không sao mà! Em xin lỗi vì em không có cây viết nào khác bình thường hơn. Nó hơi kì quặc... Kuro nghe vậy, liền vô thức nhìn xuống cây viết. Ruy băng màu xanh xen lẫn màu vàng uốn quanh thân và ở đuôi bút là một chú chim nhỏ tựa như gà con lông vàng. - À...không... - Em có sở thích hơi kì quặc là sưu tầm những thứ khác thường. - Haruka cúi đầu xuống, mặt hơi đỏ ửng vì xấu hổ. Cô tuy không nhìn thấy nhưng đang liên tưởng tới khuôn mặt cười khinh thường của tiền bối. Thế nhưng mà, Kuro lại cười rất dịu dàng. - Không kì quặc đâu, mà rất dễ thương là đằng khác! Haruka vẫn đỏ mặt, nhưng không phải là cái đỏ mặt vì xấu hổ, sợ bị người ta chế giễu, mà là cái đỏ mặt của trái tim đang dần ấm áp cũng những rung động lần đầu tiên trong đời cô cảm được. Một bầu không khí yên ắng đến ngượng ngùng. - Này, Otaka, Okawa! Muốn tán tỉnh nhau thì đợi lúc khác. Còn giờ đang là buổi họp nhé! - Trưởng ban tổ chức nói một câu mang tính chọc ghẹo, bao nhiêu người phá lên cười khanh khách, vỗ tay hào hứng. Kể từ lúc hai người bắt chuyện, cả phòng họp đã chẳng bàn luận gì về lễ hội mà chỉ ngồi xem vở kịch tình cảm đang diễn trực tiếp trước mắt mình. Còn hai con người này mặc kệ bức phông màn và tập thể diễn viên quần chúng, vô tư đặt bút viết một kịch bản shoujo mà chính hai người là nhân vật chính. "Sao ạ? Hôn ước ấy ạ?" "Đúng vậy. Gia đình ta là một gia đình có gia giáo. Để giữ vững truyền thống ấy, phận làm cha mẹ, ta không muốn con đi ra đường yêu ai thì yêu, chẳng lỡ lại vướng phải một thằng không ra gì thì hỏng hết. Vậy nên ta đã chọn cho con một vị hôn phu rất tuyệt nên Haru-chan à, con đừng chống đối. Nên nhớ con là con gái trưởng của gia tộc nhà ta, hãy tiếp tục phát huy sự gia giáo này." "Nhưng mẹ, con đang yêu một đàn anh trong trường con, rất đẹp trai, già cũng khá giả, học hành giỏi giang, cư xử lễ độ và cũng mạnh mẽ nữa." "Vậy à, còn anh ta có yêu con không?" "Chuyện đó... Con không biết. Anh ấy là tâm điểm chú ý của biết bao nữ sinh trong trường nên là..." "Đơn phương ư? Con dám đơn phương sao? Ta không cho phép con đánh mất lòng tự trọng của con gái. Khỏi nói nhiều, trưa mai lo sửa soạn để gặp vị hôn phu đi!" "Dạ..." Cuộc nói chuyện của Haruka với mẹ cô, bà Kikuyo, kết thúc không mấy vui vẻ. Hồi chiều cô vừa được anh hẹn đi học chung ở thư viện, anh đã kèm môn Toán cho cô, bầu không khí thật sự rất vui vẻ. Kuro chính là mối tình đầu của cô, là lần đầu tiên cô rung động, không phải bất cứ điều gì hào nhoáng như vẻ ngoài hay gia thế, đơn giản chỉ là cô cảm thấy thực yên bình và ấm áp đến lạ khi được ở bên anh. Đây là lần đầu cô thích một ai đó. Năm nay cô chỉ mới mười ba tuổi, mẹ cô lại gấp gáp tìm cho cô một vị hôn phu? Mối tình đầu được yêu ai đó một cách vô tư lại bị mẹ cô nhẫn tâm phủi bỏ. Ngay từ nhỏ cô đã hiểu được trọng trách của mình. Được sinh ra trong một gia tộc khá giả, có bề dày truyền thống, đương nhiên cô phải đánh đổi rất nhiều, bao gồm cả tình yêu và tuổi trẻ. Cô mới gặp và quen vị tiền bối kia mấy tháng, hai người chưa chính thức ngỏ lời, nhưng bây giờ cô lại phải đau lòng từ bỏ. Haruka đứng im tần ngần, nước mắt tràn bờ mi. Hôm sau, phòng trà là nơi diễn ra buổi gặp mặt hai bên. Haruka đang ngồi im lặng trong bộ kimono màu đỏ thuần và kenzashi cài đầu, mái tóc đen vấn cao. Hôm nay cô phải trang điểm từ sớm, được Kikuyo dạy nói những câu ngọt ngào lấy lòng vị hôn phu của cô. Haruka mười ba tuổi không khác gì một con búp bê chỉ biết làm theo yêu cầu gia đình. Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà bằng gỗ lim của vị hôn phu kia chẳng thể làm cho Haruka hồi hộp như mẹ cô. Cô không muốn kết hôn theo sự dàn xếp của cha mẹ, nhưng cũng không muốn bội hôn với anh ta vì phải giữ nề nếp và danh dự cho gia tộc. "Cạch." Tiếng cửa shoji mở ra. Haruka cúi gằm mặt chẳng muốn đối diện. Lòng cô giờ đây trống rỗng. Bước vào đầu tiên hẳn là cha mẹ của anh ta. Nghe tiếng bước chân cô cũng biết anh ta đang ngồi xuống đối diện cô. Cha mẹ cô niềm nở chào khánh. Ánh mắt cô len lén nhìn đối phương. Áo haori và quần hakama, dáng dấp khá cao ráo, nhưng hơi gầy. Mẹ cô thúc nhẹ khuỷu tay cô bảo cô chào đối phương. Cô cúi đầu hành lễ, cất lời chào nhỏ nhẹ. - Cái con bé này, sao không ngẩng đầu nhìn hôn phu của con. Con đang bất kính đấy. - Kikuyo cảm thấy ái ngại vì sự tùy tiện của con gái mình. Cô không muốn nhìn! Cô ghét con người này! Là con người này ép buộc một cô bé mới mười ba tuổi như cô! Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng. - Không sao đâu, bác gái. Haruka chắc không thích con đâu. "Ơ, giọng nói này..." Haruka ngạc nhiên vì chất giọng ấm áp rất quen thuộc, liền vô thức ngẩng đầu. Đối diện cô, không ai khác, lại là đàn anh lớp trên mà cô rất thích, Otaka Kuro. Anh nhìn cô trìu mến, nhưng nụ cười có vẻ đượm buồn. - Mẹ... Đây là... - Haruka ngập ngừng kéo áo bà Kikuyo. - Đây là cậu Otaka Kuro, con trai của bộ trưởng bộ giáo dục. Cậu Otaka học cùng trường với con đấy, nhưng hơn con một tuổi, con biết cậu ấy không? Haruka ngập ngừng một lát, rồi lắc đầu, rồi lại gật đầu. - Con có nghe mẹ con giới thiệu trước về đối phương rồi, nên con có biết em ấy. - Kuro mỉm cười với bà Kikuyo. - Mà không phải chúng ta nên bắt đầu nghi thức trà đạo sao ạ? - À à, đúng rồi. - Mọi người cùng gật đầu đồng tình. Haruka bẽn lẽn nâng chén trà lên, xoay nhè nhẹ, ánh mắt lén lút dõi theo người con trai ngồi đối diện mình. Không phải trùng hợp đến thế chứ? Người cô thích lại là hôn phu do mẹ cô kiếm ư? Đây không phải định mệnh đó chứ? Bất chợt, Kuro ngẩng mặt dậy nhìn cô, mắt chạm mắt, Haruka xấu hổ lảng đi, núp ánh mắt long lanh và đôi má đỏ ửng sau chén trà. Kuro bất giác cười khúc khích. Ở đồi lợp kín cỏ xanh, mùa xuân về, vài cây anh đào trong khuôn viên phòng trà nở rộ. Cánh hoa hồng rơi xuống như cơn mưa phùn nhè nhẹ, rất lãng mạn, rất dịu dàng. Kuro và Haruka đi dạo chậm rãi, không ai nói gì. - Năm nay em mới mười ba, anh mười bốn, mà lại phải ràng buộc với nhau. - Bất chợt, Kuro lên tiếng. - Chắc em ghét lắm đúng không? Tuổi này chẳng có ai bằng lòng với thứ hôn nhân sắp đặt cả. Haruka dừng lại, anh dừng theo. Cô ngước mặt nhìn anh, chẳng biết nói gì. - Haruka này,... - Anh bỗng nở một nụ cười, đượm buồn. - Em có thích ai chưa? Cô ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trả lời. - Nếu em nói rồi, thì sao? Tim anh thắt lại một nhịp. Nhìn gương mặt này lại khiến anh đau lòng như muốn nổ tung. - Nếu vậy, anh sẽ xin cha mẹ hủy hôn. Anh nghĩ em muốn được hẹn hò cũng với người em yêu chứ không phải là anh, một người được sắp đặt. Haruka cũng khó thở. - Anh thì sao? Nếu vậy sao lại đồng ý hôn ước? Anh biết trước đó là em rồi đúng không? Nếu anh cũng thích một người, thì anh cũng muốn được hẹn hò với người đó mà. Kuro cười buồn man mác. Anh đan ngón tay vào tóc cô, vuốt nhẹ qua má và tai cô, nhẹ nhàng. - Vì biết trước đó là em, nên anh mới đồng ý. Haruka, anh thích em. Haruka chết trân, ánh mắt dãn to, tim như ngừng đập một nhịp. - Anh bảo anh thích em? - Ừ. - Từ bao giờ? - Lần đầu tiên gặp mặt. - Thích điểm gì? - Thích Haruka. Nhất thời Haruka đưa tay lên bịt chặt miệng. Người cô thích, cũng nói thích cô. - Kuro, em đang thích một người. Anh có tác thành cho em với người đó không? - Bàn tay cô vẫn đang bịt chặt miệng, cả người run lên bần bật, giọng nói rơi ra cũng không dễ dàng gì. Nghe cô nói vậy, tim anh lại đau. Cô muốn anh tác thành cho cô, là muốn hủy hôn, là muốn từ chối anh sao? - Ừ, anh tác thành cho em. - Anh nở nụ cười buồn bã, biết trước là sẽ bị từ chối, nhưng mà vẫn đau. - Thế thì ôm em được không? - Haruka đưa hai tay lên bịt chặt miệng, cả người vẫn run, nước mắt sắp tuôn trào vì hạnh phúc. - Người em thích đang đứng trước mặt em đây, người đó cũng nói thích em. Anh tác thành cho em với người đó, thì bảo người đó ôm em đi. Kuro sững người lại, nhất thời không dám tin những gì mình nghe thấy. - Em nói sao cơ? - Em thích anh. Em thích anh. Em thích anh. Em thích anh. Otaka Kuro, em rất rất thích anh. - Cô buông tay ra, bật khóc, hai má đỏ bừng lên vì hạnh phúc, đôi môi lặp đi lặp lại mấy chữ rất rõ ràng. Ngay lúc đó, anh ôm chặt cô vào lòng, quấn quít mãi không buông. "Xem Okawa kìa, thật là chướng mắt, suốt ngày bám dính lấy Otaka-senpai." "Cậu ghen tức gì chứ? Hai người họ đính hôn rồi. Báo chí đưa tin ầm ầm ra đấy, mới học sơ trung mà đã đính hôn, thử hỏi gia đình quyền lực cỡ nào." "Okawa cũng xinh mà, nhà cũng ok, giàu. Tớ thề là tớ ghét nó cực kì đấy, nuốt không nổi một con cáo già suốt ngày trưng cái bộ mặt long lanh, bảo sao Otaka-san không bị nó lừa cơ chứ." Cô và Kuro vừa mới kỉ niệm hai trăm ngày yêu nhau, hai người đã lén nghỉ học đi Hokkaido du lịch một chuyến. Cô thật sự hạnh phúc tới ù cả tai chẳng buồn để tâm tới lời bàn tán của mấy đứa con gái ghen tị rỗi hơi bàn tán về cô. Hai người thường hẹn hò nhau trong thư viện. Nếu như cô học không tốt, hoặc có anh bày, hoặc cứ ngồi không ngó anh học trong lòng cũng thấy vui. Tan học anh hay đưa cô đi dạo, đi trung tâm giải trí, rồi cả đi ăn vặt nữa. Kuro rất dịu dàng, luôn chiều chuộng cô, thỉnh thoảng hai đứa có cãi vã nhưng cũng là anh xuống nước năn nỉ cô trước, nên mối quan hệ này luôn là một màu hường phấn. ... "Nếu có một ngày em phản bội anh thì sao nhỉ?" "Em dám??" "Em chỉ hỏi đùa thôi mà. Em chỉ tò mò anh có tin em không thôi." "Chỉ cần em nói không phải, thì nó sẽ là không. Còn nếu em phản bội anh thật, anh sẽ rất hận em." - Cảm ơn anh đã đưa em tới lớp. Anh cũng về học đi. Giờ ra chơi em sẽ đi tìm anh! - Haruka đứng chào Kuro ngay trước cửa lớp cô. Toàn là anh đưa cô tới tận lớp, dù hai người học ở hai khu. Anh chẳng nói gì, chỉ cười thật dịu dàng, xoa đầu cô nhẹ nhàng. Nhìn cái bóng Kuro đi khuất khỏi hành lang, Haruka đã lấy hai tay ôm má, đứng "uốn éo" với khuôn mặt hồng hào mà thốt lên hạnh phúc. "Hanazawa Rui (*) trong truyền thuyết cũng không ấm áp được bằng Kuro. Ông trời ơi, kiếp trước có phải con đã cứu cả thế giới hay không mà được người ban cho nam thần này bên cạnh chứ?" - Chào cả lớp! - Cô hạnh phúc đẩy cánh cửa phòng học ra, cười tươi lanh lảnh. "Rào!" Cả một làn nước vẩn đục đầy mùi hôi đổ rạt xuống đầu cô cùng với tiếng va chạm của xô nước. Haruka đứng im như trời trồng, người ướt như chuột lột, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra. Một không khí căng thẳng bao trùm lớp 2-5. Các bạn đều nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí. Ai cũng cố tìm cách chê bai, sỉ nhục cô. - Ghê thật. Cậu còn có đủ dũng cảm vác mặt đến lớp sao? - Bình thường cậu làm thì đã đành, nhưng bị người ta trông thấy rồi mà vẫn chường cái bộ mặt kinh tởm đó ra đây hả? - Đồ mặt dày. Tôi cảm thấy thật tội cho cái gia đình Okawa danh giá vì đã bị phá huỷ bởi một con nhỏ hư hỏng như cậu. - Chao ôi, mới chớm mười bốn tuổi thôi, cơ thể còn chưa phát triển thật sự. Cậu lấy đâu ra tự tin ấy vậy? Từng giọng nói của mấy con bạn cứ vang lên bên đầu Haruka mà cô vẫn chẳng hiểu gì. Khi cố hỏi lí do thì mọi người vẫn lảng tránh cô. Ai cũng có cảm giác khinh thường và căm ghét cô. Cô khép nép bỏ ra khỏi lớp, đến nhà vệ sinh để hong khô người. Mấy học sinh lớp bên thấy cô thì liền xôn xao chỉ trỏ. Cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Ngay lúc này, cô chỉ muốn tìm về với Kuro, bình yên duy nhất của cô. Nếu được như vậy, những thứ này cô cũng không cảm thấy khó khăn. Tắm rửa sạch sẽ xong, Haruka thay sang đồng phục thể dục, trong lúc hong khô chiếc cặp sách, cô liền rút điện thoại ra lên Twitter. Đập vào mắt cô, là một thứ kinh tởm thật sự. Trên tài khoản Twitter của cộng đồng học sinh trường sơ trung Stars, chính là một dòng tweet được đăng cách đây bốn tiếng đồng hồ. Một bức ảnh đính kèm, người trong ảnh, không ai khác ngoài cô. Haruka đang mặc một bộ váy ngủ hở hang đầy gợi cảm. Mái tóc nâu xoã ra tạo nên một sự quyến rũ. Bên cạnh là một lão già ở tuổi trung niên, đầu tóc bù xù, râu ria rậm rạp, quần áo xộc xệch đang giang tay bao lấy người cô. Nhìn vào chẳng ai nhận ra đây là một nữ sinh sơ trung cả. Bức ảnh kèm dòng tweet "Nữ sinh O.H. trường sơ trung S. Chỉ mới mười bốn tuổi, trên trường tỏ ra là học sinh gương mẫu, nhưng về đêm lại là tiếp viên ở quán bar đông bậc nhất thủ đô. Bức ảnh được một khách hàng chụp lại nhân lúc cô ấy ngủ say mê mệt sau trận "mây mưa"." Haruka bịt miệng, cả gương mặt đỏ bừng lên, đôi chân vô lực khuỵu xuống. Bức ảnh này ở đâu ra? Cô chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài tùy tiện, còn không biết khách sạn này là đâu? Nhưng trong ảnh rõ ràng là cô, chính là cô lúc ngủ, bức ảnh mượt tới mức không thể là ghép. Nhưng cả bức ảnh và dòng tweet bịa chuyện trắng trợn này thực sự làm cô sốc. Tốc độ lan truyền thông tin trên mạng còn nhanh hơn virus, hàng nghìn lượt retweet từ cả học sinh trong trường và cả những người ngoài trường nữa. Cô thật không dám đọc những lời bình luận khiếm nhã. "Mười bốn tuổi mà đi làm tiếp viên sao? Lại còn là học sinh trường danh giá nữa." "Giới trẻ bây giờ đáng sợ thật, mặt mũi xinh xắn thế này mà làm tiếp viên thì rẻ tiền quá rồi." "Quán bar đó ở đâu vậy, tôi là Lolicon đây, mấy bé kiểu này đúng gu tôi." "Cô bé ơi, bao nhiêu một đêm thế?" Haruka run lẩy bẩy, cô thật sự rất muốn khóc, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt không thể chảy ra. Cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì nhất thời sững người lại. Trước mặt cô, chính là Kuro. Anh điềm đạm nhìn cô, gương mặt không cảm xúc, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy những tia bi thương ủy khuất và giận dữ khôn nguôi. Bàn tay anh nắm chặt điện thoại, run lên bần bật. - Kuro... Hành lang ngay lập tức chật kín người, ai nấy đều cảm được trò vui. - Kuro, em... Anh dứt khoát đưa tay ra chặn ngang cô, ra hiệu bảo cô đừng nói gì. Anh thở một hơi nuốt hết sự giận dữ vào trong, bình thản nhất có thể. - Em có làm gì có lỗi với anh không? Cô rất sợ, điều cô sợ nhất chính là con người này hiểu lầm cô. Cả người Haruka run lên lẩy bẩy, cô lắc đầu nguầy nguậy. - Người trong ảnh có phải em không? - Anh vẫn bình tĩnh. - Không... Em không hề... - Rồi cô nắm chặt lấy bàn tay anh. - Kuro, mọi người không tin em cũng được, không sao. Chỉ cần anh tin em thôi là đủ rồi! Anh nhắm mắt, thở ra, nở một nụ cười với cô, từ tốn bỏ tay cô ra. - Được rồi. Anh tin em. Vào học đi. - Anh xoa nhẹ đầu cô, rồi cầm điện thoại rời khỏi chỗ đó. Cô chết trân nhìn theo anh. Cả đám đông ồ lên kinh ngạc, ai nấy mặt đều nhăn nhó, chắc hẳn chẳng ai tin được tình huống lại xảy ra theo cách này. Đám đông bỗng tách ra, một cô gái hùng hổ bước tới. Haruka còn chưa định hình được cái gì thì ngay lập tức bị nó túm lấy tóc, giằng qua giằng lại rồi lẳng xuống sàn. Cô đau điếng nằm sõng soài trên nền đất. Cô ngẩng mặt dậy nhìn, liền biết đây là Kahara học lớp bên. Con nhỏ này đanh đá có tiếng trong trường. - Đừng tưởng tôi im lặng mà nghĩ tôi dễ bắt nạt! - Haruka trừng mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí và sự âm ngoan phủ bọc của một con thú hoang, giọng nói gầm gừ. - Kuro tin tôi, tôi có đủ dũng khí đối diện với các người. - Mày định to mồm tới khi nào? - Kahara bật cười. - Otaka-senpai tin mày? Mày ngây thơ quá đấy. Thứ dơ bẩn như mày rốt cuộc bỏ bùa gì Otaka-senpai mà anh ấy vẫn say mày như điếu đổ thế hả? Cái trừng mắt, vẻ mặt đay nghiến của Kahara phút chốc khiến Haruka giật mình. Nhưng những lời nói của nó càng lúc càng khiến cô chạnh lòng. - Cậu thích Kuro hả? Cậu ghen ăn tức ở hả? Nên cậu mới gây khó dễ cho tôi? Hay là cậu là người đứng sau tất cả những chuyện này? - Im miệng ngay! - Một cái tát nữa giáng vào má kia của cô từ Kahara. Cô đang tự hỏi không biết cô ta ăn gì mà đánh lại đau đến thế. Nhưng Haruka đã không thể trụ vững như ban đầu và cô ngã thẳng về phía đám đông, mọi người lùi lại đồng thời cũng ồ lên hào hứng. Cô vừa ôm má vừa cố vực dậy, một mùi vị tanh tanh lan tỏa từ trong miệng của mình. Một đứa khác trong đám đông chạy lại túm lấy tóc cô vực đầu dậy. - Ê vừa ăn cướp vừa la làng này! - Đứa kia cười hả hê, túm lấy tóc cô lắc lắc, vỗ vào mặt cô đầy thô lỗ. - Tao tò mò thật sự mày có bao nhiêu lẳng lơ. Mới mười bốn tuổi mà thứ chuyện tày trời này cũng dám làm... Nghe lời nói của đứa kia, Kahara bật cười khúc khích. - Ê, hay là giờ mày múa thoát y cho bọn tao xem đi. Tao sẽ trả tiền hậu hĩnh cho. Mày là tiếp viên mà, bán thân thể lấy tiền thì cũng là nguyện vọng của mày. Haruka giận tím mặt, bất giác thu người lại, ôm chặt người khư khư. Mấy đứa kia thấy vậy lại càng hào hứng, bắt đầu xông tới cầm lấy đồng phục cô giằng co. - Buông ra! - Cô bất lực gào thét. Vài chiếc cúc áo đã bị đứt lìa, bộ đồng phục thể dục bị giằng lỏng cả séc áo. Sau mấy lúc giằng co bờ vai trắng ngần của cô lộ ra ngoài, Haruka sợ hãi cuộn chặt mình lại. Nước mắt thật sự sắp rơi, nhưng cô sợ tới tím tái cả mặt. Mồ hôi tứa ra như suối. Bọn kia thấy cô cứng đầu liền nổi máu điên, đứng bật dậy đạp vào đầu cô. Một cú đau như trời giáng, Haruka ngã lăn sõng soài. Mấy đứa kia cũng bực mình đứng dậy đạp gót giày vào cơ thể nhỏ nhắn của Haruka không chút nể tình, cả gương mặt trầy xát, máu rớm chảy. - Bọn điên này!! - Cả đám đông đang hào hứng reo hò thì một giọng nói đầy giận dữ vang lên. Kuro vội vàng chạy lại, gạt hết đám người kia qua một cách thô bạo, tiến tới chỗ cô, cởi áo đồng phục của anh ra trùm lấy người cô, ôm cô vào lòng. Đám người kia liền lùi lại. Đây cũng là con trai của bộ trưởng bộ giáo dục, hiệu trưởng trong trường còn phải nể ra mặt. - Các người cũng mới mười bốn tuổi mà mấy thứ chuyện như thế cũng dám làm? Chỉ với một bức ảnh mà các người bịa ra đủ thứ chuyện, rốt cuộc đầu óc các người kinh tởm đến mức nào? - Ánh mắt anh thâm sâu nguy hiểm, như một con thú dữ xù lông tỏa ra áp lực khiến mọi người nao núng. Haruka như tìm thấy nơi bình yên, liền rúc mặt vào ngực anh, khóc thút thít. Lát sau, Kuro nhẹ nhàng buông cô ra, từ tốn tiến tới chỗ Kahara, trầm giọng. - Kahara, lớp 7 năm 2. Sau khi điều tra một chút thì chủ tài khoản Twitter của trường khai đã nhận bức ảnh và thông tin từ một tài khoản nặc danh qua Direct Messenger. Không khó để tôi điều tra ra ID là từ cậu. - Gương mặt Kuro thâm trầm. Nó ban đầu có chút lúng túng, sợ hãi trước vẻ mặt âm ngoan của anh. Nhưng giây sau liền lấy lại bình tĩnh. - Không sai, người đăng là tôi. Nhưng điều đó có ảnh hưởng gì tới việc Okawa là tiếp viên hộp đêm, đã qua đêm với con người đó? Cặp chân mày Kuro nhíu lại. - Cô ấy đã nói là không phải... - Và anh tin? - Gương mặt Kahara đắc ý. - Phải. - Vậy được, nếu vậy tôi sẽ cho anh xem nốt thứ này. - Kahara liền rút điện thoại trong máy ra, thao tác mấy hồi rồi đưa cho anh. Một đoạn clip dài hơn một tiếng, ghi lại từ đầu đến cuối một trận mây mưa cuồng nhiệt trong phòng khách sạn. Những âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt ngượng ngùng, hai tấm thân quấn quít lấy nhau dưới lớp chăn màu trắng. Ánh sáng mập mờ lúc ẩn lúc hiện càng thêm phần mờ ảo, tất cả học sinh liền nhăn mặt bịt tai, trừng con mắt ghê tởm về phía Haruka. Cô thừa biết chuyện gì đang xảy ra với mình, liền tái mặt. Nếu là ảnh thì có thể cho là ghép, nhưng lần này, lại đào ra cả video? Gương mặt Kuro tối sầm, ánh mắt mờ đục đi, bàn tay bóp chặt chiếc điện thoại của nó. Lát sau không chịu được, anh liền ném phăng điện thoại vào một góc. Gương mặt Kahara biến dạng, suýt tức giận. Kuro bỏ lại chỗ Haruka, bế cô lên, gằn giọng. - Đừng để tôi phát hiện có thêm bất cứ vụ việc bắt nạt hay cô lập bất kì học sinh nào. Tôi đủ sức khiến cho học bạ của các người bẩn thỉu kinh tởm hẳn đấy. Thế rồi anh bế ngang cô, đưa cô rời khỏi chỗ đó. Một thứ cảm giác bất an trào lên trong Haruka. Ở phía sau sân trường, Kuro buông mạnh cô xuống, bản thân anh hít thở sâu đều đều để lấy lại bình tĩnh. - Haruka... - Giọng anh gằn nhẹ. - Tôi đã điều tra bức ảnh đó rồi, đó là ảnh chụp hoàn toàn, không có bất cứ dấu hiệu chỉnh sửa ghép ảnh gì vào. Gương mặt Haruka tái đi. Nhìn vẻ mặt âm ngoan của anh, phút chốc cô cảm thấy ghê sợ. Anh luôn dịu dàng với cô, kể cả lúc hai người cãi nhau, cô cũng chưa bao giờ thấy mặt này của anh. - Anh không tin em sao? - Nếu là cô cô có tin nổi không? - Kuro bật cười, nụ cười thê lương và chua chát. - Mối tình đầu của tôi sao lại là cô chứ hả? Rốt cuộc cô có bao nhiêu lẳng lơ? Hay là tôi thuê cô phục vụ một đêm nhé, tiền không thành vấn đề. "Chát!!" Một cái tát như trời giáng lao xuống mặt Kuro, Haruka dùng hết sức bình sinh làm tổn thương con người mà cô rất yêu đó. Gương mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt rơm rớm lệ. Anh bị cô làm giật mình, máu tức giận lại trào lên, liền nắm lấy tay cô đẩy vào tường, khóa chặt. - Cô tát tôi? Làm bộ thanh cao? Okawa Haruka, cô là vợ chưa cưới của tôi, sau lưng tôi dám làm trò lăng loàn. - Kuro giận dữ gào lên, anh cúi người xuống hôn cô thật vội vàng. Hai tay cô bị khóa chặt, không thể cử động, chống cự bao nhiêu cũng không đủ. Đó không còn là nụ hôn của sự dịu dàng ấm áp anh thường dành cho cô, từ đầu đến cuối chỉ là sự thô bạo, cuồng giận, là nụ hôn của sự phát tiết, xen lẫn đâu đó là sự thống khổ thê lương. Anh rời môi xuống cổ cô, điên cuồng cắn mút. Đau thật sự, cô không còn cảm thấy tình yêu nơi anh nữa, con người điên cuồng này, cô rất sợ, và cũng rất hận. - Buông tôi ra, Otaka Kuro. - Haruka lấy hết sức bình sinh ra vẻ ngoan cường. - Anh không đủ tư cách hôn tôi. Anh sững lại trước cô, liền buông cô ra, nhíu chặt chân mày nhìn cô. Haruka cụp mắt xuống, gương mặt âm ngoan, nước mắt nuốt ngược vào trong. - Tôi không cần thanh minh với anh nữa, anh không đủ tư cách. Điều hối hận nhất của tôi chính là yêu anh và tin tưởng anh. Con người tồi tệ như anh, không xứng với tôi. Cô ném áo của anh trên người cô xuống đất, cài lại vài khuy áo, sửa lại bộ đồng phục thể dục, cầm cặp sách lên rời khỏi cổng trường. - Phu nhân Okawa, sau khi khám tổng quát, cả cơ thể cô nhà còn nguyên vẹn, không hề có dấu vết quan hệ tình dục. - Bác sĩ nữ kia điềm đạm thông báo kết quả, đồng thời nhìn về phía Haruka đang ngồi trên giường bệnh cài lại khuy áo. Bà Kikuyo nhíu mày. Bà là mẹ đương nhiên hiểu rõ con gái bà, nhưng ai lại bày ra trò hãm hại con bà, bôi nhọ cả gia tộc. Bây giờ con bà được thanh minh, bà càng thêm phần tức giận. Thông tin bên giới truyền thông cũng được bưng bít, vì vụ này liên quan tới con dâu bộ trưởng bộ giáo dục, ảnh hưởng đến chính giới nên không nơi nào dám đăng tin càn. Chỉ có điều trường học ít nhiều đều biết chuyện này, e là con gái bà sắp tới sẽ khổ sở. - Haru-chan, con muốn chuyển trường không? - Bà Kikuyo dịu dàng hỏi con gái. - Không cần. - Cô dứt khoát. - Con không muốn trốn chạy, con sẽ hiên ngang đối diện nó. Sau lần này, con gái mẹ mạnh mẽ hơn rồi. Với cả, con muốn đi học Judo. Bà mỉm cười nhìn con gái bà, phút chốc thương con vô bờ bến. - Vậy con với Kuro thì sao? Nếu ta nói chuyện với bên đó, họ đều sẽ hiểu thôi. Họ rất thương con đó, con gái à. Gương mặt cô đanh lại. - Mẹ, con muốn hủy hôn. Con người không tin tưởng con đó, con không dám yêu. - Thôi nào, Kuro nó mới mười lăm, làm sao mà đủ chín chắn được? - Con ghét anh ta! Mẹ, người con hận nhất là anh ta! Con căm thù anh ta! - Haruka mất kiểm soát, liền nắm lấy vạt kimono của mẹ, gào lên. - Con sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta! Bà thương con, liền ôm lấy con vào lòng, vuốt nhẹ tóc. - Được rồi, ta nghe con. Con muốn gì, ta đều đồng ý. Hủy hôn thì hủy hôn. Haruka khóc nấc lên trong lòng bà. Mối tình đầu của cô lại kết thúc như thế này. Cô căm hận người cô yêu nhất, thật sự rất hận anh ta... ___o0o0o___ Hết Ngoại truyện 1. Chú thích: ((*) Nhân vật trong bộ manga nổi tiếng "Hana Yori Dango" của Yoko Kamio)