Thực ra tôi cũng thông cảm được cho khách hàng, nhà mới của người ta tự dưng lại có một người chết ở bên trong thì thực sự không có cách nào mà ở được. Căn hộ đó là một căn biệt thự, giá trên thị trường hàng mấy chục tỷ, công ty nhỏ mới hoạt động chưa được vài năm như công ty của Lương Khanh Vũ về cơ bản là mua không nổi. Nếu như kiện lên tòa án thì Thiết kế Vũ Phong lại càng không còn chỗ đứng trong ngành, cũng sẽ sắp vỡ nợ. Trong tôi cảm thấy vô định. Nói cho cùng thì đây đều là kéo dài chuyện của Trần Hiếu. An Kiều cầm lấy cafe rồi đi đến công trường. Một mình tôi bắt xe đến Thiết kế Vũ Phong. Khi tôi bước vào thì thấy vị trí lễ tân trống trơn, phòng làm việc mà trước đây tôi đã từng làm việc ở đó, giữa các vách ngăn từng bàn thì ngoài máy tính ra, mọi thứ đều rất ngăn nắp. Xem ra nhà thiết kế trước đây ngồi ở đó đã nghỉ việc rồi. Tôi lại đi đến phòng làm việc trước đây của An Kiều. Thấy trên bàn làm việc của chị ta vẫn vậy, trên bàn chất một đống những đồ vật tạp nham. Tôi dạo quanh một vòng, cuối cùng mới đến phòng làm việc của Lương Khanh Vũ. Tôi áp sát tai vào cửa thì nghe thấy anh ấy đang gọi điện thoại, hình như là đang hỏi vay tiền. Tôi nghe được giọng anh vô cùng hèn mọn. Cảm giác trong lòng vô cùng khó tả. Tất cả mọi thứ không phải đều là lỗi của tôi sao? Tôi moi cái thẻ mà Tống Tuyết đưa cho mình từ trong túi ra, gõ cửa rồi mở cửa ra. Trông thấy tôi, Lương Khanh Vũ có chút hoảng hốt rõ rệt, nhìn ra sắc mặt của anh ấy rất tệ, tròng mắt anh trùng xuống trông đáng sợ, nhìn là biết nhiều ngày nay anh chưa được ngủ một giác hẳn hoi. Anh ấy cố che đậy lại vẻ tiều tụy của mình, cố nặn ra một nụ cười nói với tôi: “Khanh à, sao em lại nhớ ra mà đến đây vậy?” Tôi đặt thẻ vào tay anh, “Anh Vũ, trong thẻ này có 3,6 tỷ. Tuy không nhiều nhưng anh cứ cầm lấy đi, bà em nói tiền chia lợi nhuận mỗi năm của Lương Thị đều được gửi vào thẻ này, bây giờ cũng là cuối năm rồi, chắc là cũng nhanh thôi.” Nhưng Lương Khanh Vũ hoàn toàn không nhận lấy thẻ. Anh ấy nhét lại thẻ vào tay tôi rồi nói: “Ai dà, Khanh à, anh có nghèo túng đến đâu đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi nhờ em giúp đỡ anh đâu.” “Anh Vũ.” Tôi cũng không muốn làm anh mất mặt, nhưng hiện tại mọi chuyện của Thiết kế Vũ Phong tôi đều đã biết, anh ấy không thể bước tiếp được nữa rồi. Lương Khanh Vũ vỗ vỗ vào tay tôi rồi nói: “Anh có chút việc, hôm nay không tiếp em được rồi, xin lỗi nhé.” Nói xong, anh ấy vơ lấy chiếc áo vest trên giá áo rồi mặc lên người. Vài tuần trước chiếc áo vest vẫn vừa vặn với người anh, vậy mà giờ đây nó đã rộng thùng thình rồi. Đầu óc tôi trống rỗng dạo loanh quanh Thiết kế Vũ Phong, ngắm nhìn những chiếc bàn trống trơn, trong tôi có cảm giác khó diễn tả thành lời. Buổi tối, khi tôi về nhà thì Lý Hào Kiệt đã ở đó. Tôi trốn trong phòng ngủ dành cho khách một mình, cố gắng hết sức để không phải gặp anh ta. Sau đó tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi ở trên giường, cũng chẳng rõ là ngủ được bao lâu thì tôi nghe thấy điện thoại đổ chuông, tôi tiện tay tìm điện thoại, rồi cầm lấy điện thoại lên trong trạng thái mơ màng. Sau đó đặt điện thoại ở bên cạnh tai. “Alo, cho hỏi là cô có quen biết Lương Khanh Vũ không?” Đầu giây bên kia là giọng địa phương của một người trẻ tuổi. Chỉ vài từ đó mà khiến tôi trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, “Có!” Sau đó nhìn vào màn hình điện thoại, đó là số điện thoại của Lương Khanh Vũ. Đầu dây bên kia giải thích cho tôi một chút về tình hình, đại khái là Lương Khanh Vũ uống say rồi mà điện thoại anh ấy có cài mật khẩu nên không mở được, chỉ có thể gọi cuộc gọi khẩn cấp vào số điện thoại của người thân quan trọng. Mà người thân quan trọng của anh ấy chỉ có một mình tôi.... Cho nên đầu dây bên kia mới gọi cho tôi. Nghĩ tới bộ dạng tiều tụy của Lương Khanh Vũ mà hôm nay tôi trông thấy, tôi lập tức trở nên căng thẳng. Nói với đầu dây bên kia là lập tức đến đó. Tắt điện thoại, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đang là 12 giờ 20 phút đêm. Tôi khoác chiếc áo rồi đi ngay. Ra đến của của khu nhà, trước đây con phố này tấp nập người qua lại mà bây giờ không cả có xe taxi, đến đặt xe qua mạng cũng không đặt được. Trong lúc tôi đang vô cùng sốt ruột thì một chiếc xe Bridge màu đen đi ra từ bãi đậu xe khu phố bên rồi chậm rãi đậu trước mặt tôi. Cửa kính xe mở xuống, Lý Hào Kiệt ngồi bên trong xe nói với tôi: “Đi đâu vậy? Anh đưa em đi.” Mặc dù tôi rất không bằng lòng, nhưng vì quá lo lắng cho Lương Khanh Vũ nên tôi bất đắc dĩ lên xe. Lương Khanh Vũ ăn uống ở nhà hàng hải sản Tiền Đường. Khi tôi ngồi xe của Lý Hào Kiệt đến đó, bãi đậu xe của nhà hàng đã trống trơn. Xem ra khách hàng đã về hết sạch rồi. Tôi nhanh chóng xuống xe, tìm kiếm bóng dáng của Lương Khanh Vũ khắp nơi.... “Ọe!” Trong màn đêm tối, tôi nghe thấy tiếng có người đang nôn. Tôi lần theo âm thanh đó rồi tìm thì thấy Lương Khanh Vũ đang ngồi xổm bên cạnh gốc cây, tay vịn vào cây, nôn liên tục. Tôi đỡ lấy anh ấ và hét lớn: “Anh Vũ!” Lúc này Lương Khanh Vũ cũng đã có chút mơ hồ, nhưng trông thấy tôi, ánh mắt anh tập trung lại ngắm nhìn một chút rồi cười rất tươi, “Sao em lại ở đây?” “Anh Vũ, anh uống say rồi, để em đưa anh về nhà.” “Không... anh... ọe!” Nói rồi Lương Khanh Vũ lại nôn tiếp. Người say rượu vô cùng nặng, một mình tôi ngồi quỳ xuống gắng gượng lắm mới đỡ nổi anh ấy. Lương Khanh Vũ nôn một hồi, cả người không có chút tỉnh táo, anh ấy dựa người vào tôi, có chút kích động nói, “Em yên tâm, Thiết kế Vũ Phong không sụp đổ được đâu, hôm nay giám đốc Chu nói rồi, chỉ cần anh uống hết mười ly rượu thì ông ấy sẽ đầu tư cho anh 60 tỷ!” Nghe Lương Khanh Vũ nói vậy, trong tôi vô cùng chua xót. Suy cho cùng tất cả chẳng phải đều là lỗi của tôi hay sao? Vậy mà anh ấy lại cứ liều mạng mà uống. Tôi biết là bây giờ tôi không thể nói như vậy, chỉ có thể nói, “Anh Vũ, anh rất lợi hại, chắc chắn Vũ Phong sẽ ngày càng phát triển hơn.” Tôi chỉ có thể ngồi xổm xuống, căn bản là không nhấc nổi người dậy. Mãi cho đến khi Lý Hào Kiệt đến, anh ta giúp tôi dìu Lương Khanh Vũ lên xe ngồi ở ghế sau. Mùi rượu nhanh chóng lan tỏa khắp bên trong chiếc xe sang trọng, tôi quay sang xin lỗi Lý Hào Kiệt, “Xin lỗi giám đốc Lý, anh ấy uống say rồi.” Lý Hào Kiệt liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu rồi không nói gì mà khởi động xe. “Ọe!” Xe vừa chạy thì tôi nghe thấy âm thanh muốn nôn của Lương Khanh Vũ, sợ làm bẩn xe của Lý Hào Kiệt khiên anh ta tức giận nên tôi vội vàng đưa tay ra đợ lấy những thứ Lương Khanh Vũ nôn ra. Nhưng trên tay tôi rất nhẹ, dường như không có cái gì, chỉ có mấy giọt nước bọt của anh ấy mà thôi. Khi tôi nhìn lại, nhờ ánh đèn đường mờ mịt mà tôi nhìn thấy trong lòng bàn tay có chút đỏ sẫm. Là máu! “Anh Vũ!” Cả người tôi trở nên căng thẳng, nói với Lý Hào Kiệt, “Giám đốc Lý, anh có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện được không?” Xe vẫn tiếp tục chạy, tôi cũng không biết là Lý Hào Kiệt có đồng ý hay không nữa. Suốt dọc đường đi, tôi chăm sóc Lương Khanh Vũ, đút nước cho anh ấy uống, lau máu cho anh, sau đó để anh dựa vào vai tôi rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh. Cuối cùng thì xe cũng dừng lại. Tôi quay đầu thì nhận ra đây là bệnh viện Thánh Tâm. Thực ra tôi không muốn tới đây nhưng lại sợ làm chậm trễ tình trạng bệnh của Lương Khanh Vũ. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành mở cửa xe. Một vài bác sĩ đã đứng chờ sẵn ở cửa bệnh viện, khi xe dừng lại họ liền chạy lại, đỡ Lương Khanh Vũ lên cáng cứu thương. Sau đó đưa vào bên trong bệnh viện. Tôi không yên tâm, đang định đi vào theo thì bị bàn tay to lớn kéo lại, dùng sức lực giữ người tôi lại, sau đó tôi bị cuốn vào trong một lồng ngực rắn chắc. Một giọng nói đầy giận hờn từ phía trên đỉnh đầu tôi: “Anh ta ở đây chắc chắn sẽ được điều trị tốt nhất, em có thể tôn trọng ý kiến của anh một chút được không?”