Thầy à! em yêu anh
Chương 37 : hồi ức
V.Anh : đúng ra thầy là người hiểu rõ nhất chứ!!! Thầy yêu em là vì cái gì??? Có phải nhìn em rất giống với cô bé năm xưa mà thầy từng cứu ko??? Là người mà thầy đã tương tư hơn 10 năm nay phải ko???
Hải : em ko phải rất giống cô bé đó mà em chính là cô bé năm xưa mà tôi từng cứu \- Dương Vân Anh!!!
V.Anh : thầy...thầy nói gì vậy??? Cái gì em chính là cô bé đó ???
Hải : em chính là cô bé năm đó, cô nhóc đi lạc trong công viên ko tìm đc đường về.
Quả thật anh đã nói đúng. Đúng là cô đã từng bị đi lạc và đc một anh trai tốt bụng giúp đỡ nhưng cô ko nghĩ đó chính là anh, cô ko tin
V.Anh : ko..ko phải vậy??? Thầy..thầy đang lừa em đúng ko??? Ko thể nào???
Hải : đây!!! Em xem đi!!!
Anh lấy chiếc hộp đưa cho cô
Hải : em xem đi!!!!
Cô cầm lấy chiếc hộp, từ từ mở nó ra. Bỗng cô rất ngạc nhiên.
V.Anh : đây...đây chẳng phải..là ..là chiếc kẹp của em sao????
Hải : em vẫn nhận ra nó chứng tỏ em vẫn chưa quên chuyện năm xưa!!
V.Anh : sao...sao có thể chứ....Người...người từng... cứu em vào 11 năm trước là..là thầy sao???
Hải : đúng vậy!!! Là anh đây là anh trai tốt bụng của em đây Tiểu quỷ khóc nhè!!!!
*Quay về 11 năm về trước*...
Lúc này Vân Anh chỉ mới có 7 tuổi. Do ba mẹ cô mới chuyển lên thành phố nên cô cũng đi theo để chơi \( do đang trong thời gian nghỉ hè \). Bỗng nhiên ngày hôm đó lo mãi chạy theo chiếc bóng bay mà cô đã bị lạc ba mẹ của mình. Lúc này cô nhóc đang ngồi ở trong công viên mà khóc sướt mướt. Tình cờ lúc này anh đi ngang đó thấy nó đang ngồi khóc ở đó nên anh lại bắt chuyện. Lúc này anh đã 14 tuổi.
Hải : nhóc con!! Sao ngồi đây khóc vậy?!?!
V.Anh : em..em bị..... hức...lạc..ba mẹ òi..hức...!!!
Hải : sao lại bị lạc vậy?!?!
V.Anh : bong bóng của...em bay đi mất...em chạy theo..theo rồi...hức...
Hải : rồi bị lạc đúng ko???
V.Anh : dạ...hức...!!!
Hải : thôi nào!!! Theo anh, anh giúp em tìm lại ba mẹ!!!
V.Anh : hông...hông đi đâu???
Hải : sao vậy??? Em ko muốn tìm lại ba mẹ mình à!!!
V.Anh : hông phải. Mà...mà tại mẹ..mẹ ...em nói ko có được đi theo người lạ. Họ là người xấu...sẽ bắt em đi luôn.!!!
Hải : vậy anh giống lắm người xấu lắm sao???
V.Anh : em..em hông biết!!!
Hải : thôi được rồi, anh sẽ ngồi đây với em đợi ba mẹ em tới có chịu ko????
V.Anh : vâng ạ!!!!
Hải : Này !!! Cho em!!!
Anh lấy một viên kẹo ra cho cô.
V.Anh : kẹo à!!! Anh có bỏ thuốc hông dị!!!
Hải : đa nghi vậy à!!! Đây anh ăn cho em xem!!!
V.Anh : Á..hứ...Anh mới cho em mà...Sao anh ăn hết rồi!!!
Hải : em sợ bỏ thuốc mà nên anh ăn dùm cho!!!!
V.Anh : đồ đáng ghét!!!
Hải : nè he nói một lát tui bỏ đi luôn cho biết mặt!!!
V.Anh : á...hông có đâu, anh đừng đi
\( A thì ra là cô nhóc Vân Anh đây đã sợ thầy Hải từ lúc còn nhỏ xíu lận
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
12 chương
44 chương
12 chương
40 chương
54 chương
31 chương