Thâu thiên cung minh tướng quân hệ liệt
Chương 2 : Nhị tự thiên thư
Minh Tướng quân dẫn quân xuống núi Phục Tàng,trên đường không nói một lời nào. Mọi người tận mắt nhìn thấy Xảo Chuyết đại sư bị sét đánh trúng, không còn lại một chút dấu vết, trong lòng đều thoáng có chút hoang mang, sợ hãi, lén đưa mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Minh Tướng quân, lại càng không ai dám thở mạnh.
Vừa xuống tới chân núi, Minh Tướng quân đã ngoảnh lại nói với Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành: "Chín năm nay, Xảo Chuyết vẫn luôn ấp ủ âm mưu đối phó, chuyện này tuyệt đối không thể coi thường. Gã Hứa Mạc Dương kia vừa được Xảo Chuyết điểm hóa, e là đã không thể lý giải bằng đạo lý thông thường.
Ta e một mình Độc Lai Vô Dạng đuổi theo sẽ có điều sơ sảy, xin Quý bảo chủ và Tề đại hiệp hãy cùng đi tiếp ứng!"
Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành chắp tay lĩnh mệnh, sau đó liền cùng nhau rời đi.
Thiên Nạn đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người Quý, Tề, nghiêm túc nói: "Thành Đông Quy đã bị phá, Tái Ngoại còn ai dám không phục thần uy của Tướng quân! Võ công của Hứa Mạc Dương không hề đáng lo, chẳng qua là hắn quen thuộc địa hình Tái Ngoại. Quân ta đánh thành ba năm mới giành được toàn thắng, hiện đang là lúc cần dùng người, Tướng quân lại đột nhiên cho hai người Quý, Tề rời đi như vậy liệu có phải là..."
Minh Tướng quân khẽ thở dài một tiếng. "Đã chín năm rồi, không có người nào hiểu rõ tâm trí kiên định của Xảo Chuyết sư thúc hơn ta. Nếu không phải có mưu đồ lớn, sao lão lại chịu để bản thân rơi vào cảnh thần hồn tan nát, vạn kiếp bất phục như vậy?"
Thiên Nạn nhớ lại thần thái của Xảo Chuyết đại sư cùng với tia sét quỷ dị đến khó tả vừa rồi, trong lòng cũng thầm kinh sợ.
Minh Tướng quân nói tiếp: "Hạo Không môn bọn ta xưa nay vốn chú tâm nhất vào việc tu luyện tinh thần. Tuy ta không biết Xảo Chuyết có dụng ý gì nhưng lại mơ hồ phát giác thực ra lão đã có một kế hoạch hoàn chỉnh. Thiên Mệnh bảo điển được coi là một trong hai đại thần công tuyệt thế của bản môn, ắt hẳn cũng có chỗ huyền diệu tột cùng, quyết không thể coi nhẹ. Thêm vào đó, dư nghiệt Đông Quy mà không trừ, để hắn tụ tập đám dư đảng ở Tái Ngoại, ngày sau ắt sẽ gây ra họa lớn, cho nên ta còn có một việc quan trọng xin phiền đại sư ra tay!"
Thiên Nạn cung kính khom người. "Không biết Tướng quân có việc gì sai khiến bần tăng?"
Minh Tướng quân lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một vật, giao cho Thiên Nạn.
Thiên Nạn vừa đưa mắt nhìn liền chấn động, buột miệng thốt lên: "Thiên Nữ Tán Hoa!"
Đó là một cây pháo hoa kiểu dáng đặc biệt, được chế tạo vô cùng tinh tế.
Người trong nghề vừa nhìn là có thể nhận ra đây là pháo hoa do Lưu Tinh đường ở kinh sư chế tạo. Cây pháo hoa vốn không có gì đặc biệt, chỉ là bên trên đó được khắc một chữ "bát".
Nét chữ tuy rất tháu nhưng lại rất có thần vận, đặc biệt, nét mác cuối cùng của chữ "bát" còn toát ra một vẻ hào hùng, phóng khoáng, tựa như có thể bay ra khỏi lớp vỏ của cây pháo hoa bất cứ lúc nào...
Minh Tướng quân hờ hững nói: "Cơ quan vương và Lao ngục vương đang điều tra vụn ở U Minh cốc cách nơi này năm mươi dặm về phía đông bắc. Bát mặc vương đã dây dưa với Bắc tuyết trên núi Trường Bạch suốt năm tháng trời, bây giờ chắc cũng đang trên đường tới chỗ ta. Chỉ cần ba người này tới đủ, dù Xảo Chuyết có âm mưu gì cũng không cần để trong lòng nữa. Ta muốn đại sư hãy lập tức tới U Minh cốc phụ trách tiếp ứng."
Nghe thấy mấy cái tên lừng danh chốn kinh sư đó, Thiên Nạn hít sâu một hơi, cố kìm nén sự kinh hãi. Hắn nhất thời không biết phải nói gì, bèn chắp hai tay trước ngực, khẽ khom người vái một cái, sau đó cẩn thận cất cây pháo hoa vào trước ngực rồi lĩnh mệnh rời đi.
Khi đang chạy điên cuồng giữa vùng hoang dã, tâm trí Hứa Mạc Dương vẫn bị quấn chặt bởi vô số cảnh tượng như thực như ảo mà Xảo Chuyết đại sư vừa đưa vào đầu y.
Vừa rồi y được ném bay đi từ trên núi Phục Tàng, không ngờ khi chạm đất lại vô cùng nhẹ nhàng, không hề bị thương, mà các vết thương cũ trên người dường như đã đỡ quá nửa. Qua đó có thể thấy võ công của Xảo Chuyết đại sư cao cường, đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Nhưng cho dù là vậy, lão vẫn tự nhận mình không thể địch lại Minh Tướng quân, như thế võ công của Minh Tướng quân há chẳng phải càng thêm kinh thế hãi tục?
Hứa Mạc Dương ngoảnh đầu nhìn về phía núi Phục Tàng. Cờ hiệu của Minh Tướng quân đã ở trên đường xuống núi.
Y không biết Xảo Chuyết đại sư hiện giờ thế nào. Lão đạo này tuy không có quan hệ gì với y nhưng dường như lại thân thiết với y hơn bất cứ người nào. Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thực quá đột ngột, cho đến tận lúc này y mới có cơ hội suy nghĩ tỉ mỉ lại một lượt...
Cơn mưa rào đổ xuống khiến thần trí y tỉnh táo hơn hẳn, những cảnh tượng từng xuất hiện trong đầu khi đó lại một lần nữa lóe lên trước mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nguyên thần y dường như không ngừng bay lượn lững lờ, vô số ký ức hỗn loạn trong mấy chục năm lần lượt hiện ra, y chẳng thể biết rõ bản thân mình là người nào. Lúc này nghĩ lại, khi đó y rõ ràng chính là hóa thân của Xảo Chuyết đại sư, một sự trải nghiệm mà y chưa từng nghe nói tới.
Xảo Chuyết đã truyền thụ cho Hứa Mạc Dương không ít kiến thức thâm sâu, ảo diệu. Còn nhớ lão từng kể câu chuyện Phật sống Tây Tạng chuyển thế tái sinh, thực sự rất giống với cảnh ngộ của y lúc này. Duy có điều khác biệt là chỉ khi nhục thân đã chết, Phật sống mới đem toàn bộ trí tuệ sự lĩnh ngộ cùng với kinh nghiệm cả đời truyền cho linh đồng chuyển thế, qua đó kéo dài sự sống của bản thân theo một ý nghĩa nào đó, còn y bây giờ thì thân thể không có gì khác thường, chỉ là có thêm ký ức của Xảo Chuyết đại sư, nó kết hợp và giao hòa với cái bản ngã vốn có của y, không hề có chút xung đột. Y vẫn là Hứa Mạc Dương, chỉ là trong đầu đã có thêm một thứ gì đó khác. Lý trí nói với y rằng tất cả những việc này có lẽ chỉ là ảo giác nhưng mọi sự biến hóa lại xảy ra trên người y hết sức rõ ràng, bây giờ nghĩ lại quả thực không có cách nào hiểu nổi.
Đang ra sức chạy, Hứa Mạc Dương đột nhiên dừng lại sau khi ngẩn ngơ hồi lâu thì hàng nước mắt trào ra, chan hòa với những hạt mưa đang chảy đầy trên mặt. Trong khoảnh khắc ấy, y đột nhiên biết được Xảo Chuyết đại sư đã xa rời trần thế, điều này tuy không hợp lý chút nào nhưng lại hết sức rõ ràng, dường như có người nào đó ở trong lòng y nói việc này với y bằng một giọng không thể nghi ngờ. Từ nơi đáy lòng y bất giác trào lên một cảm giác vô cùng đặc biệt... Từ nay về sau, y là Hứa Mạc Dương, nhưng cũng là Xảo Chuyết.
Y vốn không biết tại sao Xảo Chuyết đại sư lại phải làm như vậy. Cho dù khi đó, đám người Minh Tướng quân như hổ đói rình mồi nhưng chỉ cần liều chết một phen cũng chưa chắc đã không thể thoát khỏi vòng vây. Tại sao Xảo Chuyết đại sư lại xả thân cứu y, hơn nữa còn dùng cách khó có thể tưởng tượng được như thế. Y chỉ biết Xảo Chuyết đại sư làm vậy ắt hẳn có thâm ý. Nhớ đến ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu thiên cơ kia, lại nhìn cây phất trần mà tay mình đang cầm chặt, trong lòng y mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, có điều chỉ sau khoảnh khắc đã lại trở nên vô cùng rối loạn, không thể tìm ra chút manh mối nào...
Phía đằng xa thấp thoáng vọng lại tiếng người kêu ngựa hí. Hứa Mạc Dương biết, nếu không muốn phụ sự hy sinh và an bài rất có thâm ý của Xảo Chuyết đại sư thì trước tiên mình phải ngoan cường sống tiếp. Y khẽ thở dài một tiếng, bắt đầu từ bây giờ y phải bất chấp tất cả để tránh sự truy sát của Minh Tướng quân, không được phép liều mạng với kẻ địch nữa. Tuy không biết Xảo Chuyết đại sư có ý đồ gì nhưng tự nơi đáy lòng như có thứ gì đó đang nhắc nhở y, rằng y đã là một quân cờ quan trọng mà Xảo Chuyết đại sư dùng để đối phó với kẻ kiêu hùng Minh Tướng quân. Minh Tướng quân nhất định sẽ coi y là một mối họa ngầm lớn và không tiếc bất cứ giá nào để bắt y.
Hứa Mạc Dương lập tức quỳ xuống, khấu đầu ba cái về hướng núi Phục Tàng, sau đó xác định phương hướng, thi triển thân pháp, chạy như bay về phía đông bắc.
Thời tiết vùng Tái Ngoại thường xuyên thay đổi, chẳng mấy chốc mưa đã tạnh. Lúc này, Hứa Mạc Dương đang mang vết thương nặng trên người, dựa vào nghị lực kiên cường chạy một mạch hơn ba mươi dặm. Lúc sắp ra đến ngoài cửa núi, trước mắt chợt xuất hiện một mảng mênh mông, toàn là cát vàng lóa mắt, thì ra y đã đến bên rìa sa mạc.
Thành Đông Quy vốn nằm ở nơi đất đai cằn cỗi, đi tiếp về hướng đông bắc là một sa mạc hoang vu. Hứa Mạc Dương tuy sống ở thành Đông Quy từ nhỏ nhưng lại chưa từng tới nơi này.
"Đi về hướng đông bắc, tới Tiếu Vọng sơn trang tìm Binh Giáp truyền nhân!" Hứa Mạc Dương nhớ lại những lời của Xảo Chuyết đại sư trước lúc chia tay, đột nhiên giật mình phát giác bàn thân rong ruổi ở Tái Ngoại bao nhiêu năm như vậy mà dường như chưa từng nghe nói tới Tiếu Vọng sơn trang! Lúc này y đã bước chân vào sa mạc, tuy nơi đây thấp thoáng có dấu vết của một con đường nhưng phía trước là cát vàng mênh mông, dường như đến bầu trời cũng khoác một tấm áo làm từ cát ở chốn phàm trần.
Vầng tà dương đỏ rực như màu máu, tỏa ra cái nóng khiến người ta khó có thể chịu đựng. Tại vùng sa mạc này, khắp nơi đều là cát, biết đi đâu để tìm Tiếu Vọng sơn trang bây giờ? Vừa nghĩ đến đấy, Hứa Mạc Dương không khỏi có chút ủ rũ, nhưng ngay sau đó, y lại tự đánh mình một cái thật mạnh, có thể nói Xảo Chuyết đại sư vì y mà chết, cho dù là nơi núi đao biển lửa y cũng phải xông vào không chút do dự, huống chi đây chỉ là một sa mạc. Nghĩ như vậy, y lập tức vực lại tinh thần, cố kìm nén cơn đói khát, cất bước đi về phía trước dưới ánh tà dương nóng rực.
Đi được mấy dặm, Hứa Mạc Dương không sao gắng gượng được nữa, bèn dừng chân, thở dốc từng cơn. Mấy vết thương trên người y lúc này đều đã nứt toác, chỗ bị cây phi tiêu độc của Độc Lai Vô Dạng cắm vào trên bụng truyền tới cảm giác vô cùng ngứa ngáy. Y còn chưa biết, nếu không có Xảo Chuyết đại sư truyền công cho y, hóa giải quá nửa chất độc trên mũi phi tiêu đó, chỉ e lúc này y đã chết rồi.
Một làn gió mát thổi tới, mang theo chút hơi ẩm. Tinh thần y bất giác phấn chấn hẳn lên, trong sa mạc mà có gió mát thế này, gần đây ắt hẳn có ốc đảo. Y căng mắt nhìn về phía trước, thấy ở nơi không xa quả nhiên thấp thoáng có dấu vết của con người. Tâm trạng tốt hẳn lên, y xác định rõ phương hướng rồi bước từng bước về phía trước.
Đi chưa được bao lâu, chợt thấy phía trước có một lá cờ nhỏ, thì ra đó là một quán trọ. Hứa Mạc Dương cả mừng, thầm nghĩ chi bằng vào đây nghỉ tạm một đêm, nhân tiện hỏi thăm một chút về Tiếu Vọng sơn trang, đợi sáng sớm mai nguyên khí khôi phục thì sẽ tiếp tục lên đường. Y liệu chừng ở vùng sa mạc khó có thể phân biệt phương hướng, đám truy binh cũng không dám truy đuổi thâu đêm.
Đi tới gần, chỉ thấy làn gió đêm đang thổi lá cờ bay phấp phới trên lá cờ có viết một chữ lớn: "Thiêu."
Hứa Mạc Dương thoáng do dự, quán trọ này mở giữa vùng sa mạc, tên quán lại đặc biệt như thế, thực không biết là do người nào mở. Y bây giờ đang mang nhiệm vụ nặng nề, cần phải hết sức cẩn thận, liền cắm cây phất trần vào sau lưng, tay cầm chặt chuôi kiếm, cất bước đi vào quán trọ.
"Xin hỏi vị đại hiệp này muốn vào ở trọ trong quán hay chỉ nghỉ lại một lát?"
Giọng nói của chủ quán rất trong trẻo, có vẻ tuổi tác không lớn nhưng khuôn mặt rõ ràng là của một lão hán đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy khuôn mặt và giọng nói rõ ràng không hợp nhau nhưng lão lại có một bộ râu quai nón rậm, trông rất oai hùng. Thấy Hứa Mạc Dương mang trường kiếm trên người nên lão mới xưng là đại hiệp.
Hứa Mạc Dương thầm nghĩ mình toàn thân dính máu, vậy mà vị chủ quán này lại chỉ hơi đảo mắt qua, sắc mặt không hề biến đổi, chắc hẳn cũng là người trên giang hồ. Y cố giữ bình tĩnh, giả bộ là người qua đường, tò mò hỏi: "Trời đã sắp tối, trước sau là sa mạc mênh mông, chẳng lẽ còn có người chỉ tới đây nghỉ lại một lát hay sao? Đương nhiên là ở trọ rồi."
Vị chủ quán đó nói: "Nếu đại hiệp không vội lên đường, xin cứ yên tâm ở lại, tiểu lão nhi sẽ lập tức đi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn cho ngài."
Hứa Mạc Dương thấy lão nói năng đâu ra đó, thầm nghĩ có thể mở quán trọ trong sa mạc hoang vu thế này ắt là hạng người có chút lai lịch, bèn hỏi dò: "Không biết phải xưng hô với lão nhân gia thế nào? Nghe khẩu âm 1 của ngài thì không giống người bản địa.
Chủ quán hờ hững nói: "Tiểu lão nhi họ Đỗ, vì ước hẹn với một vị cố nhân nên đã tới nơi này được sáu năm rồi."
Hứa Mạc Dương thấy lão nói năng úp úp mở mở, rõ ràng có ẩn tình nhưng cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ nói: "Không biết Đỗ lão có quen thuộc đường đi lối lại ở vùng này không?"
Vị lão hán họ Đỗ đó khẽ ho mấy tiếng, nhắm mắt suy nghĩ một hồi. "Đi về phía trước ba mươi dặm sẽ tới U Minh cốc đi tiếp hơn mười dặm nữa là Độ Kiếp cốc, không biết đại hiệp muốn đi đâu?"
Hứa Mạc Dương thầm nghĩ hai cái tên U Minh cốc và Độ Kiếp cốc mình đều chưa từng nghe nói tới, không kìm được buột miệng hỏi: "Ngài có biết đường tới Tiếu Vọng sơn trang không?"
Đỗ lão hán thoáng ngẩn người, ánh mắt liếc nhìn cây phất trần sau lưng Hứa Mạc Dương rồi nhanh chóng rời đi, miệng lẩm bẩm mấy lời chẳng liên quan: "Xem ra đến lúc phải lên đường rồi!" Vừa nói, lão vừa thắp một ngọn đèn dầu rồi xoay người đi vào căn phòng phía sau.
Hứa Mạc Dương ngồi xuống một góc của căn phòng. Nơi này tuy có vẻ đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ và mát mẻ, hoàn toàn khác với khung cảnh cát vàng bay đầy trời khiến người ta khó chịu ở bên ngoài. Vừa rồi, khi nhìn thấy cây phất trần sau lưng y, ánh mắt Đỗ lão hán rõ ràng có vẻ khác thường, tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn không giấu được cặp mắt sắc bén của Hứa Mạc Dương. Y biết chủ quán này ắt chẳng phải hạng nhân sĩ tầm thường, không kìm được ngầm cảnh giác.
Trước tiên, chủ quán mang tới một chậu nước sạch cho Hứa Mạc Dương rửa vết máu trên mặt, không lâu sau lại bưng lên hai đĩa thức ăn nhỏ, cắt nửa cân thịt bò, tuy sơ sài nhưng cũng khá ngon. Hứa Mạc Dương vốn là người không có rượu thì không vui nổi, nhưng lúc này trên người đang có vết thương, con đường phía trước hãy còn chưa biết thế nào, cho nên thấy Đỗ lão hán không lấy rượu ra y cũng không miễn cưỡng, vừa ăn vừa trầm tư nghĩ ngợi.
Đỗ lão hán ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ngay bên cạnh tử quầy, bàn tay khẽ động, lấy ra một con dao nhỏ. Lão cầm một cành cây ở góc phòng lên, vẻ mặt bần thần, bắt đầu khắc.
Hứa Mạc Dương chú ý thấy mỗi khi lưỡi dao chạm vào cành cây trong mắt Đỗ lão hán lại lóe lên một tia sáng. Thời điểm đó, thân thể lão dường như đột nhiên căng phồng lên, cao lớn hơn rất nhiều, nhưng chỉ sau khoảnh khắc mọi thứ lại trở về như cũ, khi nhìn lại thì lão vẫn chỉ là một lão nhân đang nhàn rỗi nên ngồi đó khắc lên cành cây.
Hứa Mạc Dương thầm kinh hãi nhưng liệu chừng Minh Tướng quân tuyệt đối không thể biết trước hành tung của mình nên người này có lẽ không phải thuộc hạ của Minh Tướng quân. Huống chi Đỗ lão hán làm mọi việc đều không né tránh y, hiển nhiên không có mưu đồ gì khác. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, y lập tức thu ánh mắt về, tập trung ăn uống. Trong quán trọ chỉ còn lại những tiếng động khe khẽ khi con nhỏ cứa vào cành cây.
Đúng lúc bầu không khí đang có chút quỷ dị, cửa quán chợt bị đẩy ra, một người lao thẳng vào trong giống như làn gió. "Thực là nóng chết mất! Chủ quán đâu, mau mang một bình, à không, mang một vò rượu ngon lên đây cho ta giải khát!".
Hứa Mạc Dương ngước mắt nhìn người vừa tới, không ngờ lại là một thiếu niên tuổi mới đôi mươi. Chỉ thấy mặt mày y bụi bặm, dáng người rắn rỏi, trên người vận một chiếc áo bào màu trắng nhưng đã bị gió thổi ố vàng, dính không ít bùn đất, dường như vừa từ một nơi xa xôi tới đây. Thật không thể ngờ y tuy còn ít tuổi nhưng lại có tửu lượng lớn như vậy, vừa mở miệng đã gọi luôn một vò.
Đỗ lão hán dường như không hề để tâm tới vụ làm ăn được đưa đến tận cửa này, vẫn tỏ ra uể oải cất tiếng hỏi: "Không biết tiểu huynh đệ muốn vào trọ trong quán hay chỉ nghỉ lại một lát?"
Thiếu niên đó bỗng nhìn thấy Hứa Mạc Dương toàn thân dính máu, không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy thứ mà Đỗ lão hán đang khắc, cặp mắt lóe sáng, bộ dạng hoạt bát, nói: "Tạm thời không cần để ý nhiều như vậy, cứ mang rượu ra đây rồi tính tiếp!"
Đỗ lão hán dường như không nghe thấy lời của y, dáng vẻ như thể mọi việc đều chẳng liên quan gì tới mình. "Xin hỏi tiểu huynh đệ muốn vào trọ trong quán hay..."
Gã thiếu niên vô cùng buồn bực, cất tiếng ngắt lời Đỗ lão hán: "Như vậy thì có gì khác biệt sao? Ta đâu phải không đưa ông bạc!"
Đỗ lão hán chẳng buồn ngẩng lên, đưa tay chỉ về phía lá cờ bên ngoài cửa.
Ha ha, "Thiêu"!" Thiếu niên đó như vừa phát hiện ra một thứ bảo bối vô cùng mới lạ, liền vỗ tay cười vang. "Tên quán trọ đặt hay lắm! Cái sa mạc chết tiệt này thực đúng là nóng quá, ta thấy thêm vài năm nữa quán trọ của ông có thể đổi tên thành "Khảo" được đấy 2..."
Hứa Mạc Dương nghe gã thiếu niên nói năng thú vị, bất giác khẽ nở nụ cười.
Người này rõ ràng là một nữ tử giả trang nhưng không biết tại sao lại đến vùng sa mạc hoang vu chẳng có mấy dấu chân người này?
Đỗ lão hán nói: "Nếu vào trọ trong quán thì sẽ có rượu còn nếu chuẩn bị lên đường thì tốt nhất là đừng uống."
"Tại sao?" Thiếu niên đó cất tiếng hỏi. Lần này, ngay đến Hứa Mạc Dương cũng cảm thấy có chút tò mò.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ lão hán không có một tia biểu cảm.
"Rất đơn giản, quán của ta đặt tên theo rượu. Rượu này tên gọi là "Thiêu", ngấm rất mạnh, một khi say rồi thì khó có thể tỉnh lại ngay. Người nào muốn lên đường mà lỡ uống vài chén rượu này vào thì chỉ còn cách dừng chân nghỉ ngơi một đêm trong quán thôi!"
"Bộp, bộp, bộp!" Tiếng vỗ tay từ ngoài cửa vọng vào, một người áo xanh giống như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trong quán trước cả khi tiếng vỗ tay vang lên. Y ngồi bên một chiếc bàn, vừa vỗ tay vừa cất tiếng cười vang, nói: "Hay, hay, hay! Tại hạ cũng chẳng vội lên đường, xin được thưởng thức "Thiêu" tinh chế đã qua mấy lần cất, mấy lần ủ của Đỗ lão đầu tử!"
Người đó xuất hiện mà không có bất cứ điềm báo trước nào nhưng lại ngồi cạnh bàn như một lẽ đương nhiên, vừa giống như hắn sớm đã ngồi ở đó, lại giống như những tiếng vỗ tay kia đã đưa hắn vào trong quán trọ này.
Gã thiếu niên sợ đến giật nảy mình, đưa tay lên xoa ngực, để lộ rõ thần tình của một nữ tử nhưng vẫn giả bộ theo lối nam nhân: "Úi chao! Sao Lâm thúc thúc lại nói tới là tới như thế chứ, làm cháu giật nảy mình! Đúng rồi, chúng ta đã nói trước là tỉ thí cước lực, cháu đến đây trước một khắc đấy nhé!"
Thì ra người áo xanh và nữ tử đóng giả thiếu niên kia có quen biết nhau. Chỉ thấy y khẽ mỉm cười, cặp mắt vẫn nhìn về phía con dao nhỏ được dùng để khắc gỗ trong tay Đỗ lão hán. "Bao nhiêu năm rồi, lão đầu tử ông vẫn không bỏ được cái trò nhạt nhẽo này!"
Thiếu niên đó ngạc nhiên nói: "Thì ra Lâm thúc thúc có quen biết chủ quán trọ này!"
Hứa Mạc Dương thấy người họ Lâm đó chắc cũng chỉ hai sáu, hai bảy tuổi nhưng không rõ vì sao lại là trưởng bối của nữ tử kia. Chỉ thấy y mày rậm mắt sáng, trán rộng mũi cao, môi mỏng má óp, đường nét rõ ràng, dưới cằm không râu, mái tóc được buộc lại buông sau gáy. Y ngồi ngay ngắn trên ghế, không thể nhận ra thân hình cao thấp thế nào, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc tùy tiện đặt trên bàn, vô cùng bắt mắt. Dung mạo người này tuy rất nho nhã nhưng toàn thân dường như tràn ngập một thứ sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, hệt như một con báo săn, mỗi tấc cơ thịt đều đầy sức đàn hồi, thêm vào đó là mái tóc đen nhánh cùng với ánh mắt sâu thẳm khiến từ người y tỏa ra một thứ khí thế khiến người ta phải kinh hãi.
Hứa Mạc Dương hít sâu một hơi, lòng thầm kinh sợ. Tại vùng sa mạc xa xôi này, không ngờ cũng có thể gặp được một nhân vật như vậy!
Đỗ lão hán thở ra một hơi thật dài, như đang kể lể mà lại như đang hoài niệm: "Mấy trăm năm nay, người trong bản môn luôn có khát vọng khắc tất cả mọi vật theo ý nguyện của mình!" Giọng lão chắc nịch nhưng lại toát ra một vẻ quạnh hiu khiến người nghe không kìm được thầm chấn động.
Người áo xanh hờ hững đưa mắt liếc nhìn Hứa Mạc Dương, ngay sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi tay không hề run rẩy của Đỗ lão hán. "Đỗ lão đầu tử, ngoài mấy thứ tuyệt học gia truyền đó của ông, mấy năm nay ông vẫn còn nhớ ta chứ?"
Sắc mặt biến đổi không ngừng, Đỗ lão hán cất giọng âm trầm: "Đúng thế, không ngờ tên tiểu tử ngươi vẫn chưa chết."
Người áo xanh họ Lâm hít sâu một hơi, ưỡn ngực, hóp bụng, đứng dậy đi về phía Đỗ lão hán. Thân hình y cao lớn, mỗi bước chân đều rất dài, tuy không cố tình đi nhanh nhưng vẫn mang theo một khí thế vô cùng dũng mãnh khiến người ta không kìm được cảm giác muốn né tránh.
Nữ tử kia cả kinh, ngay sau đó liền nhẹ nhàng lùi tới bên cạnh Hứa Mạc Dương, sắc mặc không giấu được vẻ hưng phấn. "Hình như Lâm thúc thúc sắp ra tay rồi!" Vẻ mặt nàng ta tràn đầy sự tin tưởng với người áo xanh họ Lâm, bộ dạng như đang chờ xem kịch. Lúc này, ngay đến Hứa Mạc Dương cũng cảm thấy có chút lo lắng cho Đỗ lão hán.
Người áo xanh đi tới bên cạnh Đỗ lão hán. Đỗ lão hán nhìn chằm chằm vào y bằng ánh mắt sáng rực, không hề có ý nhượng bộ.
Người áo xanh dừng chân, sau đó đột ngột ôm chầm lấy Đỗ lão hán. Y cao hơn Đỗ lão hán một cái đầu, cái ôm ấy khiến hai chân Đỗ lão hán rời khỏi mặt đất. Đỗ lão hán nôn nóng kêu lên: "Tên tiểu tử ngươi mau đặt ta xuống, để cháu gái ngươi nhìn thấy cảnh này thì còn ra thể thống gì nữa!"
Người áo xanh cười ha hả, thả Đỗ lão hán xuống. "Nhớ lại những ngày tháng năm xưa kề vai chống địch, ta thật sự sợ sau này không còn cơ hội ôm ông như vậy nữa!"
Đỗ lão hán cũng tỏ ra thổn thức: "Khi đó ngươi vẫn còn là một thằng nhóc, đừng hòng lay động được Thiên Cân Trụy của ta..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, sau đó cùng đập tay cười rộ.
Nữ tử kia không kìm được đưa tay lên che miệng cười, ngay sau đó chợt nghiêm túc nhìn Đỗ lão hán. "Ấy, sao ông biết ta là con gái?" Dứt lời, nàng ta lại ngoảnh sang hỏi Hứa Mạc Dương: "Ngươi nhìn xem ta là con trai hay con gái?"
Hứa Mạc Dương thấy người áo xanh và Đỗ lão hán lâu ngày gặp lại, cùng thổ lộ chân tình, bất giác nhớ đến vô số chiến hữu đã hy sinh, không kìm được cảm thấy thương cảm, cùng lúc đó hào khí cũng dâng trào, chuẩn bị đập bàn hô lớn một tiếng: "Mang rượu tới đây!" Nhưng đúng lúc ấy lại bị thiếu nữ nghịch ngợm kia chen ngang, y không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, bàn tay dừng lại giữa không trung chẳng biết nên thu về hay nên đập xuống, vô cùng lúng túng.
Người áo xanh cười rộ. "Sương Nhi chớ nên nghịch ngợm!"
Đỗ lão hán cũng nở nụ cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn lúc này trở nên hiền từ hơn hẳn. "Đây chính là đứa con gái bảo bối của Dương Vân Thanh phải không?"
Người áo xanh mỉm cười gật đầu, ánh mắt như vô tình như hữu ý liếc nhìn qua phía Hứa Mạc Dương, trầm ngâm không nói.
Hứa Mạc Dương tuy sinh sống ở vùng Tái Ngoại nhưng vốn tập võ từ nhỏ, thêm vào đó được Xảo Chuyết đại sư chỉ bảo mấy năm nên cũng biết khá nhiều chuyện trong giới võ lâm Trung Nguyên. Nghe thấy cái tên Dương Vân Thanh, y không khỏi có chút chấn động. Người áo xanh nhìn thấy nhưng cũng không lên tiếng vạch trần.
Trên giang hồ có lưu truyền câu nói: "Tướng quân độc, Công tử thuẫn, Vô Song châm, Lạc Hoa vũ." Trong đó "Vô Song châm" chính là chỉ Vô Song thành chủ đất Giang Nam - Dương Vân Thanh nức tiếng trên giang hồ, dựa vào môn Bổ Thiên Tú Địa châm pháp mà có thể ngạo nghễ giữa võ lâm. Thì ra cô gái vận nam trang - Dương Sương Nhi này chính là con gái của ông ta.
Trong lòng Hứa Mạc Dương thoáng động, xem ra võ công của người áo xanh này thâm sâu khó lường, còn Đỗ lão hán kia chắc hẳn cũng là nhân vật có lai lịch, nhưng chẳng rõ bọn họ tới vùng sa mạc hẻo lánh này là vì nguyên cớ gì? Trong lòng thấp thoáng một cảm giác khó có thể nói bằng lời, y cảm thấy những việc này dường như đều có liên quan tới mình...
Đỗ lão hán xách ra một vò rượu lớn. Vừa mở nắp, hương rượu liền tỏa ra khắp xung quanh, kết hợp với ánh đèn dầu mờ tối trong nhà trọ lại càng khiến tinh thần người ta túy lúy. Dương Sương Nhi lớn tiếng kêu lên đầu tiên: "Rượu ngon, rượu ngon! Vậy mà vừa rồi lão nhân gia còn không cho cháu uống!"
Đỗ lão hán rót đầy rượu cho mỗi người. Hứa Mạc Dương không tiện từ chối, đành nhận lấy.
Đỗ lão hán nhìn người áo xanh, hỏi: "Ngươi làm thế nào mà tìm được ta vậy?"
Người áo xanh cười, đáp: "Ta đâu phải là thần tiên! Mấy năm nay chẳng có chút tin tức về ông, nếu không phải ta đi theo cô cháu gái này tới đây dạo chơi một chuyến thì làm sao có thể gặp được ông?"
Dương Sương Nhi uống một ngụm rượu, hai má ửng hồng, lên tiếng giải thích: "Phụ thân cháu nói nhất định phải phái một người đến Tiếu Vọng sơn trang ở nơi này trước tháng Tư, vừa hay cháu ở nhà buồn chán quá nên kéo Lâm thúc thúc cùng tới đây luôn."
Hứa Mạc Dương vừa nghe nói tới cái tên Tiếu Vọng sơn trang thì thần sắc liền biến đổi, vội vàng đưa bát rượu lên nhấp một ngụm để che giấu nhưng vẫn bị người áo xanh nhìn thấy. Thực ra, ngay từ lúc vào cửa, người áo xanh vẫn không ngừng để ý tới Hứa Mạc Dương.
Mặt Đỗ lão hán cũng hơi biến sắc, miệng cứ lẩm bẩm bốn chữ "Tiếu Vọng sơn trang", không nói thêm một lời nào khác.
"Không biết phải xưng hô với vị huynh đệ này thế nào?" Người áo xanh rốt cuộc cũng cất tiếng hỏi Hứa Mạc Dương, nhưng không đợi Hứa Mạc Dương trả lời, y đã ngưng thần lắng nghe một lát rồi khẽ nói: "Hôm nay việc làm ăn của Đỗ lão nhi đúng là không tệ, xem ra mấy năm nay nhất định đã kiếm được không ít bạc rồi!"
Hứa Mạc Dương nghe thấy vậy liền hiểu ngay, sau khi tập trung lắng nghe quả nhiên phát hiện có những tiếng bước chân rất khẽ đang tiến lại gần, lặng lẽ tính toán một chút thì ước chừng còn cách đây nửa dặm đường nữa. Trong lòng thầm ngơ ngẩn, y biết với võ công của mình ngày trước thì quyết không thể nghe được động tĩnh ở xa như vậy, huống chi lúc này còn bị thương, xem ra việc Xảo Chuyết đại sư truyền công quả thực đã giúp công lực của y tăng mạnh.
Nhưng người áo xanh còn phát giác ra tung tích của người đang tới sớm hơn y, võ công rõ ràng cao hơn hẳn.
Dương Sương Nhi lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói với vẻ tò mò: "Thì ra Lâm thúc thúc uống rượu của Đỗ đại bá cũng phải trả tiền!"
Người áo xanh nở một nụ cười thần bí, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Đỗ lão hán, miệng mấp máy, liên hồi nhưng lại không phát ra âm thanh, trông có vẻ như đang thi triển thuật truyền âm. Dương Sương Nhi không vui, hỏi: "Lâm thúc thúc đang nói gì vậy?"
Người áo xanh nở một nụ cười phóng khoáng, nói với Dương Sương Nhi: "Cháu hãy đi theo Đỗ lão trước, không được phép nghịch ngợm!"
Dương Sương Nhi không rõ nguyên do, đang định cất tiếng hỏi, chợt nghe "rầm" một tiếng, cửa quán trọ chỉ trong nháy mắt đã bị đánh tan thành từng mảnh. Hai bóng người vừa cười vang vừa đi vào, một trái một phải hình thành thế ỷ giốc chặn ở cửa quán trọ. Kẻ đi trước lạnh lùng cất tiếng: "Bọn ta vâng mệnh đến tróc nã trọng phạm của triều đình - dư nghiệt Đông Quy Hứa Mạc Dương, những kẻ không muốn kiếm chuyện mau tránh qua một bên!"
Hứa Mạc Dương vươn người đứng dậy, rút kiếm chỉ về phía bọn chúng, trong mắt vằn lên lửa giận, hỏi gằn từng chữ: "Có phải Xảo Chuyết đại sư đã qua đời rồi không?"
Hai kẻ này không phải ai khác mà chính là Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành.
Quý Toàn Sơn thân là bảo chủ của Phi Ưng bảo, vốn rất quen thuộc địa hình nên đuổi kịp Hứa Mạc Dương trước Độc Lai Vô Dạng một bước. Hắn cười thâm hiểm, nói: "Lão đạo đó ngu muội vô tri, sao có thể địch nổi thần công của Tướng quân!"
"Phì! Ngươi tưởng ngươi ghê gớm lắm hay sao?" Dương Sương Nhi nhảy bật dậy, nói. "Ta chẳng cần biết cái gì mà tướng quân với không tướng quân, trước tiên hãy đền tiền cánh cửa cho Đỗ đại bá của ta rồi nói tiếp!"
Tề Truy Thành thấy Dương Sương Nhi eo thon ngực nở, làm gì mà chẳng nhận ra là nữ vận nam trang. Hắn vốn là người háo sắc, liền cất tiếng cười thâm hiểm, nói: "Con nhóc này trông cũng không tồi, đợi lát nữa đại gia sẽ cho ngươi biết thế nào là ghê gớm thật sự!" Dứt lời, hắn liền đưa mắt nhìn Quý Toàn Sơn, cả hai cùng cười vang dâm dật, rõ ràng là chẳng coi những người ở đây ra gì.
Dương Sương Nhi giận dữ quát lớn một tiếng, thi triển thân pháp lao vọt tới tấn công Tề Truy Thành. Tề Truy Thành vốn có nhiều kinh nghiệm, tuy gặp biến cố đột ngột nhưng vẫn kịp thời rút cây Chích Lôi kiếm ra, bắt đầu giao đấu với Dương Sương Nhi.
Trong cuộc hỗn chiến sau khi thành Đông Quy bị phá, Hứa Mạc Dương đã từng giao đấu với cả hai kẻ này, biết rằng võ công của bọn chúng đều rất ghê gớm, dù mình không bị thương khi một đánh một nhưng cũng phải qua vài trăm chiêu mới có thể phân thắng bại. Ấy vậy mà lúc này, Dương Sương Nhi dùng tay không đánh với đối thủ, còn là lấy nhanh đánh nhanh mà sau mấy hiệp vẫn không rơi vào thế hạ phong, thân pháp thi triển cực kỳ tinh diệu.
Tới lúc này y mới biết bên ngoài trời còn có trời, bên ngoài người còn có người, chỉ một nữ tử yêu kiều của thành Vô Song mà đã có được võ công như vậy, thực đúng là danh bất hư truyền. Cứ nhìn thế này mà xét, Độc Lai Vô Dạng danh vang giang hồ cùng với Minh Tướng quân - kẻ được công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ - tất nhiên lại càng khiến y khó có thể theo kịp, chỉ e kiếp này y không còn hy vọng báo thù nữa rồi...
Quý Toàn Sơn không vội ra tay, chỉ đứng một bên vừa quan sát vừa tấm tắc cười, trêu chọc: "Con nhóc này võ công không kém, Tề huynh muốn hái hoa thì nhớ phải tập trung một chút, ha ha!" Hai người bọn chúng đều biết Hứa Mạc
Dương đang bị thương nặng, võ công giảm hẳn cho nên dù thấy võ công của Dương Sương Nhi không tệ thì cũng chỉ hơi kinh ngạc chứ vẫn thản nhiên ông chút sợ hãi.
Hứa Mạc Dương thầm nghĩ nhìn tướng mạo và cử chỉ của người áo xanh kia thì rõ ràng là một cao thủ hiếm có, tại sao Quý Toàn Sơn vẫn có thể ung dung, không sợ hãi như vậy? Y bèn ngoảnh đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện người áo xanh đã chẳng còn ở chỗ cũ nữa. Người này có thể biến mất một cách lặng lẽ mà không ai phát giác, hệt như bốc hơi giữa không khí, thực sự không thể coi thường. Không biết y có lai lịch thế nào?
Vị Đỗ lão hán kia thì chỉ đứng ngẩn ngơ ở một góc quán trọ, miệng lẩm bẩm cái gì đó, hệt như một kẻ si ngốc không biết gì về cuộc giao đấu đang diễn ra bên cạnh. Trong tay lão vẫn đang cầm con dao nhỏ nhưng cành cây mới khắc được một nửa kia thì đã rơi xuống đất rồi.
Tề Truy Thành và Dương Sương Nhi đấu với nhau được mấy chục hiệp, Dương Sương Nhi bắt đầu không chống cự được nữa. Chích Lôi kiếm của Tề Truy Thành mạnh mẽ, dứt khoát, tràn đầy uy thế, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng vượt xa Dương Sương Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu không vì hắn một lòng muốn bắt sống đối thủ thì chỉ e lúc này Dương Sương Nhi đã bị thương dưới mũi kiếm của hắn rồi.
Dương Sương Nhi dù rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn không hề kinh hãi.
Nàng ta quát khẽ một tiếng, thân pháp lại một lần nữa biến đổi, trong tay xuất hiện hai cây kim bạc dài hơn nửa thước lấp lánh ánh sáng. Mỗi nhát kim của nàng ta đều cực kỳ kín kẽ, còn thấp thoáng phát ra tiếng xé gió vù vù, liên tục tấn công vào các yếu huyệt của Tề Truy Thành, Tề Truy Thành trước giờ chưa từng nhìn thấy thứ binh khí nào nhỏ bé như vậy, bị Dương Sương Nhi áp sát, sử dụng lối lấy ngắn đánh dài, chân tay nhất thời không khỏi có chút bối rối. Môn võ công Dương Sương Nhi đang thi triển lúc này chính là tuyệt học của thành Vô Song - Bổ Thiên Tú Địa châm pháp.
Quý Toàn Sơn nhãn lực cao minh, vừa thấy vậy, sắc mặt liền biến đổi. "Thì ra là người của thành Vô Song!" Hắn thầm nghĩ, nếu để sự tình bại lộ ra ngoài khiến Vô Song thành chủ lừng danh giang hồ tìm đến tính số thì thực chẳng phải chuyện chơi, liền quyết định không lưu lại nhân chứng sống nào. Hắn bước lên trước mấy bước, chuẩn bị tham gia vào vòng chiến, hy vọng có thể giải quyết nhanh mọi chuyện, tránh đêm dài lắm mộng.
Hứa Mạc Dương thấy Tề Truy Thành dựa vào kinh nghiệm phong phú đã dần vãn hồi cục diện, Quý Toàn Sơn thì đứng một bên như hổ đói rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh lén Dương Sương Nhi. Hai người này vốn là vì y nên mới tìm tới đây, y tuy đang bị thương khắp người nhưng quyết không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa.
Hơn nữa, liệu chừng người áo xanh cũng đang ẩn nấp quanh đây, lá gan của y lập tức lớn hẳn, rút kiếm ra chuẩn bị giao đấu với Xuyên Kim chưởng của Quý Toàn Sơn.
Quý Toàn Sơn thành danh đã lâu, kiến thức bất phàm, vừa nhìn đã nhận ra Hứa Mạc Dương bị thương nặng còn chưa khỏi, Dương Sương Nhi thì như nỏ mạnh đã hết đà, còn chủ quán trọ tuy mặt mũi phóng khoáng, không tầm thường nhưng lại có vẻ ngờ nghệch, không biết là đang suy nghĩ điều gì, cũng không đáng để lo lắng. Hắn bèn ra một chiêu Lưu Kim Thước Thạch y trái dưa lên bảo vệ ngực, tay phải thì vận đủ chín thanh công lực, dùng chưởng làm đao chém thẳng về phía Hứa Mạc Dương như muốn lập uy ngay trong một chiêu này vậy.
Hứa Mạc Dương biết rõ lúc này không thể lấy cứng chọi cứng, định tránh qua một bên nhưng vừa mới vận kình thì vết thương trên bụng lại truyền tới cơn đau khiến tốc độ của y bị ảnh hưởng. Y mới thoáng chậm trễ một chút đã bị Xuyên Kim chưởng của Quý Toàn Sơn bao trùm, đành cắn chặt răng vận hết công lực toàn thân, tay trái nắm chặt thành quyền, đánh thẳng về phía bàn tay đầy uy thế đang chém tới, tay phải cầm trường kiếm đâm tới yết hầu của Quý Toàn Sơn, nơi mà hắn ta nhất định phải ứng cứu.
Khi quyền chưởng của hai người tiếp xúc nhau, Hứa Mạc Dương chỉ cảm thấy kình lực của đối phương cuồn cuộn tràn tới như thủy triều. Tuy không cam tâm nhưng y không thể không lùi một bước, kiếm chiêu trên tay phải đã không thể tiếp tục. Khi y đang định dốc sức đánh ra thêm chiêu nữa thì chưởng lực nặng nề của đối phương đã lại đánh tới. Y lùi liền mấy bước, tâm thần thất thủ, vết thương cũ tái phát, gần như không cầm chắc được thanh kiếm trong tay.
Quý Toàn Sơn cất tiếng cười ha hả, vung tay phải đánh tới trước ngực Hứa Mạc Dương, tay trái thì hóa chưởng thành trảo, chụp về phía cây phất trần sau lưng y...
Cùng lúc ấy, phía bên kia, dù sao Dương Sương Nhi công lực hãy còn nông cạn, kinh nghiệm đối địch không đủ, thêm vào đó Chích Lôi kiếm của Tề Truy Thành mỗi chiêu đều mang theo hơi nóng, lại ở giữa sa mạc nóng nực này thực khiến người ta khó có thể chịu đựng, cho nên nàng ta vừa đánh vừa không ngừng thở dốc. Tề Truy Thành thấy châm pháp của đối phương đã bắt đầu rối loạn, chiêu thức đánh ra lại càng dữ dội hơn. Dương Sương Nhi vừa miễn cưỡng đỡ thêm mấy chiêu kiếm vừa không kìm được lớn tiếng hô: "Lâm thúc thúc đến bây giờ còn chưa chịu ra tay sao?"
Người áo xanh kia vẫn chẳng có chút động tĩnh, tựa như đã hoàn toàn biến mất.
Tề Truy Thành thấy sắp bắt được Dương Sương Nhi bèn cười gian đắc ý.
"Làm gì có thúc thúc nào đến cứu ngươi, chi bằng lát nữa ngươi hãy cầu xin ta nhẹ tay một chút..." Cố tay hắn rung nhẹ, đánh ra mấy đóa kiếm hoa, Chích Lôi kiếm biến hóa thành vô số bóng kiếm đầy trời.
Dương Sương Nhi gạt trái đỡ phải nhưng lại phát hiện những bóng kiếm xung quanh mình toàn là hư chiêu, nhát kiếm chí mạng thực sự thì đang tấn công tới vùng bụng. Dương Sương Nhi vội vàng đưa một cây kim bạc xuống ngăn chặn nhưng hai thứ đó một to một nhỏ, bên nào mạnh bên nào yếu không cần nói cũng đã rõ ràng. "Keng" một tiếng, cây kim đã bị thanh kiếm đánh bay, từ mũi kiếm còn phun ra một chùm lửa lớn. Trong tiếng kêu kinh hãi của Dương Sương Nhi, chùm lửa đó gần như đã chạm vào vạt áo nàng ta. Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Tề Truy Thành Chích Lôi Nhất Kích.
Thì ra Chích Lôi kiếm của Tề Truy Thành vốn rỗng ruột, bên trong có giấu những chất dễ cháy như hỏa dược, lưu huỳnh, khi giao chiến với đối thủ đến hồi kịch liệt thường sẽ sử ra một cách bất ngờ, hiếm có người nào không trúng chiêu. Lúc này Dương Sương Nhi vốn đã ở vào thế hạ phóng, Tề Truy Thành vì một lòng muốn bắt sống đối phương nên mới sử ra ngón tuyệt kỹ này hòng nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tất cả mọi người chợt nghe thấy một tiếng thở dài khẽ vang lên...
Trong quán trọ, tiếng chưởng phong kiếm khí, tiếng cười dài của Quý Toàn Sơn và Tề Truy Thành, tiếng kêu kinh hãi của Dương Sương Nhi, tiếng gào thét của Hứa Mạc Dương, nhất thời đều trầm hẳn xuống. Chỉ có tiếng thở dài như đến từ một nơi xa xăm nào đó là vang vọng tới từng ngóc ngách của quán trọ, mang theo một nỗi thê lương sâu sắc đến tột cùng...
Đúng lúc Xuyên Kim chưởng sắp đánh trúng vào ngực Hứa Mạc Dương, ngọn lửa độc phun ra từ Chích Lôi kiếm chuẩn bị dính vào người Dương Sương Nhi, vị chủ quán trọ là Đỗ lão hán vốn vẫn đứng ngẩn ngơ ở một góc quán trọ như thể chẳng để tâm tới chuyện gì kia... rốt - cuộc - đã - ra - tay!.
Quý Toàn Sơn chỉ cảm thấy có một luồng kình lực cực mạnh đánh tới, một chưởng vốn đã chạm đến ngực Hứa Mạc Dương còn chưa kịp phát lực đã phải vội vã thu về nghênh địch. Chưởng lực của Đỗ lão hán khi thu khi phóng, lực cương mãnh dữ dội sau nháy mắt bỗng hóa thành lực âm nhu quấn quanh các đầu ngón tay, một đòn toàn lực của Quý Toàn Sơn không ngờ lại đánh vào chỗ trống. Còn tay trái của Quý Toàn Sơn gần như đã chụp được vào cán cây phất trần sau lưng Hứa Mạc Dương lại chợt cảm thấy vô cùng giá lạnh, thì ra đã chạm phải một lưỡi dao sắc bén, chính là con dao nhỏ không hề bắt mắt mà Đỗ lão hán vừa dùng để khắc cành cây.
Quý Toàn Sơn trong cơn kinh hãi vội vàng thu chiêu, nhưng đúng lúc này, chưởng lực của đối phương lại cuồn cuộn đánh tới. Cho dù Quý Toàn Sơn xưa nay tung hoành khắp vùng Tái Ngoại nhưng gặp phải đòn tấn công gần như là do bản thân và lão già kia hợp lực thì làm sao mà chịu cho thấu? Hơn nữa, điều khiến hắn kinh hãi nhất là đối phương dường như biết trước được sự biến hóa trong chưởng kình của hắn, đúng vào khoảnh khắc hắn thu lực về thì đột ngột triển khai phản công. Trong lòng hắn nhất thời trào lên ý niệm không thể địch nổi, ý chí chiến đấu chẳng còn sót lại chút nào, sau khi hô lớn một tiếng liền nương theo kình lực của đối phương lui nhanh về phía sau, "rầm" một tiếng đập vỡ cả bức tường, bay ra tận bên ngoài. Thế nhưng lúc này, kình lực vẫn chưa hoàn toàn tan hết, hắn cố nhịn mà chẳng được, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi...
Chích Lôi kiếm của Tề Truy Thành sắp đâm vào người Dương Sương Nhi.
Hắn vốn có ý bắt sống đối phương nên chỉ tụ lực mà không phát, chuẩn bị phong bế huyệt đạo của nàng ta. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, bàn tay của Đỗ lão hán đã chạm vào thanh Chích Lôi kiếm. Lúc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra, Chích Lôi kiếm vừa đụng phải bàn tay Đỗ lão hán liền bắt đầu tan rã giống như một thứ đồ chơi của trẻ con. Đầu tiên là mũi kiếm, sau đó là sống kiếm rồi cuối cùng là toàn bộ thân kiếm đều vỡ tan thành từng mảnh, những thứ lưu huỳnh, hỏa dược được giấu ở bên trong đều rơi rào rào ra ngoài. Chỉ sau nháy mắt, trong tay Tề Truy Thành chỉ còn lại cái chuôi kiếm ngắn ngủn.
Tề Truy Thành nhìn phần chuôi kiếm trong tay mình với vẻ không thể tin nổi, miệng há hốc không khép lại được.
Đỗ lão hán lại khôi phục bộ dạng uể oải ban đầu, cứ ngẩn ngơ đứng im chỗ cũ như thế chưa từng làm gì cả. Lão nhìn Tề Truy Thành chăm chú, chậm rãi nói từng chữ: "Xảo Chuyết đại sư thật sự đã chết trong tay Minh Tướng quân sao?"
Tề Truy Thành sợ bị Đỗ lão hán tấn công, vội lùi một bước, thấy lão không có ý ra tay thì mới thoáng cảm thấy yên tâm. Hắn đã bị khuất phục bởi thứ võ công khó có thể tưởng tượng của Đỗ lão hán vừa rồi nên không dám giấu giếm, cung kính cúi đầu, chắp tay thưa: "Xảo Chuyết đạo trưởng ném Hứa Mạc Dương xuống dưới núi Phục Tàng, sau đó bị sét đánh trúng, xương cốt chẳng còn. Tướng quân từ đầu chí cuối không hề ra tay."
Đỗ lão hán lại ngẩn ra hồi lâu, trong mắt thoáng qua một tia bi thương sâu sắc, sau đó đột nhiên đưa tay lấy cây phất trần của Xảo Chuyết đại sư từ trên lưng Hứa Mạc Dương. Lão ra tay rất nhanh, Hứa Mạc Dương không kịp né tránh.
Cây phất trần đó lọt vào tay Đỗ lão hán liền giống như một món đồ chơi trở lại tay người chủ rất quen thuộc với tính năng của nó. Chỉ thấy ngón tay lão khẽ vuốt cây phất trần giống như gảy đàn, chẳng mấy chốc đã nghe "cạch" một tiếng, phần chóp cây phất trần bật ra ngoài, một cuộn vải từ bên trong bay ra.
"Thiên Mệnh..." Tề Truy Thành vô thức nói ra nửa câu, sau đó vội vàng im miệng.
Đỗ lão hán lạnh lùng đưa mắt nhìn qua phía Tề Truy Thành. "Ngươi cũng biết về Thiên Mệnh bảo điên?" Một tay lão đưa tới chụp cuộn vải đó, đoạn vung tay mở rộng nó ra...
"A!" Hứa Mạc Dương kinh ngạc kêu lên một tiếng. Tuy y chưa từng nhìn thấy cuộn vải đó nhưng thứ được vẽ bên trên không biết tại sao lại quen thuộc đến vậy... Đó là một cây cung kiểu dáng đặc biệt, giống như là vầng trăng khuyết treo cao ở bầu trời phía đông, bên cạnh cây cung có rất nhiều con số chú giải nhưng lại chẳng thấy dù chỉ một chữ viết, duy chỉ có nơi chính giữa bên trên bức vẽ có đề hai chữ lớn như rồng bay phượng múa: Thâu Thiên!
Một loại khí thế khó có thể diễn tả bằng lời trào ra từ trong bức vẽ. Cây cung trên cuộn vải tuy là vật tĩnh nhưng dường như lại mang theo một luồng sát khí không thể kháng cự. Đỗ lão hán chăm chú nhìn hồi lâu, trông vật nhớ đến người, sau đó ngẩng lên trời thở dài một tiếng. "Hôm nay vừa mới được tái ngộ cố nhân nhưng đại sư đã về miền cực lạc! Mệnh trời, đúng là mệnh trời!"
Đỗ lão hán dường như đang đắm chìm trong chuyện cũ, Hứa Mạc Dương thầm nhớ về từng lời nói, cử chỉ lúc sinh tiền của Xảo Chuyết đại sư. Dương Sương Nhi còn chưa hết hoảng hốt, Tề Truy Thành thì vẫn đang thầm kinh hãi vì võ công quỷ thần khó lường mà Đỗ lão hán vừa thi triển, nhất thời cả quán trọ đều lặng ngắt như tờ.
Tề Truy Thành thấy không có người nào chú ý đến mình liền chậm rãi di chuyển về phía cửa quán, nhưng lại phát hiện Đỗ lão hán đưa mắt nhìn qua, trên khuôn mặt thấp thoáng sát khí. Hắn thầm kinh hãi, đứng ngây ra đó không dám động đậy.
Một hồi lâu sau, thân thể Đỗ lão hán bỗng lọm khọm, hai hàng lệ nóng tuôn rơi. Sau đó lão lại thở dài một tiếng, chậm rãi nói với Tề Truy Thành: "Ngươi đi đi, hôm nay ta không muốn giết người!"
Tề Truy Thành cũng tỏ ra can đảm. "Xin tiền bối cho biết tôn tính đại danh, vừa rồi ngài phá hủy Chích Lôi kiếm của tại hạ, chẳng hay đã sử dụng thứ võ công gì? Như vậy tại hạ cũng tiện về phục mệnh với Tướng quân."
"Ngươi nghĩ dùng Minh Tướng quân là có thể dọa được ta sao?" Đỗ lão hán cười lạnh một tiếng, đột nhiên ưỡn thẳng lưng, chỉ sau nháy mắt dường như đã cao lớn hơn nhiều, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạo nghễ. "Tại hạ Lưu Mã hà Đỗ Tứ, truyền nhân đời thứ mười sáu của phái Binh Giáp!"
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
79 chương
22 chương
66 chương
40 chương
10 chương
636 chương
52 chương