Thật xin lỗi, cường ngươi rồi
Chương 7 : Dụ hoặc trong lúc vô ý
Hoàng đế đế quốc Đại Thịnh nổi tiếng nhất bản triều là một gã trạch nam (suốt ngày ngồi nhà).
Khi tuổi xuân vừa tròn mười chín, mỹ nam tử tuyệt thế tên Thiên Lý đã lên làm Hoàng thượng, nay cũng được hai năm, là chức trường thượng tân đinh. Bởi vì gia giáo rất nghiêm nên cả đời nhiều nhất chỉ đi săn vào lúc gần thu, phần lớn thời gian bị buộc ở nhà. May mắn là nhà hắn rất lớn, đi dạo vài năm có khi cũng chưa hết, hơn nữa nô tài lại đông, rất nhiều thái giám cung nữ có bộ dáng cùng tên họ như thế nào, hắn cũng chẳng nhớ kỹ. Vì quanh năm sống như một trạch nam nên cuộc sống cực kỳ nhàm chán.
Bởi vì Phụ hoàng lam nhan bạc mệnh ( giống Hồng nhan bạc mệnh) chỉ sinh được một cặp song sinh đã lâm bệnh nặng, vừa khéo một người làm Hoàng Đế, một người làm Thánh Tử. Nhìn tương lai tốt đẹp của hai đứa con mới sinh ra đã có phiếu cơm dài hạn, về sau có thể đại phú đại cát cả đời, Phụ hoàng thỏa mãn mỉm cười rồi lâm chung.
Vậy Thiên Lý đã lên làm Hoàng thượng như thế nào?
Đây là điều mà toàn bộ người trong thiên hạ đều không biết.
Bởi vì năm đó Phụ hoàng gọi hai đứa con đến trước mặt, “Điểm chỉ Hoàng thượng, được rồi, ai làm?” Vừa vặn điểm đến Thiên Lý, sở dĩ, tên của hắn đã bị ghi vào chính giữa cuốn Ngọc Điệp bỏ vào trong di chỉ Hoàng đế. Phụ hoàng khi còn sống, Thiên Lý là thái tử, vậy khi Phụ hoàng chết, hắn coi như trở thành Hoàng thượng.
Cuộc sống chán nản bình lặng như thế, vẫn là nguyên nhân căn bản khiến hắn cảm thán nhiều năm.
Hôm nay, Thái Y Viện đông đúc.
Các phi tử trong hậu cung đều tụ lại trước giường Hoàng thượng, kinh tâm động phách nhìn hắn cả người đều là thương tích mà mặt vẫn ngây ngô cười.
Ngọc phi dùng cây quạt che mặt mình, thấp giọng hỏi: “Hay là, Hoàng thượng người… bị đánh đến hư đầu rồi?”
Lệ phi quay lưng lại: “Là ai làm? Ai dám hạ thủ ngoan độc như vậy?”
Lương phi nước mắt ròng ròng bổ nhào lên giường Hoàng thượng, ai oán kêu: “Hoàng thượng… người thật thảm, là ai xuống tay, thiếp muốn chu di cửu tộc nhà hắn.”
Thần trí đang phiêu du tiên cảnh của Hoàng thượng được kéo trở về, lập tức bị một phòng đầy nữ nhân làm cho giật nảy mình, kinh ngạc nói: “Các người tới làm gì?”
Kết quả là các phi tần cùng hét lên duyên dáng rồi xông vào đánh hắn.
Thực ra thì nói có vẻ chậm nhưng việc xảy ra lại nhanh, Hoàng thượng coi như may mắn vì có thân thủ linh hoạt, lập tức tung người bay lên, vọt ra ngoài, nhìn long sàn (giường rồng) không chịu nổi sức nặng của quá nhiều người, kêu cọt kẹt một tiếng sau đó bỏ mình. Mà những nữ nhân cao quý nhất đế quốc, cứ như vậy ngã rạp xuống.
Hoàng thượng bực bội: “Các ngươi, mau tự nhốt trong phòng đi, bằng không trẫm lấy tội ‘mưu nghịch’ xét xử!”
Phi tần các hậu cung đều vô cùng thê thảm, nước mắt như hoa lê trong mưa, muốn nói mà không được, chỉ có thể ấm ức rời đi, Hoàng thượng ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho các nàng.
Hắn nhìn long sàn mình từng ngủ nhiều năm, nói ra một câu cảm thán bi thương: ” Ngươi để ta thượng bao năm như thế, thật không ngờ hôm nay lại chết ở chỗ này !”
Tiểu thái giám Kiến Phúc bên cạnh thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, long sàn này, nên xử trí ra sao ạ?”
Hoàng thượng quơ tay nói: “Đưa đến miếu Thiên Hữu Quốc siêu độ đi, còn lại để Thánh Tử xử lý.”
“Vượt qua… siêu độ? !” không đúng, trước giờ chưa từng có ai siêu độ cho một chiếc giường cả, mặc dù đây là giường rồng.
Hoàng thượng cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, dù sao nhà hắn chẳng những nhiều phòng mà giường cũng còn rất nhiều.
Chuyện khiến hắn hao tâm tổn trí lúc này là phải đối phó ra sao với hai nữ tử có hành vi quái đản cử chỉ dị thường cùng với việc còn có thể xuống tay đánh người bất cứ lúc nào kia. Nhưng dù bị đánh thành đầu heo thủ lợn nghiêm trọng đến đâu đi nữa thì hắn cũng không thể nào ghét nổi, giống như ngươi quanh năm ăn canh đậu hũ trắng, đột nhiên nhai phải một đống hạt tiêu, tuy rằng bị cay đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra nhưng vẫn muốn ăn thử thêm một lần nữa.
Làm sao có thể nhìn thấy nàng mà không để bị đánh đây?
Hắn sờ vết thương trên tay, nhăn mày suy ngẫm.
Cao Lê vừa tỉnh ngủ, duỗi lưng một cái mệt mỏi, lại quét mắt quanh nhà lao, phát hiện nam nhân ngày hôm qua tự dưng xuất hiện đã biến mất không còn dấu vết. Nàng dụi dụi mắt hỏi: “Tiểu Châu, tên kia đi đâu rồi?”
Cố Mạn Châu ngáp một cái nói: “Không biết, có thể là bên kia trống phòng rồi nên lao đầu đã mang hắn đi.”
“Ngươi xác định không phải hắn bị chúng ta đánh chết, sau đó lại bị lao đầu ném xác đi phi tang chứ?”
Cố Mạn Châu nói: “Sẽ không, bởi vì lao đầu nhất định sẽ bắt hai chúng ta đi vứt xác , hắn lười động thủ.”
Cao Lê vừa lòng gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi!” Nói xong, nàng nghiêng người tiếp tục ngủ.
Mắt thấy sắp sửa gặp mộng đẹp, lại bị tiếng kêu sợ hãi của Cố Mạn Châu dọa tỉnh.
Cao Lê mở to mắt, oh my god! Ngày hôm qua có một nam nhân, hôm nay có tận hai người! Nàng kéo tay Cố Mạn Châu, thấp giọng nói: “Trấn định một chút, ngày hôm qua chúng ta lấy hai chấp một, hôm nay hai chọi hai, xem ra không có phần thắng!”
Ánh mắt Cố Mạn Châu lấp lánh, cười nói: “Ngươi nói cái gì thế? Ngươi nhìn nam nhân kia bộ dạng thật đẹp trai. Hắn chính là kiểu mẫu ta thích nhất, ta chờ mười mấy năm, rốt cục trước khi chết cũng có cơ hội để ở chung một gian với người trong mộng, ngươi đừng có phá hoại!”
Cao Lê nghe xong miệng mở lớn thành hình chữ O. Nàng âm thầm cả kinh kêu lên: Trời ạ! Lòng của phụ nữ thật sự là mây trên trời, thay đổi bất thường không hiểu nổi.
Không đợi Cao Lê kịp thích ứng, Cố Mạn Châu sửa sang lại tóc của mình, đi ra phía trước nghênh đón: “Công tử ! Tiểu nữ Cố Mạn Châu bên này hữu lễ!”
Cao Lê trong khoảng thời gian ngắn ngược lại thật sự là phản ứng không kịp, thật không ngờ Tiểu Châu có thể chủ động tiến đến, còn dùng kính ngữ, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng tiểu thư con nhà khuê các.
Không chỉ có Cao Lê sợ, Hoàng thượng đang đứng một bên không ai thèm để ý cũng bị dọa sợ.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tốt cho lần gặp mặt này, tìm ảnh vệ đắc lực nhất là Đường Đăng Hi cùng hắn đóng giả phạm nhân để dễ dàng tiếp cận nữ quái Cao Lê
Thật không ngờ, Đường Đăng Hi xuất hiện lập tức xoay chuyển cả càn khôn.
Đường Đăng Hi cũng không sao thích ứng nổi. Lúc trước, Hoàng thượng đã ngàn căn vạn dặn, nói trong phòng giam tồn tại hai quái thú thiên hạ trăm băn khó gặp, trách nhiệm của hắn là bảo hộ Hoàng thượng để người không bị thương, đồng thời, cũng không làm thương tổn đến hai quái thú kia, nhưng mà hiện tại trước mắt hắn chỉ có hai nữ tử dung mạo xinh đẹp, một người còn đặc biệt nhiệt tình với hắn, ngôn hành cử chỉ không khác mấy so với phi tần trong cung. Tại sao Hoàng thượng lại nói là quái thú?
Cố Mạn Châu ý cười trong suốt, ôn nhu dịu dàng đến chảy nước, nàng kéo tay Đường Đăng Hi để hắn ngồi xuống bên cạnh, nói: “Công tử, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Đường Đăng Hi là một chàng thiếu niên nhiệt huyết, nhiều năm đi theo Hoàng thượng nhưng bản thân lại chưa từng chú ý đến những việc tư tình nam nữ, hiển nhiên là hắn cũng không biết phải đối đãi thế nào với nữ nhân. Bị tay Cố Mạn Châu lôi kéo, mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, giọng nói run run: “Ta… ta gọi là… Đường… Đường…” Hắn đang định nói đến tên của mình, nhưng giữa lúc khẩn trương lại nhớ tới lời Hoàng thượng dặn dò, kịp thời phanh lại: “Ta tên Đường Quả!”
“Kẹo sao?” Cố Mạn Châu vui mừng : “Tên này thật ngọt!”
Đường Đăng Hi đỏ mặt, cúi đầu, lấy tay xoa gáy, lầm bầm nói: “Vâng… Là rất ngọt !”
Hoàng thượng ngửi được một tia không ổn, bởi vì ảnh vệ mạnh nhất của hắn, dường như dần dần đang chìm vào nhu hương. Hoàng thượng muốn ngăn lại ngay lập tức, nhưng mà Cao Lê đã đứng ở trước mặt hắn, trừng mắt nói: “Thế nào? Lại từ bên kia chạy sang?”
“…” Hoàng thượng nghĩ nửa ngày mới hồi thần mà nói: “Đúng vậy! Bên kia nhiều người quá!”
Cao Lê không nói hai lời, đẩy Hoàng thượng lên tường, một tay chống nạnh, một tay chống lên bức tường phía sau hắn. Cứ như vậy, khoảng cách giữa hai người tự nhiên ngắn lại. Tuy rằng Hoàng thượng so với Cao Lê cao hơn một cái đầu, nhưng nhìn nàng gần trong gang tấc, hắn lại hốt hoảng mà dán lưng lên bức tường lạnh lẽo, cố gắng bảo trì khoảng cách an toàn với nàng. Mắt khác, ánh mắt dụ hoặc của đối phương, hơi thở ấm áp, tư thế mờ ám khiến hắn có cảm giác như trúng phải một loại bùa ma, vô phương đẩy được nàng ra.
Cao Lê nhìn người phía trước bộ dạng khẩn trương lại có cả sự chờ mong, cười thầm trong lòng: Thật không ngờ mấy trò đời trước dùng để đối phó phụ nữ, bây giờ cũng có thể đem ra xài được với đàn ông.
Nàng lên cằm hắn hỏi: “Nói đi! Ngươi tên là gì?”
Hai tay Hoàng thượng cố đè chặt bức tường phía sau, dè dặt cẩn trọng nói: “Ta gọi Thiên… Thiên…”
Cao Lê cười lớn: “Ô! Kêu ‘Trời Trời’ sao? Thật ghê tởm!”
“Không… không phải như thế!” Hoàng thượng lập tức biện bạch nói
“Không sao cả!” Cao Lê cười cười: “Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi! Hiện tại Tiểu Châu đang coi trọng nam nhân kia, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong này là được, nếu ngươi dám làm chuyện gì phá hoại, ta liền…” Ngón tay nhẹ nhàng lướt xuống, miết lấy cần cổ Hoàng thượng.
Xúc cảm từ cổ truyền đến làm cho Hoàng thượng toàn thân tê dại. Hắn căn bản không cảm thấy đây là một loại uy hiếp, mà chính là nàng. đang. câu. dẫn. hắn.
Lòng như bị một con mèo nhỏ trêu bỡn mà rối thành nùi.
Nhìn Hoàng thượng bộ dáng ngây dại, Cao Lê tưởng rằng bản thân mình đã uy hiếp thành công.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
9 chương
5 chương
2121 chương
281 chương
172 chương