Thật xin lỗi, cường ngươi rồi

Chương 4 : Khó có thể xuyên về

Khi Thâm Vĩ Tài đi đến nhà giam, Cao Lê đang giang rộng đùi chơi với tù nhân cáchvách, “Hai con ong mật nhỏ, bay vào trong bụi hoa! Thâm Vĩ Tài xoa tay, cười hề hề nói: “Cao cô nương! Nghe nói, ngươi đã kiếm được tiền?” Cao Lê nhìn lại, Thâm Vĩ Tài liền giật nảy mình, tỏ vẻ bình thường mà nâng mặt nàng lật trái phải trước sau. Uầy, bị người ta đánh đến tím đỏ cả mặt, má phải sưng lên thành một cục, thực sự rất giống đầu heo. Thâm Vĩ Tài nói: “Mặt mũi sao lại thế này!” Cao Lê vẻ mặt cầu xin nói: “Người này thật sự không phải con người, chơi hơn tám mươi ván, nàng đánh ta hơn tám mươi cái, lại chỉ đánh má phải!” Nữ tù kia che miệng cười nói: “Thực ngại quá, tay phải của ta bị tật, chỉ có thể dùng tay trái đánh người!” Thâm Vĩ Tài vội vàng nói: “Vậy ngươi đừng chơi nữa, tiếp tục thế này tức là mặt cũng chẳng cần luôn có phải không?” Cao Lê cả giận: “Ta vốn không biết xấu hổ, nếu ta không thắng nàng một lần, vậy hơn tám mươi cái tát này, không phải là chịu thiệt rồi sao?” Thâm Vĩ Tài đảo cặp mắt trắng dã, hỏi nữ tù kia, “Vị cô nương này, ngươi phạm vào tội gì mà bị bắt vào đây?” Người kia ngượng ngùng cúi đầu nói: “Tiểu nữ phạm phải tội gạt người lúc cá cược!” “Cái gì?!” Thâm Vĩ Tài liếc mắt một cái nhìn Cao Lê, nói: “Ngươi xứng đáng làm đầu heo!” Cao Lê dừng tay, xoay thân đi, tức giận nói: “Không chơi nữa! Ngươi lừa ta!” Nàng ngẩng đầu lên, nói với lao đầu: “Lao đầu đại ca, phiền ngươi sắp xếp một phòng đơn, ta muốn một mình soạn nhạc làm thơ.” Thâm Vĩ Tài ngạc nhiên nhìn lao đầu nghe lời Cao Lê nói mà không chú ý gì tới mình.Hắn chỉ vào Cao Lê: “Mẹ kiếp ngươi, cư nhiên, mấy lao đầu đều… cái kia!” Cao Lê liếc trắng mắt nói: “Ngươi nghĩ cái quái gì thế? Ngươi tưởng là ta và hắn léng phéng sao? Nói cho ngươi biết, không có! Quan hệ giữa chúng ta vô cùng thuần khiết trắng trong, là quan hệ tác giả và độc giả, cao thượng đến mức có thể so được với chùa Thiên Hữu Quốc sau Ngọc Côn Sơn!” Thâm Vĩ Tài nhất thời phản ứng không kịp, giữa hai người này có quan hệ gì! Cao Lê một tay đáp bờ vai của hắn, lấy.giọng bạn hữu nói: “Ta thừa biết bí mật của ngươi!” Thâm Vĩ Tài vẫn không thể nào thích ứng nổi với tên đàn ông trong cơ thể mỹ nữ này, hắn đẩy tay Cao Lê nói: “Phải! Chúng ta cũng chẳng quen nhau, không cần phải thân thiết như vậy! Ta cũng không muốn xen vào chuyện ngươi nói!” “Cắt! Ta nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta với ngươi có thể viết ra《 Ta cùng quản lao nha phủ chuyện xưa nói không rõ》(*Chuyện xưa mờ ám của ta và quản lao nha phủ) sao? Giả như ta muốn viết, người ta cũng không muốn đọc! Ngươi yên tâm đi!” “Vậy là tốt nhất! Nói đi! Ngươi gặp ta là có chuyện gì cần nhờ vả?” Thâm Vĩ Tài không muốn lãng phí thời gian với nàng.. Cao Lê nói: “Ta muốn vượt ngục!” Thâm Vĩ Tài không cần suy nghĩ, một cái tay bay tới, mắng chửi: “Này, tivi ta thấy cái này nhiều rồi, ngươi lại muốn học người ta 《 Prison Break (Vượt Ngục) 》!” Cao Lê bị đánh đau, vừa xoa xoa ót vừa kiên nhẫn nói: “Chẳng phải ngươi đến đây lâu rồi sao? Vậy sao đến《 Prison Break》 cũng xem rồi? Thành thật khai báo ngay!” Thâm Vĩ Tài giả đánh trống lảng, bày ra bộ dáng xa cách! Cao Lê lấy ra bao bì băng vệ sinh, chỉ vào mặt trên có ghi ngày sản xuất nói: “Ta đến nơi này đã một năm rồi, ngươi này nói hộ đi, túi này mới sản xuất. Vậy tức là, ngươi có thể đi xuyên qua hai thời không, đúng chứ?” “…” Thâm Vĩ Tài ngắm liếc mắt nhìn một cái, không nói, đánh chết cũng không nói. Cao Lê nói: “Đại ca, chỉ cần ngươi có thể giúp ta trở về, ta chẳng những cho ngươi ba trăm lượng, mặt khác còn cho ngươi thêm một trăm lượng làm tiền thù lao!” Thâm Vĩ Tài cao ngạo khoát tay: “NO!” Cao Lê nhất thời nghẹn lời, run rẩy sợ hãi một lát mới nói: “Vì sao?” Thâm Vĩ Tài vỗ vỗ bờ vai của nàng nói, “Cao cô nương, ngươi… Nói như thế nào đây? Rất… Quá lớn, xuyên qua không xong!” Cao Lê nhìn thoáng qua bản thân mình, bởi vì chỉ có thể ăn đồ ăn nhà tù, người gầy như cành liễu phất phơ, muốn bay theo gió phiêu diêu về miền cực lạc tuyệt đối là có thể rồi: “Theo ta thấy thì, cũng không coi là lớn! ?” Thâm Vĩ Tài nhìn cũng không nhìn nói: “Lớn! Rất lớn! Cực kỳ lớn!” “Ta không tin, ngươi chứng minh cho ta xem!” Cao Lê bày ra bộ dạng kỳ quái. Thâm Vĩ Tài cũng không che giấu, lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ như hộp cơm, đưa cho nàng xem: “Đây là dùng để xuyên qua đó, hễ là đồ quá nặng thì không thể thông qua!” Cao Lê trái nhìn phải nhìn, đều không có phát hiện cái gì cứt mèo, nghi ngờ nói với hắn: “Chính là cái này? không có cái gì đặc biệt cả!” Thâm Vĩ Tài hừ lạnh một tiếng: “Nếu như có thể từ nơi này trở về. Ta đã sớm về rồi, còn đợi được đến bây giờ sao?” Cao Lê cau mày: “Ý ngươi là, ngươi từ nơi này đem đồ vật đi xuyên qua, sau đó, cầm vật từ không gian kia đến?” “Không sai!” Cao Lê ngây người, nói vậy chẳng phải hi vọng của nàng đổ sông đổ biển rồi sao? Thế thì khổ sở viết ngày viết đêm vì cái gì đây? Thâm Vĩ Tài duỗi lưng mệt mỏi, nói: “Ta đã nói cho ngươi biết bí mật, ngươi mau đưa ba trăm lượng ra đây!” Cao Lê giật mình, chưa từ bỏ ý định ôm Thâm Vĩ Tài: “Đại ca, ngươi đưa ta ra ngoài đi! Ta nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn báo đáp cho ngươi!” Thâm Vĩ Tài lắc lắc đầu, nói: “không được! Ta không thể biết pháp phạm pháp, đến khi ấy bát cơm của ta cũng khó giữ!” Cao Lê khinh bỉ: “Bình thường mà nói, người xuyên qua được, đều tới nơi này xưng bá Địa Cầu. Ngươi cả ngày chỉ nhìn thấy mỗi đồ ăn trước mắt, ý gì đây? Đại trượng phu phải ngực mang tứ hải mới đáng mặt anh tài!” Thâm Vĩ Tài suy nghĩ một chút, nói: “Không cần!” Hắn thừa dịp Cao Lê không chú ý liền trộm lấy ngân phiếu, lúc gần đi, vẫn còn không quên quơ quơ mớ tiền giấy. Cao Lê buồn bực nói: “Ít nhất cũng phải cho ta bản đồ nhà lao chứ!” Thâm Vĩ Tài khẽ mỉm cười nói: “Không vấn đề!” Cao Lê lại nằm trong nhà lao như con gà trống bại trận . Cố Mạn Châu đi đến bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy?” Cao Lê nhìn nàng với vẻ run rẩy sợ hãi, một lát sau mới lên tiếng: “Tiểu Châu, chúng ta cùng vượt ngục đi!”