Thật xin lỗi, cường ngươi rồi

Chương 16 : Ngươi đùa bỡn ta!

“Cao Lê!” Người thị vệ ngạc nhiên! Vậy là người trước mắt này chính là…. Cao Lê bực mình, hiên tai đang là thời điểm mấu chốt, suýt nữa “mỹ nhân kế” của nàng thành công thì đột nhiên ở đâu chui ra cái tên Thiên Thiên này, nói gì mà “bắt cá hai tay” “lộ chân”, nàng không phải là người của hắn, hắn quản nhiều như thế làm gì! Nhưng hiện tại , với tình thế trước mắt nàng đâu thể nghĩ nhiều đến thế, việc cấp bách nhất là đánh gục tên thị vệ này đã. Vì thế nên nàng dùng hết sức bình sinh hướng đến gáy tên thị vệ kia mà đánh tới. Nhìn thấy người trước mắt đứng yên bất động, nàng liền nhanh tay đánh liên tiếp vào đầu hắn, người nọ rốt cục cũng bị Cao Lê hạ gục. Nhưng mà, ngay sau đó lại có tên thị vệ khác cầm trường đao bổ về phía Cao Lê. Cao Lê quay đầu lại nhìn, thấy trường đao đã gần tới mặt mình. trong lòng thầm kêu to: Chết rồi! Lần này ta chết chắc rồi. Trường đao đến chóp mũi của nàng thì lên dừng lại, Nàng cả kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Theo hướng trường đao nhìn lại thì thấy Thiên Thiên lấy tay không bắt lấy lưỡi đao. Ngón tay thon dài nắm lấy lưỡi đao nhưng bàn tay thì vẫn không tránh khỏi bị thương, máu chảy dài một mảng. Nàng kinh ngạc, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát tên Thiên Thiên này. Nàng đột nhiên phát hiện ra ánh mắt hắn có chứa sự kiên nghị, xen lẫn thâm tình, đây là chuyện trước giờ nàng chưa bao giờ để ý đến. Không dừng lại ở đó, hắn nhấc chân, đá cho tên thị vệ một cái, trường đao trong tay chuyển động, đánh mạnh vào người đối phương. “Đường Quả” ra tay nhuư gió, cũng ngay lập tức điểm huyệt hai tên thị vệ khiến cho bọn họ hôn mê bất tỉnh. Cuối cùng cũng vượt ngục thành công! Cao Lê thoát chết trong gang tấc, nhìn hai nam nhân trước mắt, cả nửa ngày không nói nổi ra lời. Ngược lại, Cố Mạn Châu nhanh chóng từ mặt đất đứng lên, nhào vào lòng ngực “Đường Quả” ca ca của nàng, nũng nịu nói: “Đường Quả! Ngươi thật sự rất lợi hại nha! Ngươi là đại anh hùng của ta!” Một lời nói ngọt ngào của nàng liền khiến cho Đường Đăng Hi mê mệt đến chóng mặt, không hề phân biệt nổi đông tây nam bắc. Hoàng Thượng đứng trước mặt Cao Lê, dùng tay không bị thương vỗ vỗ mặt nàng, lo lắng hỏi: ”Ngươi có bị thương không?” Cao Lê thở phảo nhẹ nhõm, cẩn thận cầm tay bị thương của hắn lên, nói: “Ngươi bị thương rồi! Để ta băng bó cho ngươi.” Nói xong nàng liền cầm đuôi váy, xé một miếng vải, băng bó cho Hoàng Thượng. Đuôi váy bị xé một mảng, để lộ chân của nàng khiến cho Hoàng Thượng không rời nổi ánh mắt nhìn đến ngây dại. Cao Lê lại không hề để ý tới chuyện này, cẩn thận băng bó cho Hoàng Thượng xong, nàng cảm kích vỗ vố ngực hắn, chân thành nói: “Đại ân này của ngươi đối với ta, không thể chỉ nói cảm tạ là xong, về sau nếu cần nhờ gì ta thì cứ nói một tiếng, ta sẽ tận tình giúp đỡ ngươi.” Hoàng Thượng há mồm, trợn mắt, sững sờ nhìn nàng, đồng thời ôm lồng ngực của mình run run nói: “Ngươi….. Ngươi … dám sờ ngực của ta!” Cao Lê nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy đây không phải là chuyện bình thường, nên cẩn thận giải thích: “Ta chỉ vỗ vỗ áo của ngươi. Đường Đăng Hi lại lớn tiếng:”Chỉ có thê tử mới được động vào ngực trượng phu.” Cao Lê liền như bị điện giật, lắc đầu, xua tay nói: “Không phải! Ta chỉ phủi bụi trên áo hắn mà thôi!” Được rồi, tuy nghe rõ ràng là lấy cớ, nhưng nếu không làm vậy thì phải làm thế nào? Gả cho tên này sao? Hoàng Thượng lại rất vô tội: “Nhưng ta rõ ràng cảm nhân được ngươi sờ ngực ta!” Cố Mạn Châu che miệng nói: “Tiểu Lê, ngươi sờ soạng ngực người ta nghĩa là muốn gả cho hắn.” “Ai nói thế!” Cao Lê tức giận “Ta đã nói rất nhiều lần, ta chỉ vỗ áo của hắn! Tại sao các ngươi lại nói thành ta sờ ngực hắn?” Đường Đăng Hi hỏi: “Ngươi có vỗ áo trên ngực hắn không?” Cao Lê nhỏ giọng: “…. Có…” Cố Mạn Châu lại lắc đầu thở dài: “Như vậy ngươi còn chối gì nữa, ngươi đã sờ ngực hắn tức là đáp ứng gả cho hắn! Đây là truyền thống của bọn ta!” Cao Lê cảm thấy bản thân dường như sắp bị lừa gả cho một người nam nhân chỉ vì cái truyền thống quái quỷ này : “Ta… Nơi của ta truyền thống không phải như thế. Vỗ ngực chỉ biểu thị hai người là huynh đệ mà thôi!” Đường Đăng Hi gật đầu nói: “Không sai, hai nam nhân vỗ ngực nhau là huynh đệ, một nam một nữ thì là vợ chồng.” “A!” Cao Lê ngửa mặt lên trời hét, nàng có thể nói gì đây? À hay là… Nàng nhìn ba người trước mặt, nuốt nước bọt nói: “Nếu… ta nói linh hồn ta là nam nhân, các ngươi có tin không?” Ba người liền cùng nhau lắc đầu. “Ta hiểu rồi!” Cao Lê thấp giọng mắng. “Nhưng lúc trước hắn nói mình có tâm hồn của nữ nhân , cho nên hắn không thể được coi là nam nhân.” Hoàng Thượng lần đầu tiên biết đến việc bản thân còn có một giới tính khác. “Ngươi đang nói dối trắng trợn!” Đường Đăng Hi nói. Cố Mạn Châu làm nũng, lắc lắc thân mình nói: “Tiểu Lê, ngươi thật xấu nha.” Hoàng Thượng khó hiểu nhìn nàng: “Ý ngươi là ngươi cự tuyệt ta đúng không?” Cao Lê áy náy thử hỏi :”Không được sao?” Hoàng Thượng không đáp lại. Lúc này có tiếng nói vang lên: “Không thể!” Cao Lê bỗng nhiên cảm thấy tiếng nói ấy có chút là lạ, nàng quay đầu lại thì phát hiện ra bản thân đang bị bao vây. Nàng khóc không ra nước mắt, vốn là cơ hội rất tốt để vượt ngục, cũng đã chạy ra đến của đại lao, kết quả…. Được rồi, bây giờ lại bị quân binh trùng trùng vây quanh, có chạy đằng trời. Cố Mạn Châu sợ hãi rúc vào trong lòng Đường Đằng Hi, khóc nức nở nói: “Đường Quả, làm sao bây giờ? !” Đường Đằng Hi nhìn người vừa tới, an ủi ôm lấy nàng. Hoàng Thượng nhìn đến người vừa tới, lại một mặt xấu hổ, nháy mắt ra dấu cho bọn họ. Nhưng người vừa tới lại cố ý không hiểu ánh mắt hắn, nàng mặc cẩm y hoa phục, chậm rãi đi đến, không giận mà uy. Nàng vòng vòng đi quanh bọn họ một vòng rồi dừng lại trước mặt Cao Lê, lạnh lùng hỏi nàng: “Ngươi cự tuyệt Người?” Nàng chỉ vào Hoàng Thượng! Cao Lê cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, hiện tại thay đổi, thật sự thật không có có cốt khí, vì thế nàng lựa chọn việc giải thích: “Ta cảm thấy, hai bọn ta không phải hề xứng.” “Có nghĩa là ngươi cự tuyệt hắn?” Người nọ vẫn không buông tha cho nàng. Cao Lê đành phải kiên trì nói: “Đúng!” Đường Đăng Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn! Hoàng Thượng ôm trán của mình, nói không ra lời. Người nọ mỉm cười, cao ngạo nói: “Người này công khai miệt thị Hoàng Thượng, tội không tha xá, theo ấn luật lập tức xử trảm!” Cao Lê giống như bị tạt chậu nước lạnh giữa ngày mùa đông, từ đầu đến chân, thâm chí cả tâm hồn cũng phát run. Mười phút trước nàng chạy trốn, năm phút trước nàng chạy trốn thành công, còn bây giờ nàng chỉ còn một phút để sống! Nàng lắc lắc đầu nhìn tên nam nhân râu dê kia, nhìn thế nào cũng không thể tin nổi hắn là Hoàng Thượng. Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, hét lên “Ngươi đùa bỡn ta!!!”