Thật xin lỗi, cường ngươi rồi
Chương 10 : Gặp rào cản ngoài ý muốn
Ban đêm, Hoàng thượng cùng Đường Đăng Hi như bình thường sẽ ra ngoài. Đường Đăng Hi giải thích như thế này: nhà tù cho nam buổi tối sẽ trống, cho nên phải đi về ngủ.
Cao Lê cũng không để ý nhiều, bởi vì nàng từ đầu đến cuối đều coi bọn họ như không khí. Ngược lại Cố Mạn Châu sẽ quan tâm tới tình lang, nói: “Lao ngục nơi này thật là lạ, nam tù nữ tù có thể hai bên tán loạn sao? Lúc đầu ta cứ tưởng ngục giam của triều đình hẳn phải trông chừng nghiêm cẩn lắm chứ?”
Cao Lê thuận miệng nói: “Nơi này càng loạn càng tốt. Ta muốn nhất chính là thừa dịp loạn mà chạy đi!”
“Ngươi còn chưa buông tha cho kế hoạch vượt ngục đó sao?” Cố Mạn Châu nói.
Cao Lê liếc nàng một cái: “Ở trong này, trừ bỏ nghĩ đến chuyện vượt ngục, còn có chuyện khác có thể làm sao?”
Cố Mạn Châu cười cười, nằm nghiêng bên cạnh Cao Lê thân thiết nói: “Chúng ta còn có thể nói chuyện yêu đương mà, về sau ta cùng Đường Quả, ngươi cùng tên đầu dưa kia, thật tốt!”
“Tốt tốt tốt! Nhìn tên đầu dưa kia, ta xúc động muốn chết! Ngươi nói chuyện tình yêu của ngươi là được rồi! Miễn cho ta đi!”
Cố Mạn Châu hứng thú lại khơi chuyện: “Nhưng mà ta thấy tên đầu dưa râu dê kia thật sự thích ngươi đó. Lúc nhìn người khác ánh mắt cũng không dịu dàng bằng nhìn ngươi đâu.”
Cao Lê nghi ngờ nói: “Thật vậy không? Chuyện khi nào?”
Cố Mạn Châu nói: “Ngay lúc ngươi nằm ngủ trên mặt đất, hắn liền chuyển đến cạnh ngươi nhìn ngươi…” Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hai người các ngươi, ô, nói như vậy, không phải là chung giường chung gối rồi sao?”
Cao Lê lập tức bị bị sặc: “Ngươi không nên ăn nói lung tung, ta với ai cũng không thể cùng hắn. Một tên đại tham quan, theo hắn chỉ có xuống mười tám tầng địa ngục.”
“Thật vậy không?” Cố Mạn Châu xin lỗi cười nhẹ một tiếng: “Nhưng mà, nói không chừng, hắn cũng có chuyện bất đắc dĩ nên mới làm như vậy. Đường Quả nói người nọ đã cứu hắn đó, mà đã cứu người thì sẽ không phải người xấu đâu.”
Cao Lê gối đầu lên tay: “Hôm nay hắn còn nói phải giúp ta vượt ngục.”
“A! Ta đã nói hắn thích ngươi rồi mà. Ngươi còn không tin. Ngươi cho là sẽ có người tùy tiện đi giúp ngươi vượt ngục sao? Đây chính là tội lớn mất đầu đấy.”
Cao Lê than dài một tiếng, nhìn Cố Mạn Châu giống như nhìn một đứa trẻ: “Cũng không phải, sở dĩ ta cảm thấy không hợp lý nên không thể tin tưởng hắn. Ngươi suy nghĩ một chút xem, từ lúc gặp hắn tới nay, ta không phải đánh cũng là đe dọa hắn, nếu là người khác nhất định ghi hận trong lòng, làm sao còn có thể nghĩ giúp ta chứ? Ngươi cho rằng hắn là Jesus Christ sao? Ta nói, đảm bảo tám phần hắn đang suy nghĩ làm thế nào để đào hố cho ta ngu dốt mà nhảy vào.”
Nghe phân tích như vậy, Cố Mạn Châu cảm thấy cũng có lý, lập tức nói: “Chúng ta có thể cẩn thận một chút, không để mắc bẫy của hắn.”
“Đó là đương nhiên!” Cao Lê khẳng định.
Vì thế, hai nữ tử đạt thành nhất trí.
Mà bên này, trong điện Cần Chính đèn đuốc sáng trưng, ban đêm khuya khoắt, đến cả con chuột trong hoàng cung cũng đều đã đi ngủ. Hoàng thượng đại nhân cố gắng chịu đựng đau đớn trên người, mồ hôi tuôn như mưa, hết sức chuyên chú dựa vào bàn công tác, làm cho toàn bộ người nhìn thấy hắn nỗ lực làm việc đều cảm thấy hổ thẹn. Có một vị Hoàng thượng yêu nước thương dân như thế, bản thân mình còn muốn đi ngủ thật sự là không được.
Tiểu thái giám Hầu Tử bên cạnh lần thứ năm thúc giục: “Đã qua canh ba, Hoàng thượng, người ngày mai còn phải vào triều sớm, thỉnh người bảo trọng long thể.”
Hoàng thượng đang chăm chú làm việc, không nhìn Tiểu Hầu Tử, nói: “Ngày mai không lâm triều, đổi thành ngọ hướng, trẫm nhất định phải làm xong việc này mới đi ngủ!” Hừ, quên đi, nếu hôm nay làm không xong kế hoạch vượt ngục hoàn hảo, ngày mai không phải sẽ bị nha đầu Cao Lê kia nhạo báng sao?
Tiểu Hầu Tử hoàn toàn không biết Hoàng thượng nhà hắn đang tiến hành kế hoạch vượt ngục vĩ đại, nghĩ thầm: Rốt cuộc là chuyện quốc gia đại sự cỡ nào lại khiến Hoàng Thượng làm suốt đêm, chẳng lẽ có người muốn tạo phản sao?
Hắn cúi thấp đầu, cừ thật, văn hay tranh đẹp, mặc dù không thấy rõ viết nội dung chính là gì, nhưng dường như là kế hoạch điều quân hành động. Từ khi sinh ra tới nay hắn hưởng thụ thái bình thịnh thế, đối với chuyện chiến tranh, vừa sợ hãi lại hưng phấn, chẳng lẽ sắp có chiến tranh sao?
Cao Lê nhìn Hoàng thượng kích động đưa tới bản kế hoạch vượt ngục, nghi ngờ nhìn hồi lâu: “Ế!” Nàng nhớ được ngày hôm qua hắn nói tên của mình kêu Thiên Thiên: “Ngươi xác định bản đồ nhà giam này là đúng, không có lầm à?”
Hoàng thượng tự tin gật đầu một cái nói: “Cam đoan không có vấn đề!” Đây chính là đồ trong khố đại nội mà thuộc hạ tìm tới cho hắn.
Cao Lê nhướng mày nói: “Ngươi làm sao rõ ràng như thế được, những ngục tối kẻ bình thường không qua lại thế nào ngươi biết được?”
Hoàng thượng rất muốn nói, đây là hình bộ cung cấp lên cho hắn, may mắn là vừa mở miệng đã nhớ tới hoàn cảnh hiện tại của mình: “Đây là do mỗi ngày ta lưu ý bọn họ thay ca mà có được.”
Cao Lê giơ lên kết quả làm việc cả buổi tối của Hoàng thượng, nói: “Kế hoạch này không được.”
Giống như nghe được tình thiên phích lịch, Hoàng thượng ngơ ngác nói: “Sao lại không được?”
Cao Lê nói: “Tuy rằng chúng ta có bản đồ, cũng biết này chỗ nào lao ngục trông coi sơ hở nhất, nhưng mà chúng ta không có chìa khóa nhà tù, làm thế nào đi ra ngoài đây? Ngươi xem, chỗ này nói muốn chúng ta quẹo trái quẹo phải lại quẹo trái, nhưng mà cửa đại môn còn chưa ra được, thế nào quẹo đây, ở trong phòng giam quẹo sao?”
Hoàng thượng nhất thời im bặt, hắn nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta có thể trộm chìa khóa!”
Cao Lê liếc mắt: “Chìa khoá ở đâu? Trộm thế nào?”
“Này!” Hắn nhất thời không nghĩ ra được, bởi vì lấy hiểu biết của hắn mà nói, bình thường chỉ cần hắn mở miệng, người khác sẽ đưa đồ đến trước mặt hắn.
Cao Lê thở dài một hơi: “Xem đi. Ngươi còn không viết lại một kế hoạch có thể thực hiện đi.”
Vì thế, Hoàng Thượng lại mất một đêm để làm việc không nghỉ, vì muốn học cách trộm chìa khóa, hắn còn cho người giải tên trộm nổi danh nhất ngục lao đến điện Cần Chính, bảo hắn dạy mình ăn trộm.
Người kia trợn mắt há mồm, sợ run nửa ngày mới tin đây là sự thật . Thật không ngờ học mới được vài ngày, Hoàng thượng lại ham mê hành vi nghệ thuật hạng nhất đó. Chăm chỉ luyện tập, gặp người trộm người, gặp vật trộm vật, làm cho đại thần, thị vệ, hậu phi, thái giám, cung nữ thậm chí thái hậu đều cảm thấy không thể nhịn được nữa.
Vào một ngày trời nắng, mẫu hậu giận dữ, chỉ vào Hoàng thượng mà mắng: “Ngươi đường đường là Hoàng thượng lại học người ăn trộm ta có thể bỏ qua, nhưng tại sao ngươi lại có thể trở thành kẻ trộm không có thưởng thức như vậy, hừ, châu bảo ngọc khí ngươi không trộm lại đi trộm giày, trộm bô, trộm khăn lau, trộm mèo, trộm cẩu… quá đáng nhất chính là, ngươi trộm đàn dê nhà Khánh Vương gia về, còn nhờ ta giúp ngươi nuôi trong ngự hoa viên, hiện tại thì hay rồi, lũ súc sinh kia ăn sạch hoa mẫu đơn ta nuôi từ mùa xuân.”
Hoàng thượng lúng túng nói: “Trộm đồ đương nhiên phải trộm thứ khó khăn, này kim này ngọc đều là thứ phổ biến, thật sự quá dễ dàng trộm, thế nào đề cao tài nghệ của trẫm được. Trẫm chỉ có trộm một ít đồ lớn nhỏ, sủng vật thú nuôi mới có thể tiến bộ mà.”
“A!” Thái hậu nổi đoá, chỉ vào Hoàng thượng hô to: “Ngươi mau đưa răng giả trả lại cho ta!”
Hoàng thượng cúi đầu, vụng trộm nhìn mẫu hậu một cái “…”
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
67 chương
68 chương
65 chương
2970 chương
11 chương