Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu
Chương 2
“Chị sao vậy? Sao không nói tiếng nào vậy?” Chờ rất lâu nhưng không nghe được câu trả lời, Tiết Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
“À, tại, tại chị đang nghĩ xem phải nói thế nào.” Trương Nhân Tịnh nhìn anh nói.
“Vấn đề này khó trả lời như vậy sao? Em chỉ muốn biết vì sao chúng ta không ở cùng cha mẹ thôi mà.” Anh nói.
“Bởi vì họ đã qua đời rồi.” Trương Nhân Tịnh nhìn anh, chậm rãi trả lời.
Cô quyết định, tạm thời cứ coi anh ta như em trai mình thì tốt hơn, bởi vì với quan hệ chị em ruột này thì hai người ở chung cô còn có thể giữ được thân, còn nếu bây giờ cô nghiêm túc nói với anh ta bọn họ không có quan hệ gì, thì ai biết được anh ta sẽ không biến thành sói làm chuyện mất nhân tính chứ? Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!
“Đã qua đời? Chuyện này xảy ra khi nào?” Tiết Hạo Nhiên cau mày hỏi.
“Khi chị học hết cấp 2, khoảng mười năm trước.”
“Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”
“Vừa mới học hết tiểu học.”
“Bọn họ cùng nhau qua đời sao?”
“Ừ.”
“Sao lại qua đời?”
Trương Nhân Tịnh lắc đầu một cái, không trả lời anh vấn đề này, chỉ nói: “Khi chúng ta ở với ông nội được một thời gian, ông nội gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, chỉ còn lại hai chúng ta sống dựa vào một trăm vạn tiền bồi thường của vụ tai nạn đó.”
“Ông nội qua đời khi nào?” Tiết Hạo Nhiên tò mò hỏi, cảm thấy cuộc sống của hai chị em cô hẳn là gặp không ít khó khăn! Cha mẹ qua đời cùng một lúc đã rất đáng thương rồi, không ngờ ông nội cũng rời bỏ họ.
“Lúc chị học lớp mười.”
“Cái gì?” Tiết Hạo Nhiên hoàn toàn không át chế được sự ngạc nhiên của mình, anh cho rằng ông nội cô mới qua đời cách đây mấy năm thôi. Lớp mười? Vậy chẳng phải bày tỏ, trong vòng có một năm ngắn ngủn mà ba người thân của cô liền lần lượt rời bỏ cô sao?
Một năm? Có lẽ còn ngắn hơn?
“Cùng một năm hay là cách năm?” Anh bất giác thốt lên hỏi.
“Cùng năm.” Cô lén thở dài một cái.
Tiết Hạo Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà ba người thân của cô….
Chờ một chút, có phải cô vừa mới nói, sau khi ông nội qua đời, bọn họ sống dựa vào một trăm vạn tiền bồi thường của vụ tai nạn hay không? Chỉ có hai chị em họ sao? Một người học lớp mười, một người mới bắt đầu lên cấp 2 sao?
“Còn họ hàng thân thích khác đâu? Hai người… Chúng ta không có người thân nào khác sao?” anh vội vàng sửa lời, cũng không biết tại sao mình lại tò mò về cô như thế này, chẳng lẽ là vì muốn diễn tốt nhân vật Trương Nhân Kiệt mất trí nhớ này sao?
“Không có.”
“Tại sao lại không có? Chẳng lẽ cha mẹ đều là con một sao, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đều đã qua đời rồi sao?”
“Ừ.” Trương Nhân Tịnh nhẹ đáp một tiếng, không muốn nhắc đến những chuyện cũ khó chịu này nữa.
Thật ra thì, cô và Nhân Kiệt sao có thể không còn người thân nào khác chứ, bên nội bên ngoại đều rất đông, chỉ có điều, những người họ hàng đó sau khi biết cha mẹ cô qua đời, vì không muốn nuôi dưỡng hai chị em cô, từng người, từng người khước từ chị em cô, đuổi chị em cô ra thật xa, cuối cùng hai chị em cô chỉ có thể sống cùng ông nội. Cũng từ giây phút đó, cô cũng không coi những người đó là họ hàng của cô nữa rồi.
Tiết Hạo Nhiên bỗng nhiên lại trầm mặc, vì anh vẫn nghĩ, một cô gái mới lên lớp mười làm sao mới có thể nuôi thêm một cậu em trai mới học hết tiểu học, cho dù trong tay có một trăm vạn cũng khó tưởng tượng được.
Tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, tiền học phí…Coi như có đủ tiền đi, còn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày thì sao? Ngày ba bữa cơm xử lý thế nào, ai làm việc nhà, lúc ốm đau ai chăm sóc? Anh thật không có cách nào tưởng tượng cuộc sống của hai chị em cô những năm gần đây trôi qua như thế nào.
“Được rồi, ngày đầu tiên không nên hỏi quá nhiều vấn đề, em sẽ tiêu hóa không hết đâu.” Thấy anh cuối cùng cũng không hỏi thêm vấn đề nào nữa, Trương Nhân Tịnh vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện: “Thời gian không còn sớm nữa, em đi tắm hoặc nghỉ ngơi một chút, chị đi làm bữa tối, khi nào xong chị sẽ gọi em.”
Cuộc sống của hai chị em nhà họ Trương thực sự như một cú sốc lớn đối với Tiết Hạo Nhiên, lớn đến mức đầu của anh có vẻ không thích ứng kịp. Anh khẽ gật đầu, nghe lời xoay người đi vào phòng của Trương Nhân Kiệt, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại.
Anh dựa lưng vào cánh cửa, nhìn cách bố trí đồ vật trong phòng Trương Nhân Kiệt.
Căn phòng này rất nhỏ, ước chừng chỉ rộng khoảng ba bình, một chiếc giường đơn, một tủ treo quần áo, một máy vi tính để bàn, một giá sách, một cái ghế đã gần như đã lấp đầy gian phòng này rồi.
Cảm giác vô cùng chật chội, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, cũng ngay ngắn ngăn nắp như ngoài phòng khách, hơn nữa cũng không có mùi gì lạ.
Không cho phép em nói nó nhỏ một lần nữa, nếu không chị sẽ trở mặt với em.
Anh đột nhiên lại nhớ tới câu nói này của cô, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân cô sẽ trở mặt với anh. Căn hộ này là kết tinh tâm huyết của cô, vậy mà anh lại vô lễ như thế.
Hít sâu một cái, anh đi tới trước kệ sách nhìn một chút, phần lớn là sách về lập trình, thiết kế phần mềm vi tính, nhìn những đầu sách này có thể khẳng định em cô – Trương Nhân Kiệt rất nghiêm túc, cũng hết sức chăm chỉ.
Nghĩ cũng đúng, tận mắt thấy chị mình liều mạng làm thêm tiết kiệm tiền mua nhà, nếu cậu ta không cố gắng nỗ nực học tập thì căn bản chính là một kẻ vứt đi, là một tên cặn bã rồi.
Nhìn lướt qua giá sách một lượt, anh bước đến đứng trước máy vi tính, do dự, không biết có nên động vào máy vi tính trên bàn hay không!
Bình thường, trong máy vi tính sẽ chứa những thứ riêng tư, anh có thể không lịch sự, chưa được sự đồng ý của chủ nhân mà đã tự tiện mở ra xem được sao? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hiện tại anh đang là Trương Nhân Kiệt mất trí nhớ, hơn nữa, thân phận này còn do bản thân chủ nhà tự mình tặng cho anh, không cần dựa vào cái gì, chỉ cần dựa vào lý do giúp anh khôi phục trí nhớ thì anh có quyền động vào bất kỳ đồ vật gì trong căn phòng này, bao gồm cả chiếc máy vi tính trên bàn này.
Nghĩ xong, anh không do dự nữa mà vươn tay mở máy, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống chờ.
Chờ! Anh tiện tay mở ngăn kéo ra lục lọi một lát nhưng không thấy có vật gì đặc biệt cả.
Cuối cùng máy vi tính cũng khởi động xong, nhưng phải nhập mật khẩu mới mở được, nếu là người bình thường thì đến đây có lẽ sẽ từ bỏ, nhưng đối với Tiết Hạo Nhiên mà nói đây cũng chỉ là chuyện vặt, ngón tay gõ gõ vào cái đã mở máy thành công.
Anh nhanh chóng tìm tư liệu trong máy, có vài tấm hình của Trương Nhân Kiệt, hai chị em họ tương đối giống nhau, mắt to, sáng sủa, nhìn rất thông minh.
Sau đó, anh phát hiện Trương Nhân Kiệt đồng thời hợp tác với ba công ty máy tính, cậu ta hình như là được công ty đặc biệt mời hợp tác, nhưng một công ty thì không sao, đây lại đồng thời làm việc cho cả ba công ty, đúng là làm càn, chẳng lẽ cậu ta không biết như vậy sẽ là gián điệp thương mại sao?
Bất quá, Trương Nhân Kiệt rất có tài trong việc lập trình, thiết kế phần mềm, nói không chừng anh còn có thể giúp hai chị em họ!
Tiết Hạo Nhiên nghiêm túc nghĩ phải làm sao để giúp, nhưng lại quên không nghĩ tại sao mình lại phải giúp hai chị em họ, trước kia anh không phải là người hay mềm lòng, là người hay chõ mõm vào chuyện của người khác. Cho đến bây giờ anh cũng không phải người như vậy.
Tay nghề của Trương Nhân Tịnh cũng không tệ lắm, tuy không có cá lớn cũng không có thịt heo, chỉ có ba món mặn một món canh đơn giản, nhưng mùi vị lại ngon vô cùng, ít nhất anh chưa từng nghĩ chỉ với mấy món này mà có thể khiến anh ăn liền hai chén cơm.
Đối với việc mình xưa nay rất kén chọn hôm nay lại ăn ngon miệng như vậy, thật ra, Tiết Hạo Nhiên cũng rất kinh ngạc, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân, chẳng thể làm gì khác hơn là đổ cho là: cả ngày không ăn gì nên mới vậy.
Sau khi ăn no, chuyện duy nhất cần làm của bệnh nhân chính là nghỉ ngơi.
Tiết Hạo Nhiên tạm thời chấp nhận ở lại “tổ chim sẻ” nhỏ bé này, vì chỉ cần nghĩ đến căn hộ này là do một tay Trương Nhân Tịnh vừa nuôi dưỡng em trai, vừa chi tiêu tiết kiệm, vừa cực khổ dành dụm mới có thể mua được, anh không thể nào oán trách nó nhỏ được nữa.
Nhưng muốn anh mặc quần áo của Trương Nhân Kiệt thì anh không thể nào chấp nhận được, quần áo của người khác, đụng anh cũng không muốn đụng chứ đừng nói muốn anh mặc lên người.
Vấn đề này không giải quyết không được, vì anh không thể nào vĩnh viễn không tắm hoặc không thay quần áo được.
Anh nằm trên giường đơn quay trái quay phải nghĩ mãi, muốn tìm một biện pháp tốt, nếu anh tiếp tục diễn vai Trương Nhân Kiệt mất trí nhớ thì chuyện ghét bỏ quần áo của mình là không thể nào rồi, trừ khi Trương Nhân Kiệt vì mất trí nhớ mà thay đổi tính nết, nhưng vấn đề là vừa rồi vẫn rất tốt, qua mấy phút giờ lại ngại đông ngại tây, lý do này nọ, hình như cũng không ổn cho lắm.
Cho nên, rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Anh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn duy nhất biện pháp khôi phục trí nhớ thôi, chỉ cần anh khôi phục trí nhớ là có thể khôi phục cả bản tính, làm theo ý mình rồi, còn chuyện sau khi khôi phục trí nhớ phải làm sao để tiếp tục ở ì chỗ này thì cũng rất đơn giản, chỉ cần anh dọa báo cảnh sát và đòi bồi thường, anh không tin cô sẽ không ngoan ngoãn mà đi vào nề nếp.
Giải quyết xong vấn đề khiến người mình phiền não, anh nhất thời cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi cũng theo đó mà đến, vô thức chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiết Hạo Nhiên phát hiện đầu mình tỉnh táo lạ thường, hình như có chút khác với mọi ngày, tinh thần tựa như rất phấn chấn, còn có chút mong đợi và hưng phấn. Đã rất lâu rồi anh không có loại cảm giác chờ mong này.
Tốt lắm, đã đến lúc lên sân khấu rồi!
Tiết Hạo Nhiên lật người xuống giường, bước hai bước dài đã đi tới trước cửa phòng, sau đó dùng sức mở cửa phòng ra, cửa phòng đụng vào vách tường, phát ra một tiếng “ầm” lớn.
“Chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm” lớn, Trương Nhân Tịnh đang rửa mặt trong nhà vệ sinh vội chạy vọt với, trên tay vẫn còn cầm một chiếc khăn lông.
“Cô là ai? Đây là đâu?” Tiết Hạo Nhiên lạnh lùng, nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Cái gì?” Trương Nhân Tịnh nhất thời ngây ngô, ngơ ngác một hồi, vạn vạn lần cũng không ngờ, anh ta lại hỏi vấn đề này.
“Chờ một chút, hình như tôi đã gặp cô, gặp ở đâu rồi….” Tiết Hạo Nhiên nhíu chặt chân mày, nhìn chằm chằm lên mặt cô, giống như đang nghĩ lại chuyện gì đó, đồng thời đưa tay lên chạm vào đám băng gạc trên đầu.
Trương Nhân Tịnh cả người cứng ngắc, trong lòng tràn ngập một loại dự cảm vô cùng xấu.
“Tôi nhớ ra rồi!” Anh bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén. “Cô chính là người đã lái xe đâm vào tôi có đúng hay không? Cô thật là biết tính toán đấy, vì trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh pháp luật, lợi dụng tôi mất trí nhớ tạm thời, lừa gạt tôi tới đây. Có phải cô nằm mơ cũng không ngờ tới, chỉ vẻn vẹn có một ngày mà trí nhớ của tôi đã hoàn toàn khôi phục rồi không, Trương Nhân Tịnh?”
Mỗi một câu anh nói, sắc mặt Trương Nhân Tịnh lại trắng thêm một phần, khi anh nói trí nhớ của anh đã hoàn toàn khôi phục, lại gọi tên cô không sai một chữ thì sắc mặt của cô có thể dùng bốn chữ “không còn chút máu” để hình dung.
“Anh…đã khôi phục trí nhớ?”
“Ngạc nhiên sao? Nhưng cô tuyệt đối sẽ không kinh ngạc hơn tôi đâu, sau khi gặp tai nạn giao thông lại có thêm một người chị, thân phận cũng biến thành một người khác, Trương Nhân Kiệt sao, đó thân phận mới của tôi sao?” Anh cười lạnh.
“Tôi…tôi có thể giải thích….”
“Giải thích cái gì? Cô lái xe đụng vào tôi lại không muốn chịu trách nhiệm, lại còn nói dối, lợi dụng tôi mất trí nhớ mà lừa tôi tới đây, cô có mục đích gì?”
Cô nhanh chóng lắc đầu. “Không phải tôi không muốn chịu trách nhiệm, tôi cũng không có bất kỳ mục đích gì cả, tôi đưa anh tới đây cũng là vì anh mất trí nhớ, không có chỗ nào để đi, cho nên….”
“Mất trí nhớ không có chỗ để đi? Cô nói thật dễ nghe!” Anh cắt ngang lời cô. “Tôi nhớ khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện thì thân phận của tôi đã là Trương Nhân Kiệt rồi, hơn nữa, từ đầu tới cuối cô cũng không nói thật cho tôi biết, cũng không nói tôi không phải Trương Nhân Kiệt, cô lại muốn giải thích chuyện này như thế nào đây?”
“Đó là bởi vì phải làm thủ tục nhập viện, trên người anh không có bất kỳ giấy tờ nào, cho nên…”
“Cho nên cô mới dùng thân phận Trương Nhân Kiệt này giúp tôi làm thủ tục nhập viện?” Anh lại cắt ngang lần nữa. “Như vậy không phải lại càng kỳ quái sao, tôi là người bị hại, cho dù hôn mê bất tỉnh, thân phận của tôi cũng có cảnh sát giúp tôi tra ra được, căn bản không cần cô nói dối, còn nữa, từ đầu tới cuối tôi cũng không thấy cảnh sát xuất hiện, tại sao?”
Trương Nhân Tịnh cắn cắn môi dưới, mãi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Bởi vì tôi không báo cảnh sát.”
“Không báo cảnh sát? Như vậy cô còn dám nói không phải cô không muốn chịu trách nhiệm?” Anh hừ một tiếng, bày ra bộ dạng tôi có lý, nhất định không tha cho cô.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi thề.” Cô nói, mặt thành khẩn.
“Được, vậy cô nói cô sẽ chịu trách nhiệm thế nào?” Anh hỏi cô.
“Tiền thuốc men tôi sẽ trả giúp anh, tôi cũng sẽ tặng anh một bao lì xì để anh đuổi vận xui, để tỏ rõ thành ý, bao lì xì này tuyệt đối sẽ không quá nhỏ.” Cô bảo đảm.
“Không quá nhỏ là bao nhiêu?” Anh có chút tò mò với số tiền không quá nhỏ trong miệng cô.
“Ặc… sáu ngàn?”
“Cô nói bao nhiêu?” Anh nhướn cao chân mày.
“Một vạn!” Cô lập tức sửa lời.
“Cô cho rằng tôi là ăn mày sao? Có ngần đó mà còn dám nói sẽ không quá nhỏ?” Anh cười như không cười, châm chọc nói.
“Một vạn tệ rất nhiều đó, là tiền sinh hoạt hai tháng của tôi đấy...” Cô không nén nổi liền cãi lại.
“Một trăm vạn.” Không muốn để bản thân mình có cơ hội mềm lòng, anh lập tức ra giá.
“Cái gì?” Cô thất thanh, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
“Nếu cô không đồng ý thì báo cảnh sát xử lý, tôi cho cô lựa chọn.” Anh mặt không đổi sắc nói với cô.
“Anh! Anh muốn vơ vét hết tài sản của tôi sao?” Cô nhìn chằm chằm vào anh, lên án. Một trăm vạn? Sao anh ta không đi cướp đi?
“Cô có thể lựa chọn báo cảnh sát xử lý, tôi không ngại.” Anh nhún vai một cái, “Tai nạn giao thông không báo cảnh sát xử lý, việc này bày tỏ, cô nhất định là có vấn đề, cô lái xe lúc say rượu đúng không? Hay là lúc đó trên xe có hàng cấm? Súng ống? Ma túy? Hay là lúc đó trên xe có người chết? Tôi thật sự cảm thấy cô rất khả nghi!”
“Anh không được ngậm máu phun người, nói lung tung!” Cô nắm chặt quả đấm, hai tay không biết vì dùng sức quá độ, hay là vì quá tức giận mà hơi run rẩy.
“Có phải tôi nói lung tung hay không, chờ cảnh sát đến điều tra xong thì sẽ rõ thôi! Tôi còn nhớ địa điểm xảy ra tai nạn, cảnh sát muốn xem máy theo dõi ở xung quanh đó chắc cũng không phải việc gì khó.” Anh vẫn ung dung nói.
Trương Nhân Tịnh mặt không còn chút máu nhìn anh chằm chằm, vừa nghĩ tới việc phải đối mặt với cảnh sát, trong lòng cô liền cảm thấy hoảng hốt, nhói đau.
“Anh… Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô hỏi anh, “Ít nhất tôi không gây chuyện rồi chạy, còn đưa anh đến bệnh viện, thấy anh mất trí nhớ còn đưa anh về nhà chăm sóc, anh không thể lấy oán báo ân.”
“Lấy oán báo ân? Không ngờ cô cũng có tài biến đen thành trắng.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô nhìn anh gầm nhẹ, hỏi lại lần nữa. “Có phải hôm qua anh nghe tôi đề cập tới một trăm vạn tiền bồi thường của ông nội tôi cho nên mới nảy ra chủ ý này đúng không?” Cô hỏi anh, nhưng không đợi anh trả lời, vừa giận không thể làm gì được anh: “Tôi nói cho anh biết, một trăm vạn đó đã bị chị em tôi dùng hết mấy năm trước rồi, đừng nói một trăm vạn, bây giờ anh đòi tôi bồi thường anh mười vạn… Không, năm vạn, tôi cũng không có đâu!”
Thấy anh không cử động, cô nói thêm một câu, “Nếu không tin tôi có thể đưa sổ tiết kiệm của tôi cho anh xem!”
“Tại sao cô không chịu báo cảnh sát, không lẽ cô thật là tội phạm bị truy nã?” Anh trầm mặc một lát, không kìm nổi tò mò, đành hỏi cô.
“Anh mới là tội phạm bị truy nã!”
“Vậy tại sao không chịu báo cảnh sát mà phải ở đây mặc cả với tôi?”
Trương Nhân Tịnh mím chặt môi, nhìn anh, trong lòng buồn bực không muốn trả lời.
“Được rồi, nể tình tối hôm qua cô nấu bữa tối rất hợp khẩu vị của tôi, tôi có thể cho cô thêm một lựa chọn nữa.” Anh nói.
“Lựa chọn gì?” Cô giống như đột nhiên túm được một cái phao cứu sinh, nhìn anh không chớp mắt hỏi.
“Một trăm vạn đó, cô có thể trả theo kỳ.”
Cô cứng lưỡi, há hốc mồm, trợn mắt nhìn anh một hồi lâu, không nhịn được, cắn răng nghiến lợi nói: “Moá! Đây mà coi là lựa chọn khác?”
“Cô thấy thế nào?” Anh hơi sửng sốt một chút, lấm lét nhìn trái nhìn phải rồi hỏi.
Móa! Thấy cái đầu anh! Trương Nhân Tịnh không kìm nổi cơn giận, thầm mắng trong lòng.
“Bất kể anh chia thành bao nhiều kỳ tôi cũng không có tiền trả cho anh, tôi không có tiền!” Cô nói chắc như đinh đóng cột, thiếu chút nữa thì nói “Không có tiền, chỉ có mạng thôi”!
“Tôi cũng đâu có nói một trăm vạn này cô phải trả bằng tiền đâu.” Anh nhìn cô, ung dung ném ra một câu.
Đầu tiên là Trương Nhân Tịnh trợn tròn hai mắt, sau đó thì toàn thân cứng đờ, bất giác đưa hai tay lên ôm trước ngực, lui về phía sau một bước dài, vẻ mặt đầy phòng bị.
“Trời ạ, cô nghĩ đi đâu vậy, cô thật sự cho rằng tôi sẽ có hứng thú với một cây gậy trúc sao?” Tiết Hạo Nhiên trợn mắt, nhìn lên trần nhà, lầm bầm nói.
Trương Nhân Tịnh nghe thấy lời của anh, mặt lập tức đỏ bừng. Ừ, cô cao và gầy nhưng cũng không thảm đến mức nhìn giống cây gậy trúc nha! Nào có cây gậy trúc nào có bộ ngực 34C hả? Ghê tởm! Khốn kiếp!
“Anh phải nói cho rõ ràng, nếu không trả bằng tiền, vậy anh muốn tôi lấy cái gì trả hết một trăm vạn?” Cô hung tợn, trừng mắt với anh hỏi.
“Một tháng hai vạn tiền mướn cô và mướn căn phòng này, thế nào?” Anh quan sát bốn phía, từ từ mở miệng.
“Cái gì?” Cô giương mắt nhìn anh.
“Lại thêm hai vạn tiền lương mời cô làm quản gia cho tôi.” Anh nói tiếp: “Dĩ nhiên, cô vẫn có thể làm tiếp công việc hiện tại, công việc quản gia làm sau khi cô tan sở và những ngày nghỉ. Công việc của cô là chăm lo cho cuộc sống của tôi, bao gồm thu xếp ngày ba bữa cơm, xử lý việc nhà, thế nào?”
Trương Nhân Tịnh nhíu chặt chân mày nhìn anh, cảm thấy da đầu tê tê, vì cô nghĩ mãi vẫn không rõ, anh làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Anh có ý đồ gì đây?
Hai vạn tiền thuê phòng cộng thêm hai vạn tiền lương làm quản gia, chỉ cần để anh ta ở đây thì một tháng cô có thể thu được bốn vạn, nhưng tính thì tính thế thôi, căn bản anh ta không cần trả cho cô một đồng nào, chỉ cần dùng tiền cô bồi thường anh ta thôi, ặc, ước chừng anh ta có thể ăn không ở không ở đây những hai mươi lăm tháng, hừ, thật biết tính toán đấy!
Nhưng vấn đề là, chuyện này đối với anh có cái gì tốt, cô hoàn toàn không nghĩ ra, cũng không nghĩ ra lý do anh ta làm như vậy.
Chẳng lẽ anh ta lại có hứng thú với cô?
Ha ha ha, cô còn chưa học được cách làm sao để dát vàng lên mặt, nên dĩ nhiên là cô sẽ không nghĩ như thế, nhưng cô vẫn rất buồn bực vì không nghĩ ra lý do anh ta cứ phải ở lỳ trong nhà của cô.
Cô nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra!
“Thế nào, cô muốn đến đồn cảnh sát? Hay là muốn chọn phương án trả tiền định kỳ?” Anh hỏi cô.
Cô nhíu chặt chân mày, im lặng một lát mới đưa ra điều kiện: “Tiền trả định kỳ và lý do trả tôi muốn anh viết giấy trắng mực đen rõ ràng, còn nữa, tôi cũng muốn thêm vào đó một số quy định khi ở chung”
“OK” Anh gật đầu đồng ý.
Cô hít sâu một hơi, nghĩ thầm, chỉ có thể coi ngựa chết như ngực sống mà chữa thôi.
“Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta sẽ viết!” Cô nói.
Trương Nhân Tịnh xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, nét mặt cô chỉ có thể dùng hai từ giận dữ để hình dung, khiến mỗi người đi đường đi ngược hướng với cô ai cũng không tự chủ mà tránh sang bên cách cô hai bước chân.
Đúng là một cô gái đáng sợ, không phải cô ấy tức vì vừa mới đổ máu mua đồ thì tức vì cái gì? Thái độ của nhân viên phục vụ không tốt? Không dành được sản phẩm có số lượng hạn chế? Hay đang mua đồ không cẩn thận bị móc bóp? Tóm lại, vẫn nên cách xa cô ấy một chút~
Những người đi đường ai cũng nghĩ như thế, nhưng nếu bọn họ để Trương Nhân Tịnh biết được bọn họ nghĩ như vậy, nhất định cô sẽ trực tiếp tặng họ một tiếng “móa”, còn hung hăng mà thụi bọn họ một cước nữa.
Đổ máu mua đồ cho hắn! Nếu cô mua đồ cho cô thì tốt rồi, coi như cô nổi hứng một lần đi, nhưng vấn đề là đồ cô đang xách trên tay không phải đồ của cô, mà tất cả đều là của tên khốn kia, hơn nữa, còn là dùng tiền của cô để mua!
Bản thỏa thuận kia, từ lúc cô kí tên đến giờ còn chưa được một ngày mà cô đã hối hận muốn chết!
“Cô không thấy công việc của quản gia là thỏa mãn tất cả sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân sao? Hiện tại tôi cần quần áo, cô đi mua giúp tôi đi.”
“Tiền? Cô nợ tôi một trăm vạn, lại còn dám hỏi tôi tiền? Sau này mặc kệ tôi muốn cô mua cái gì thì cứ trực tiếp trích từ một trăm vạn đó, đừng đòi tôi tiền nữa. Còn nữa, cô nhớ phải ghi lại, tránh cho cô trộm tiền của tôi.”
Tên khốn kiếp, cô chưa từng gặp người nào mặt dày hơn anh ta, anh ta căn bản là ác ma, tên khốn kiếp!
Cô vừa tức giận vừa đi về hướng nhà mình, mỗi một bước đi đều vô cùng mạnh mẽ, giống như dưới chân không phải là mặt đường mà là mặt của tên khốn kia.
“Tôi tên là Tiết Hạo Nhiên, Hạo Nhiên trong Hạo Nhiên Chính Khí.”
Nhớ tới lời giới thiệu của hắn, cô kiềm chế không nổi lại lộ ra vẻ mặt chán ghét, còn Hạo Nhiên Chính Khí cơ đấy, là tà ma ngoại đạo thì có, là ma quỷ, ma khí thì có!
“Tất cả quần áo đều phải là đồ chính hiệu sao? Được thôi, Gia Nhạc Phúc cũng là một loại hàng hiệu mà, tôi xem anh còn dám không mặc không!” Cô vừa leo cầu thang, vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Cuối cùng cũng về đến nhà, cô khẽ thở ra một cái, đặt túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, lấy chìa khóa mở cửa nhà, chỉ thấy Tiết ác ma đang nằm vắt chân trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi.
“Cô đã về rồi? Đi thật là lâu. Quần áo tôi cần đâu?” Nhìn thấy cô trở lại, Tiết Hạo Nhiên lật người ngồi dậy, chìa tay về phía cô đòi quần áo. Cả ngày hôm qua anh đã không tắm khiến toàn thân đều khó chịu, hận bây giờ không thể lập tức cầm quần áo vọt vào nhà tắm đặc biệt tắm rửa một phen.
Trương Nhân Tịnh không nói hai lời, lập tức ném một túi lớn về phía anh.
“Đây là cái gì?” Tiết Hạo Nhiên giơ tay bắt được, nghi ngờ hỏi. Nếu như anh không nhìn lầm thì loại túi này là của cửa hàng đa dạng về hàng hóa dịch vụ, anh cũng đâu có muốn cô mua giúp anh loại quần áo này?
“Là cái gì??? Mặc hay không thì tùy anh!” Bỏ lại những lời này xong, cô không để ý đến anh nữa, xách những chiếc túi còn lại đi về phía phòng bếp.
“Đây là loại quần áo gì chứ?” Không được bao lâu, phía sau lại truyền tới tiếng càu nhàu khó chịu của anh.
“Là quần áo của anh, không lẽ anh không nhận ra được sao?” Cô để đồ trong tay xuống, xoay lại nhìn anh.
“Những thứ này không phải đồ tôi muốn! Tôi đã nói với cô không phải quần áo chính hiệu thì tôi sẽ không mặc….”
"Ai nói Gia Nhạc Phúc không phải hàng hiệu? Anh tùy tiện kéo một người trên đường lại hỏi đi, xem có ai chưa từng nghe thấy ba chữ Gia Nhạc Phúc này không." Nàng lập tức cắt ngang.
“Cô cố ý làm trái lời của tôi có phải không?” Anh nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng hỏi lại.
“Anh cho là tôi ăn no không có chuyện gì làm sao?” Cô hếch môi lên, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Vậy tại sao cô phải làm như vậy?”
“Bởi vì tôi không có tiền!” Cô lười phải quản xem anh có cái phản ứng khỉ gió gì, ngay sau đó lại nói tiếp cho anh biết, “mấy bộ quần áo kia, anh mặc hay không thì tùy anh, anh muốn tôi móc tiền túi ra mua hàng hiệu cho anh thì tôi tuyệt đối không mua, muốn mua thì anh tự mình đi mà mua. Còn nữa, đừng hỏi tôi tiền, bởi vì tôi không có tiền.”
“Đừng quên cô còn nợ tôi một trăm vạn.”
“Thì sao nào? Chỉ cần để cho anh ở lại nơi này ăn uống chùa hai lăm tháng là được.”
Tiết Hạo Nhiên cả người cứng đờ, nhất thời bị ba chữ “ăn uống chùa” của cô làm cứng họng, không phản bác lại được.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
13 chương
63 chương
129 chương
1700 chương