Thật sự không thể ăn đuôi sao
Chương 80
Mặt Vân Bạch Liệt không hề thay đổi nhìn công chúa kia đã thu tầm mắt về, hắn lạnh nhạt hạ mắt xoa xoa khóe miệng của tiểu hoa long, ban đầu vốn định công bằng cho tiểu bạch long cũng nếm thử chút hương vị, thế nhưng đã có người muốn tìm ngược vậy chỉ có thể giải quyết trước.
Thế nhưng Vân Bạch Liệt cũng không lo lắng, hiện giờ Đại Chu rất lớn mạnh, cho dù Đại Tạ muốn thế nào cũng không thể làm gì Đại Chu. công chúa này chắc là nghe nói hắn chẳng qua chỉ là được Vân tướng quân nhặt được, sau đó lại được đưa vào cung có được sủng ái.
Chắc là cảm thấy hắn dễ bị lừa, hiện giờ lại nhìn thấy hắn trộm đút cho tiểu hoàng tử thứ không thể ăn, liền cảm thấy mình cố ý.
Nghĩ rằng đã tóm được điểm yếu của hắn, muốn dùng để uy hiếp hoặc là muốn thứ gì đó từ hắn ở nơi này hoặc là muốn hắn làm gì Chu Kì Nghiêu.
Nhưng mà sợ là công chúa này phải thất vọng rồi.
Toàn bộ hành trình tiếp theo Chu Kì Nghiêu đều đen mặt, thái tử Đại Tạ chắc là nghe công chúa phía sau nói cái gì, cũng không cảm thấy thái độ của Chu Kì Nghiêu không tốt, dù sao tân đế có tiếng là bạo quân, ngay cả thái hậu cũng không để vào mắt, huống chi sứ thần nước khác như bọn họ.
Bọn họ nhanh chóng nói xong lời chúc mừng rồi đưa lên quà mừng, ngồi vào vị trí.
Mà mặt đen của Chu Kì Nghiêu cũng chỉ duy trì trước khi nhóm người Vân Sùng Trách tiến vào.
Theo một tiếng hô vang lên: “Vân đại công tử, Vân nhị công tử, Hình công tử, Chu công tử đến!”
Bốn tên này kêu cùng một lúc, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người: bốn vị này là ai? Sao chưa bao giờ nghe qua? Hơn nữa đây là tiệc đầy tháng của hoàng tử, bọn họ tới làm gì? hay là sứ thần nước khác? Nhưng cũng không nghe nói sứ thần nào của Đại Tạ quốc tới?
Chính là sau khi đại thái giám hô tên xong, một hàng bốn người đi vào đại điện, mà phía sau còn đi theo mười vị cung nhân, nâng một ít thùng gì đó nhìn không ra. khi bọn họ tới gần, chờ nhìn thấy dáng vẻ của bốn người, tất cả mọi người đều choáng váng không thể tin, hôm nay là ngày gì? thế nhưng có thể nhìn thấy nhiều nam tử tuyệt sắc như vậy? còn một lần tới bốn người?
Trước kia bọn họ cảm thấy hình dạng của tân đế tốt, nhưng tân đế lại lạnh lùng khiến bọn họ không dám nhìn thẳng, cho nên thời gian lâu cũng quên mất hình dạng của tân đế. sau đó lại thêm một Vân phi, so với hoàng thượng còn xuất sắc hơn. bọn họ vốn nghĩ trên thế gia này chắc là không có ai có thể nổi hơn hai vị này. nhưng không nghĩ tới…. lần này lại có tới bốn người, mỗi người có một sắc thái riêng, làm cho người ta đui mù, chỉ cảm thấy cả điện phát sáng, ngoại trừ nhìn chằm chằm ra, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Thế nhưng cũng chỉ có thể đáng tiếc, tuy nói dáng dấp đẹp, nhưng rốt cuộc lại là nam tử, văn võ bá quan miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhưng càng thêm tò mò? Bốn người này rốt cuộc là ai?
Sau khi đầu óc bọn họ tỉnh táo, chợt nhớ tới lời bẩm báo lúc trước: Vân đại công tử? nhị công tử? họ Vân, nhưng tuyệt đối không có quan hệ với Vân gia trong kinh, nhưng lại xuất hiện vào lúc này…. Hay là có quan hệ với Vân phi?
Nhất là khi nhìn thấy bốn vị nam tử này đứng lại, trong đó hình dáng của một vị hơi quen mắt, cẩn thận nhìn kĩ, không phải dáng vẻ có chút giống Vân phi sao? Nghe nói lúc trước Vân phi bị ngốc không phải là trời sinh, sau đó được Vân lão thái gia đưa về, hiện giờ…. chẳng lẽ là người nhà thật sự của Vân phi tới sao?
Ý tưởng trong đầu mọi người vừa mới hiện lên, liền nhìn thấy nam tử đi đầu bốn nam tử này chắp tay: “Vân Sùng Trạch, lão đại Vân gia kiến quá ngô hoàng, lần này là tiệc đầy tháng của hai vị chất nhi, cũng không có gì để tặng, ta thay Vân gia đưa lên một phần lễ vật, xem như cho hai hoàng tử thêm chút may mắn.”
Vừa dứt lời liền vung tay lên, những cung nhân ở phía sau lập tức buông mấy cái thùng kia xuống, sau đó chỉnh tề mở nó ra.
Mà khi những cái thùng này mở ra, mọi người ở trong điện không mở nổi mắt.
Nếu nói khi bốn vị công tử này bước vào đại điện, bọn họ kinh ngạc về dáng vẻ của bốn người này, hiện giờ chính là kinh hoàng, những vị này….. rốt cuộc là ai? Thế mà vừa ra tay chính là…..
Những thứ này là cái gì? so với một chậu trân châu còn lớn hơn? Cả một cây san hô? Các loại ngọc thạch chỉ cần có thể nghĩ tới đều có ở trong này, không chỉ có như thế, toàn bộ đều vô cùng tốt, mỗi một loại đều vô giá.
Vân Bạch Liệt không nghĩ tới đại ca tới thế mà còn mang theo những thứ này, hắn ho nhẹ một tiếng quét mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, người sau cũng ho một tiếng: “người đâu, mau mau mời đại cữu ca và nhị cữu ca ngồi.”
Lời đại cữu ca vừa nói ra, mọi người liền hít vào một hơi, hoàng thượng xưng hô như vậy đại biểu cho cái gì? cũng chứng thực những người này là người nhà của Vân phi, mà về phương diện khác còn đại diện cho…. Hoàng thượng không kêu là Vân công tử mà lại kêu như vậy, vậy là định lập Vân phi làm nam hậu sao?
Thái độ của mọi người lập tức nghiêm chỉnh, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, biết nên nói cái gì và không nên nói cái gì.
Vân Sùng Trạch nhìn Chu Kì Nghiêu, dẫn đoàn người ngồi xuống.
Chu Kì Nghiêu cũng nhịn không được đau đầu, đại cữu ca tới còn tặng lễ nặng như vậy, hắn làm cha sao có thể cho nhẹ hơn được, sợ là không thỏa đáng, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, hắn ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nhìn về phía văn võ bá quan ở phía dưới: “trẫm biết, các ngươi khẳng định là tò mò những vị này là ai? Nếu để cho người khác nói, vậy thì để trẫm trực tiếp nói với các ngươi vậy.
Chư vị đều biết năm đó Vân phi được Vân lão thái gia nhặt về, hắn không phải huyết mạch Vân gia, mà những vị này mới đúng là người thân của hắn.
Vân thị bọn họ đã sớm sổng ẩn cư hàng trăm năm, Vân phi là con cháu Vân thị, do chạy ra ngoài chơi, gặp nguy hiểm bị thương, rồi được Vân lão thái gia cứu, sau đó do duyên phận mà được đưa vào trong cung, đây là duyên phận của trẫm và Vân phi. Trẫm là người tin vào số phận, cho nên nhân cơ hội này trẫm thừa dịp tuyên bố ba đạo thánh chỉ.”
Mà lời này của Chu Kì Nghiêu vừa nói ra, trong lòng mọi người đã rõ ràng, sợ là hoàng thượng đã động lòng, thật sự muốn phong Vân phi làm nam hậu sao? Thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới thân thế của Vân phi lại là…. Chủ yếu lúc trước có những lễ vật vô giá kia, nên bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Chu Kì Nghiêu.
Dù sao ngoại trừ ẩn sĩ cao nhân tích lũy trăm năm mới có thể ra tay hào phóng như vậy, sứ thần Đại Tạ quốc đưa lễ vật tới, hoàn toàn là không thể so.
Chỉ là mọi người đoán được một đạo thánh chỉ trong đó, lại không đoán được hai đạo thánh chỉ khác. Chu Kì Nghiêu thấy mọi người không hề phản đối, nâng tay lên, Tô Toàn đứng bên cạnh lập tức tiến lên, phía sau hắn có ba đạo thánh chỉ, khi thánh chỉ thứ nhất đọc ra mọi người không hề ngạc nhiên. Vân phi chăm sóc hai vị hoàng tử có công, lại cùng trẫm đồng lòng đồng lực, lòng trẫm rất yên tâm, lập làm hoàng hậu.
Đồng thời giải tán hậu cung, nguyên nhân là hoàng thượng chưa từng đặt chân vào hậu cung, những phi tử đồng ý rời cung trở về nhà mình có thể tùy ý tái giá; phi tử không muốn rời cung, vậy đưa vào am ni cô làm bạn với nhang đèn.
Thánh chỉ này của Chu Kì Nghiêu hoàn toàn không cho phi tử sự lựa chọn, không rời khỏi? vậy ra cung làm ni cô.
Cho nên, thánh chỉ này chỉ có một ý nghĩa, không ra cung cũng phải ra cung, thế nhưng có thể tùy ý tái giá nhưng thật ra làm cho mọi người cảm thấy hoàng thượng đủ khí phách, nếu là hoàng thượng khác, sợ là…. Bọn họ hoàn toàn không có ý kiến gì, dù sao hiện giờ tiểu hoàng tử cũng có, hoàng thượng muốn làm như thế nào là chuyện của hắn, hơn nữa Vân phi cũng không xen vào việc triều chính, cũng không ảnh hưởng gì tới bọn hắn.
Về phần chuyện gia thế, Vân phi hiện giờ vẫn còn nằm trong gia phả của Vân tướng quân trong kinh, thân phận như vậy đủ rồi. hơn nữa hiện giờ có mấy người nhà mẹ đẻ như vậy, vậy thì chỉ còn cách ngậm miệng lại mà thôi.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, bái kiến nam hậu.
Chu Kì Nghiêu cũng không cho bọn họ đứng dậy, nếu phải bái, vậy bái cho xong luôn đi.
Mà thánh chỉ thứ hai chính là muốn lập đại hoàng tử làm thái tử, mọi người liền choáng váng, hoàng thượng thật đúng là…. khiến cho người khác hoàn toàn bất ngờ.
Hôm nay mới là tiệc đầy tháng mà đã lập thái tử? mà khi đạo thánh chỉ thứ ba đọc lên chính là sắc phong nhị hoàng tử làm vương, mọi người đã hoàn toàn chết lặng….. trong lòng bọn họ nghĩ, không phải là hơi quá rồi sao? Vừa mới làm đầy tháng thôi, liền phong thái tử, phong vương, có phải hay không….
Nhưng khi lén nâng mắt, nhìn thấy hai tiểu hoàng tử nghiêng đầu nhếch miệng cười, hình dáng nhỏ nhắn kia khiến cho tim bọn họ đều tan chảy: lập lập lập! không phải là phong thái tử, phong vương sao, hình dạng đẹp như vậy sau này bọn họ vào triều cũng có động lực hơn, ít nhất….. đẹp mắt có phải hay không?
Ban đầu Vân Bạch Liệt nghĩ đại thần sẽ phản đối, ít nhất mấy cựu thần này sẽ cảm thấy Chu Kì Nghiêu hồ đồ, kết quả, liền nhìn thấy những cựu thần này mấy ngày trước còn rất cổ hủ hiện giờ lại kích động, miệng liên tục kêu thái tử, kêu vương gia, kêu đến mức Vân Bạch Liệt mơ màng, cúi đầu nhìn hai nhóc con kia đang nhếch miệng ngây ngô cười: haiz, các ngươi vui vẻ là được rồi.
Bên này quần thân vui mừng, chúc mừng Đại Chu bọn họ lập tức sẽ có hoàng hậu, có thái tử, còn có vương gia. mà hai vị chủ tử của Đại Tạ quốc cách đó không xa vẻ mặt lại mơ màng: đùa gì vậy? thế mà không có? Quỷ mới biết để được lên làm thái tử hắn đã tốn biết bao nhiêu tâm cơ và thủ đoạn, tiêu phí biết bao nhiêu tâm huyết của nhà mẹ đẻ mẫu phi, kết quả…. Hai tiểu tử này cứ như vậy mà nhẹ nhàng chiếm được? hắn sao lại cảm thấy nghĩ mà tức hộc máu chứ?
Mà bên kia công chúa Đại Tạ hai mắt sáng quắc nhìn Vân Bạch Liệt trên thủ vị, lại nhìn bốn mĩ nam ở đối diện, ah, dáng vẻ này cũng tốt, làm phò mã thật sự không thể tốt hơn được nữa!
Không được, tuy rằng đẹp, nhưng so với nữ tử còn đẹp hơn, chỉ là khí chất rất lạnh lùng, cũng không nhìn ra có vẻ gì tốt hơn! Không được, vẫn là vị kia tốt hơn, nhìn có sức lực lại có cảm giác an toàn, không được, vị kia cũng tốt…. a a a, nàng chọn ai đây? Vẫn là chọn người kia đi?
Chờ yến hội chấm dứt, Tạ thái tử buồn bực muốn hỏi công chúa bên người, kết quả liền phát hiện bên người không có ai?
Vẻ mặt Tạ thái tử mơ màng: người đâu? Kết quả liền nhìn thấy công chúa cách đó không xa đang đi theo đám người Vân Sùng Trạch ra hậu điện.
Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu đã chờ ở cửa hậu điện, mời vừa nhìn thấy nhóm đại ca tới đây, hắn cùng với Chu Kì Nghiêu liền đi qua, kết quả còn chưa kịp tới gần, chợt nghe phía sau có một tiếng la lớn: “Chờ, chờ đã!”
Vân Bạch Liệt quay đầu, liền nhìn thấy vị Tạ công chúa kia không để ý đến ngăn cản chạy tới đây. bởi vì biết thân thủ của nhóm đại ca, Vân Bạch Liệt cũng không lo lắng, đang nghĩ ngợi Tạ công chúa này muốn làm gì, liền nhìn thấy nàng chạy tới trước mặt nhị ca nhà mình. nhìn vẻ ngoài của Vân nhị ca là khuôn mặt vô cảm nhưng thật ra lại rất hợp với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt nàng đỏ bừng: “Vị công tử này xin dừng bước, bản cung muốn hỏi ngươi một câu, không biết ngươi có đồng ý cùng bản cung về Đại Tạ làm phò mã không?”
Nàng so sánh một phen, nàng vẫn là thích người này, nàng đã quan sát, phát hiện suốt buổi tiệc người này không hề có biểu tình gì, thật sự là… rất cá tính! Nàng thích người không giống như người thường vậy!
Ban đầu còn tưởng nàng muốn làm cái gì, kết quả liền nghe thấy một câu như vậy đám người Vân Bạch Liệt: “…..”
Mà Hình Ngạn Hoài vốn đang đứng ở một bên như cười như không nghe thế, ý cười liền phai nhạt, híp mắt liếc mắt nhìn Vân nhị ca: phò, mã sao?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
16 chương
61 chương
5 chương
26 chương
83 chương
194 chương