Hai người một đi trước một đi sau trở về, trên đường đi Chu Kì Nghiêu hái không ít trái cây, trước khi hái còn hỏi Vân Bạch Liệt, ngay từ đầu Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng tên nhóc này muốn nói chuyện với mình, sau lại phát hiện hắn thật sự muốn hái những quả này, nhìn hắn ôm không hết, còn quay lại cầm giúp hắn một ít. Sau khi cầm lấy, Vân Bạch Liệt nâng mắt nhìn vào đôi mắt mang ý cười của Chu Kì Nghiêu, hắn mím môi, xoay người: “Nhiều như vậy đã đủ ăn rồi, trở về đi.” Chỉ là bước chân đi nhanh nhưng tai cũng đỏ. Chu Kì Nghiêu cũng không vạch trần, mạnh miệng thì cứ mạnh miệng đi, chỉ cần trong lòng có hắn là được. Sau khi hai người trở về bầu trời đã tối đen, Vân Bạch Liệt đốt một đống lửa, còn đổ một thứ gì đó ra bốn phía để đuổi dã thú, chờ làm xong xuôi, hắn ngẩng đầu nhìn qua Chu Kì Nghiêu, phát hiện Chu Kì Nghiêu cũng không ăn trái cây, mà là không biết từ chỗ nào tìm được một ít lá cây sạch sẽ còn rất to. Bên kia thì đặt trái cây vừa mới hái xuống, chỉ thấy Chu Kì Nghiêu cũng không ngại phiền, lột vỏ một đống đặt lên trái cây, không bao lâu liền có một đống thịt quả sạch sẽ. Ngay từ đầu Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng tên nhóc này muốn lột xong rồi mới ăn, kết quả sau khi lột xong rồi, hắn liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu dùng lá cây gói kỹ những thịt quả này lại, lúc này mới nâng mắt nhìn hắn, nhịn không được cong khóe miệng: “Muốn ăn?” “không muốn!” Vân Bạch Liệt liền quyết định ôm ngực quay lưng về phía hắn, kết quả không bao lâu, liền cảm giác phía sau truyền tới âm thanh, hắn không quay đầu lại, lại có thể cảm giác được động tác của Chu Kì Nghiêu rất nhẹ nhàng nhưng lại không biết đang làm cái gì, sau đó hắn lại cảm giác được đối phương đang kéo cái gì đó tới bên này. Vân Bạch Liệt nhanh chóng nhắm mắt lại, suy nghĩ có nên đưa hắn đi hay không, nhưng cho tới khi Chu Kì Nghiêu đem cái gì đó buông xuống sau đó nằm xuống bên cạnh hắn, hắn cũng không mở mắt ra. Trong đêm tối, không biết là do đống lửa ở một bên khiến cho mặt hắn đỏ lên hay là do cái gì khác, Vân Bạch Liệt vẫn đưa lưng về phía Chu Kì Nghiêu giả bộ ngủ. Sau khi người phía sau nằm xuống, còn cố ý hừ một tiếng: “Qủa nhiên không có trẫm vẫn không được, ngươi nhìn xem, trực tiếp nằm xuống như vậy, cũng không sợ cả người dính cỏ dại, thôi, nếu đã ngủ, trẫm miễn cưỡng cực nhọc một chút vậy.” nói xong trực tiếp bế Vân Bạch Liệt qua. Vân Bạch Liệt: “…..” Lúc hắn bị ôm lấy liền ngây ra, hiện giờ hắn mở mắt ra còn kịp không? Nhưng cho dù mở hay không mở cũng rất xấu hổ, cuối cùng Vân Bạch Liệt quyết định giả vờ ngủ. Cũng không biết Chu Kì Nghiêu đã làm cái gì, nằm xuống thật là mềm, thật sự là không bị đâm như lúc trước, hắn bị Chu Kì Nghiêu ôm lấy từ phía sau, thân thể cứng ngắc, sợ là Chu Kì Nghiêu cũng phát hiện, chỉ là tên nhóc này coi như không thấy mà thôi, còn ôm rất chặt, không chỉ có như thế, còn nói mãi không ngừng, bắt đầu hỏi các loại tập tục của long tộc bọn họ, ngay từ đầu Vân Bạch Liệt không muốn để ý tới tên nhóc này, nhưng càng nghe càng thấy Chu Kì Nghiêu như bị bỏ rơi, hắn liền mềm lòng, phải trả lời. Kết quả vừa mở miệng, chỉ có thể kiên trì tiếp tục trả lời, nhưng vấn đề của Chu Kì Nghiêu rất nhiều, từ long tộc bọn họ có thể ăn cái gì không thể ăn cái gì, đến cuối cùng lại tìm hiểu về long bảo, “Hai quả trứng kia sau này vẫn như vậy sao? Hay là rất nhanh sẽ phá xác?” Vân Bạch Liệt cũng chưa từng sinh trứng, trước kia cũng không tìm hiểu qua, hắn nghĩ nghĩ: “Chắc là còn rất lâu.” “Vậy khi chưa phá xác bọn họ dựa vào cái gì mà sống?” vấn đề của Chu Kì Nghiêu ngày càng nhiều. Tim Vân Bạch đã bình tĩnh lại, kiên nhẫn trả lời từng vấn đề, cũng không hề không kiên nhẫn, lâu như vậy, từ khi hắn sinh ra vẫn ở long tộc, hắn sống gần hai trăm năm, nghĩ mình đã sớm quen với toàn bộ mọi thứ ở long tộc, nhưng sau khi gặp chuyện không may ngây ngốc ba năm, hắn đúng là đã quen với nhân tộc, thậm chí sau khi trở về, chỉ cần hắn rảnh rỗi sẽ nghĩ tới Chu Kì Nghiêu, sẽ nghĩ tới những lúc còn ở trong cung còn ở bên cạnh Chu Kì Nghiêu. Điều này làm cho hắn trong một năm này ngủ không được ngon, hắn nghĩ là mình lo lắng cho đại ca, nhưng giờ phút này nghe thanh âm Chu Kì Nghiêu nói liên tục, hắn cảm thấy một nơi trống vắng dưới đáy lòng rốt cục đã được lấp đầy, thể xác và tinh thần thả lỏng làm cho hắn hơi mơ màng muốn ngủ, thế cho nên sau này khi Chu Kì Nghiêu hỏi cái gì, cũng chỉ theo bản năng trả lời. Rất nhanh, Vân Bạch Liệt ngay cả mình ngủ khi nào cũng không biết, chờ hôm sau hắn tỉnh lại, phát hiện bầu trời đã sáng, hắn vẫn nhắm hai mắt lại, cho tới khi hoàn toàn tỉnh táo, lại có thể nghe được một ít tiếng vang thật nhỏ, hắn mới mở mắt ra, phát hiện bên cạnh đã không còn ai, hắn thì quay mặt về phía mà Chu Kì Nghiêu đã ngủ, ánh nắng chiếu lên trên người thực thoải mái, hắn hơi nhắm mắt lại không nhúc nhích. Chờ lại nghe được động tĩnh, là cảm giác được tiếng bước chân thật nhẹ, nhưng thính giác của hắn vốn rất tốt, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, hắn vẫn nghe thấy được. Vân Bạch Liệt nâng mắt nhìn Chu Kì Nghiêu đang ở phía xa đi tới, sau đó ngừng lại không xa, đưa lưng về phía hắn quỳ một gối xuống không biết đang làm gì. Vân Bạch Liệt tò mò, nên không lên tiếng, không bao lâu, hắn chợt nghe thấy thanh âm rất nhỏ truyền tới, hắn nhìn về phía phương hướng kia, liền phát hiện hai quả trứng trắng như tuyết đang lăn lại đây, hắn sửng sốt, liền nhìn về phía Chu Kì Nghiêu đang đong đưa thứ gì đó. Chu Kì Nghiêu cũng nhận ra hai tiểu tử kia tới đây, thoáng điều chỉnh tư thế một phen, vừa vặn lộ ra một khe hở, làm cho Vân Bạch Liệt nhìn thấy trước mặt hắn để thứ gì đó, là thịt quả tối hôm qua đã lột tốt, thế nhưng cũng không biết dùng cái gì nghiền ra, đã được đổ vào trong lá cây cuốn tốt, mà xung quanh còn để một ít hương diệp, là thứ mà long tộc bọn hắn rất thích. Vân Bạch Liệt nhớ tới tối hôm qua Chu Kì Nghiêu ở bên tai hỏi những chuyện này, đột nhiên ý thức được cái gì, nhịn không được mím chặt môi, để không phát ra tiếng cười. Chả trách hắn lại hỏi kỹ như vậy, thì ra là muốn…. Hai quả trứng lăn tới gần, trốn ở trong bụi cỏ không lăn qua, Chu Kì Nghiêu cũng không sốt ruột, tối hôm qua hắn đã hỏi kỹ, xác nhận trứng có thể hấp thụ tu vi, đồng thời cũng có thể hấp thụ một ít thứ khác, những thịt quả này biến thành nước không biết hai tiểu tử này có thể hấp thụ được không, Chu Kì Nghiêu cũng chỉ là thử xem, không nghĩ tới thật sự có thể dẫn hai nhãi con này tới đây. Chu Kì Nghiêu bình tĩnh liếc hai quả trứng: “Đã chui ra lâu như vậy, có phải là chưa nếm thử qua những thứ này hay không? Ta đã hỏi qua phụ thân các ngươi, nói là trứng thật sự có thể hấp thụ một ít, các ngươi không chừng cũng có thể nếm được một chút vị, nếu không ta cũng không uống hết được.” Thanh âm của Chu Kì Nghiêu ép thấp, nhìn thấy hai quả trứng còn chần chờ không đi qua, liền đưa những thứ này về phía trước, “nếu không các ngươi tự mình nhảy vào? Ta đếm tới ba, nếu các ngươi không tự qua, ta đây có thể…..” hắn nói xong muốn bưng lên tự mình uống. Hai quả trứng này chắc là người thấy mùi hương thảo, lại ngửi ngửi thêm một lần, hai quả trứng mới sinh ra chưa nhìn thấy thế giới này, làm sao ngửi được mùi hương diệp có sự hấp dẫn đối với rồng trưởng thành, bọn họ dùng vỏ trứng chạm vào nhau, rồi quyết định lăn tới đây. Cuối cùng xếp chồng lên nhau, rồi để cho quả trứng ở bên trên ngửi ngửi, đứng không vững liền trượt vào trong, lập tức lăn một thần toàn là nước quả. Trứng rồng giống như phát hiện ra vùng đất mới, bơi lội tung tăng ở bên trong, quả kia thì không thể trèo vào được, tức giận “y y y”: còn ta thì sao! Ta! Chu Kì Nghiêu ở một bên nhìn đáy mắt mang theo ý cười, đưa tay ra muốn chạm vào, quả trứng kia vốn đang y y hăng hái đột nhiên ngừng lại, hô hấp của Chu Kì Nghiêu căng thẳng, lần đầu tiên phát hiện đối mặt với thiên quân vạn mã còn khẩn trương hơn, hắn thật cẩn thận nâng trứng đặt vào lòng bàn tay, sợ không cẩn thận sẽ bóp nát trứng. Khi quả trứng kia được hoàn toàn thả vào, nhìn thấy quả trứng kia nhảy lên liền vội vàng giơ tay bảo vệ, hắn vốn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy vỏ trứng rắn chắc còn khỏe khoắn mới nhẹ nhàng thở ra. Chu Kì Nghiêu cứ nhìn như vậy, vốn nghĩ hai quả trứng này là nghĩa tử của Vân Bạch Liệt, hắn làm cha ít nhất cũng phải tạo quan hệ tốt, nhưng nhìn thấy hai vật nhỏ này, hắn cũng nhịn không được mà mềm lòng, nhìn một lúc, không nhịn được dùng ngón tay vuốt nhẹ vỏ trứng. Hai quả trứng vốn đang chơi hăng hái, lập tức liền ngừng lại, đem đầu trứng hơi nghiêng qua, rồi lại nhìn thẳng vào, đột nhiên nhảy lên lao về phía Chu Kì Nghiêu, Chu Kì Nghiêu không chú ý liền bị nhào tới, nhanh chóng ôm lấy hai quả trứng này, kết quả, hai tiểu hỗn đản này cố ý trêu cợt hắn, trực tiếp y y y cọ nước trái cây vào người hắn. Chu Kì Nghiêu trực tiếp dừng lại, gãi gãi vỏ trứng, hai quả trứng đầu tiên là cứng đờ, sau đó giống như cá chạch chui tới chui lui trong lòng Chu Kì Nghiêu. Chu Kì Nghiêu sợ đánh thức Vân Bạch Liệt, hạ giọng: “Ngoan ngoãn đừng ầm ĩ, coi chừng đánh thức phụ thân các ngươi…..” Kết quả hai quả trứng này trực tiếp chui vào trong vạt áo hắn, Chu Kì Nghiêu: “…..” hai quả trứng không may này tới từ đâu vậy chứ? Chu Kì Nghiêu quay đầu lại nhìn, Vân Bạch Liệt nhanh chóng nhắm mắt lại, Chu Kì Nghiêu bị cọ cả người chỉ có thể đứng dậy, “Tiểu tổ tông, đi thôi, ta rửa giúp các ngươi.” Vân Bạch Liệt vẫn chờ Chu Kì Nghiêu đi xa, mới nhịn không được mở mắt ra, đôi mắt hơi hồng, hắn trở mình nằm thẳng, cánh tay để trên mắt, đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, sau đó hắn không thể không quay lưng lại che mắt, hồi lâu cũng không mở miệng. Mà ở cách đó không xa, Vân Sùng Trạch và Chu Viêm không biết khi nào đã đứng ở  nơi đó, Chu Viêm nhìn nhìn chủ tử nhà mình, không mở miệng, không biết qua bao lâu, mới nghe Vân Sùng Trạch khàn giọng nói: “Đi thôi.” Chu Viêm muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng. Hai tiểu chủ tử là chủ tử mang tới đây, bọn họ cũng ngửi được mùi kia, ngay từ đầu hắn không ngửi thấy gì, lại thấy chủ tử ngồi dậy một lúc lâu, rồi quyết định ôm hai quả trứng tới đây, nếu không xa như vậy còn có một lớp vỏ trứng, hai vị tiểu chủ tử thật đúng là không ngửi thấy được, sau đó tới gần hơn mới ngửi thấy, vì vậy liền bị hấp dẫn qua. Vân Bạch Liệt vẫn chờ Chu Kì Nghiêu trở về, mới làm bộ vừa mới tỉnh lại, ngồi dậy ngáp  một cái, khiến cho ánh mắt hồng hồng lúc trước không còn: “Sáng sớm đi đâu mà cả người toàn nước vậy?” Chu Kì Nghiêu kéo kéo y bào ướt sũng ở trên người, đem hai tiểu tử còn đang gây sự ở trong lòng ôm ra, mỗi tay nắm một trái, đi tới trước người Vân Bạch Liệt, “hừ, còn không phải là do hai quả trứng xui xẻo này.” Quả thực rất ầm ĩ, vốn là ở bên suối rửa cho bọn họ, kết quả tay vừa trượt hai ngốc tử này liền nhảy vào trong nước, nhưng hắn vừa mới bước vào, trong suối đột nhiên có một màn nước, trực tiếp tưới lên người hắn. Hai tiểu hỗn đản này chắc là muốn chơi tạt nước với hắn, kết quả sức lực quá lớn, thiếu chút nữa là dời núi lấp biển. Đây cũng không phải điều đau lòng nhất, Chu Kì Nghiêu cảm thấy tu vi của mình ở yêu tộc còn không bằng hai quả trứng này. Vân Bạch Liệt nghe hắn nói xong không nhịn cười được, “ngươi so với bọn họ làm gì? bọn họ hấp thu tu vi hơn trăm năm, vừa sinh ra đã mạnh gấp mấy lần so với một ít yêu khác, đương nhiên càng…..” Câu nói của hắn còn mang hàm nghĩa khác, Chu Kì Nghiêu liếc hắn, nhìn thấy đáy mắt hắn mang ý cười, đột nhiên nhào qua, đem Vân Bạch Liệt đặt dưới thân, “Nếu đã lợi hại như vậy, vậy nhìn xem có thể cọ cho ngươi bị dính ướt hay không, nếu tất cả mọi người đều ướt, A Bạch ngươi cũng giống chúng ta cũng rất tốt.” Dứt lời liền thật sự đem nước trên người cọ vào trên người Vân Bạch Liệt, Vân Bạch Liệt lắc thân thể muốn trốn, kết quả tên nhóc này liền nắm eo hắn chọc lét, Vân Bạch Liệt muốn chọc lại, chỉ là đang cười đột nhiên thấy cái gì thân thể liền cứng đờ, động tác của Chu Kì Nghiêu cũng ngừng lại. Hơi thở của hai người không đều, Chu Kì Nghiêu chống tay bên cạnh hắn, bọt nước trên mặt từ trên cằm chảy xuống, Vân Bạch Liệt quên phản ứng. Chu Kì Nghiêu rõ ràng nhìn thấy bóng dáng mình dưới đáy mắt Vân Bạch Liệt, tầm mắt hắn nhìn xuống, nhìn thấy trái cổ Vân Bạch Liệt bởi vì căng thẳng mà trượt trượt, trong lòng hắn vừa động, hắn không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên. Kết quả còn chưa tới gần, một quả trứng từ trong ngực hai người chui ra, sau đó một quả khác cũng đi theo, hai quả trứng chen chúc ở nơi đó, cọ cọ vào cùng nhau, rõ ràng còn chưa có phá xác, nhưng nhìn thấy hai quả trứng này, động tác của Chu Kì Nghiêu không thể tiếp tục nữa, cuối cùng hắn đau đầu nằm sang một bên, thuận tay mò hai quả trứng về, thở vào vỏ trứng một phen, hai quả trứng lại hì hục đi lên mặt hắn rồi lại đi xuống dưới. Vốn bên tai Vân Bạch Liệt đang hồng lên, đột nhiên nhìn thấy một màn này, tưởng tượng hai long bảo ngồi trên mặt Chu Kì Nghiêu, liền cúi đầu nở nụ cười. Khi hắn cười xong thì ngẩng đầu, liền phát hiện Chu Kì Nghiêu không biết đã ôm  hai quả trứng vào trong ngực từ khi nào đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, Vân Bạch Liệt ho một tiếng, ngồi dậy xoay lưng qua, “Được rồi đi qua bên kia phơi nắng đi, đừng để đại ca thấy.” Dựa vào sự để ý của đại ca với hai tiểu tử này, sợ là ngay từ đầu do đại ca đưa qua, nhưng hắn suy nghĩ cũng không nói gì, để cho Chu Kì Nghiêu nghĩ mình thành công hấp dẫn hai quả trứng tới đây chắc là sẽ càng vui vẻ hơn. Vân Bạch Liệt nghe được tiếng động ở phía sau, thế nhưng khi hắn đứng lên, đột nhiên liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu dùng hai tay cầm hai quả trứng đứng dậy, nhưng ngay lập tức lại gom hai quả trứng lại, sau đó đưa lên miệng hôn một cái, khiến cho hai quả trứng liền phát ra thanh âm “y y”, sau đó Chu Kì Nghiêu xoay người sang chỗ khác đi về phía trước. khi Vân Bạch Liệt lấy lại tinh thần nhìn dáng vẻ này của hắn, nhịn không được đau đầu vỗ vỗ trán đồng thời khóe miệng cũng cong lên. Chờ Chu Kì Nghiêu đem quần áo trên người và hai quả trứng đều phơi nắng xong, hai quả trứng đã sớm ngủ, nằm ở trong lòng bàn tay Chu Kì Nghiêu bị mang về chỗ Vân Sùng Trạch. Lúc bọn họ tới nhìn thấy Chu Viêm đang nướng thịt, không biết là con gì, thật là thơm, trong lòng Vân Bạch Liệt mềm mại, bọn họ có thể trực tiếp nuốt đồ ăn, đại ca là đang lặng lẽ chăm sóc Chu Kì Nghiêu, hắn cũng không chọc thủng ngồi thành vòng tròn, kết quả chắc là rất thơm, hai quả trứng đang ngủ liền thức dậy, Chu Kì Nghiêu phát hiện, liền cúi đầu chọc chọc: “Các ngươi không thể ăn, hơn nữa cũng không ăn được.” Hai quả trứng chắc là có thể hút được chất lỏng nên thèm ăn, cọ tới trên vai Chu Kì Nghiêu, mỗi bên một trái, dùng thân trứng ủi ủi, kết quả Chu Kì Nghiêu từ từ nói: “Kỳ thật cũng không phải không thể, thế nhưng….. các ngươi hôn trước…..” Chu Kì Nghiêu nói xong, liền chỉ chỉ mặt mình. Hôm qua còn không cho hắn sờ, lần này không chỉ cho sờ, thế mà còn có thể khiến cho bọn họ chủ động gần gũi. Hai quả trứng lập tức dùng vỏ trứng đụng vào mặt Chu Kì Nghiêu, sau đó liền trượt xuống một lần nữa, ngoan ngoãn chờ Chu Kì Nghiêu nghĩ cách cho ăn. Kết quả, liền nghe thấy Chu Kì Nghiêu từ từ mở miệng nói hết lời lúc trước: “hôn trước một chút cũng không phải không thể….. cho các người ngửi mùi một chút.” Vân Bạch Liệt: “…..” Hai quả trứng mất nửa ngày mới hiểu được chỉ có thể ngửi một chút mùi mà thôi. Vân Bạch Liệt liền nghe hai quả trứng “y” một tiếng rồi nhảy khỏi lòng Chu Kì Nghiêu, chạy tới chỗ Vân Sùng Trạch y y y cũng không biết là đang nói gì. Vân Bạch Liệt yên lặng xoay người sang chỗ khác: vẫn còn chưa có phá xác, đã biết đi méc rồi. Vân Sùng Trạch ôm lấy hai quả trứng, liếc Chu Kì Nghiêu một cái, cuối cùng nhìn Vân Bạch Liệt: đùa giỡn với hai quả trứng, hoàng đế nhân tộc này bao nhiêu tuổi rồi? Chu Kì Nghiêu cũng cảm thấy xấu hổ trước mặt đại cữu tử, hắn sờ sờ mũi, bắt đầu ăn thịt nướng. Hai ngày kế tiếp, Chu Kì Nghiêu vẫn đi theo bọn họ, mỗi lần Vân Bạch Liệt muốn nói tới chuyện đưa hắn trở về, hắn đều sẽ nói sang chuyện khác, hơn nữa trong hai ngày này thường nhìn thấy Chu Kì Nghiêu lừa hai quả trứng, mà mỗi lần hai quả trứng bị lừa đều tức giận kêu y y, Vân Bạch Liệt cảm thấy chua xót nhưng cũng bất lực, cuối cùng chỉ có thể mềm lòng lần lượt thỏa hiệp, đành chờ rồng yêu kia tìm hiểu tin tức trở về, đến lúc đó trước khi ra tay với Tây Hải, Vân Bạch Liệt nhất định phải đưa Chu Kì Nghiêu trở về. Chỉ là Vân Bạch Liệt không nghĩ rồng yêu kia lại trở về mau như vậy, lúc ấy Chu Viêm cảm thấy hơi thở nguy hiểm, liền cảnh giác chắn trước mặt Vân Sùng Trạch và những người khác, chỉ là khi nhìn thấy nam tử cả người đều quanh quẩn khí đen, Chu Viêm mới thay đổi sắc mặt: “Là ngươi?” chẳng lẽ có tin tức gì sao? Vân Bạch Liệt cũng nhìn về phía nam tử, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy chỉ có mấy ngày không gặp, sương đen trên người nam tử càng ngày càng đậm, làm cho hắn có dự cảm xấu. Nam tử lập tức đi tới chỗ Vân Bạch Liệt, Chu Kì Nghiêu nhìn khuôn mặt nam tử giấu trong sương đen, nhất là hai mắt màu đỏ quỷ dị, hắn nhăn mặt nhíu mày, cũng nhận ra người này lúc đó mang A Bạch tới, ngay từ đấu hắn tưởng là tộc nhân của long tộc nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng hai ngày này hiểu biết một ít về long tộc, hắn luôn cảm thấy sương đen trên người yêu này không giống như yêu tộc bình thường, ngược lại làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm, hắn theo phản xạ muốn chắn trước mắt Vân Bạch Liệt. Ánh mắt nam tử nhìn về phía hắn trực tiếp bỏ qua hắn mà nhìn về Vân Bạch Liệt ở phía sau: “Đi ra, ta với ngươi nói chuyện.” Chu Kì Nghiêu nhíu mày: “Có gì không thể nói ngay ở đây sao?” Vân Bạch Liệt vỗ vỗ bờ vai hắn, Chu Kì Nghiêu quay đầu lại nhìn vào ánh mắt Vân Bạch Liệt, vẫn là chừa đường ra cho Vân Bạch Liệt. Vân Bạch Liệt đứng ở trước mặt nam tử, nhìn vào đôi mắt màu đỏ đáng sợ kia nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?” Nam tử không nói chuyện: “Đi theo ta.” Vân Sùng Trạch cũng cau mày, rồng yêu này tuy rằng cứu bọn họ, nhưng rốt cuộc vẫn là người nguy hiểm, thậm chí cũng không rõ lai lịch, lúc ấy chỉ là vô tình đi qua vừa lúc gặp phải lễ đính hôn của nhị đệ nên hắn cũng tới đó, nhưng hôm nay….. Vân Bạch Liệt không cảm nhận được hơi thở không tốt đối với mình, Vân Bạch Liệt nghĩ tới điều kiện lúc trước, không phải là đối phương tới nhắc nhở chứ? Vẫn Bạch Liệt nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu. Chu Kì Nghiêu muốn ngăn cản, nhưng thấy đại cữu tử cũng không ngăn cản, hẳn là không nguy hiểm, nhưng khuôn mặt của nam tử cũng không thua gì hắn, nghĩ tới lúc A Bạch còn ngốc vẫn rất thích mặt đẹp, không biết sau khi tốt lên có thay đổi hay không, nếu là vẫn như vậy…. sẽ không thích người khác rồi bỏ rơi hắn chứ? Chu Kì Nghiêu nhìn Vân Bạch Liệt và nam tử rời đi, hắn yên lặng nhìn bóng dáng hai người rồi từ từ đi tới cạnh Vân Sùng Trạch: “Đại ca, người này là ai?” Vân Sùng Trạch liếc mắt nhìn hắn, nhưng cũng không gạt hắn: “Một con rồng rất lợi hại, nghe nói có thể giúp chúng ta báo thù cho Đông Hải.” Chu Kì Nghiêu nghe câu trả lời, “Tốt như vậy sao? Sao lại tự dưng có người tốt như vậy có thể giúp đỡ vô điều kiện được?” Vân Sùng Trạch hơi do dự, nghĩ tới cái gọi là điều kiện kia, kỳ thật trong lòng hắn cũng lo lắng. Trong lòng Chu Kì Nghiêu hơi hồi hộp, quả nhiên có bẫy rập, hắn yên lặng ôm hai quả trứng tới đây vừa sờ vừa giống như vô tình nói: “Đại ca, ta đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ta đưa trứng đi dạo, bọn họ hẳn là cũng thấy chán.” Vân Sùng Trạch nhìn ra tâm tư của Chu Kì Nghiêu, hắn cũng lo lắng tam đệ vì báo thù mà sẽ làm ra việc ngốc gì, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu. Sau đó Chu Kì Nghiêu liền mượn danh nghĩa của trứng mà đi về hướng hai người kia rời đi, thế nhưng hắn cũng biết không thể nghe lén cho nên liền ở xa xa nhìn, đứng không xa không gần, nhìn động tác của hai người, nếu có cử động không thích hợp liền đi tới. Hai trứng cảm thấy rất kỳ quái, không phải đưa bọn họ đi dạo sao? Sao lại không đi? Vân Bạch Liệt đưa lưng về phía Chu Kì Nghiêu cho nên không nhìn thấy hắn, nhưng nam tử thấy được, hắn nhếch mày nhưng cũng không nói gì rồi hạ giọng nói: “hai ngày này lão long vương đã bẩm báo lên trên, phái thiên binh thiên tướng tới bắt ta, ta đã suy nghĩ kỹ, nếu cứ đi liều mạng như thế chúng ta hoàn toàn không có phần thắng, nhưng ta có một cách, có thể trực tiếp tìm ra cách khiến cho lão long vương nhận tội, không biết ý của ngươi như thế nào?” ánh mắt Vân Bạch Liệt sáng lên: “Đương nhiên là cách sau tốt nhất.” Nếu có cách không cần dùng mạng bọn họ để đổi mạng đương nhiên là tốt nhất. Nhưng Vân Bạch Liệt cũng biết trên thế gian này không có chuyện nào dễ dàng như vậy, “Có phải có hạn chế gì hay không?” Nam tử nhếch mày: “Đúng là có hạn chế, nếu muốn nắm được chứng cứ phạm tội thì phải cần tới một thứ, nhưng muốn lấy được thứ này không phải ai cũng lấy được, cho dù là ta cũng không thể.” Tim Vân Bạch Liệt đập mạnh: “Ai có thể?” Nam tử im lặng một lúc rồi cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “…. Người đứng đầu yêu cung.” Vân Bạch Liệt vội ngẩng đầu: “Vị trong cung kia? Chúng ta có thể đi xin hắn giúp chúng ta lấy đồ vật kia được không?” Nam tử nhìn Vân Bạch Liệt từ từ lắc đầu đáy mắt hắn có gì đó lóe lên, một lúc lâu sau mới nói: “Không được.” Vân Bạch Liệt nóng nảy, đi lên vội vàng kéo lấy ống tay áo hắn: “ngươi dẫn chúng ta đi gặp yêu vương, ta sẽ xin hắn, xin hắn giúp Đông Hải chúng ta.” Tầm mắt nam tử dừng lại một chỗ hình như cũng có chút hoảng hốt, “…. Không có cơ hội, yêu vương bế quan tu luyện, trong mười ngày nữa ngai vàng sẽ được truyền lại cho đại điện hạ.” Vân Bạch Liệt: “Chúng ta sẽ đi tìm vị đại điện hạ kia.” Nam tử nhìn Vân Bạch Liệt giọng nói càng nhẹ: “…… Các ngươi không thể nhìn thấy hắn.” Vân Bạch Liệt nhìn sương đen xung quanh nam tử càng ngày càng dày, trong lòng hơi có dự cảm xấu: “Vì sao?” Nam tử nói: “Bởi vì…. Hắn nhập ma, mất đi…. Quyền kế vị. »