Thật sự không thể ăn đuôi sao
Chương 50
Vân Bạch Liệt biết mình nói ra những lời này sẽ tổn thương người khác bao nhiêu, đây giống như một con dao hai lưỡi, thực rõ ràng nó sẽ khiến cho người trước mặt bị thương càng sâu, nhưng đồng thời, hắn cũng hiểu được một đạo lý, nếu hôm nay không đưa ra kết thúc, người trước mặt này, sợ là cho dù hắn đi bao xa, người này vẫn sẽ tìm đủ mọi cách tìm được mình.
Cho nên hắn ngồi trong này lâu như vậy, cho tới khi cả người lạnh buốt, mới có thể khiến cho mình quyết tâm đem những lời này nói ra.
Hồi lâu sau Chu Kì Nghiêu mới giật giật, hắn giống như không biết người trước mặt, hắn cảm thấy mình thật sự là điên rồi, mới cảm thấy những lời này được đối phương nói ra.
Hắn từng bước đi về phía trước, ánh mắt trầm trầm, sâu không thấy đáy, rồi lại cất dấu một thứ gì đó hết sức căng thẳng: “người nói…. không phải trẫm, cũng sẽ là người khác sao?” hắn nói xong lại tự mình nở nụ cười, nhưng nụ cười ngắn ngủi này, cũng giống như Vân Bạch Liệt, ánh mắt không hề có ý cười.
Vân Bạch Liệt thắt chặt thần kinh mới có thể kiềm chế được, hắn cười cười, lần này ý cười lại tràn đầy trong ánh mắt: “Ta nói chưa rõ ràng sao? Hay là nói, ngươi muốn ta lặp lại lần nữa? bản tính của rồng vốn dâm, cũng không để ý tới những thứ này lắm, hơn nữa, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn sau khi say rượu. hay là nói, ngươi cảm thấy mình rất thiệt thòi sao?”
Vân Bạch Liệt nói tới đây, không lùi mà tiến tới gần Chu Kì Nghiêu, tiếng nói ôn nhu lại mang theo ác ý tàn nhẫn, “Vậy chờ ta sau này rảnh rỗi lại tới nhân tộc du ngoạn, lại tới tìm ngươi như thế nào?”
“Vân, Bạch, Liệt!” Chu Kì Nghiêu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nghiến răng nghiến lợi, một đôi mắt đỏ hung ác, hắn đột nhiên nắm lấy vạt áo Vân Bạch Liệt, đẩy người tới bên cạnh ao.
Chỉ là khi nhìn thấy người trong nháy mắt ngã xuống, vẫn là nhịn không được giơ tay ra bảo vệ ót hắn, chính mình thì chống một tay bên cạnh người này, khuỷu tay nện vào đá cẩm thạch bên cạnh ao, thanh âm giòn tan vang lên bên tai Vân Bạch Liệt, hắn cảm thấy mình thiếu chút nữa không nhịn được mà tiến lên, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, hắn nghe được mình cười cười, “Như thế nào? Ngươi đường đường là một hoàng để nhân tộc, sẽ không keo kiệt như vậy chứ, đây là thẹn quá thành giận muốn đánh ta sao? Như vậy, ngươi đánh thắng được ta sao?”
Vầng sáng chung quanh long châu trong lòng bàn tay càng chói lóa, ban đầu nam tử vẫn còn nằm dưới thân Chu Kì Nghiêu sau một khắc chợt nắm cổ tay Chu Kì Nghiêu xoay người lại đè người xuống dưới, nằm nghiêng sang một bên, lấy ngón tay vuốt ve mặt hắn: “Thật tiếc khuôn mặt này, nếu không phải long tộc có chuyện quan trọng cần ta trở về, thật đúng là muốn ở lâu thêm một chút.”
Chu Kì Nghiêu nằm ở nơi đó giường như đã nản lòng, hắn nâng cánh tay lên che mắt: “A Bạch, đừng náo loạn, ngươi có phải nhớ ra cái gì không? Long tộc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi muốn đi về nên mới cố ý nói những lời này để chọc giận trẫm?”
Chu Kì Nghiêu rốt cục tìm thấy được một giải thích hợp tình hợp lý, buông tay ra đồng thời nắm lấy sau gáy Vân Bạch Liệt, nhéo nhéo, liền nghe thấy nam tử phía trên thở dài một tiếng, “Đúng vậy, đã xảy ra một chuyện rất quan trọng, ta phải đi về…..”
Tảng đá trong ngực Chu Kì Nghiêu rốt cục được buông lỏng, hắn biết điều đó, nhưng lại nghe nam tử tiếp tục nói, “Cũng không phải chuyện quan trọng gì? nhưng là chuyện lớn, ta phải đi về thành hôn, đây là chuyện lớn. ba năm trước đây ta không muốn lấy công chúa long tộc, liền mượn cớ đào tẩu, không ngờ chọc giận những long tộc khác, bị tộc nhân đuổi giết nhưng long châu lại đưa cho người chưa kịp lấy về, vì vậy liền xảy ra chuyện.
Vị đại ca kia của ta vì giúp ta giấu giếm nên bị liên lụy, bị phụ vương ta nhốt ở đó, cho tới khi hắn có thể tìm được long châu bị mất mới có thể trở về.
Vài năm này làm phàm nhân ta cũng đã chơi đủ, nghĩ thông suốt, ta thân là tam điện hạ của long tộc sớm muộn gì cũng phải kết hôn với một vị công chúa, trước sau gì cũng phải lấy? cũng giống như hoàng thượng ngươi, ngươi không phải cũng nạp rất nhiều nam nữ vào hậu cung đó sao? Cho nên…. Ta quyết định trở về thành hôn. Nếu ngươi đồng ý bỏ qua ngôi vị hoàng đế, theo ta về long tộc, ta cũng để cho người một vị trí dự phòng như thế nào?”
Từng lời nói của Vân Bạch Liệt hắn nghe đều hiểu được, nhưng tổng hợp lại một chỗ Chu Kì Nghiêu nghe giống như một câu chuyện cười, tay hắn đang để sau gáy Vân Bạch Liệt liền thả xuống, ngửa đầu nhìn Vân Bạch Liệt, cứ nhìn chằm chằm như vậy, cũng không mở miệng, hắn thậm chí không biết nói gì?
Để lại một vị trí cho hắn sao? Để lại vị trí gì? là nam sủng của tam điện hạ long tộc sao?
Vân Bạch Liệt nhìn hắn như vậy, sờ sờ mặt hắn, thở dài: “Ngươi nhìn ngươi đi, ngươi sẽ không thật sự mê đắm điện hạ ta chứ? Chúng ta vốn là người rồng khác biệt, long tộc ta có vạn năm tuổi tác, mà ngươi chỉ là một phàm nhân chỉ sống được trăm năm, ngươi nếu thật sự không thể quên được bản điện hạ, ta dùng năng lực của ta xóa đi đoạn kí ức này thế nào?”
Vân Bạch Liệt nói xong đồng thời nâng tay lên, ánh sáng xung quanh long châu trong bàn tay hắn đại diện cho sức mạnh vô hạn của hắn.
Chu Kì Nghiêu nhìn Vân Bạch Liệt, ánh sáng ở đáy mặt rốt cục tắt ngấm, mặt hắn không chút thay đổi từ từ đẩy ra bàn tay của Vân Bạch Liệt đang để trên mặt hắn, đem người ở trên người đẩy ra, ngồi dậy, hạ mắt, tóc đen đã sớm rơi lả tả bên người hắn, che đi hai mắt của hắn.
Vân Bạch Liệt đã đứng lên, hắn nhìn không rõ vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu, hắn nhịn xuống xúc động cúi xuống ôm lấy người kia, chợt nghe thấy thanh âm khàn khàn của người kia truyền tới: “Không cần.”
Thanh âm rất thấp, nhưng Vân Bạch Liệt nghe rất rõ ràng, hắn ồ một tiếng, “Đó là do ngươi chọn, đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp lại. nếu có cơ hội trở về, yên tâm, ta khẳng định sẽ tới tìm ngươi. Dù sao một đêm phu phu trăm ngày ân nghĩa, hiện giờ vị trí hoàng đế Đại Chu của ngươi cũng không ổn, đây, coi như là bản điện hạ bồi thường cho ngươi.”
Sau câu này, Vân Bạch Liệt hạ mắt, lòng bàn tay đột nhiên siết chặt, lập tức long châu đang hoàn hảo trong lòng bàn tay bị chia làm hai, từ giữa vỡ ra một cái khe, giống như hai người giờ phút này.
Chu Kì Nghiêu nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ tươi đáng sợ, tối tăm nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là đang thương hại trẫm sao? Không cần.”
“Đối với ngươi, Vân Bạch Liệt ta cũng không nợ gì ngươi.” Vân Bạch Liệt cũng không cho hắn cơ hội đổi ý, trực tiếp đem long châu đánh vào cơ thể hắn, cùng lúc đó, thân hình Vân Bạch Liệt chợt lóe, ánh sáng màu bạc xoay xung quanh Vân Bạch Liệt một vòng, thân hình Vân Bạch Liệt cũng biến mất theo, chỉ để lại một câu cuối cùng, “Đây là ta nợ ngươi, Chu Kì Nghiêu, chúng ta đã không còn nợ gì nhau, ngươi nếu không cần, vậy ném…..”
Chu Kì Nghiêu ôm ngực đau đớn, chờ nghe thấy một câu như vậy, lại chỉ kịp bắt lấy một ít ánh sáng, mà người kia, cứ như vậy liền đi rồi? “Vân—- Bạch—– Liệt——-“
Tiếng gầm đột nhiên vang lên, khiến cho cả hoàng cung giống như bị rung động, mà đám người Tô Toàn canh giữ ở bên ngoài điện vốn đã hơi buồn ngủ, nghe thấy một tiếng như vậy liền mạnh mẽ bừng tỉnh.
Tô Toàn sợ tới mức run run, lau mặt một phen, liền ngăn cản người khác đi vào, hắn vội vàng chạy chậm tới trước tẩm điện: “Hoàng, hoàng thượng? ngài làm sao vậy? Vân chủ tử làm sao vậy?”
Nhưng mà trong điện không hề có thanh âm nào truyền ra.
Khi xà nhà trên đỉnh đầu Tô Toàn có một con tiểu ngân long bằng lòng bàn tay, nhìn bộ dạng Tô Toàn vội vàng tránh ra, hắn mới từ trên xà nhà bay đi, cho tới khi đi tới một chỗ ngoài hoàng cung, mới không nhịn được biến về hình người, mạnh mẽ phun ra một búng máu.
Trong màn máu này, Vân Bạch Liệt mở lòng bàn tay ra, nhìn long châu kia chỉ còn một nửa, từ từ lau máu ở bên khóe miệng, hắn lộ ra một nụ cười buồn bã, long châu này giống như tim của hắn, tạm biệt ba năm, hắn lại trở về, lại chỉ để lại một nửa trái tim.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía hoàng cung, đáy mắt rất lưu luyến: “Vĩnh biệt, Chu Kì Nghiêu…..”
Nói xong liền biến thành ngân long biến mất trong đêm tối.
Hắn lừa Chu Kì Nghiêu, hắn chưa bao giờ đính hôn, cũng không có công chúa long tộc nào, hơn ba năm trước, hắn tới nhân tộc dạo chơi, nghe nói kinh thành phồn hoa lại nhiều đồ ăn ngon, hắn mới tới nơi này.
Chỉ là khi đáp xuống dưới lại chọn sai vị trí, đứng ở hậu viện của Ích vương phủ, vừa vặn nhìn thấy Chu Kì Nghiêu còn nhỏ bởi vì trọng thương mà đầu óc si ngốc, lúc ấy hắn tránh ở chỗ tối, nhìn người bị ức hiếp thê thảm lại không biết phản kháng, không biết vì sao hắn thường không thích nhúng ta vào chuyện của người khác lại ra tay đuổi đi những hài tử không hiểu chuyện kia, còn muốn cứu người.
Ban đầu chỉ cần dùng long châu trị liệu trong vòng ba tháng là vết thương sẽ khỏi hẳn, lúc ấy hắn nắm chắc thời gian, bởi vì sau ba tháng hắn phải quay về long tộc một chuyến, nhị ca hắn và công chúa Tây Hải sắp thành thân, hắn làm tam đệ đương nhiên phải về chúc mừng.
Nhưng hắn không ngờ tới, còn chưa tới ba tháng, tộc nhân đã truyền tin tức tới, nói trong cung đã xảy ra chuyện, lúc ấy hắn cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào, tưởng là công chúa Tây Hải và nhị ca cãi nhau, tính tình nhị ca nóng nảy đừng nói là lại gây chuyện gì chứ?
Bởi vì vết thương của Chu Kì Nghiêu chỉ còn mấy ngày nữa là khỏi, hắn không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, liền quyết định tạm thời để lại long châu ở chỗ Chu Kì Nghiêu chờ hiểu rõ mọi việc xong rồi trở về, nhưng hắn không nghĩ tới, lần đi này….. lại không thể trở về.
Hắn không biết hôn sự của Tây Hải vốn chỉ là một cái bẫy, Tây Hải muốn thống nhất cả long tộc, phụ vương không muốn phối hợp, kết quả, Tây Hải long vương vu oan cho cả tộc bọn họ phản bội, thừa dịp ngày đính hôn, giết sạch cả long cung bọn họ, giá họa cho một yêu long nhập ma…..
Lúc hắn trở về cả biển toàn là máu, nơi nơi đều đang chém giết, hắn bởi vì không có long châu nên bị trọng thương, đại ca liều chết mang theo hắn chạy trốn tới Lệ Sơn, vì cứu hắn mà làm vỡ mất long châu của mình còn hao hết pháp lực, mà hắn không có long châu còn bị thương nặng, căn bản không thể sống ở trong nước biển Lệ Sơn.
Khi đó vừa vặn đại ca cứu được Vân lão thái gia tới Lệ Sơn thả câu rơi xuống nước, lúc ấy đại ca đem mình đã ngây ngốc giao phó cho Vân lão thái gia.
Mà hắn bởi vì bị ngốc lại vẫn nhớ kỹ chứ long này còn tưởng đó là họ của mình, còn có mẫu thân hay gọi nhũ danh Bạch Bạch của hắn coi đó là tên của mình.
Cho tới hôm nay hắn hai trăm tuổi sức mạnh của long châu tăng lên mấy lần, liền chữa lành vết thương của hắn, hơn nữa có rượu kích thích, hắn mới nhớ lại tất cả mọi chuyện, mới có một màn lúc trước.
Đại ca đã trở về trước hắn, sợ là dữ nhiều lành ít, lần này hắn vừa đi….. chỉ sợ cũng không có đường trở về.
Cho dù không sống được, nhưng huyết hải thâm thù….. cho dù hắn buông bỏ mạng rồng này, cũng muốn trở về.
Nơi đó có tất cả người thân của hắn, là nơi sinh ra hắn nuôi nấng hắn… cho dù chết, hắn cũng muốn chết ở nơi đó, nhưng Chu Kì Nghiêu không thể…… bởi vì Chu Kì Nghiêu không nên nhận những thù hận này.
Cho nên, hắn trả tự do cho Chu Kì Nghiêu, đến lúc này….. hai người bọn họ không liên quan gì tới nhau, sống chết không liền quan.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
60 chương
17 chương
4 chương
43 chương
72 chương
349 chương