Ban đầu Chu Kì Nghiêu bởi vì vảy rồng xuất hiện mà trong lòng kích động, hơn nữa tác dụng của long châu khiến cả người hắn chỉ nghĩ tới một thứ, kết quả hắn thật cẩn thận che chở vảy rồng, đột nhiên lại bị tên ngốc này tùy ý đoạt đi. Chu Kì Nghiêu sợ Long Bạch Bạch đoạt lấy liền trực tiếp cho vào miệng, không nói tới vảy rồng này bị hủy thì hắn phải làm như thế nào, mà hiện giờ quan trọng nhất là vảy rồng này có ăn được hay không mới là vấn đề. Ngay khi Chu Kì Nghiêu muốn cầm lại vảy rồng một lần nữa, liền nghe thấy một tiếng này của Long Bạch Bạch, hắn giương mắt lên nhìn, trong nháy mắt khiến hắn ngây ngẩn cả người. Vẻ mặt hắn kỳ quái nhìn Long Bạch Bạch đứng cách hắn ngoài ba bước, ngốc tử kia hạ mắt đứng suy nghĩ, nhìn không rõ vẻ mặt, lông mi thật dài hạ xuống, nhìn vảy rồng trong tay hắn, môi mỏng mím lại. Bởi vì không nhìn rõ vẻ mặt của Long Bạch Bạch, giờ phút này hắn cũng không nói lời nào, Long Bạch Bạch nhíu chặt chân mày mím môi im lặng đứng ở đó, cho hắn một loại ảo giác, giống như ba năm trước…. thiếu niên biến mất sau đó không xuất hiện nữa lúc này lại xuất hiện trước mặt hắn. Chu Kì Nghiêu nhìn một màn này, vẻ mặt hơi thay đổi, thậm chí trong lòng hắn hiện lên một suy nghĩ kì quái: bộ dáng giống như…. Có phải hay không cùng là một người, hắn chính là, chính là…. Người kia mà mình muốn tìm sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu, Chu Kì Nghiêu liền cảm thấy mình điên rồi, nhịn không được đi tới từng bước, khàn giọng miễn cưỡng mở miệng: “ngươi…. Ngươi a cái gì?” Lúc này Long Bạch Bạch mới nâng mắt, mà khi rõ ràng nhìn vào cặp mắt kia, giờ phút này lẳng lặng nhìn hắn, không có ngây ngốc như lúc trước, rồi nhanh chóng nhìn vảy rồng và hắn, Chu Kì Nghiêu cảm thấy trái tim nhảy tới cổ họng, thanh âm rầm rầm không biết là tiếng tim hắn đập hay là tiếng động đất, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình ngừng lại, chỉ có thể nhìn người trước mặt, “ngươi…..” Long Bạch Bạch đi tới phía trước từng bước, còn phồng mặt nghiêm túc nói: “Thứ này…..” Trái tim Chu Kì Nghiêu đã đập rất lâu: “Như thế nào?” Long Bạch Bạch cũng ngẩng đầu: “Người tới gần một chút, ta nói cho ngươi.” Chu Kì Nghiêu đại khái cảm thấy mình bị điên rồi, thế nhưng thật sự đi tới phía trước, đáy lòng hắn có hai tiểu nhân đang đánh nhau, một con nói sao có thể được? nhưng một con khác lại nói, nhưng vừa rồi thật sự làm cho hắn có ảo giác, làm cho hắn nghĩ tới….. Chu Kì Nghiêu cũng không phát hiện thân thể mình đang đi về phía trước, hắn không tự giác đi tới trước từng bước, vì thế, khoảng cách của hai người do hắn tới gần mà ngắn lại. Chu Kì Nghiêu nhìn thấy Long Bạch Bạch tới gần, vẻ mặt nghiêm túc tiến tới tai hắn. Ngay khi Chu Kì Nghiêu nín thở muốn nghe xem tiểu ngốc tử này muốn nói gì với hắn, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mình đang chờ mong cái gì trong thời điểm này, đột nhiên hắn nhìn thấy Long Bạch Bạch đang tiến tới bên tai hắn, lại bất ngờ chuyển tới phía trước, vừa nghiêng đầu, liền không biết xấu hổ mà liếm lên miệng hắn. Chờ liếm xong rồi liền lập tức nhảy ra ngoài mười bước, vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn biến mất, cười hì hì với hắn, cười đến mức đôi mắt cũng híp lại thành một đường thẳng. Chu Kì Nghiêu chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, chờ ý thức được mình vừa rồi bị ngốc tử này đùa giỡn, Chu Kì Nghiêu không thể khắc chế thất vọng và không thể tin dưới đáy lòng, hắn nhìn bộ dạng đắc ý của Long Bạch Bạch, kinh ngạc sờ sờ khóe miệng, lập tức thẹn quá thành giận: “Vân, Bạch, Liệt!” Long Bạch Bạch  nhìn thấy Chu Kì Nghiêu thật sự tức giận, liền chuẩn bị để lại một làn khói rồi chạy mất. nhưng hắn bị Chu Kì Nghiêu túm cổ áo kéo trở về, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đúng là không ngốc! thường ngày trẫm đối với ngươi quá tốt, ngay cả quy củ ngươi cũng không hiểu?” Long Bạch Bạch rụt cổ bị Chu Kì Nghiêu xách đi, phồng mặt nói xạo: “Liếm một cái thì có sao, sao, thì làm sao? Hơn nữa, người trong nhà ân nhân nói, chúng ta là phu phu, phu phu chính là có thể hôn nhẹ nhau.” Lúc trước hắn không phát hiện có cái gì ăn ngon, nhưng trước đó đã được nếm trong mật thất, hắn phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều mĩ vị. Cả nhà ân nhân quả nhiên không lừa hắn, sau khi tiến cung làm nam phi thật sự rất là tốt. Không chỉ có thể ăn no còn có thể thường xuyên cắn người tốt một miếng, hắn quyết định tha thứ chuyện người tốt đi ăn mảnh, hiện giờ so với cắn người tốt, thì không đáng nhắc tới. Gân xanh trên trán Chu Kì Nghiêu nhảy lên: “Vân tướng quân đã nói bậy gì với ngươi? Cho dù là như vậy, không có sự đồng ý của trẫm, ngươi cũng không được phép làm như vậy.” Hắn cảm thấy mình bị ngốc tử này làm cho tức chết rồi, thậm chí còn có suy nghĩ bóp chết thằng nhóc trước mặt này, bóp chết xong là hết mọi chuyện. Nhưng chắc là tiểu hỗn đản này cũng biết sai, chột dạ cúi đầu, rụt cổ không dám động, chỉ là cầm vảy rồng che trước mặt, bộ dạng đáng thương kia khiến cho Chu Kì Nghiêu cũng không thể phát hỏa được với khuôn mặt này. Chu Kì Nghiêu hít sâu một hơi, cảm thấy nếu tiếp tục ở cùng với tên ngốc này sẽ bị chọc điên mất, hắn xoay người bước đi, đi được một nửa nhớ tới vảy rồng, liền muốn lấy lại vảy rồng. Kết quả Long Bạch Bạch biết Chu Kì Nghiêu muốn vảy rổng liền không để ý tới hắn, vì thế, Long Bạch Bạch nắm chặt vảy rồng. Khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu thâm trầm: “đưa đây.” Long Bạch Bạch nắm chặt vảy rồng len lén nhìn hắn: “Lúc trước ta thật sự là muốn nói với ngươi, nhưng mà khi tới gần lại bị ngươi hấp dẫn, người tốt bộ dạng ngươi tốt như vậy, ta cũng không cắn ngươi, ta cũng chỉ gặm một miếng… ngươi tức giận sao, lần sau ta không dám, ngươi nếu không đồng ý, ta cam đoan sẽ không ra tay loạn nữa!” “Ngươi còn muốn có lần sau?” Chu Kì Nghiêu híp mắt, hơi thở lạnh nhạt quanh thân khiến cho Long Bạch Bạch chột dạ. Ngốc tử này còn biết hấp dẫn, hắn mà biết cái gì? Không phải là đang tìm cớ cho sự tham ăn của mình sao? Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu liếc mắt trong lòng liền lộp bộp, ngoan ngoãn cọ qua: “Ta thật sự biết sai rồi, ta chỉ là, chỉ là nhìn thấy cái vảy này sáng lên, giống với thứ lúc trước ngươi ăn mảnh, ta chỉ là hiếu kì….” Long Bạch Bạch thành thật giải thích khiến tâm tình của Chu Kì Nghiêu tốt hơn nhiều, ngược lại không biết vì sao, cứ cảm thấy có ảo giác, sao hắn lại cảm thấy ngốc tử này thông minh hơn so với lúc trước? Thậm chí còn biết nói vòng vo, đầu tiên là đánh lạc hướng sự chú ý của hắn sau đó là bất ngờ hôn hắn. Ý tưởng này hiện lên khiến cho Chu Kì Nghiêu lập tức lắc đầu bỏ qua, sau đó trực tiếp mở ra lòng bàn tay: “Đưa đây, đừng để cho trẫm nói tới lần thứ ba.” Long Bạch Bạch nhìn hắn giận thật, chỉ có thể đưa qua, “Cho ngươi cho ngươi.” Hắn mới không thèm, thứ vừa mặn vừa ẩm ướt như vậy hắn mới không thích, hắn còn tưởng rằng sẽ có hương vị ngọt ngào giống như thứ lúc trước người tốt nuốt, kết quả tới gần như vậy, hương vị quá nồng, hắn cũng không thích. Long Bạch Bạch nhìn thấy vảy rồng mà lại bình thường như vậy, nếu là người thường Chu Kì Nghiêu sẽ hoài nghi. Nhưng Long Bạch Bạch là ngốc tử, một ngốc tử không biết đây là cái gì nên Chu Kì Nghiêu cũng không nghĩ nhiều. Hắn nhẹ nhàng đặt vảy rồng vào trong hộp gấm, cất tốt, lúc này mới đi tới sau điện. Long Bạch Bạch nhắm mắt theo đuôi. Chu Kì Nghiêu cũng không quản hắn, sau đó ngồi ở chỗ kia không lên tiếng. Đêm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cảm xúc của hắn tới bây giờ vẫn chưa ổn định. Long Bạch Bạch cọ tới bên người hắn, nghiêng đầu nhìn Chu Kì Nghiêu, nghĩ đến cái gì, động tác cực nhẹ nắm lấy ống tay áo Chu Kì Nghiêu. Chu Kì Nghiêu không để ý tới hắn, hắn bị ngốc tử này làm cho tức giận không còn cách nào khác, cố tình còn không thể so đo với một ngốc tử. Sợ sẽ mềm lòng, liền quyết định không nhìn mặt Long Bạch Bạch. Long Bạch Bạch cũng ngồi không yên, nghĩ tới những lời nghe được lúc trước, lại kéo kéo ống tay áo Chu Kì Nghiêu: “Bá bá hoa râm kia nói Lệ Sơn làm sao?” Chu Kì Nghiêu không nhìn hắn, nhưng nhờ có Long Bạch Bạch nhắc nhở liền nhớ tới lời nói của Đổng tướng gia, sau khi hắn hồi kinh chắc chắn là phải đi Lệ Sơn một chuyến, chỉ là trên đường Đổng tướng gia nhất định sẽ ra tay với hắn, thế nhưng nếu hắn dám đi, đương nhiên là đã có chuẩn bị ứng phó. Sau hừng đông hắn sẽ sắp xếp trước một bước, nhưng là tên ngốc này….. Nếu là dĩ vãng để lại một người trong cung sẽ đánh mất tính mạng, nhưng hành trình đi Lệ Sơn này Chu Kì Nghiêu cũng không định dẫn hắn đi. Chu Kì Nghiêu thản nhiên nói: “Chờ thêm  hai ngày nữa trở về kinh, trẫm sẽ cho người đưa ngươi ra cung sắp xếp cho ngươi ở một nơi an toàn, người thành thật ở nơi đó chờ một khoảng thời gian, chờ trẫm trở về từ ngoài kinh sẽ đi đón ngươi.” Long Bạch Bạch a một tiếng, bất mãn nói: “Ta không thể cùng đi sao?” Chu Kì Nghiêu: “không thể.” Long Bạch Bạch nắm chặt ống tay áo Chu Kì Nghiêu không buông, hắn nhẹ nhàng giật giật: “người tốt không phải là ngươi còn đang tức giận chứ? Ta đã giải thích với ngươi rồi không được sao? Ngươi dẫn ta đi, ta nhất định ngoan ngoãn, cùng lắm thì…. Sau này ta sẽ không gặm loạn ngươi nữa.” Long Bạch Bạch còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu vẫn còn giận chuyện lúc trước, sợ Chu Kì Nghiêu thật sự không mang hắn theo, nhanh chóng cam đoan. Chu Kì Nghiêu cũng không tính toán thỏa hiệp, nhưng tiểu ngốc tử này cứ quấn lấy hắn, cuối cùng Chu Kì Nghiêu không còn cách nào, đành phải làm cho Long Bạch Bạch biết khó mà lui. Chu Kì Nghiêu không thể nhẫn tâm với Long Bạch Bạch được, chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Không phải trẫm không muốn mang ngươi theo, kì thật lần này trẫm có chuyện lớn cần phải làm, cần mang theo người linh hoạt và có thân thủ mạnh mẽ.” Long Bạch Bạch lập tức vội la lên: “Sực lực của ta rất lớn.” Chu Kì Nghiêu: “Nhưng mà…. Đầu ngươi không linh hoạt.” Long Bạch Bạch bất mãn: “Đầu ta sao lại mất linh hoạt?” người tốt là đang ghét bỏ hắn sao? Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch đang phồng mặt hiển nhiên là đang không vui, bình tĩnh nói: “Ví dụ như lúc trước trẫm dạy ngươi viết chữ, ngươi không phải là cả ngày cũng không học được sao?” “Nhưng sau đó, ta đã viết ra một xấp giấy mà.” Long Bạch Bạch tự hào ưỡn ngực nói. Chu Kì Nghiêu nghĩ tới ba chữ “Chu Kì Dao” kia, nhịn xuống xúc động muốn bóp chết tên ngốc này: “Lần trước là ngươi dựa vào động tác trẫm dạy ngươi nên không tính, lần này trẫm đưa cho ngươi mấy chữ, ngươi liếc nhìn một cái rồi tự mình viết ra, nếu được trẫm sẽ mang ngươi đi.” Lần trước hắn dạy một ngày tên ngốc này cũng không học được, không tin lần này tên ngốc này có thể. Long Bạch Bạch nhìn nhìn hắn: “Người tốt nói chuyện với giữ lời đó.” Chu Kì Nghiêu: “Quân vô hí ngôn.” Long Bạch Bạch chỉ có thể không cam lòng mà đồng ý. Chu Kì Nghiêu biết Long Bạch Bạch không làm được, cũng không định làm khó hắn, tùy ý chọn một quyến sách, mở ra một tờ trong đó, lấy giấy bút để cho Long Bạch Bạch ngồi ở chỗ kia, chờ nhìn thấy Long Bạch Bạch ngay cả cách cầm bút cũng không biết liền yên tâm. Chu Kì Nghiêu chờ Long Bạch Bạch cầm bút lông sói ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, đột nhiên có chút áy náy, hắn ức hiếp một ngốc tử có phải không tốt hay không? Nhưng nghĩ tới trình độ bám người của Long Bạch Bạch, đành phái kiên trì cầm lấy tờ giấy kia, tùy tiện chỉ vài chữ ở trước mặt Long Bạch Bạch rồi thu về, chờ khép sách lại nhìn đôi mắt của Long Bạch Bạch càng thêm mờ mịt, cảm giác ức hiếp người càng rõ ràng, ho một tiếng: “Viết đi, một nén nhang, không viết ra được liền ngoan ngoãn dựa theo lời lúc trước trẫm nói, đừng đi theo trẫm.” Long Bạch Bạch sâu kín nhìn hắn, Chu Kì Nghiêu nhìn thấy bộ dạng giống như hán tử phụ lòng không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười, lúc trước bởi vì nhìn thấy vảy rồng mà cảm thấy buồn bã liền biến mất không còn, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện khóe miệng cũng luôn treo ý cười, ôn hòa nói: “Viết đi, không viết được cũng không sao, chỉ có mấy tháng thôi, trẫm rất nhanh sẽ trở lại.” Nhưng Long Bạch Bạch vẫn không muốn tách ra khỏi người tốt. Khoảng thời gian trước, hắn đều cùng người tốt một chỗ, ngoại trừ ân nhân, người tốt đối với hắn tốt nhất, nhưng đột nhiên phải tách ra lâu như vậy khiến hắn không nhịn được nhớ tới lúc ân nhân rời đi, khi đó người Vân gia đều ức hiếp hắn, không để ý tới hắn,  hắn ăn cũng không đủ no. Nghĩ tới còn phải quay lại những ngày như vậy, Long Bạch Bạch nhìn nhìn Chu Kì Nghiêu liền đỏ mắt lên. Ngay cả người tốt cũng không cần hắn? Chu Kì Nghiêu thót tim trước bộ dạng này của Long Bạch Bạch, liền mềm lòng, có thể tưởng tượng chuyến đi này quá nguy hiểm, hắn sợ ngốc tử này sẽ xảy ra chuyện, trước khi đi hắn sẽ sắp xếp thỏa đáng, ít nhất sẽ không để cho hắn bị đói. Nghĩ như vậy, Chu Kì Nghiêu quay đầu đi không nhìn Long Bạch Bạch. Long Bạch Bạch càng suy sụp, mí mắt liền hạ xuống, năm ngón tay hắn nắm bút lông sói, không yên lòng xoẹt xoẹt vài nét bút, sau đó liền ném bút, đôi mắt càng đỏ: người tốt không cần hắn, còn lừa hắn viết chữ, hơi quá đáng. Chu Kì Nghiêu nghe được động tĩnh: nhanh như vậy? Hắn còn tưởng rằng Long Bạch Bạch không nhớ kỹ, liền ném bút, nhưng chờ cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy những từ trên tờ giấy kia, hoàn toàn cương tại chỗ.