Trở lại Lưu phủ, Thất Nương đuổi nha hoàn đi rồi đóng cửa lại, xoay người liền thấy Văn Ngọc Hổ từ cửa sổ nhảy vào. “Nàng có bị thương gì không?” Văn Ngọc Hổ vội vã xem xét xem Thất Nương có vết thương nào không. “Ta không bị thương, chờ chút, sao huynh lại biết… Là huynh cứu ta?” Thất Nương kéo tay hắn hỏi. Văn Ngọc Hổ lắc đầu: “Ta vốn định ra tay, nhưng phát hiện ra có người ẩn ở nơi bí mật gần đó, là người đó cứu nàng, lúc đầu ta còn lo người đó gây bất lợi cho nàng, không ngờ hắn ra tay còn nhanh hơn ta, sau đó ta đuổi theo thích khách, cho nên không biết được kẻ đó là ai.” “Có người âm thầm cứu ta?” Thất Nương nghe thấy khó hiểu, lại hỏi: “Vậy huynh tìm ra được kẻ nào không?” “Bọn chúng vào trong phủ của Tống Vân, Thất Nương nàng đắc tội với người nào của Tống phủ sao?” Văn Ngọc Hổ nhíu mày. Nàng kể cho hắn nghe chuyện Tống Lộ Nhi trong buổi thọ yến của Chí Hoàn vương gia, nói: “Ta nghĩ ngoài chuyện này, ta và Tống phủ không còn gì liên quan nữa, nghe nói sau đó Tống Vân bị Chí Hoàn vương gia phái người nghiêm khắc quở trách một phen, không biết có phải vì thế…” Văn Ngọc Hổ trầm tư: “Rất có thể, những người này sau đó có tiếp xúc với a hoàn của Tống Lộ Nhi, a hoàn kia quay lại liền đến khuê phòng của Tống Lộ Nhi, ta không tiện dò xét thêm nữa, ừ, Tống Vân tuyệt đối không thể có gan lớn dám sai người giết nàng như vậy, chuyện này có khả năng lớn nhất là Tống Lộ Nhi lén lút phái người ra tay.” Nghĩ đến chuyện nữ nhân kia đánh người trên đường, Thất Nương nói: “Nữ nhân này làm việc vô pháp vô thiên, mười phần thì có tám chín là nàng ta.” “Nàng ta muốn giết nàng!” Hắn cắn răng nói, trong mắt lộ ra tức giận lạnh lẽo: “Chỉ vì nàng hóa giải được tình thế lúng túng của Hắc Giao quân lúc đó, giúp Long Giao vương triều giữ được danh dự, nàng ta lại có thể muốn giết nàng?” Thất Nương bình tĩnh phân tích: “Ta và A Đang thành công ngay trước mặt nàng, mọi người lúc đó đều đem nàng và chúng ta so sánh, nàng ta sao có thể không hận chúng ta? Chẳng qua nàng biết lấy thân thủ của A Đang sẽ không dễ đắc thủ, nên xuống tay với ta trước.” “Những kẻ động thủ ta sẽ phái người xử lý, về phần Tống Lộ Nhi, ta sẽ tự mình ra tay, tuy rằng trước đến nay ta không đối phó với nữ nhân.” Nghĩ đến lúc trước Quách Ngũ bị Tống Lộ Nhi suýt nữa thì đánh chết, trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn mang theo khí tức tàn bạo, rõ ràng đã động đến lửa giận thực sự, nếu Tống Lộ Nhi mà được nhìn thấy dáng vẻ hắn bây giờ nhất định hối hận không kịp về những chuyện mình đã làm. Văn Ngọc Hổ làm việc từ trước đến nay đều chừng mực có kiểm soát, nếu không phải chạm phải giới hạn, hắn sao phải tự mình đối phó với một nữ nhân. Thất Nương đáy lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng mỉm cười tựa vào lòng hắn: “Nói thật đi, sao huynh lại theo dõi ta? Còn nữa, huynh theo dõi ta đã bao lâu rồi…” Bỏ đi vẻ lạnh lùng, trên mặt hắn lộ ra ngượng ngùng, ôm chặt nàng, chóp mũi vùi vào cổ nàng, lẩm bẩm: “Ta sao có thể yên tâm để nàng cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, nàng còn bao lâu nữa mới xong chuyện, ta…” nếu còn cứ như vậy hắn sẽ thành thùng dấm chua to đùng mất. Thất Nương trong lòng hắn buồn cười không thôi, hắn buồn bực, tay trái nâng cằm nàng lên, trước khi nàng kịp nhận ra chuyện gì, hắn cứ như vậy mà đè ép xuống môi nàng. Cứ ngửa đầu hôn như vậy thật mệt chết người a… Thất Nương muốn tránh, hắn lại thuận thế nắm chặt tay nàng, khẽ cắn môi nàng tỏ ý nghiêm khắc trừng phạt, rồi sau đó mới đẩy thân thể nàng ra, nhưng bất chợt lại áp sát lên môi nàng, thừa dịp hai cánh môi nàng chưa kịp khép lại, một lần tấn công đã đánh thẳng vào trận địa. Không đủ, vẫn không đủ… Ngọn lửa rừng rực lao nhanh thiêu cháy khắp tứ chi thân thể hắn, hắn cúi xuống thở gấp ôm nàng, giống như hai đứa trẻ bế bồng nhau, tay đỡ mông của nàng nâng lên, để mềm mại của nàng kề sát cứng rắn mạnh mẽ của hắn. “Trong đầu ta luôn nghĩ về nàng, thậm chí đêm cũng nhớ đến ngủ không yên, Thất Nương, ta muốn nàng!” Hắn kề sát trên môi nàng thở hổn hển, “Gả cho ta được không?” Thất Nương có chút hoa mắt, thân thể nàng đã mềm nhuyễn không còn sức lực, chỉ có thể tựa trên người hắn, khiến nhiệt độ thân thể hắn càng bốc cháy lên. “Huynh..huynh trước để ta xuống đã.” Nàng ngửa đầu ra sau, tách rời một khoảng khỏi đôi môi hắn. Mặt nàng đỏ ửng như ráng chiều, nhìn dáng vẻ nàng hắn nhịn không được lại dán sát đến: “Gả cho ta, nhé!” Hắn không thả nàng xuống mà ép nàng dựa vào tường, mắt nhìn nàng chằm chằm nóng rực như lửa, vẻ mặt mang theo nguy hiểm khó có ngôn ngữ nào tả được. Một khắc sau nàng đã hiểu được ý nghĩa của vẻ mặt đó. “Văn Ngọc Hổ!” Nàng gầm lên, tay hắn đang trượt vào trong váy nàng. “Xuỵt, nhỏ giọng chút, đám Song My đang ở bên ngoài, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ dừng tay.” Hắn khoái trá nói nhỏ, tay chuyển động trên mông nàng. Thất Nương trừng mắt nhìn hắn… Con hổ này càng ngày càng giảo hoạt! “Sau Bách Hoa yến.” Trước khi hắn làm gì thêm nữa, nàng thỏa hiệp nói. *** Thất Nương và Văn Ngọc Đang rời cung, hai người sắc mặt khó coi, Văn Chiến chờ bên ngoài cung nói với Lưu Trường Khanh: “Trường Khanh, đây không phải nơi nói chuyện, đến nhà của ta trước rồi nói sau.” Lưu Trường Khanh gật đầu, mọi người nhất tề lên xe ngựa, đi thẳng về Văn phủ. Hôm nay từ sáng sớm, Thất Nương và Văn Ngọc Đang nhận được ý chỉ của hoàng hậu gọi vào cung kiến giá. Lưu Trường Khanh lo lắng liền đi theo, chờ bên ngoài cung thì gặp được Văn Chiến, mới biết được một chút tình hình. Đương kim hoàng thượng nghe nói đến chuyện trong ngày thọ yến của Chí Hoàn vương gia, liền rất hứng thú hỏi quan thị trung Tống Vân bên cạnh về chuyện hai nàng Lưu, Văn. Tống Vân không có ý tốt liền thêm mắm thêm muối, cuối cùng nảy ra ý định đem hai nàng đưa vào hậu cung. “Cũng may đám người Tô Văn, Hạ Dịch Nhân ra sức ngăn cản, hoàng thượng còn đang do dự, tiểu thị Tân Bình bên cạnh hoàng thượng đến bên cạnh nói nhỏ mấy câu sau, hoàng thượng sắc mặt liền thay đổi, vội vã cho hạ triều.” Văn Chiến nói. Tô Văn một lòng muốn con trai cưới Thất Nương, huống chi con gái ông ta cũng đang trong cung, sao có thể để Thất Nương vào cung tranh giành tình cảm với con gái mình chứ. Mà Hạ Dịch Nhân vì bức họa kia cũng đang muốn con trai mình cưới Văn Ngọc Đang, trong lúc quan trọng như vậy đương nhiên ra sức ngăn cản. Văn Ngọc Đang cũng kể lại chuyện sau khi các nàng tiến cung. Lúc ấy hoàng hậu gặp các nàng liền khen ngợi các nàng hiền đức thông tuệ, trong lời nói lộ ra ý tứ muốn các nàng vào cung, “Nói cái gì mà sau này tỷ muội giúp đỡ nhau? Bà ta và mẹ tầm tuổi như nhau, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà tỷ muội…” Văn phu nhân ngồi một bên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy: “Nếu là hoàng thượng nhất định muốn, vậy thì nguy rồi.” Thất Nương nói: “Nói về việc này, cháu và A Đang thấy hơi lạ, lúc đó hoàng hậu nói muốn giữ chúng cháu lại trong cung mấy ngày, sau đó có một thị nữ đến nói bên tai hoàng hậu gì đó, bà ấy chỉ “A” một tiếng, rồi vội đi ra ngoài, chúng cháu đợi một lúc lâu, bà ấy chỉ sai người đưa chúng cháu rời cung, không biết là có chuyện gì xảy ra?” Văn Ngọc Hổ quả quyết: “Chúng ta thành thân, Thất Nương, giờ chúng ta hãy thành thân đi.” Mọi người đồng loạt hướng hai người nhìn lại, Thất Nương mặt đỏ lên, sẵng giọng: “Huynh gấp cái gì? Cho dù chúng ta thành thân, vậy còn A Đang? A Đang làm sao bây giờ? Nàng thành thân với ai đây?” Không biết nghĩ đến cái gì, Văn Ngọc Đang mặt cũng đỏ ửng lên: “Các người không cần lo ta, giải quyết được một người thì đỡ một người.” “Đại nhân.” Trần Cương từ bên ngoài bước nhanh vào. “Sao rồi?” Lưu Trường Khanh đứng dậy vội vàng hỏi. Trần Cương nói: “Trong cung có tin, nói hoàng thượng bí mật đi gặp một người, sau đó bảo hoàng hậu thả tiểu thư ra khỏi cung.” “Là ai?” “Không biết, chỉ biết người này không phải người trong cung, cũng không giống người trong triều đình, hơn nữa hoàng thượng cố ý né tránh tai mắt, cho nên ngoài Tân Bình bên cạnh hoàng thượng, không ai biết được bộ dạng người nọ thế nào.” Văn phu nhân hỏi: “Tin này chính xác không?” Trần Cương gật đầu, Văn phu nhân thở phào: “Bất luận người này là ai, hiển nhiên là vì hắn nên hoàng thượng mới bỏ qua ý định đưa hai đứa vào cung.” Nhưng rốt cuộc là ai có bản lĩnh như vậy, có thể thuyết phục được hoàng thượng? Cùng lúc biết được tin đó còn có Tô Văn. Một người có thể thao túng được cả hoàng thượng… Lẽ nào có liên quan đến Lưu Trường Khanh? Ông ta tối mặt buông chén trà nói: “Đi thăm dò cho ta, nhất định phải tìm ra là ai.” Bên cạnh hoàng thượng có kẻ thần bí như vậy, với ông ta mà nói, rất nguy hiểm… “Không ai biết kẻ đó là ai? Hừ, cũng thật thú vị, Long Thành càng ngày càng náo nhiệt.” Lý Mộ cũng nghe thuộc hạ đưa tin về, “An Tông, bên phụ vương có tin gì không?” “Vương gia nói, đã tìm được người có thể khôi phục lại bức họa, không phải chờ bao lâu nữa, sẽ đưa tranh đến.” Lý Mộ gật đầu, quay người nói với Vưu Tiên: “Ta thực hy vọng người trong bức tranh nọ là Văn Ngọc Đang.” “Đúng vậy, chỉ có nữ nhân anh tư oai hùng như vậy mới xứng làm vương phi của điện hạ.” Vưu Tiên cũng rất tán thành, nhớ đến tình hình ngày đó, hắn lại nói: “Bất quá, càng khiến thuộc hạ kinh ngạc khâm phục hơn là vị tiểu thư họ Lưu kia, nàng thân không mang chút công phu, mảnh mai yếu đuối vậy mà dám lên làm bia bắn tên, thật sự khiến thuộc hạ phải nhìn bằng con mắt khác.” Vưu Tiên tuy chỉ là một gã tiểu tướng trong Tây Lũng Tinh quân, nhưng là đệ nhất dũng sĩ có danh xưng là Mãnh Hổ, hắn lần này được phái làm cận vệ cho Lý Mộ, rất được Lý Mộ coi trọng. Tuy rằng lần này Vưu Tiên thua, nhưng Lý Mộ được nhìn tận mắt tài bắn cung của Văn Ngọc Đang, nên cũng không trách phạt Vưu Tiên. “Lúc trước ở Ngũ Khê thành, đã muốn bắt nàng về Tây Lũng quốc, không ngờ thủ hạ của An Tông lại vô dụng như vậy, ngay cả một nữ nhân tay trói gà không chặt cũng không mang nổi về.” Lý Mộ cười thờ ơ, “Bằng không nàng bây giờ đang ở trong Hồng Phấn Viên của ta rồi.” Tên thuộc hạ kia không dám ngẩng đầu nói: “Thuộc hạ vô dụng.” “Đã biết mình vô dụng, còn không chăm chỉ đi thăm dò đi!” Giọng Lý Mộ đột nhiên lạnh lẽo. “Vâng!”