Tiêu Thần Hiên lãnh đạm mặc một bộ quần áo bằng lụa màu tím đẹp đẽ quý giá xuất hiện tại cửa y quán, đôi mắt màu đen so với bất cứ loại đá quý nào đều phát ra ánh sáng đẹp đẽ hơn, ánh mắt cho dù có lạnh như băng nhưng cũng đủ để làm cho người ta mê say, làm cho liên tiếp các cô nương đi trên đường đều có ánh mắt ái mộ. Vẻ mặt hắn lạnh lùng nhìn lên lầu hai, tầm mắt rơi vào trên người Duẫn Mặc Băng, ánh mắt lợi hại hướng tới cầu thang đi nhanh. Duẫn Mặc Băng đang chế thuốc, gặp hắn đi lên lầu hai, lãnh đạm cười nói: -Cơn gió nào đem ngươi tới đây vậy? Tiêu Thần Hiên kiềm chế sự phẫn nộ trong mắt, ngồi xuống lấy từ tay áo ra một cái túi đưa cho hắn: -Tiểu tử thối, ngươi biết rõ nội tịnh vậy mà không nói cho ta biết. Duẫn Mặc Băng khẽ cười nói: -Ta sợ ngươi đánh rắn động cỏ, với tính của ngươi, nếu biết hung thủ thì bất kể là ai cũng phải diệt trừ. Có lẽ nàng bị người khác lợi dụng. Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lợi hại, trong mắt hiện lên lạnh lùng: -Ta cảm giác được trong Vương phủ đối phương còn có rất nhiều cơ sở ngầm, thời gian ẩn nấp sợ rằng không chỉ trong một năm. Con mắt Duẫn Mặc Băng bình thản, nửa cười nửa không nhìn hắn: -Như thế nào, ngươi muốn chị dâu chết thay? Ánh mắt Tiêu Thần Hiên trở nên âm trầm, sắc mặt trở nên tối tăm: -Làm sao ngươi biết là nàng? -Hung thủ nếu không phải nàng thì ngươi không muốn làm khó nàng rồi. -Đây là chuyện trong nhà ta, ngươi không nên nhúng tay vào. Ánh mắt Tiêu thần hiên hàm chứa sự tức giận. -Còn nữa, không được gọi là chị dâu, tiện nhân kia không xứng. -Ta đã nói từ lâu với ngươi rồi, nhiều nữ nhân chưa chắc đã là chuyện tốt. Huống hồ người phụ nữ này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Duẫn Mặc Băng nhìn thẳng hắn. -Bị ngươi vu oan, phản ứng của Vương phi như thế nào? -Ở trước mặt ta đừng nhắc đến nàng. Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên lạnh lùng xẹt qua một tia hàn quang, quanh người tản ra một luồng không khí lạnh lẽo càng lúc càng sâu. -Kế tiếp ngươi định làm gì? Duẫn Mặc Băng mím môi cười khẽ. -Chờ cho cô ta lòi cái đuôi hồ ly ra. Tiêu Thần Hiên hừ lạnh, đôi mắt sáng lên có một tầng băng mỏng che phủ. -Dù sao cũng đang nhàn rỗi, lấy việc đó làm trò tiêu khiển thận tiện cũng có thể đập tan duệ khí của nàng ta. -Kinh thành truyền rằng ngươi bạc tình bạc nghĩa, được tận mắt nhìn thấy thì đúng như thế thật. Duẫn Mặc Băng cau mày lắc đầu không đồng tình với cách làm của bằng hữu tốt. -Nàng ở với ngươi lâu như vậy rồi mà ngươi ngay cả một chút tình ý cũng không có? -Nếu như có tình ý thì cũng đã sớm tiêu tan rồi. người phụ nữ tầm thường này so với Minh Nguyệt thì kém một trời một vực. Tiêu Thần Hiên khinh miệt nói, trong mắt như có hàn băng lan sang cả tâm tình. -Nàng có tốt như vậy thật không? Hai năm rồi mà ngươi vẫn nhớ mãi không quên. Duẫn Mặc Băng cau mày nhìn hắn, trong mắt có sự tìm tòi nghiên cứu. -Minh Nguyệt là người phụ nữ tốt đẹp nhất trên đời này. Ánh mắt Tiêu Thần Hiên ôn nhu quyến luyến đã nói lên tất cả, Minh Nguyệt đối với hắn mà nói là tuyệt vọng không còn cách nào có thể cứu được. -Có rất nhiều chuyện không thể nhìn mặt ngoài, có lẽ nàng nhu nhược nhưng tuyệt đối không đơn giản. Duẫn Mặc Băng thở dài, hắn cảm giác được Minh Nguyệt đối với bất luận kẻ nào đều không phải đơn thuần, rất bí ẩn, loại phụ nữ này mới là đáng sợ nhất. -Duẫn Mặc Băng, ngươi đừng cho ta nghe thêm một lần nữa ngươi nói nàng không tốt, nếu không huynh đệ cũng không còn. Trên mặt Tiêu Thần Hiên nổi lên sự tức giận, con ngươi rét lạnh như lưỡi kiếm bắn về phía Duẫn Mặc Băng. Duẫn Mặc Băng mím môi than nhẹ, trọng sắc khinh bạn, nói trở mặt liền trở mặt, thật không có cách nào cứu được. ****************** Trong đại lao âm u, Khinh Vân Nhiễm ngồi xổm tựa vào góc tường, người vẫn đang bất tỉnh mê man không dậy nổi. Đột nhiên nàng cảm thấy có một người nào đó tàn nhẫn kéo tóc, đau đớn làm bừng tỉnh, trong phòng giam âm u, đối phương mặc đồ đen nhìn không rõ hình dáng. -Người nào? Nàng khẽ kêu một tiếng, tâm lý đã có bảy, tám phần rõ ràng, Tiêu Thần Hiên chưa định tội nàng thì hung thủ đã có chút nóng nảy. -Khinh Vân Nhiễm, ngươi nếm tư vị oan uổng thấy thế nào? Tiếng nói của đối phương có chút khàn khàn mất tự nhiên, lờ mờ có thể nhận ra đó là phụ nữ. -Ngươi đến đại lao cũng không phải chỉ để nói điều này với ta rồi đi? Khinh Vân Nhiễm cau mày, con ngươi phát sáng, trên đầu truyền đến đau đớn: -Tâm nhi?! Lục đạo trên tay bỗng gia tăng, Tâm nhi khôi phục lại thanh âm, lạnh lùng kêu lên: -Làm sao ngươi biết là ta? Khinh Vân Nhiễm không nói, cái mũi của nàng so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, mùi trên người Tâm nhi nàng nhận ra. Tâm nhi trong mắt bắn ra một đạo hàn ý, lạnh lùng cười: -Không nói cũng được! Vậy ngươi xem xem kế tiếp ta muốn làm gì? -Giết ta hay cứu ta? Vế sau chiếm đa số. Khinh Vân Nhiễm thản nhiên nói. -Như vậy tội danh hạ độc nhất định sẽ do ta gánh chịu, mặc dù không phải do ta gây nên nhưng người khác cũng không tin tưởng. -Là ta xem thường ngươi rồi. Tâm nhi lạnh lùng nói, ngữ khí lạnh lẽo. Khinh Vân Nhiễm đoán không sai, Tâm nhi chỉ là quân cờ, người đứng phía sau còn chưa lộ mặt hoặc là muốn Tâm nhi chịu tội thay người khác, làm cho Tâm nhi tới cứu nàng, cho dù có bị bắt cũng có thể giải thích là do sốt ruột muốn cứu chủ ra ngoài, chỉ cần Tâm nhi một mực chắc chắn rằng chuyện đó là do nàng làm, tất cả tội danh đều sẽ đổ hết lên đầu nàng. Tâm nhi điểm huyệt đạo của Khinh Vân Nhiễm, nàng nhất thời không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, Tâm nhi nâng Khinh Vân Nhiễm lên, đang chuẩn bị thi triển khinh công bay ra ngoài thì đúng lúc đó cửa đại lao mở ra, mấy tên thị vệ cầm đuốc đứng bao vây ở cửa, thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, bóng dáng bị ánh lửa chiếu xuống mặt đất chập chờn. Tâm nhi cả kinh, thị vệ bên ngoài không phải đã bị nàng đánh thuốc mê rồi? Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên cùng thanh âm lạnh lùng làm cho người ta run rẩy: -Buông nàng ra!