Hoàng đô nhà Tống, Đông Kinh Biện Lương Đêm khuya, nhà nhà trong phủ Khai Phong đều cao cửa tắt đèn, ngủ say giấc nồng sau một ngày dài mệt nhọc. Đầu hè cuối phố, ngoài tiếng chó sủa đằng xa thì tuyệt nhiên chỉ một mảng yên lặng. Ở phía tây của thành có một khách điếm nhỏ vẫn leo lét ánh đèn, tiểu nhị trực đêm đang gà gật sau quầy. Đột nhiên có cơn gió lùa mạnh qua khe cửa khép hờ. Tiểu nhị ngáp dài, lờ đờ mở đôi mắt ngái ngủ lên nhìn thì thấy bên ngoài vẫn tĩnh mịch không một bóng người. Gãi gãi đầu, tiểu nhị đổi tư thế tính ngủ lại thì đột nhiên một cơn gió khác lại thổi tới, lần này còn có một bóng đen phóng vọt qua. Tiểu nhị giật mình, trong lòng vừa chợt nghĩ ‘Hay là có quỷ…’ mồ hôi lạnh đã túa ra như mưa. Thu hết can đảm, tiểu nhị dè dặt đi tới cửa, ngó ra ngoài nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy bóng người nào, chỉ có chút ánh trăng chật vật xuyên qua tầng mây dầy. — “Tí… Tách…” Từng âm thanh yếu ớt phát ra từ những giọt máu nhỏ trên phiến đá lót đường. Người nọ chạy gấp gáp, tay rịn chặt vết thương trên vai, bởi lẽ sau khi bị thương vẫn cố giao đấu với địch nên vết thương rách ra, chảy máu điên cuồng. Hơi thở dốc, không đều, lồng ngực đau đớn như lửa đốt, cổ họng máu tanh tràn đầy, nếu không phải cố gắng nuốt xuống chắc đã sớm phun ra. “Mình còn có thể… cố thêm bao lâu…” Ngọn lửa quyết tâm dần yếu đi, cơn lạnh thấu xương tỏa ra khắp cơ thể, dẫu vậy đôi chân chưa một lần dám dừng lại. Tiếng truy đuổi phía sau càng ngày càng gần. Con đường này sao mà dài thế, có cảm giác như thể dù chạy tới chết cũng không đi hết nổi nó. Đột nhiên bước chân như chắp thêm cánh, kia cánh cửa uy nghiêm hiện lên từ đằng xa, tượng sư tử đá dũng mãnh hung dữ đứng canh bên ngoài, đặt cạnh đấy một cái trống màu đỏ, cao cao phía trên là tấm biển gỗ đề mấy chữ vàng: Phủ Khai Phong. “Mình không thể chết được… tuyệt đối không thể… một khi còn chưa báo… chuyện kinh thiên động địa kia… cho Bao đại nhân…” Loạng choạng bước lên thềm đá, một tay chống cột cố đứng vững, tay còn lại rút dùi trống ra, dốc sức mà đánh. “Thùng! Thùng! Thùng! Thùng! Thùng!” Tiếng trống trong đêm thanh tĩnh vang lên đinh tai lạ kì, một tiếng gấp tựa như một tiếng, một tiếng mau tựa như một tiếng, như ngựa hoang thoát khỏi dây cương kìm kẹp, lao nhanh cuồng loạn. Đột nhiên, sau lưng có cơn gió âm thổi tới, đồng thời giọng nói lạnh như băng từ trên trời đổ xuống. “Không ngờ mày có thể trốn được tới đây, tiếc thay vẫn không thoát nổi cái chết. Tao khuyên thật lòng này, xuống âm phủ mà tố cáo đi!” Dứt lời, trường đao giơ cao, hung bạo chém xuống người đánh trống kêu oan. Người nọ siết chặt dùi trống trong tay, không cam lòng nhắm mắt lại, đã đến được tận đây, vậy mà vẫn không thoát được. Mình chết cũng chẳng sao, nhưng chuyện kia vẫn chưa thể nhắn lại, thật không nhắm mắt mà. “Keng—!” Cơ thể không phải chịu đau đớn như đã nghĩ, lại có thêm âm thanh leng keng thanh thoát vang bên tai. Tích tắc sau, cơ thể lảo đảo đứng không vững được một đôi tay mạnh mẽ đỡ dậy. Người nọ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, nhận thấy đứng bên cạnh mình là một thanh niên tuấn tú, ôn nhã, mặc võ quan đỏ thẫm, không hề tỏ vẻ khoe khoang, ngược lại như ngọn gió trầm ổn cao ngất, cầm trong tay một thanh trường kiếm ánh lên hàn quang thu thủy đang đặt phía trước bảo vệ cơ thể mình. “Trước cửa phủ Khai Phong lại dám trọng thương người đánh trống kêu oan ư?!” Thanh âm dễ nghe nhưng không kém phần bất khả uy nghiêm. Đôi mắt tên áo đen tràn đầy sát khí, trường đao vạch một đường hào quang giữa không trung, trầm giọng nói. “Nhóc con! Chúng ta bèo nước gặp nhau, tốt hơn hết là bớt lo chuyện bao đồng đi!” Thanh niên khẽ mỉm cười. “Tiếc thay tại hạ trời sinh thích lo chuyện bao đồng, đã thấy là không thể khoanh tay đứng nhìn.” Tên bịt mặt hừ giọng, hung hăng nói. “Được thôi! Đã thích tìm chết, thế thì theo nó cùng lên đường đi!” Một lời chưa nói xong đã thấy bạch quang tránh chỗ, trường đao hướng thẳng về phía thanh niên kia. Bên ngoài giao đấu điên cuồng, bên trong phủ Khai Phong, Trương Long và Triệu Hộ dẫn theo vài nha dịch chạy tới xem ai đã đánh trống kêu oan. Vừa mở cửa ra đã thấy thanh niên mặc võ quan giao đấu với một tên áo đen bịt mặt, còn có một người khác yếu ớt đứng dựa vào cạnh trống, rõ ràng là bị thương nặng. Họ đồng loạt hô lên. “Triển đại nhân!” Thanh niên mặc võ quan nhìn thấy hai người, vừa đỡ đòn tấn công của tên kia vừa vội vã nói. “Đó là người đã đánh trống kêu oan, mau đưa vào trong phủ!” Trương Long, Triệu Hổ vội vã chạy tới đỡ người bị thương lên. Người đó thở dốc mấy cái, hổn hển hỏi. “Quan gia… Người kia là…” Trương Long đáp. “Đó là Triển hộ vệ, Triển đại nhân của phủ Khai Phong này.” Người nọ như trút được gánh nặng, gật đầu nói. “Ra là… Triển hộ vệ. Thế thì tốt rồi…” Nói tới đây thì cả người mềm oặt, bất tỉnh. “Triển Chiêu!?” Sát thủ bịt mặt khi phát hiện ra đối thủ là Triển Chiêu của phủ Khai Phong thì cả kinh. Biết kiếm pháp của mình không bằng Triển Chiêu, chỉ qua mấy lượt đã loạn cả lên, thoáng chốc bị chém ngang ngực. Nhưng phản ứng của tên đó cũng thuộc dạng mau lẹ, nhìn thấy lưỡi kiếm của Triển Chiêu hướng tới mình liên thi triển khinh công nhảy vọt ra sau mấy trượng, tránh được một nạn lòi ruột. Mà Triển Chiêu cũng không có ý lấy mạng tên đó, chỉ muốn bắt lại điều tra mà thôi, chính vì thế kiếm được nửa đường đã thu hồi nội lực, vết thương dù sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tên đó trúng phải kiếm của Triển Chiêu, biết mình không phải địch thủ nên không xông tới nữa, nhác thấy anh muốn đến bắt mình thì lấy vội một quả đoạn khói ra ném. “Uỳnh!” một tiếng khói bay nghi ngút, Triển Chiêu vội vã lui về sau tránh. Đến lúc khói tan cũng đã chẳng thấy người đâu nữa rồi. Anh tra kiếm vào bao, thi triển khinh công tuyệt thế một mạch đuổi theo. Bên trong phủ Khai Phong, người đánh trống kêu oan được đưa vào trong phòng ở khu nhà ngang, có Công Tôn Sách hết lòng chữa trị. Gỡ bỏ lớp quần áo nhuốm máu trên người, những vết đao ngang dọc khắp cơ thể lộ ra, đã trúng thương còn hoạt động mạnh khiến chúng càng tệ thêm, xuất huyết nặng, hơn thế nữa, nhiều vết thương còn mưng mủ, đen kịt lại, chứng tỏ chúng đã bị trúng độc. Máu đen vẫn đều đều rỉ ra từ miệng vết thương. Rút châm ra khỏi huyệt đạo, Công Tôn Sách lắc đầu, thở dài nói. “Nội thương lẫn ngoại thương đan xen với nhau, đã thế còn trúng kỳ độc. Thật không còn cách nào nữa rồi.” Bao Chửng bước lên, đưa mắt nhìn gương mặt kiên nghị, bất khuất của người bị trọng thương, cau mày nói. “Công Tôn tiên sinh, có cách nào để người này tỉnh lại? Anh ta liều chết mang những vết thương nặng như vậy đến phủ Khai Phong đánh trống, nhất định là bởi nỗi oan cực lớn muốn giải. Nếu bản phủ không có cách nào điều tra chân tướng thay anh ta giải tội, chẳng phải đã phụ lòng tín nhiệm sâu sắc của anh ta với bản phủ hay sao?” Công Tôn Sách lui xuống mấy bước, ảm đạm nói. “Học trò hết cách. Nếu chỉ là thương tích bên ngoài, học trò còn có thể bốc thuốc kê đơn chữa trị, nhưng mà, độc này nếu không tìm được thuốc giải, chỉ sợ không trụ nổi tới sáng.” Bao Chửng nghe thế siết chặt nắm tay, hỏi gằn từng chữ. “Quả thật không còn cách nào?” Công Tôn sách yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu. Đúng lúc này, Vương Triều đi nào, thi lễ với Bao Chửng, bẩm báo. “Đại nhân, Triển đại nhân đã trở lại.” Dứt lời, Triển Chiêu nâng kiếm đi vào, cúi đầu hành lễ. “Có bắt được thủ phạm?” Bao Chửng vội hỏi. Triển Chiêu hơi rũ đầu, trả lời. “Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, để hắn trốn thoát, mong đại nhân thứ tội.” Bao Chửng lắc đầu, thở dài nói. “Triển hộ vệ nhất định đã cố hết sức rồi, không cần phải tự trách mình nữa. Chỉ là người này bị trọng thương đến hôn mê, không cách nào nở miệng kể lại oan tình, bây giờ thủ phạm cũng trốn thoát, khiến án này không biết nên giải quyết sao.” Triển Chiêu đến cạnh giường quan sát người bị thương, sau hỏi Công Tôn Sách. “Công Tôn tiên sinh, người này thương tích như thế nào?” Công Tôn Sách nghiêng đầu nhìn người nằm trên giường, thở dài nói. “Ngoại thương dễ dàng chữa khỏi, chỉ là trúng độc quá nặng, nếu không có được thuốc giải, e không sống nổi tới sáng.” Triển Chiêu đưa mắt trầm ngâm nhìn một chốc, sau đó đưa kiếm cho Vương Triều, nói với Công Tôn Sách. “Công Tôn tiên sinh, xin đỡ người này dậy.” Công Tôn tiên sinh ngạc nhiên nói. “Triển hộ vệ, cậu tính…” “Đỡ anh ta dậy, tôi sẽ dùng nội lực bức độc ra.” “Không được!” Công Tôn Sách vứt cái khăn đầy máu đang cầm trên tay vào chậu đồng đặt cạnh giường, cương quyết nói. “Cách này quá nguy hiểm, nguy cơ rất cao, cậu tuyệt đối không được phép làm!” Triển Chiêu cực kì bình tĩnh, phất tay nói. “Không sao cả, cứu người quan trọng hơn, với lại trên đời này làm sao có thể chu toàn tất cả được chứ?” Bao Chửng cảm thấy ngạc nhiên trước cuộc đối thoại của hai người họ, cất tiếng hỏi. “Công Tôn tiên sinh, cách Triển hộ vệ muốn làm nguy hiểm lắm ư?” Công Tôn Sách đứng dậy, không quan tâm đôi tay chưa lau sạch máu, nói vội. “Đại nhân có chỗ chưa biết, cách này cần đả thông thất kinh bát mạch, sau đó dùng nội lực ép máu độc ra ngoài cơ thể. Có điều, làm vậy sẽ khiến người bức độc hao tổn chân khí cực lớn, có khi còn mất nội lực trở thành phế nhân. Hơn nữa, cách này bản chất không phải giải độc mà đơn giản chỉ là chuyển chất độc từ trong người đối phương sang cho mình mà thôi. Đến lúc đó Triển hộ vệ mất hết nội lực, lại trúng phải kì độc… chẳng khác nào một mạng đổi một mạng cả.” Bao Chửng giật mình, lắc đầu nói. “Công Tôn tiên sinh, ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác?” Công Tôn Sách thở dài. “Trừ phi trước bình minh tìm ra thuốc giải, còn không…” Triển Chiêu lắc đầu nói. “Không kịp rồi. Đại nhân, xin hãy chấp nhận để thuộc hạ bức độc cho người này.” Công Tôn Sách vội vàng cúi người nói. “Đại nhân, không thể! Cách này quá mức mạo hiểm, nếu lỡ xảy ra sự cố giữa chừng, cả Triển hộ vệ lẫn người bị thương đều nguy hiểm đến tính mạng.” Triển Chiêu quỳ một chân trên đất nói. “Đại nhân, nếu người này phát độc nhất định sẽ chết, vụ án từ nay chìm xuống đáy biển, trầm oan không bao giờ giải được!” Công Tôn Sách cũng quỳ xuống, nóng nảy nói. “Đại nhân xin hãy nghĩ lại, cách này không thể nào sử dụng được!” Tứ đại giáo úy ở bên ngoài cũng nghe rõ mọi chuyện, bất chấp lễ nghi cùng nhau vọt vào trong phòng, quỳ rạp xuống. Vương Triều lo lắng nói. “Đại nhân! Người này thiện ác còn chưa biết được, không thể để Triển đại nhân mạo hiểm tính mạng!” Mã Hán xung phong nhận việc. “Nếu đại nhân muốn cứu người này, Mã Hán xin nguyện thay Triển đại nhân bức độc!” Trương Long, Triệu Hổ nghe vậy cũng vội vàng phụ họa. “Đúng vậy! Bọn thuộc hạ xin thay Triển đại nhân bức độc!” Bao Chửng chậm rãi đứng lên, tay nắm chặt góc bàn, ánh mắt chậm rãi di chuyển qua từng người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên Triển Chiêu. Anh dù đang quỳ gối dưới đất nhưng dáng người vẫn như trước kiên nghị cao ngất, ánh mắt trầm ổn, quyết tâm không chút do dự. Trước giờ vẫn như vậy, mỗi khi phủ Khai Phong có biến, người đầu tiên đứng mũi chịu sào chính là anh, mà bởi không vì quan to chức trọng, cũng chẳng phải muốn tên mình lưu trong sử sách, rời giang hồ để vào quan trường chung quy cũng chỉ vì một chữ “nghĩa”, nguyện một đời dâng sức nghèo giúp đỡ, thay trăm họ chống một mảnh thanh thiên. Người này… cứu hay không cứu? Bao Chửng yên lặng hồi lâu, sau mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh, kiên định của Triển Chiêu, thành khẩn nói. “Triển hộ vệ… Bản phủ tin tưởng hộ vệ, chỉ mong hết sức cẩn thận…” Công Tôn Sách thất kinh, vội vàng nói. “Đại nhân! Không thể!” Triển Chiêu bình tĩnh cúi đầu nói. “Thuộc hạ tuân lệnh!” Công Tôn Sách nhắm mắt, thở dài một tiếng, quả thực không đành lòng. Khoanh chân ngồi tĩnh tọa, Triển Chiêu cầm lấy trủy thủ Trương Long đưa, tự rạch một đường trên lòng bàn tay mình, sau đó ngưng thần tụ khí, đặt bàn tay lên miệng vết thương trúng độc, nội lực ấm áp hùng hậu theo điểm tiếp xúc truyền vào, quanh quẩn trong cơ thể người kia. Không lâu sau đã thấy khói độc màu trắng phả ra từ từ, lan dần qua cơ thể Triển Chiêu. Công Tôn Sách đứng trước giường, lo lắng quan sát gương mặt tuấn tú dần chuyển sang tái nhợt, mặc dù trong lòng cực kì khó chịu nhưng chẳng thể làm được gì. Một canh giờ trôi qua. Gương mặt Triển Chiêu đã nhễ nhại mồ hôi, trong cơ thể độc tố không ngừng tăng cao khiến chân mày chau lại, đôi môi hồng thắm giờ chỉ còn lại màu xanh đáng sợ. Chỉ một lúc sau, anh đột nhiên thở dốc vài cái, sau máu độc theo khóe môi chậm rãi chảy xuống. Công Tôn Sách trong lòng quặn đau, cắn môi muốn bật máu, cuối cùng không đành lòng nhìn đành khẽ đẩy cửa bước ra ngoài. Trương Long thấy Công Tôn Sách bước ra, vội chạy tới hỏi thăm. “Công Tôn tiên sinh, thế nào rồi?” Mấy người còn lại cũng xúm lại nghe ngóng, Công Tôn Sách lắc đầu, ngửa mặt lên trời không nói. Dẫu sao đó là thứ không cần nói cũng hiểu được; tứ đại giáo úy thở dài, Mã Hán tự trách. “Phải chi nội lực của tôi đủ thâm hậu, đã có thể thay Triển đại nhân bức độc rồi.” Vương Triều khẽ vỗ vai, ra điều an ủi. Trương Long đi đi lại lại trong sân, mấy lần bước tới cửa, nhưng rồi chỉ biết đứng đó siết chặt nắm tay nói “Tôi… Tôi…” mà thôi. Công Tôn Sách lắc đầu, hỏi. “Đại nhân đâu?” Triệu Hổ đáp. “Đại nhân cứ ở trong phật đường mãi…” Công Tôn Sách nhắm mắt lẩm bẩm. “Cũng mong sao ông trời phù hộ Triển hộ vệ bình an vô sự.” Lại một canh giờ trôi qua. Mọi người trong sân nghe tiếng cửa kẽo kẹt, ngoảnh lại thì thấy Triển Chiêu loạng choạng bước ra, liền chạy lại đỡ lấy cơ thể suy kiệt của anh. “Công Tôn tiên sinh… Người đó… tỉnh rồi…” Câu còn chưa nói xong, cả người đã vô lực, bất tỉnh.