Thất lạc phong ấn

Chương 54 : Đồng đội (hạ)

Chiến trường hai bên bàn cờ. Thi với nhau hết mấy lần trong hồ bơi, Ansbach và Oregon đều cố gắng hết sức, vậy nên khi ngừng lại mới phát hiện cả khu như bị sóng thần lướt qua. Hai người lấy vải từ từ lau dọn. Vào những lúc cảm giác chiếm hữu của Ansbach cực đoan nhất, trong nhà đừng nói sinh vật, ngay cả thực vật cũng gần như tuyệt chủng. Vì để giữ gìn vệ sinh nơi ở, hai vị chủ nhân đành phải tự thân vận động thôi. Riết rồi thành thói quen ăn ý ngầm. Oregon khom lưng lau nhà, đang định đứng dậy thì tự dưng có người bổ nhào lên lưng. Sau đó cảnh hai người té đè lên nhau không xuất hiện như Ansbach tưởng tượng, Oregon đã cõng cả anh cùng đứng lên. Ansbach ôm cổ của y, “…” Oregon vỗ vào mông anh. Ansbach buồn rầu nói: “Kịch bản có phải thế này đâu.” Oregon ngẩn ra, rồi đột nhiên nằm rạp xuống đất, tay chân co quắp lại và nhích từng chút một tới phía trước, miệng thì hô hoán: “Ba ơi! Ba cố lên! Sắp tới bệnh viện rồi! Chỉ còn bò qua ngọn núi này là ba được cứu rồi! Ba ơi, ba cố gắng lên!” Người “ba” ghì cổ y lại, nhe răng bắt đầu gặm da đầu của y. “Ha ha ha….” Oregon vừa cười vừa nói: “Dê con ngoan nào! Ngày mai thả mày ra ngoài ăn cỏ! Đấy là tóc không phải cỏ đâu.” Ansbach đột nhiên đứng thẳng dậy, sau đó lật Oregon qua rồi lại chồm xuống lần nữa, “Ba? Dê con? Hửm?” Oregon cười đến đỏ bừng cả mặt, “Không thì sao?” Ansbach cúi đầu hôn y một cái, “Em nói đi?” Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên mờ ám. Oregon quàng tay qua cổ anh, hơi rướn cổ lên hôn anh. Vòng tay Ansbach siết lại, ép cả người y vào lồng ngực của mình. … Hai người quấn quýt lấy nhau không rời, ôm nhau lăn một vòng rồi rơi tõm xuống hồ. Oregon thò đầu lên khỏi mặt nước bơi đến thành hồ. Ansbach bơi theo phía sau, cả đường cứ hôn nhẹ vào lưng y, sau đó cùng nằm sấp bên thành hồ. Hai người nhìn nhau, bất chợt bật cười. Trong lòng Ansbach vô cùng ấm áp. Cách làm của anh là chính xác, lùi một bước trời cao biển rộng, thực thế đã chứng minh, khi anh bằng lòng thay đổi bản thân, cả thế giới cũng thay đổi theo. Bắt đầu tán gẫu câu được câu chăng. Ansbach bỗng hỏi: “Em thật muốn chơi trò hỏi xoáy đáp xoay à?” Oregon hỏi lại: “Có ích lợi gì cho việc phá án không?” “Không?” “Đương nhiên là không.” “Thế thì tại sao?” Oregon cười đáp: “Anh không cảm thấy phản ứng của Timothy rất thú vị sao?” Ansbach nói: “Chỉ có em mới thu hút được sự chú ý của tôi, cũng chỉ có em mới khiến tôi cảm thấy thú vị.” Oregon: “…” Oregon đang vắt óc tìm lời ngọt ngào để dỗ dành anh nhưng Ansbach chợt nói: “Không sao đâu.” “Hả?” “Cỡ đấy tôi vẫn chịu được.” Là chịu được, không phải chấp nhận. Dòng máu điên cuồng trong người Malkavian vẫn đang hiện diện, chẳng qua Ansbach đã tìm được cách khống chế nó. Oregon cảm động vuốt ve mặt anh. Ansbach nói: “Em định hỏi hắn cái gì?” Oregon đáp: “Thường thức về huyết tộc? Kiến thức về hình phạt? Đại loại mấy thứ đó.” Ansbach nói: “Có lẽ nên thêm vào cả kiến thức địa lý về đảo Deception.” “Nghe cũng được ấy chứ.” Từng câu hỏi một ra đời, bài thi dần dần hoàn chỉnh, hai cái đầu cũng càng lúc càng áp sát lại với nhau. Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm. Timothy và tổng giám mục dẫn một người đội nón, đeo khẩu trang, kính râm và mặc áo khoác rộng thùng thình đi vào phòng ăn. Oregon đang cùng Ansbach nhấm nháp rượu vang và tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, thấy thế thì cau mày bảo: “Đừng bảo với tôi người ông mời đến là hắc vu sư nhé.” Timothy đáp: “Không, cậu ấy chỉ là thám tử bình thường.” Oregon nói: “Trông chả giống tí nào hết.” Timothy nói: “Thám tử ấy à, dù sao phải có cá tính chút chứ, như thám tử Holmes mà ngài từng nhắc đó.” Oregon nói: “Hắn mặc quần áo của thời đại này mà.” Timothy nói: “Cậu ấy là fan của Sherlock Holmes.” Oregon nói: “Tôi có nên biết ơn vì hắn chưa biến thành một thằng nhóc tì ôm banh chạy tới chạy lui không? Chứ không thì tôi còn lo có khi nào cổ mình bị thủng lỗ chỗ ấy chứ.” (Conan đi tới đâu án mạng tới đó í ~ Củm ơn thím Kazaya) Timothy ngơ ngác nhìn Ansbach. Từ lúc nào ông ta bắt đầu cảm thấy Ansbach dễ giao tiếp hơn nhỉ. Có lẽ chính vào lúc thân phận thật sự của Ansbach được công bố quá. May mà Oregon không dây dưa thêm nữa, bốn người im lặng dùng xong bữa cơm. Nói bốn người là bởi đến lúc này rồi, thám tử vẫn chưa định tháo khẩu trang ra, chỉ ngồi đó nhìn những người khác dùng bữa. Mỗi lần ngẩng đầu lên Oregon đều cảm thấy đối phương đang lẳng lặng quan sát mình, không chỉ thế, ánh mắt của đối phương còn quen đến lạ. Y nhìn Timothy, Timothy nâng ly với y. Oregon cũng cầm ly lên, lắc nhẹ rồi cười nói: “Lúc thánh chiến diễn ra, chúng ta nhất định không ngờ sẽ có một ngày huyết tộc và giáo hội cùng ngồi xuống dùng cơm với nhau.” Timothy nói: “Xu hướng phát triển của nhân giới là đoàn kết.” Oregon giương mắt, nói bằng giọng đầy hoài niệm: “Hình ảnh giáo hoàng đứng trên đài cao hô hào thiêu chết kẻ dị tộc vẫn sống động như chuyện của ngày hôm qua.” Timothy đáp lời chẳng chút xấu hổ: “Đúng vậy, là chuyện đã qua.” Nếu ông ta sống trong thời đại bấy giờ, nói không chừng ông ta cũng sẽ vì bảo vệ địa vị của giáo hội mà đưa ra quyết định cực đoan như giáo hoàng năm ấy, nhưng may mà thời đại đã phát triển. Ông ta thấy thật may mắn vì mình còn có những lựa chọn mềm mỏng hơn. Oregon hỏi: “Mối quan hệ hợp tác của chúng ta được xây dựng trên cơ sở chân thành đúng không?” Timothy trả lời không hề do dự: “Đương nhiên.” “Không có lừa gạt, không có che giấu?” Oregon đột nhiên tỏ ra hùng hổ nhưng Timothy vẫn thản nhiên lắc đầu, “Đương nhiên là không. Biết đâu sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải là bây giờ. Có điều tôi dám đảm bảo, trước mắt lợi ích của chúng ta vẫn còn nhất trí với nhau, tôi sẽ không gây tổn hại cho lợi ích chung đâu.” Ông ta nói có vẻ thành thật khiến Oregon cũng ngại không thể bắt bẻ nữa. Y nhượng bộ, khách sáo nói: “Cảm ơn sự sắp xếp chu đáo của ông, tôi rất hài lòng. Tiếp theo đây chúng ta hãy tiến hành phỏng vấn thôi.” Timothy thấy sát hạch lần này là không thể tránh, chỉ đành nói: “Đương nhiên.” Thư viện được lấy làm phòng thi. Thư viện trên du thuyền vốn chỉ mang tính trang trí, nhưng tổng giám mục lại chất thêm cả đống sách liên quan tới tôn giáo vào, hiện tại trông đầy ắp sách vở. Nhưng nếu muốn đánh đố thì phải dùng câu hỏi độc. Oregon chỉ đành lấy tri thức của mình để đố đối phương, “Cậu có biết lai lịch của huyết tộc không?” “Biết.” Giọng thám tử có gì kỳ kỳ cứ như bị nghẹn ở cổ. Oregon nhìn gã đầy vẻ hứng thú, “Mời nói thử xem.” “Adam và Eva ăn trộm trái cấm nên bị đuổi khỏi vườn địa đàng. Hai người đẻ ra đứa con đầu lòng đặt tên là Cain. Sau này vì giết chết em trai mà Cain bị Thần trách phạt, bởi thế nên sống mãi không chết. Cha mẹ và anh chị em của hắn đều không thể nào tha thứ chuyện đó nên hắn lang thang bỏ đến Biển Đỏ, dưới sự trợ giúp của Lilith trở thành ông tổ của huyết tộc.” Thám tử nói xong, Oregon và Ansbach đều im lặng. Timothy nhắc nhở hai người: “Kiểm tra xong rồi chứ?” Oregon nói: “Câu hỏi tiếp theo, nếu cậu chết rồi, cậu cảm thấy ở đây ai có khả năng là hung thủ nhất?” Tổng giám mục nhịn hết nổi nói: “Câu hỏi quái quỷ gì thế này!” Cả Timothy cũng chẳng hiểu mô tê. Thám tử ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tự sát.” Oregon mỉm cười, “Chúc mừng, cậu đậu.” Timothy và tổng giám mục rời thuyền, du thuyền mang tên Hữu Nghị chính thức rời bến. Đợi khi du thuyền cách cảng một khoảng khá xa, chắc mẩm Timothy không còn nhìn thấy nữa, Ansbach và Oregon mới đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm gã thám tử đang đứng sau lưng họ. Thám tử vô thức lùi lại một bước. Oregon nói: “Tôi đã dặn thuyền trưởng lái chậm một chút, chắc chúng ta sẽ ở trên thuyền cỡ mười ngày nửa tháng gì đó, cậu có chắc cứ muốn mang khẩu trang không ăn không uống gì không?” Thám tử nói: “Tôi không đói.” Oregon nói: “Vậy giới thiệu về bản thân chắc được chứ?” Thám tử nói: “Tôi tên Evan.” Kiệm lời vô cùng. Ansbach bất thình lình thò tay giật lấy khẩu trang của gã, gã tránh đi chớp nhoáng, tốc độ của cả hai đều đã vượt khỏi giới hạn của con người. Thám tử chạy từ đầu thuyền ra cuối thuyền, bị Oregon túm được. Thám tử nói: “Đừng ép ta!” Oregon trêu: “Đừng là ai?” Thám tử không hiểu lời đùa nhạt nhẽo của y, tiếp tục nói: “Mặt, mặt của tôi…” “Bị hủy hoại nhan sắc rồi.” Ansbach lạnh lùng tiếp lời. Thám tử ngẩn ra rồi nói ngay: “Phải, là…” “Do bị lửa thiêu.” Lại là Ansbach. Thám tử hỏi: “Vậy mấy người vẫn còn muốn xem?” Oregon đáp: “Hồi nãy tự dưng tôi thấy tiếng của cậu quen lắm à nha.” Thám tử nói: “Không thể nào!” Gã và Oregon lần đầu gặp nhau mà. Oregon hỏi Ansbach: “Anh thấy sao?” Ánh mắt của Ansbach từ từ rời khỏi mặt gã, di chuyển dần xuống tới ngực gã. Thám tử ngại ngùng nhích người, cùng lúc đó, Oregon và Ansbach đồng loạt ra tay, một giữ tay gã lại, một giật khẩu trang ra để lộ mặt thật của gã. … “Là cô.” Ansbach và Oregon đều tỏ vẻ cụt hứng. Người mới bị vạch trần thân phận là Yvonne thấy vậy bèn nổi đóa, “Để hợp khẩu vị mấy người ta đã phải giả thành thằng gay rồi, mấy người còn tỏ thái độ gì thế hả?” Oregon nói: “Vốn là người qua đường A, B, C không mang tính cạnh tranh đổi thành đối thủ không mang tính cạnh tranh, còn không được phép thấy chán phèo sao.” Yvonne: “…” Ghét gay tuyệt đối không phải là định kiến! Là chân lý!