Thất lạc phong ấn
Chương 50 : Thân thế (trung)
Công khai thân thế sáng giá.
“Hoàng tử John… Lẽ nào không phải?” Mona Lisa cả kinh, nhưng lại tự lẩm bẩm: “Không thể nào. Mấy ngài rõ ràng có nói ngươi là con trai của Theodosius I, là em trai cùng cha khác mẹ với hoàng đế Đông và Tây La Mã, ngươi nhất định sẽ canh cánh trong lòng chuyện mẹ mình qua đời và bị cha mình bỏ rơi.”
Ansbach nói: “John vừa ra đời là mẹ đã mất. Dù nó vẫn còn, ngươi cho rằng nó sẽ để ý chuyện mẹ qua đời ư?”
Mona Lisa ngu luôn.
Bác sĩ Gachet nãy giờ vẫn im lặng, nay chợt lên tiếng: “Ngươi là Gratian?”
Ansbach ngẩng đầu lên nhìn vầng hào quang thần thánh phủ lên cả tòa thánh trung ương rồi dừng bước.
Người trong tòa thánh trung ương phát hiện ra anh lập tức gọi quân đoàn Thủ hộ thần thánh ra đón, dẫn đầu còn là người quen.
Nhìn thấy anh, đôi mày Quentyn tự động nhíu chặt lại, “Tiên sinh Malkavian?”
Ansbach đáp: “Ta muốn gặp Timothy.”
“Bây giờ là một rưỡi sáng.”
“Nên không ở bên ngoài.”
Sắc mặt Quentyn không tốt chút nào, “Mời ngài quay lại sau chín giờ.”
Khóe miệng Ansbach nhoẻn lên, trông anh như cười lại như không cười, “Hắn có việc cần nhờ ta, ta cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt để thương lượng, đợi lát nữa là hết hứng rồi. Ngươi có chắc hắn không muốn gặp ta sao?”
Nếu Ansbach muốn gặp giáo hoàng Quyentyn có thể dứt khoát trả lời không cho, nhưng nếu là Timothy gã không dám. Gã nhìn Oregon đang được Ansbach cẩn thận ôm trong lòng, hơi do dự rồi nói: “Chờ một lát.”
Ansbach nói: “Ta chỉ chờ mười phút. Mười phút sau ta sẽ tự vào.”
Quentyn e dè liếc anh một cái rồi quay đầu bỏ đi. Dù gã bước đi đàng hoàng không vội nhưng nhịp điệu rõ ràng chẳng dám rề rà.
Ansbach nhìn Oregon, bàn tay cầm lọ hơi siết lại.
Hai luồng khói như bị bàn tay vô hình bóp chặt, phát ra tiếng la đau oai oái.
“Ta, ta nói cho ngươi biết cách cứu…” Mona Lisa hét lên chói tai, “Nhưng ngươi phải thả ta ra.” Nếu giáo hội đã có việc cần nhờ Ansbach thì giúp đỡ Oregon là chuyện đuơng nhiên. Thay vì thất bại mất mạng, thôi thì nắm bắt thời cơ lúc mình còn chút giá trị để giữ mạng rồi tính sau.
Ansbach cười lạnh nói: “Quá trễ rồi.” Mặc kệ có phải là cố ý hay không, bọn chúng và giáo hội đã chung tay đẩy anh cùng Oregon vào tình cảnh nguy hiểm. Món nợ này anh sẽ ghi nhớ thật kỹ.
“Trừ phi,” Anh lạnh lùng nói: “các ngươi cho ta biết bàn tay sau màn là ai.”
Hai luồng khí đen ngậm miệng triệt để, bất luận Ansbach dùng thủ đoạn gì cũng không hé răng thêm tiếng nào.
Quentyn vội vàng chạy về vào phút thứ tám năm mươi sáu giây, “Ngài Timothy cho mời ngài đến gặp ở điện giữa.”
Mùi nước thánh nồng nặc như bị đổ mấy bình trong tòa thánh trung ương khiến Ansbach cau mày. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh bắt bẻ. Anh ôm chặt Oregon, trong nháy mắt di chuyển đến trước cửa.
Cửa điện mở ra, quân đoàn Thủ hộ thần thánh đứng dọc hai bên lom lom nhìn anh, đồng tử nheo lại nhưng không tiến lên ngăn cản.
Trước điện giữa là một cây thánh giá khổng lồ, ánh hào quang thần thánh tỏa ra khắp nơi, còn chưa đến gần mà hai ác linh trong lọ đã không chịu nổi la lối om sòm.
Ansbach bước tới một bước, ác linh trong lọ đột nhiên nhào ra muốn bỏ chạy nhưng bị Ansbach túm lấy.
“Xin ngươi đừng bước tới nữa, bọn ta chịu hết nổi rồi!”
“Bọn ta sẽ chết đó.”
Ansbach bình tĩnh nhìn hai tên ác linh đã yếu tới mức không thể động đậy và lộ ra nụ cười tàn nhẫn, “Thế thì sao nào?” Anh nắm lấy ác linh từng bước từng bước đi về phía trước. Theo mỗi bước của anh, khói đen lại tan đi một ít, còn anh thì trông vui vẻ như thường.
Yêu đương lâu quá làm mặt mày anh trông hiền lắm sao?
Nếu không thì sao ngay cả mấy tên ác linh cỏn con cũng dám trèo lên đầu khi dễ anh, còn cho rằng anh chẳng dám làm gì chúng nó?
Lúc anh đến trước thánh giá, ác linh chỉ còn lại bằng móng tay, co ro núp trong lòng bàn tay của anh.
Anh đưa tay lên miệng, nhìn hai tên ác linh đang run lên trong tuyệt vọng, chầm chậm thổi nhẹ một cái.
Khói đen tiêu tan.
“Có bụi hả?” Timothy bước ra với đôi mắt sưng đỏ. Ông ta đi rất vội lại còn chẳng buồn ra vẻ.
Ansbach nói: “Xem ra ta đến không đúng lúc cho lắm.”
Timothy nhìn Oregon đang ngủ mê man, “Nếu chẳng phải lần ‘không đúng lúc’ này, ngài đã không đến.”
Ansbach đặt Oregon lên ghế, để đầu y dựa vào vai mình, “Là ác mộng của ác linh.”
Timothy đến gần nhìn thử, “Thường thì tình hình thế này chỉ cần uống một ly nước thánh là tỉnh lại ngay.”
Ansbach nói: “Bọn ta là huyết tộc.” Cho huyết tộc uống nước thánh? Chẳng khác nào sợ y “lỡ” tỉnh dậy được.
Timothy nói: “Vậy nên ban nãy tôi mới bảo ‘thường’.”
“Làm sao đây?” Ansbach nghiêm túc hỏi.
Timothy đáp: “Đối với huyết tộc, xưa nay bọn tôi chỉ quen xử lý cái chết chứ không quản lý khi còn sống.”
Ansbach nheo mắt.
Timothy lại nói: “Trừ phi có lý do để thuyết phục tôi.”
Ansbach lạnh lùng nói: “Điều kiện.”
Đến lúc thật sự có thể bàn điều kiện, Timothy lại làm bộ làm tịch. Ông biết rõ nếu lúc đàm phán tỏ ra gấp rút thì rất dễ rơi vào thế bị động. Ông ta mỉm cười nói: “Chuyện đá bóng Quentyn đã kể với tôi, thế lũ huyết tộc kia không phải Nghịch Cửu Hội đúng không? Vậy tức là không thể xóa bỏ mối hiềm nghi về ngài?”
Ansbach nheo mắt, rõ ràng rất ghét dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của ông.
Timothy không cho anh cơ hội nổi đóa đã giành nói trước: “Tôi muốn biết quan hệ giữa ngài và Gordon, ý tôi là một cách cụ thể, cặn kẽ, chân thật.”
Ansbach trừng ông ta một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Tên thật của ta là Gratian.”
Timothy ngây người.
“Cha ta là Theodosius I.”
Timothy: “…”
Ansbach mặt mày vô cảm để mặc ông đánh giá.
Timothy mất một lúc mới mở miệng một cách khó khăn: “Nghe nói hoàng tử Gratian sớm đã qua đời.”
Ansbach thản nhiên nói: “Vì Theodosius I luôn ủng hộ giáo hội mới khiến hắc vu sư căm phẫn, chúng bắt cóc ta để ép ông ấy bỏ rơi giáo hội.”
Kết quả không cần phải nói.
Cái chết trẻ của Gratian được lịch sử ghi lại đã nói rõ lựa chọn bấy giờ của Theodosius I.
Timothy muốn an ủi anh nhưng sực nhớ đến tuổi tác của đối phương nên không biết nói làm sao, “Thế nên ngài mới chọn làm huyết tộc?” Vì giáo hội bị cha bỏ rơi, bị hắc vu sư bắt cóc, trong thế giới của anh, chỉ có huyết tộc là không làm hại anh.
Ansbach giễu cợt bảo: “Đúng vậy đấy. Ta ở nhà gọi một cuộc điện thoại là trưởng lão Malkavian tới cung cấp dịch vụ tận nơi.”
Timothy cảm thấy mình vừa hỏi một câu vô nghĩa. “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi bị bỏ rơi, tên hắc vu sư bắt tóc ta đã nuôi dưỡng ta, cho đến khi bọn chúng và huyết tộc xảy ra chiến tranh, ta bị huyết tộc bắt đi. Ansbach là tên gã hắc vu sư nuôi dưỡng ta.” Bởi anh từng có dây dưa với hắc vu sư nên mới đối xử với Gordon khác với người thường.
Nếu lời Ansbach nói là thật thì bất kể là sự ủng hộ ngày xưa Theodosius I dành cho giáo hội, hay tổn thương anh phải gánh chịu, giáo hội đều nợ anh. Trong đầu Timothy nảy ra một suy nghĩ, “Thế nên hồi ấy ngài mới trở mặt trong thánh chiến?”
Trong thánh chiến giáo hội gần như bị đánh tới trước cửa nhà, là Ansbach giữa đường trở mặt mới cho giáo hội cơ hội lấy hơi. Vốn ông nghĩ chỉ bởi dòng máu điên trong người Malkavian giở quẻ, hiện tại nghĩ lại chẳng lẽ là do dòng máu của Theodosius I phù hộ?
Vì nguyên nhân này Timothy không tiện gây khó dễ cho anh nữa, thậm chí còn trách khẽ: “Sao ngài không nói sớm?” Trên cơ bản là phải hợp tác từ sớm chứ! So với Lawrence Ventrue, một Ansbach có quan hệ sâu xa với giáo hội mới là đối tác hoàn hảo.
Ansbach nói: “Quên.” Nếu chẳng phải ác linh nhắc lại, đoạn ký ức đó sẽ chỉ tồn tại trong tiềm thức, dù có âm thầm ảnh hưởng đến anh nhưng cũng không bao giờ được khơi lên rõ ràng.
Timothy nghẹn lời. Con người bảy, tám mươi tuổi sẽ quên rất nhiều chuyện, huống hồ những gì Ansbach trải qua đã là chuyện gần hai ngàn năm trước. Ông ta nói: “Tôi có thể đưa ngài vào giấc mơ của ngài ấy để gọi ngài ấy tỉnh dậy.”
Hai mắt Ansbach tối tăm.
Timothy hiểu rõ anh đang đề phòng chuyện gì. Một khi cả Ansbach lẫn Oregon rơi vào giấc mơ, họ sẽ như cá nằm trên thớt mặc cho giáo hội muốn làm gì thì làm. Ông ta cũng không thề thốt hay đảm bảo thêm mà chỉ thản nhiên nói: “Nếu ngài tin tưởng, tình hữu nghị giữa Theodosius I và giáo hội sẽ được kéo dài đến hiện tại.”
Ansbach đương nhiên không tin, “Gọi Lawrence.”
Timothy cũng không ngại. Thái độ này của Ansbach mới là bình thường. “Không sao. Nhưng tốt nhất ngài phải cầu nguyện hắn tới nhanh lên, Oregon lạc trong giấc mơ càng lâu càng khó thoát ra.”
Mắt Ansbach lóe lên đầy phẫn nộ.
Timothy biết anh trách mình lãng phí thời gian, lặng lẽ lấy điện thoại đưa cho anh.
Ansbach nhận lấy di động nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói với ông ta: “Bắt đầu đi.”
Timothy ngẩn người, đoán rằng ban nãy Ansbach vừa kể với Lawrence chuyện đã xảy ra, đồng thời dặn hắn nếu họ dám làm gì hai người thì lập tức dẫn đám huyết tộc đến đánh giết.
Lúc Ansbach được một vị giám mục dùng thuật thôi miên để đưa vào giấc mộng, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ: Giáo hội quả nhiên là nơi mê hoặc lòng người. Chả trách lòng tín ngưỡng Theodosius I dành cho giáo hội không bao giờ suy suyễn
Truyện khác cùng thể loại
203 chương
62 chương
64 chương
8 chương