Lạnh nhạt nhìn Lục Vân, Phong Lôi chân quân nghiêm mặt nói: - Lục Vân, ngươi có một thân tu vi như hiện nay không phải dễ, ta khuyên ngươi tốt nhất là hãy nói ra sư phụ của ngươi là ai, có thể ta sẽ nể mặt sư phụ ngươi mà tha cho ngươi tránh khỏi cái chết. Hôm nay ngươi thua có thể không phục, nhưng đây là điều hiển nhiên cho nên ngươi không thể kháng cự. Vì thiên hạ, có lúc biết những chuyện dù sai nhưng vẫn phải chấp hành. Nể ngươi tu luyện không dễ nên ta lại ngươi hỏi ngươi một câu, đây là lần cuối nếu bỏ qua thì ngươi chẳng còn có thể dựa vào ai nữa đâu. Lãnh ngạo cười lớn, Lục Vân nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL - Nếu muốn nói thì ta đã nói từ lúc đầu rồi chứ chẳng đợi tới tận bây giờ. Đứng tại đây ta quyết không cúi đầu cũng không khuất phục, cho dù đệ tử của ngươi đông thế nào đi nữa ta cũng không sợ. Sự việc lần này nếu tiết lộ cho mọi người ở đây đều được rõ, ngươi tưởng chỉ cần thay đổi một người mà phải dễ dàng cúi đầu ư? Phong Lôi chân quân trầm mặt "hừ" lạnh một tiếng, trong ánh mắt lão lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhìn quanh một lượt, ánh mắt Phong Lôi chân quân dừng lại chỗ Kiếm Vô Trần, ngữ khí có chút kỳ quái: - Có phải con muốn muốn thử một lần để xác định thắng thua, đúng không? Khẽ gật đầu, Kiếm Vô Trần lạnh lùng trả lời: - Đúng vậy, con nhất định muốn khiến mọi người ở đây đều biết con không thể thua Lục Vân được. Nói xong, hắn đưa ánh mắt lăng lệ nhìn Lục Vân hiện rõ thần sắc rất kiên định. Hờ hững nhìn lại, Lục Vân trầm giọng nói: - Ta đã nói rồi, lần này có giao thủ thì ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta. Cho dù đằng sau ngươi có cao thủ nào hỗ trợ đi nữa thì kiếp này ngươi vĩnh viễn không thể thắng được. Nếu lúc trước không phải họ liên tục xuất thủ thì ngươi sớm đã phải chết hai lần rồi, làm sao còn có thể đứng đây nói năng với ta được. - Lục Vân, điều lợi hại nhất không phải là có pháp quyết cao hơn ta mà là do lòng ngươi thâm độc hơn ta. Ngươi liên tục ẩn giấu pháp quyết của ngươi rồi bất ngờ thi triển ra, cho dù có thắng thì đó không phải là thực lực. Lần này đã là lần thứ ba nên ngươi không còn cơ hội làm như vậy nữa đâu, vì lần giao chiến này nếu ngươi không chết thì ta chết, giữa chúng ta phải có một kẻ rời khỏi thế gian. Lục Vân không nói một lời nào màchỉ lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần, chàng vận Ý niệm thần ba cẩn thận phân tích khí tức trên người hắn. Từ xa, Vân Phong nói một cách hài hước: - Lần thứ nhất, rồi lần thứ hai, lần thứ ba, có khi có tới lần thứ muời, lần thứ một trăm ấy chứ. Ngươi quả là loại người vô liêm sỉ, hiện tại ở đây có rất nhiều người mà thua hai lần liên tiếp cũng thà chết không thừa nhận. Lại còn thường xuyên cho người xuất thủ trước làm tiêu hao chân nguyên của Lục Vân để tạo thuận lợi cho ngươi, loại Minh chủ như vậy thật là nỗi sỉ nhục của Lục viện. Cười hắc hắc, Bạch Vân Thiên từ xa nói: - Gã Dịch viên đệ tử nhà ngươi đúng là bất trí, ngươi có từng nghe câu tà không thắng chính chưa? Cái gọi là tà cho dù tu vi có lợi hại, một khi gặp phải cao thủ chính đạo, một người không thắng thì hai người xông lên, hai nguời không thắng thì ba người xông lên, ba người không thắng thì mười người xông lên, cứ như vậy làm sao yêu tà có thể thắng? Người trẻ tuổi, con đường của ngươi còn dài, kiến thức còn ít thì đừng nói nhiều để bị người ta cười. Vân Phong nghe vậy lúc đầu ngẩn người nhưng rồi lập tức hiểu ra, hắn bất giác tỉnh ngộ rồi nói: - Thì ra là như vậy, chả trách sau khi ngươi đến đây liền một mực đứng đằng xa nhìn lại, có phải là sợ tà không thắng chính không? Ta đã thụ giáo rồi, đa tạ ngươi đã chỉ điểm. Lời Vân Phong vừa thốt xong, môn hạ Dịch viên lập tức cười ầm ĩ, không biết là cười Bạch Vân Thiên hay là cười đám người Kiếm Vô Trần. Nhìn sắc trời Lục Vân trong lòng kẽ thở dài, trận chiến này đã kéo dài quá lâu. Lúc này bản thân chàng toàn thân đã bị thương, chân nguyên tiêu hao gần hết bốn phần, con đường còn lại càng lúc càng gian khổ và càng lúc càng khó đi. Nghĩ đến những cường địch sẽ phải đối mặt Lục Vân trong lòng chùng xuống, hy vọng thắng đối với chàng càng lúc càng xa vời. Trước mắt cho dù đánh bại Kiếm Vô Trần thì trong các cao thủ còn phải đối phó ít nhất cũng đều là ba đại cao thủ của Vân Chi pháp giới và Diệp Tâm Nghi. Cửa ải này bản thân chàng làm sao có thể vuợt qua đây? Có lẽ đã chẳng còn chút hy vọng gì nữa. Nhìn Phong Lôi chân quân, Kiếm Vô Trần nhẹ giọng yêu cầu lão ta sớm rời đi rồi lập tức quay đầu nhìn Lục Vân, trong ánh mắt của hắn lướt qua một tia tà dị. Thấy Lục Vân vẫn đang im lặng nhìn trời, Kiếm Vô Trần cười nhạt nói: - Ngươi hãy chuẩn bị đi, đã tới lúc kết thúc ân oán giữa chúng ta rồi đó. Quay đầu nhìn Kiếm Vô Trần trong lòng Lục Vân đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, điều đó khiến cho tâm thần chàng chấn động và mơ hồ cảm thấy nguy hiểm như đang đến gần. Cảm giác đó cụ thể thế nào Lục Vân không hiểu rõ, nhưng trong lòng chàng lại có một triệu chứng bất tường như không ngừng đề tỉnh. Nhẹ gật đầu, Lục Vân trầm giọng nói: - Ngươi lại đây, hãy để ân oán của chúng ta kết thúc hết trong cuộc chiến này. Hy vọng rằng lần này sẽ không có ai can thiệp, nếu không đoạn ân oán giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể ngừng lại. Khẽ ngưng thần, Kiếm Vô Trần hai tay phân tán rồi hợp lại trên không trung đưa lên trời. Trong lúc xuất thủ, thân thể Kiếm Vô Trần xoay vòng, bay lượn như chớp trong không gian phạm vi một trượng trông mười quần kỳ dị. Theo vòng chuyển động không ngừng của hắn, một đạo hồng quang từ trong người Kiếm Vô trần vút ra mau chóng bay lên giữa trời, nháy mắt đã tụ thành một đám huyết vụ tràn ngập khắp không trung, đám huyết vụ đó từ từ lấp đầy cả đường chân trời. Bốn phương lúc này bao trùm bóng huyết sắc, cả bầu trời trong xanh tràn ngập ráng đỏ hoàn toàn che lấp hết ánh dương quang đang tỏa chói chang. Dưới đất mọi người đứng xem đều biến sắc mặt, họ không thể nghĩ rằng Kiếm Vô Trần lại có một pháp bảo thần kỳ như vậy, cho đến lúc này mới đem ra thi triển. Nhưng trong vô số cao thủ, vẻ mặt kinh hoàng nhất không ai khác ngoài năm người Ma thần tông chủ Bạch vân Thiên, Quy Vô đạo trưởng, Kim Cương thánh phật, Thiên Thương đạo trưởng, Chiến Tâm tôn giả. Họ đưa mắt nhìn bầu trời đỏ máu đó ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi đến cùng cực, cảm giác như nhìn thấy lệ quỷ và hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình. Còn Lục Vân khi thấy vùng xích hà xuất hiện trong tâm chấn động dữ dội, sự bất an trong lòng càng hiện lên rõ ràng hơn. Cảm giác đó rõ ràng khi thấy cỗ khí huyết sát to lớn cực kỳ tà ác đang che lấp cả bầu trời, Lục Vân không kìm được trầm giọng nói: - Ngươi đã không còn nhẫn nại được nên bắt buộc phải thi triển ra, đúng không? Ngươi chẳng phải nói ta mình thân đầy tà ác vậy lúc này ngươi có mấy phần chính trực? Cười nhạt, Kiếm Vô Trần hét lớn: - Ngươi không biết thì đừng có nói bừa, đây là một trong hai mươi bốn thần khí của Đại La chư thiên, làm sao có thể là vật tà ác như ngươi được. Giờ ngươi chuẩn bị chịu trừng phạt đi, ta sẽ dùng thần khí này huỷ diệt ngươi cũng coi như là vì Nhân gian mà trừ đi một kẻ tà ác. Nói xong Kiếm Vô Trần toàn thân phát ra tử quang, cả người nhanh chóng được bao trùm trong một quầng quang hoa tử sắc thần bí. Trong bầu trời huyết sắc trên đỉnh đầu, một đạo bát quái trùm trời xoay tròn xuất hiện không chút tiếng động. Nằm trong hình bát quái là một tòa huyết tháp cao khoảng ba trượng, toàn thân chớp lóe huyết quang đang quay tròn chụp tới Lục Vân. Chỉ thấy huyết tháp đó có tám mặt, trên mỗi góc đều treo một cái chuông huyết sắc khắc tám hình lệ quỷ tàn ác hình dạng khác nhau. Trên đỉnh tháp khảm một viên Huyết Ngọc Linh Lung châu lóe lên quang mang tà dị mê hoặc. Lục Vân biến sắc mặt, Ý niệm thần ba lập tức thăm dò ra vật này vô cùng tà ác, bên trên tập trung một lượng huyết sát khí vô cùng lớn đang vận động với tốc độ cao kèm theo lực hút đáng sợ đang bức tới gần. Tâm niệm chuyển động, Lục Vân toàn thân kim quang chớp lóe toàn lực thi triễn "Tâm Thiền Bất Diệt Quyết" của Phật gia, cả người chàng xếp bằng giữa không trung, sau lưng xuất hiện một pho tượng phật kim sắc cao khoảng ba trượng. Cùng lúc tượng phật đó xuất hiện, vô số pháp chú phật môn lóe sáng kim quang mang theo một khí tức thần thánh không gì sánh được, dần dần luồng sáng đó biến thành một tòa Kim Cương La Hán trận huyền bí phân bố xung quanh Lục Vân bảo vệ vững chắc thân thể chàng. Trên không trung Kiếm Vô Trần thản nhiên nhìn Lục Vân, trong lòng hắn cười nhạt không ngớt. Lần này cho dù Lục Vân có phản kháng như thế nào thì cũng sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, vì từ trước tới nay chưa từng có ai sống sót thoát khỏi Huyết Hà đồ. Hơn nữa trong Huyết Hà đồ còn thêm vào pháp bảo vô thượng Huyết Ngọc Linh Lung tháp, làm cho uy lực như tăng thêm ba phần. Tâm niệm chợt động, Kiếm Vô Trần bắt đầu phát xuất Huyết Ngọc Linh Lung tháp, chớp mắt vật đó đã xuất hiện ngay trên đầu Lục Vân phát ra một luồng quang mang màu đỏ máu chụp vào xuồng thân ảnh của chàng. Kim quang chớp sáng Lục Vân toàn thân khí thế tăng mạnh, một đạo quang mang kim sắc cực mạnh nhanh chóng tụ thành một đạo kim phật chưởng đem theo mười tầng chân nguyên của Lục Vân dữ dội đánh tới huyết tháp đó. Chỉ thấy phật quang thần thánh hiện ra, trên đỉnh tháp tức thì phát ra một âm thanh chấn động đất trời, tiếng lệ quỷ gào thét rung động cả tứ phía. Trong lúc xoay tròn, tám cái huyết linh phát ra âm thanh kỳ quái rồi dần hình thành một khí âm sát chấn động hồn phách, điên cuồng khuyế ch tán ra bốn phía. Đồng thời một làn huyết vụ tràn ngập ba trượng bao phủ quanh người Lục Vân, giữa màn huyết vụ tám con lệ quỷ hung ác bay lượn trên dưới điên cuồng tấn công vào thân thể như muốn nuốt lấy nguyên thần linh khí của chàng.