Thất Gia

Chương 27

Ô Khê nghĩ nghĩ, nói rằng: “Ý của ngươi muốn nói, loại đồng minh này chính là hư tình giả ý, không phải thật tâm, không đáng kể sao?” Thầm khen một tiếng trẻ nhỏ dễ dạy, Cảnh Thất không biết từ khi nào trên tay đã xuất hiện một cây quạt, “Ba” một phát dùng sức gõ lên bả vai Ô Khê. Ô Khê biết lực tay hắn không mạnh, dù có đánh cũng chẳng đau nên cũng không thèm tránh e hắn mất hứng, sau đó mới vô cùng kiên nhẫn hỏi tiếp: “Nói sai rồi sao?” “Nói trúng tử huyệt rồi”. Cảnh Thất rung đùi đắc ý cảm khái, “Như vậy đồng minh nhất định là không tin được, có câu ‘Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nan lâm đầu các tự phi”, huống chi cái loại ‘Lộ thủy nhân duyên’ này kia chứ…” Ô Khê nhăn nhăn mi, Cảnh Thất ho nhẹ một tiếng, biết biểu tình này của tiểu hài tử chính là biểu thị cho sự không đồng ý, vì thế nhẹ nhàng nói: “Chính là so sánh, so sánh thôi”. Quả nhiên, Ô Khê tích cực nói: “Phu thê là muốn quá cả đời, vì cái gì đã ‘Đồng lâm điểu’, lại còn nói ‘Các tự phi’ mấy lời không dễ nghe như vậy chứ?” Cảnh Thất lười cùng y so đo mấy việc lặt vặt không đáng kể này, bèn khoát tay: “Ta chính là lấy nó làm ví dụ thôi, không phải ý tứ kia, ngươi chỉ cần vào tai này ra tai kia là được”. Ô Khê lại nhăn nhíu mày, không biết vì cái gì, nhìn thái độ có chút tùy tùy tiện tiện của Cảnh Thất mà lòng y bỗng dưng có chút không thoải mái. Còn đang băn khoăn thì Cảnh Thất đã mau chóng đổi đề tài mới, nên trước áp xuống dưới, quyết định về sau nhất định phải tái cùng hắn câu thông vấn đề này. Thời gian dài như vậy, Ô Khê coi như đã nhìn ra bộ mặt thật của vị bằng hữu thoạt nhìn đối với ai đều hi hi ha ha này. Bên ngoài thì ra vẻ mặc cho mọi sự nước chảy bèo trôi, kỳ thật người khác nói cái gì hắn cũng không hề để ở trong lòng, lúc gặp chuyện thì nhận sai rất nhanh, căn bản là nhận rồi để đấy, qua một lát liền quên. Cảnh Thất vi lão bất tôn (già mà không đứng đắn) mà cọ cọ cái mũi, đem đề tài càng bàn luận càng nói toàn những thứ không đâu này kéo trở về, bảo rằng: “Vừa rồi ngươi cũng đã nói, lấy lòng không được, hợp ý cũng không được, nên cái gọi là đồng minh chẳng qua cùng lắm chỉ là đồng tiến đồng thoái mà thôi, ước định lại không phải là dây thừng, nếu có ai bội bạc, cũng không thể trói buộc”. Ô Khê nhăn nhíu mày, tâm nói người Đại Khánh thực không ra gì, sự tình đã giao ước lại còn bội bạc, cũng không sợ thực ngôn nhi phì (bội ước). Chỉ nghe Cảnh Thất nói tiếp: “Ô Khê à, đồng minh không thể là kẻ chỉ cùng chung vinh hưởng mà hoạn nạn lại bỏ quên. Ngươi không thể tân tân khổ khổ kéo tới một cái đồng minh, đến thời điểm mấu chốt yêu cầu người giúp đỡ, thì lại bảo bản thân cũng đang gặp khó khăn rồi để chính ngươi một mình chiến đấu hăng hái. Ngươi nói xem, nên làm như thế nào đây?” Ô Khê trầm mặc một hồi, đoạn lắc đầu: “Ta sẽ không cùng người như vậy kết minh, bằng hữu của ta đều là những người tin được. Còn chuyện của ngươi cùng Hách Liên Chiêu, sau này định tính toán như thế nào?” Cảnh Thất cười nói: “Ta sẽ dạy ngươi hai bí quyết nho nhỏ, một cái tên là uy bức, một cái tên là lợi dụ. Cái gọi uy bức, chính là bắt cho được khuyết điểm của hắn, khiến hắn phải cùng đứng chung một chiếc thuyền với ngươi, phải làm đến mức ngươi vong hắn vong, hắn vong ngươi vẫn lương khoái, đó mới chính là cảnh giới cao nhất của uy bức. Lợi dụ, cái này càng đơn giản hơn, thế nhân sở cầu, bất quá không nằm ngoài mấy thứ tài, sắc, quyền, dục. Trên đời không có người không dám làm, làm không được chuyện, chẳng qua là ngươi chưa đáp ứng đủ ham muốn của những kẻ đó mà thôi”. Lời này nói ra quá mức trắng trợn, Ô Khê nghe xong chỉ cảm thấy dạ dày dâng trào một cỗ tử toan thủy, suy nghĩ một lúc lâu vẫn tìm không ra lời nào để phản bác cho được, bởi vì những thứ mà Cảnh Thất vừa nói chính là đạo lý. Một lúc lâu sau, mới khe khẽ thở dài, hỏi: “Vậy thì ngươi là vì cái gì? Cũng bởi tài sắc quyền dục sao?” “Nếu là vì tài sắc quyền dục, ta sẽ không nói nhiều với ngươi như vậy, đó dù sao cũng chỉ là những thứ phù phiếm mà thôi. Ngươi cũng biết, toàn bộ thiên hạ này đều là của hoàng thượng, nhưng hắn có ăn cũng chỉ ăn phần cơm của một người, có ngủ cũng chỉ ngủ chỗ của một người, ngươi đã khi nào nửa đêm thấy hắn chạy đến giữa kinh thành, rúc dưới bánh xe mà ngủ như khất cái bao giờ chưa?”. Cảnh Thất tươi cười nhẹ nhàng, ánh mắt theo thói quen khẽ nheo lại, âm thầm thở dài, rồi đứng lên ra vẻ biếng nhác duỗi duỗi thắt lưng, “Chỉ vì hai chữ tồn tại mà thôi a”. Ô Khê im lặng không nói. Vừa đúng lúc này, Bình An tiến vào, trình lên một phần danh mục lễ vật, đối Cảnh Thất trình bẩm: “Chủ tử xin nhìn qua một chút, xem thử hạ lễ cho đại hôn của Thái tử điện còn chỗ nào chưa phù hợp hay không?” Từ khi ý chỉ được ban ra thì Phủ Nội Vụ bộ Lễ đã bắt đầu trù bị, chỉ còn chờ đến giờ tốt ngày lành, kể từ đầu xuân đến tận khi thu tới mới chỉ chuẩn bị được khoảng bảy tám phần, mắt thấy ngày lành cũng sắp đến rồi. Cảnh Thất tiếp lấy liếc sơ một chút, thấy trung quy trung củ, bèn gật gật đầu nói: “Chuyện của Thái tử điện hạ, hạ lễ đừng vượt mặt hai vị huynh trưởng của hắn liền hảo, ngoài ra thì hậu một chút cũng không sao”. Bình An gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Cảnh Thất như nhớ ra cái gì, quay sang đối Ô Khê hỏi: “Tháng sau là đại hôn của Thái tử, ngươi đã chuẩn bị hạ lễ chưa?” Ô Khê gật đầu: “Ta biết chuyện này rồi, nô a Cáp giúp ta chuẩn bị, ta đã bảo có chỗ nào không biết thì qua hỏi Bình An”. Cảnh Thất vừa lòng đáp: “Khinh trọng hợp lí, sao cho đúng quy củ là được. Thái tử cũng không quá để ý mấy chuyện này, thân phận của ngươi đặc biệt, không cần xuất đầu lộ diện”. Tâm tư Ô Khê lúc này cư nhiên lại đặt ở những chuyện khác, hỏi: “Không phải đầu năm nay Hoàng Thượng đã bảo cho Thái tử cưới vợ sao?” Cảnh Thất giải thích: “Một khi đã là Thái tử, tương lai sẽ kế thừa đại vị, đây lại là thú Thái tử phi, quy củ rất nhiều, lễ bộ muốn chuẩn bị cần thời gian rất lâu, còn phải xem hoàng lịch, tìm ngày cát tường, cho nên đại hôn mới kéo dài đến hiện tại”. “Ta hiểu được, chúng ta bên kia nếu như là quý tộc kết thân, cũng thực phiền toái, chính là…” Ô Khê nhăn nhíu mày, “Tô cô nương phải làm như thế nào đây?” Cảnh Thất chớp chớp mắt, không kịp phản ứng điều hắn nói là có ý gì: “A? Nàng ta làm sao vậy?” Ô Khê lập tức nhận ra mình đang cùng người này ông nói gà bà nói vịt, vì thế vô cùng minh xác mà chỉ thẳng vào vấn đề: “Thái tử trước kia cùng Tô cô nương tốt như vậy, hiện tại lại muốn kết hôn cùng cô nương khác. Muốn kết hôn với người khác còn chưa tính, hắn vì cái gì nửa năm gần đây vẫn là thường xuyên nhìn Tô cô nương?” Nói xong thiếu niên nhăn nhíu mày: “Thái tử như vậy là không được”. Cảnh Thất vô lực nói: “Kia chính ngươi đi nói với hắn đi”. Ô Khê ra điều khiển trách mà nhìn hắn: “Ngươi cũng như vậy sao?” Cảnh Thất nhất lăng, thầm nghĩ chuyện này cùng ta làm gì có nửa đồng tiền quan hệ, đây chả phải oan uổng chết người hay sao? Vì thế cười khan một tiếng, nói: “Ta khi nào thì có như vậy, ngươi như thế nào loạn oan uổng người…” “Chủ tử,” hắn một câu còn chưa nói hoàn, Cát Tường đã tiến vào, đưa lên một phần thiệp mời, “Tiểu Hầu gia đưa tới, hôm nay là đêm thất tịch, tổ chức ‘Lan đường’, thỉnh Vương gia tối nay ghé qua”. Kia thiệp mời thực đặc biệt, toàn thân một màu hồng phấn, mặt trên cẩn thận tú liễu viền hoa, vừa mở ra hương trận xông ngay vào mũi, Cảnh Thất nhất mắt liền biết vật đó là vật gì, tự dưng cảm thấy tiểu tử Cát Tường chết tiệt này tiến vào đúng là để tát vào mặt mình mà. Ô Khê khứu giác vô cùng sắc bén, bị hương thơm kia xông vào mũi có chút ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được vươn tay xoa nhẹ mũi một chút, tò mò nhìn thiệp kia nhiều thêm một ánh mắt, nhưng dù sao y cũng hiểu nên chừng mực hữu lễ, biết đấy là đồ vật của người ta, cũng không có hỏi nhiều. Lại nghe Cát Tường nói tiếp: “Tiểu Hầu gia còn nói, nếu Vu đồng nể mặt, thỉnh ngài cùng đi. Dịp này ba năm mới có một lần, lần trước Vu đồng niên kỉ hẵng còn nhỏ, không tiện đến dự, năm nay nếu không đến e phải đợi thêm ba năm nữa. Hầu gia nói đã đặc biệt chọn sẵn nhã gian rồi”. Chúc Duẫn Hành này đúng là sợ thiên hạ bất loạn mà. Ô Khê lúc này mới hỏi: “Mời chúng ta đi đâu thế?” Cát Tường cười tủm tỉm mà giải thích: “Đại Khánh chúng ta thi Hương chính là ba năm một lần, dùng để chọn lựa nhân tài, hàng năm đều có văn võ Trạng nguyên, tiến vi thiên tử môn sinh, Lục đại nhân hẳn ngài cũng có nhận thức, ngài ấy là Văn Khúc Trạng Nguyên lang đã đỗ kì thi Hương đấy, nhưng Vu đồng có biết phấn hồng Trạng Nguyên là ai không?” Ô Khê mơ hồ hiểu được thiếp mời kia vì cái gì mà lại có vẻ không tầm thường đến vậy, ngước mắt nhìn Cảnh Thất thì chỉ thấy vị “Chính nhân quân tử” đang tỏ vẻ xấu hổ mà tránh đi ánh mắt của y, cúi đầu chăm chỉ uống trà. Ô Khê cười cười, nói: “Lần trước, Thái tử điện hạ nói đó là Nguyệt nương”. “Đúng vậy”. Cát Tường mặt mày hớn hở đáp, “Nguyệt nương đều là do nhóm quý nhân trong kinh thành bầu chọn. Định kì hằng cuối năm chúng ta sẽ tổ chức vọng nguyệt trên sông, có cả Nguyệt nương đến hiến xướng khúc nữa, thế nhưng mỹ nữ ở đây không được một ngàn cũng đạt tám trăm, vì sợ mai một ‘Nhân tài’ nên ba năm liền tổ chức một lần. Lúc đầu nó có tên là ‘Quần phương yến’, sau lại Hoàng Thượng cảm thấy ‘Quần phương yến’ ba chữ này có vẻ tục, nên mới kim khẩu ngọc ngôn mà đổi thành ‘Lan đường dạ phẩm’, vô cùng hợp nhã…” Cát Tường dừng lại, hắn dù sao cũng không thuộc loại người phong nhã, suy nghĩ một lúc lâu, cũng nghĩ không ra cái danh mới đó nó hợp ở chỗ nào. Cảnh Thất cười nói: “Không phải có câu ‘Hữu diễm thục nữ tại lan đường, thất nhĩ nhân hà độc ngã tràng’* sao? Đó chẳng qua là Hoàng Thượng lúc còn trẻ thuận miệng trêu chọc vui đùa thôi. *:Trích trong bài Phượng Cầu Hoàng của Tư Mã Tương Như, tạm dịch: Mỹ nhân dịu dàng khuê phòng chốn, gần tấc gang sao xa tít chân trời, lòng ta đau như thắt cả ruột gan. Cát Tường cười nói: “Đúng đúng, đích thị câu này a. Nhóm ma ma trong các lâu tử tại kinh thành cùng các gánh hát chưa nổi danh từ nơi khác tới đều mang theo các cô nương của họ, toàn bộ đều nhân dịp này mà phô hết tư dung tài nghệ, thậm chí có vài nhà quyền quý còn dưỡng trong nhà đôi ba tả nhi, sẵn lòng đem ra cho mọi người cùng thưởng thức, cũng sẽ tham gia. Đây là một sự kiện tưng bừng náo nhiệt, muôn tía ngàn hồng, nếu thực sự muốn nhân dịp này mà phát triển nghề nghiệp, giới thiệu cô nương của mình hi vọng lọt vào mắt xanh của nhóm quý nhân thì nên chớp lấy cơ hội này, không chừng tương lai ba năm sau một bước thành Nguyệt nương ấy chứ”. “Ngươi là nói, các cô nương mỹ nhất toàn kinh thành đều tham gia sao?” Ô Khê hỏi. “Cũng không hẳn…” Cát Tường còn chưa có nói hết, đã bị Cảnh Thất phất tay đánh gãy lời: “Bất quá chỉ là đám kỹ nữ ca nhi giúp bọn người trong cung giải sầu tìm vui mà thôi, nếu là cô nương nhà tử tế lí đâu lại mặt dạn mày dày đứng trước đám đông để cả một đám người bình phẩm từ đầu đến chân kia chứ? Những người này cùng bọn chim tước miêu cẩu được dưỡng trong nhà đâu có chỗ nào khác nhau, ngươi đừng có nghe tiểu tử Cát Tường này nói hưu nói vượn. Chẳng qua là đi theo mọi người gặp dịp thì chơi thôi, vui đùa chốc lát cũng chả sao, buổi tối nếu ngươi muốn, ta mang ngươi đi xem náo nhiệt”. Ô Khê trầm mặc một hồi, mới hỏi ” Tô cô nương cũng từng tham gia sao?” Cát Tường nói: “Đây không phải là luật bất thành văn sao, đã là Nguyệt nương thì đều phải tham gia, nếu không đào đâu ra cơ hội được nhóm quý nhân nhìn trúng mà bầu chọn chứ?” Cảnh Thất tựa tiếu phi tiếu xem xét Ô Khê. Ô Khê liền hiểu được, Cảnh Thất nãy giờ cứ nói quanh co lòng vòng mà không vào trọng điểm, là vì muốn mượn điều này để giải thích cho y hiểu, đồng thời cũng là trả lời cho mấy câu nói của y về Thái tử. Tô Thanh Loan chính là một ngoạn vật công cộng, bởi bị phủng cao cao một chút, nên mới có vẻ quý giá hiếm lạ một chút, trừ điểm này ra, nàng ta cũng chả có gì hơn người, vì vậy sẽ không thể thú hỏi đường hoàng với danh phận Thái tử phi được. Một người không thể thú hai thê tử, là điều hiển nhiên, nhưng một người chỉ thú một thê tử, chả ai cấm hắn không được chơi đùa chim tước miêu cẩu cả. Danh dự của một người quý tiện thế nào, chẳng qua cũng chỉ bởi vì nó ngập ngụa trong vàng son danh lợi mà thôi. Nhưng cái câu “Gặp dịp thì chơi” kia — Ô Khê vừa nghe đã cảm thấy thật khó chịu. Trầm mặc một hồi, y mới gật gật đầu: “Hảo, buổi tối ta đến tìm ngươi”.