Một hàng sáu người, đều là dáng vẻ làm cho người ta muốn phạm tội. Ảm Đạm suy nghĩ, trêu ghẹo mãi nửa ngày, làm ra vài tấm mặt nạ, cho mỗi nam nhân này mỗi người một tấm,, mà Nhược Khả Phi cùng Bạch Hạnh không có. Bởi vì hắn chỉ chuẩn bị cho nam nhân, không chuẩn bị cho nữ nhân dùng. Thuận lợi được vài ngày, cuối cùng đã tới Hứa Thành Lí Huyền. Đến Lí Huyền đã là buổi chiều, Ảm Đạm nhún vai, tiếc nuối nói: "Chỉ có đi vào lúc sáng sớm, buổi chiều đến tối đều là quay về Lí Huyền." Đây tất cả đều là do ngày mai đến đây theo hướng gió quyết định, Nhược Khả Phi cũng hiểu được. Hiện tại cũng chỉ có ở lại trước. Mà ở nơi này, dịch vụ vận chuyển Bưu Chính Chuyển Phát sớm là sản nghiệp trên danh nghĩa của Ảm Đạm. Vừa đến khách điếm, lập tức liền có người đi ra nghênh đón. "Ha ha, không cần khách khí." Ảm Đạm cười giống như con hồ li, giống như sản nghiệp nơi này vốn là của hắn vậy. Bạch Hạnh lại ngẩng đầu nhìn những Nhiết Khí Cầu đầy trời đang dồng loạt bay trở về. Trừng lớn mắt. Vẫn cũng chỉ là nghe nói, đây là lần đầu tiên chính mình nhìn thấy tình cảnh kỳ diệu như thế. Ngày mai chính mình đã có thể ngồi trên cái kia bay trên trời rồi! "Khả Phi, những thứ này thực sự do ngươi làm sao?" Trong mắt Bạch Hạnh lóe lên những ánh sao nhỏ, si mê nhìn Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi thản nhiên nở nụ cười, khẽ gật đầu. Đây là những thứ mình mô phỏng làm theo, chứ không phải do mình phát minh, nhưng làm sao có thể nói rõ ràng đây. Ánh mắt Bạch Hạnh càng phát ra si mê. Sáng quắc nhìn Nhược Khả Phi. Trước mắt lại bỗng nhiên bị một bóng dáng chắn ngang tối sầm, Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng nghiêm mặt đứng ngay giữa. Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười cười, vừa gặp phải chuyện như vậy, Hiên Viên Cô Vân liền lại biến thành đứa bé bình thường. Ban đêm, sau khi mọi người ăn xong liền nghỉ tạm. Nhược Khả Phi đứng ở bên cửa sổ, nhìn đèn đuốc bên ngoài sáng trưng như trước, ngựa xe như nước, lộ ra ý cười. Mình thấy nơi này tĩnh mích hoang sơ, sau đó không lâu, nơi này chắc chắn biến thành một thành lớn phồn vinh. Bên ngoài các thương nhân còn đang sửa sang lấy hàng hóa. Có khi là vận chuyển đi, có khi là vận chuyển đến chuẩn bị sáng sớm hôm sau vận chuyển đến nước Bắc Lăng. "Phi nhi" Một tiếng gọi mềm nhẹ ở phía sau, một đôi bàn tay to ấm áp từ phía sau lưng ôm chặt lấy Nhược Khả Phi, "Nàng đang xem cái gì?" "Nhìn mấy thương nhân đi, ngươi xem bọn họ đều đang cười." Nhược Khả Phi xoay mặt qua, nhìn mặt Hiên Viên Cô Vân, "Kỳ thật, độc có giải được hay không cũng không quan trọng, được cùng ngươi cùng nhau vượt qua những ngày còn lại là được rồi." "Nhưng không đủ, chỉ có mấy năm làm sao đủ." Hiên Viên Cô Vân cọ cọ vào mặt Nhược Khả Phi, "Không cần lo lắng, mấy thứ kia theo lời của Ảm Đạm nói ta nhất định sẽ lấy được.” Nhược Khả Phi không lên tiếng, không biết nên nói gì mới đúng đây. "Ngủ đi, sáng mai còn phải đi." Hiên Viên Cô Vân không nói lời gì, ôm lấy Nhược Khả Phi đi đến bên giường. Hai người lẳng lặng ôm nhau ngủ đến sáng. Buổi sáng, mọi người đi tới dịch vụ vận chuyển, phía trên có bốn chữ to mạnh mẽ hữu lực " Bưu Chính Chuyển Phát". Bạch Hạnh lại cảm thấy tên này thực phù hợp, chuyển phát, rất nhanh chuyển về. Một người cố ý chuẩn bị một cái nhiệt khí cầu cho mọi người, sau khi lên đó, Bạch Hạnh nhịn không được kinh hô, hoảng sợ tiếp theo lại là hưng phấn, không ngừng thăm dò nhìn phía dưới. Làm cho người đang điều khiển Nhiệt khí cầu không ngừng dặn dò phải cẩn thận. Một người tiếp một người, nhiệt khí cầu bay lên trời xanh, xếp thành hàng chỉnh tề ngay ngắn bay về phía nước Bắc Lăng. Chỉ một buổi sang đã bay xong lộ trình bằng hai ngày đường, khi xuống mặt đất, Bạch Hạnh vẫn luôn quay đầu liên tiếp nhìn nhiệt khí cầu phía sau. "Tiếp theo nên đến Bách Hoa cung." Ảm Đạm chỉ chỉ một chiếc xe ngựa đứng ở ven đường, ý bảo tất cả mọi người đi lên, "Đi, lên xe nói sau." Chiếc xe ngựa này là hắn cố ý gọi người chuẩn bị, có thể chứa được tám người ở bên trong. Xa phu nhìn thấy Ảm Đạm, lập tức nhảy xuống xe ngựa, từ trong lòng lấy một cái quyển trục cung kính đưa cho hắn, rồi mới lại leo lên trước xe ngựa. Đợi mọi người lên xe hết xe bắt đầu đi, Ảm Đạm mới đem quyển trục vừa rồi mở ra, thì ra là bản đồ kèm theo những ghi chú. "Bách Hoa cung cách thành biên quan năm mươi dặm, ở Bách Hoa cốc, Phương Viên hơn bốn trăm km, trong cốc hoang vắng. Nơi này là Chủ Điện của bọn họ,, nơi này chính là thần điện Tế Tự, ở tận cùng bên trong có một hồ nước lạnh lẽo, tinh hoa của Thủy ngay tại chỗ sâu nhất, cho dù có thể trà trộn vào, cũng không biết có bình yên ẩn vào đó không." Ảm Đạm nhíu mày, phần tin tức tuyệt đối này sẽ không sai. Nhưng những câu cuối cùng này có ý gì. Người của Bách Hoa cung cũng có ý định muốn vào đó để lấy, lại tay không trở về. Nước ngoại trừ lạnh lẽo dị thường, dường như còn có cái đáng sợ gì đó tồn tại. Cô Vân nhìn những câu cuối cùng trong tấm bản đồ. Khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Nói cách khác bọn họ cũng muốn lấy tinh hoa của Thủy trong hồ nước này?” "Không sai. Chẳng qua, cho đến tận bây giờ vẫn không thành công." Ảm Đạm đem bản đồ đưa cho Vô Hồn, "Chúng ta nên ẩn vào, hay là quang minh chánh đại đi vào?" "Cốc khẩu có hai mươi tám người canh giữ, đều là cao thủ bật nhất, các điện trong cốc có phân bố một trăm hai mươi tám người tuần tra,." Vô Hồn đọc những tin tức phía sau, bỉu môi nói, " Như thế này làm sao quang minh chính đại đi vào?" Ảm Đạm nở nụ cười, cười một cách thô tục đầy hiểu biết: "Năm nay vừa đúng lúc mười năm một lần các nàng kéo dài hương khói, dâng tặng một vài mỹ nam, mới có thể thả cho nữ tử đi vào." "Phi, ngươi muốn hiến thân, tự mình đi, ta ẩn vào." Vô Hồn tức giận cắt đứt lời nói của Ảm Đạm..., không chấp nhận đề nghị của hắn. "Mỗi hai canh giờ liền đổi một lần phòng ngự, có thể lợi dụng lúc này ẩn vào." Nhìn thấy đến Vô Hồn gần như muốn nổi giận, lúc này Ảm Đạm mới nói lên kế hoạch đứng đắn. "Dương đông kích tây đi." Ảm Đạm tiếp tục thản nhiên nói, "Diêm Vương phụ trách dẫn dụ bọn họ rời đi, chúng ta tìm thời cơ đi vào. Người đàn bà kia không cần đi." Ảm Đạm duỗi ngón tay ra chỉ vào Bạch Hạnh. Hiên Viên Cô Vân nhíu mày: "Phi nhi cũng không cần đi." "Vậy không được, nếu lấy được vật kia, phải cho nàng ăn vào ngay lập tức." Ảm Đạm buông tay bất đắc dĩ nói. Quyết định sau cùng tự nhiên là Bạch Hạnh ở trong khách điếm ở một trấn nhỏ gần đó chờ bọn họ trở về. Một con đường lớn đi đến Bách Hoa cốc, đám xa phu đưa người đến gần lộ khẩu liền rời đi. Trước lộ khẩu có dựng một tấm bia đá: Bách Hoa cung. Phía dưới có khắc một hàng chữ nhỏ rõ ràng,: Cấm nam nhân đi vào, người vi phạm Chết! Sắc trời đã muốn dần dần tối xuống. "Ha ha, các ngươi nói xem sao chủ nhân nơi này lại oán hận nam nhân như vậy? Chẳng lẽ là bị nam nhân mình yêu mến phụ bạc?" Ảm Đạm trêu đùa hỏi mọi người. "Có lẽ thế." Nhược Khả Phi thản nhiên đáp trả. Bỗng nhiên, thân mình Nhược Khả Phi chợt nhẹ, Hiên Viên Cô Vân đem nàng lôi kéo lại đây, đi đến trước mặt của nàng ngừng lại. "Ta cõng nàng." Hiên Viên Cô Vân khoát tay áo, ý bảo Nhược Khả Phi leo lên lưng của hắn. Nhược Khả Phi mỉm cười đưa tay ra đặt lên lưng Hiên Viên Cô Vân. Một hồi lẻn vào Bách Hoa cung Nhược Khả Phi thì không cách nào đuổi kịp bước tiến của bọn hắn. Động tác của hai người tự nhiên cùng ấm áp như vậy. Nhất thời mọi người nhìn thấy có chút giật mình. Đêm, mỏng như nước lạnh. Cốc khẩu nơi cửa chính làm bằng đá, hai bên đốt những cây đuốc chiếu sáng rực rỡ chung quanh. Mọi người ngừng thở, lẳng lặng nhìn một đám bạch y nữ tử mang bội kiếm đứng canh ở cốc khẩu, đều đứng thẳng tắp. Nhìn không chớp mắt về phía trước. Trên cửa lớn có khắc đóa hoa mẫu đơn thật lớn. Ảm đạm hướng Diêm Diễm hất cằm lên, Diêm Diễm bĩu môi, nhặt tảng đá, ý bảo hiểu rõ. Nắm chặc kiếm trong tay, dưới chân nhẹ nhàng một chút, bay lên không, nhảy lên đem tảng đá cầm trong tay, trong nháy mắt ném về phía bạch y nữ tử gần nhất. "Ai!" Bạch y nữ tử khẽ kêu rút ra lợi kiếm, hướng về phía Diêm Diễm vọt tới. Diêm Diễm thành công dẫn dụ đám bạch y nữ tử canh giữ cốc khẩu, người khác thuận lợi vào cốc. Ảm Đạm nhanh nhẹn, linh hoạt tránh thoát những bạch y nữ tử tuần tra, mang theo đoàn người phía sau nhanh chóng đi về hướng thần điện. Nhược Khả Phi lẳng lặng tựa vào trên tấm lưng vững chãi của Hiên Viên Cô Vân, cảm nhận được trên người hắn phát ra hơi thở dễ chịu. Trong lòng có chút kinh ngạc, khi nào thì tu vi của Cô Vân lại tăng cao như thế, cõng mình nhưng không hề thua bước của hai người Ảm Nhiên cùng Vô Hồn. "Phải là nơi này." Ảm Đạm ngồi xổm sau một hòn giả sơn, nhìn vật kiến trúc thật lớn trước mắt, trầm ngâm nói. Mọi người để ý cẩn thận ẩn vào, trong đại điện cũng là một mảnh bằng phẳng, càng hoàn toàn yên tĩnh, không có gì cả. Chỉ có từng trận gió lạnh từ bên cửa sổ thật lớn trên kia thổi vào. Tiếng gió vi vu, làm cho lòng người có chút phiền chán, cũng có chút âm trầm. Ở tận cùng bên trong thần điện xuất hiện một đám ánh sáng màu bạc, mọi người đến gần, mới phát hiện là một cái ao, chung quanh cái ao là một bậc thang cẩm thạch. Ảm đạm vươn tay chạm vào nước, rút tay về run lên, nhẹ giọng nói: "Chính là nơi này." Hiên Viên Cô Vân buông Nhược Khả Phi xuống. Nhược Khả Phi đến gần mép nước, theo ánh trăng xuyên qua từ cửa sổ nhìn đến, một ao nước xanh biếc sâu không thấy đáy, cái đầm nước này chỉ sợ không phải dễ dàng lặn xuống dưới như vậy. Vấn đề là cách tìm tinh hoa của Thủy thế nào chỉ sợ chỉ có Ảm Nhiên mới biết được, hồ nước này sâu bao nhiêu? Không thể biết được. Ảm Đạm nhấc chân bước lên bậc thang của ao nước, lại vươn tay thử một chút độ ấm. Thật là lạnh, nhưng cũng không phải lạnh như băng làm cho không người nào có thể chịu được. Người có tu vi tương đối cao mới có thể chịu đựng được một ít thời gian. Không ai chú ý tới chân Ảm Đạm vừa bước đi, trong phòng phát ra thanh âm rất nhỏ. Giống như tiếng gió bình thường. Đột nhiên, chung quanh phát ra tiếng vang kỳ quái thật lớn. "Không xong." Ảm Đạm nhăn mày lại, cúi đầu mắng một tiếng. Vô Hồn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn chung quanh. "Ầm vang" Vài tiếng nổ, còn ẩn chứa những ánh sáng lạnh lẽo Từ trên trời giáng xuống một cái lồng sắt thật lớn bao vây mọi người ở bên trong. Nương theo ánh trăng, cằm Ảm Đạm gần như trật khớp. Lồng sắt này?!! Dường như là chạm trúng nhầm cơ quan nào rồi. Không nghĩ tới Bách Hoa cung lại có cơ quan tinh diệu như thế. Mà nguyên nhân làm cho cằm hắn thiếu chút nữa trật khớp không phải bởi vì hắn rơi vào trong cơ quan này, mà là hắn phát hiện chất liệu lồng sắt này dường như là...... Rất nhanh rút kiếm chém một nhát, lại có thể phát ra những ánh lửa đỏ lấp lánh, thật sự là huyền thiết(*)ngàn năm!! Xem ra không chỉ là tinh diệu, còn rất nhiều tiền. lồng sắt Lại có thể dùng huyền thiết ngàn năm để tạo ra một cái lớn như vậy. Nhìn thấy, Ảm Đạm đau lòng một trận nhiều huyền thiết ngàn năm như vậy, nếu để cho mình dùng để đúc kiếm thực sự quá tốt rồi, ít nhất mỗi cao thủ có chữ Thiên trên lưng đó mỗi người đều có thể có một thanh kiếm "Dừng!" Vô Hồn khinh thường cắt một tiếng. Đối với cơ quan thuật số mình và lão ca là hoàn toàn ngu ngốc, chỉ có Nhị Đương gia mới tinh thông nhất về chuyện này. Hiện tại có chút hối hận không mang theo hắn. Hiên Viên Cô Vân vươn tay ôm chầm Nhược Khả Phi, cảnh giác cảm nhận được biến hóa chung quanh. Một lát sau tiếng bước chân rầm rập vang lên, trong đại điện dần dần phát sáng lên. Phần đông bạch y nữ tử mang đuốc sang trưng. Xem ra thực sự không phải là mai phục, mà do bọn họ đã chạm phải cơ quan nên mới bị giam bên trong lồng sắt này. "Người nào! Ban đêm dám xông vào thần điện!" Một thanh âm nữ nhân truyền đến, trong đại điện đã trở nên sáng rực rỡ như ban ngày. Một đám bạch y nữ tử nhìn thấy những người bên trong lồng sắt đều ngơ ngẩn. Nam nhân, lại có nam nhân dám xông vào! Nữ tử cầm đầu vừa sợ vừa giận. Chẳng lẽ là những nam nhân vừa mới bắt về đã chạy trốn? Không đúng, những người bị giam bên trong lồng sắt này tướng mạo đều bình thường không phải là người mà các nàng bắt. Chẳng lẽ là thân nhân những nam nhân kia đến cứu bọn họ? Này còn có chút khả năng. Ảm Đạm mỉm cười nhìn một đám nữ tử tuổi còn khá trẻ trước mắt , nhíu mày, thật sự là chỉnh tề, tất cả đều là áo trắng, tất cả đều là một vẻ mặt lạnh lùng. Ngay cả tu vi võ công đều cũng tương đương nhau. "Nói! Các ngươi là ai? Dám can đảm ban đêm xông vào thần điện!" Nữ tử cầm đầu nhìn người trong lồng sắt ngang nhiên mỉm cười, lại phẫn nộ. Dưới sự ngu xuẩn hạ tiện đáng ghê tởm của đám nam nhân lại có thể dám nhạo báng mình! "Lạc đường mà thôi. Không cẩn thận đi đến nơi này. Kính xin các vị tỷ tỷ xin thương xót, đem chúng ta cứu ra khỏi lồng sắt này." Ảm Đạm nói dối mặt là tuyệt đối không đỏ, vui cười trợn mắt nói trắng ra. "Nói bậy! Lớn mật! Lại có thể dám trêu chọc bản sứ!" Bạch y nữ tử cầm đầu không giống như những nữ tử khác, trên thắt lưng của nàng mang chiếc ngọc bội có hình hoa Mẫu Đơn, những nữ nhân khác thì mang một đóa hoa đỏ trên thắt lưng. "Tả sứ đại nhân, xin hỏi nên xử lý những tên cuồng đồ này như thế nào?" Bên cạnh, một nữ tử áo trắng cung kính hỏi. "Làm bẩn thần điện, loạn tiễn bắn chết!" Tả sứ không hề do dự, âm độc nói. "Chuẩn bị bắn tên!" Bạch y nữ tử kia xoay người quát. "Đợi chút." Ảm Đạm vuốt cằm của mình nghiêm túc nói, "Tả sứ đại nhân, ngươi nói tất cả chúng ta đây là làm bẩn thần điện, chẳng lẽ ngươi cho rằng máu chúng ta chảy xuống đây không phải càng bẩn hơn sao?” Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng nghiêm mặt nhìn tất cả trước mắt, đem Nhược Khả Phi gắt gao ôm vào trong lòng. Vẻ mặt Nhược Khả Phi lại bình tĩnh, nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này đều không giải quyết được, hắn sẽ không gọi là Ảm Đạm. Tả sứ hiển nhiên sửng sốt, suy nghĩ sâu xa, nhíu mày, cười lạnh nói: "Muốn gạt ta thả các ngươi ra?" "A nha, ngay cả chuyện này cũng bị nàng nhìn trúng." Ảm Đạm cười tủm tỉm nhìn người trước mắt, hào phóng thừa nhận. Tả sứ há to miệng, thoáng chốc không biết nên nói tiếp như thế nào. Vô Hồn không nói gì đem mặt xoay sang một bên, cũng chỉ có lão ca của mình mới có thể thoải mái đùa cợt trong tình huống nguy hiểm như thế này. Bốn phía không hề có một vậy nào che chắn, nếu thật sự đối phương quá mức giận dữ mà bắn tên, không ổn vẫn là bọn hắn. Tuy rằng tu vi võ công đều cao, có thể che chắn được, nhưng nếu cứ liên tục bắn tiếp mãi thì sao? Nếu giằng co hai ngày, đảm bảo những người bên trong lồng sắt này đều bị biến thành tổ ong. "Hừ! Cuồng vọng!" Tả sứ dường như thẹn quá thành giận rồi, "Để cho các ngươi chết một cách thoải mái như vậy thì quả thật quá ưu ái ngươi rồi." Tả sứ tức giận thiếu chút nữa nghiến nát hàm răng, nam nhân hạ lưu này, đem mình làm đứa ngốc sao! Cái gì gọi là chuyện này cũng bị nàng nhìn trúng?! "A nha, ngươi xinh đẹp như vậy, tức giận sẽ không đẹp đâu. Còn có nữ nhân tức giận rất dễ già a. Lòng dạ hẹp hòi sẽ tăng thêm nếp nhân đó." Ảm Đạm như trước không biết sống chết hồ ngôn loạn ngữ. Khóe miệng Hiên Viên Cô Vân hiện lên ý cười, hắn hiểu được Ảm Nhiên nói như vậy có đạo lý của hắn. Quả nhiên, mặt tả sứ đỏ lên, phẫn nộ quát: "Câm miệng! Người đâu, phóng khói mê cho ta. Tất cả lui ra ngoài." Vô Hồn nhìn đám bạch y nữ tử thối lui, khóe miệng kéo ra: "Tốt hơn hiện tại bị bắn thành tổ ong vò vẽ." "Ha ha, ha ha." Ảm Đạm cười quỷ dị, "Nữ nhân không có việc gì, cho dù là xông vào thần điện của các nàng, tối đa cũng chỉ có thể đày xuống dưới làm nô dịch, hai người các ngươi cẩn thận đừng để bọn họ phát hiện mặt thật của mình, nếu bị phát hiện..., hậu quả ~~~~" Hiên Viên Cô Vân cùng Vô Hồn nhìn nhau thoáng qua, không nói gì. Nhìn theo cửa cùng cửa sổ cuồn cuộn khói đặc tràn vào, Ảm Đạm làm ra vẻ đau đớn kịch liệt: "Các vị, ta đi trước. Ta không thể nhịn thở lâu được. Hẹn gặp lại.” Hiên Viên Cô Vân ôm sát Nhược Khả Phi, tuy rằng nghe xong Ảm Đạm nói Nhược Khả Phi tạm thời không có việc gì, nhưng trong lòng vẫn là không bỏ xuống được. "Yên tâm, nàng xinh đẹp như vậy, cung chủ Bách Hoa cung tuyệt đối luyến tiếc giết nàng." Ảm Đạm dường như nhìn ra lo lắng của Hiên Viên Cô Vân, bình thản giải thích, "Ngươi vẫn nên lo lắng chính ngươi thì tốt hơn." Nhược Khả Phi hướng Hiên Viên Cô Vân gật gật đầu, ý bảo hắn không cần lo lắng cho mình. Mắt Vô Hồn trắng dã, nghẹn ra một câu: "Chúng ta sẽ đi cứu ngươi." Hiên Viên Cô Vân quay đầu trừng mắt Vô nhìn Hồn, lại có thể đoạt những lời mình muốn nói. Trước kia tại sao lại không phát hiện ra tên này đáng ghét như vậy chứ? "Được rồi được rồi, Diêm Vương còn chưa có chết mà, chúng ta cũng không phải chết, không phải nên hôn mê trước sau?" Ảm Đạm nhìn thấy ba người giống như sinh ly tử biệt, nhịn không được lên tiếng châm chọc. Bên ngoài Thần điện, tả sứ lắng nghe động tĩnh bên trong. Tả sứ lại nghĩ tới người nam nhân cười kia còn có lời của hắn. Mình thật sự rất đẹp sao? Nữ nhân tức giận thật sự dễ già sao? Tả sứ nhịn không được đưa tay sờ sờ mắt của mình giác. Không có nếp nhăn, may quá. Nữ tử bên cạnh nhìn hành động tả sứ kỳ quái có chút kinh ngạc, cũng không dám nói gì. Khói không ngừng tuôn vào bên trong, đơn giản bởi vì Tả sứ đã phát hiện ra, võ công của những người bên trong không thấp, nếu thời gian không đủ lâu, không hít đủ khỏi gây mê, vậy thả mấy người đó ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi., Qua hồi lâu, tả sứ mới vẫy tay sai người ngừng lại. Đợi khói tan hết, thế này mới cất bước đi vào. Vào thần điện nhìn bên trong lồng sát, thấy những người bên trong đã ngã xuống, tả sứ nhẹ nhàng thở ra. Chẳng biết tại sao, mình bỗng nhiên không muốn giết gã nam nhân nhìn mình cười cợt đó. "Trước trói lại, nhốt vào địa lao." Tả sứ phất phất tay, hạ mệnh lệnh xuống. Theo tiếng ầm vang, lồng sắt được đưa lên. Các Bạch y nữ tử đi lên phía trước, lấy dây thừng gân bò ra chuẩn bị trói bọn họ lại. "Tả sứ! Mau tới đây!" Bỗng nhiên, một tiếng kêu vội vàng truyền đến. Tả sứ nhíu nhíu mày, vừa định răn dạy nữ tử hô hoảng kia, lại bị người trước mắt làm sợ ngây người. Là một nữ nhân, bởi vì bị một nam tử gắt gao ôm vào trong lòng, vừa rồi mình không chú ý tới bên trong còn có nữ tử. Lại nhìn thấy sắc mặt của Nhược Khả Phi, sắc mặt tả sứ ngưng trọng. "Đem ba nam nhân này cột chắc, nhốt vào địa lao. Vị cô nương này cẩn thận một chút, trước đưa đến Thiên điện." Tả sứ ở trong lòng hít một hơi lạnh. Người trước mắt, chỉ có cung chủ mới có thể định đoạt. Ba nam nhân cùng Nhược Khả Phi đối xử hoàn toàn khác nhau, bị mang đến địa phương cũng khác nhau. Nhược Khả Phi được cẩn thận đưa đến Thiên điện, ôn nhu đặt ở trên giường. Tả sứ vội vội vàng vàng đến tẩm cung cung chủ cầu kiến. "Ngươi tốt nhất là thật sự có chuyện." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bất kỳ độ ấm từ kia tấm lụa trắng thản nhiên truyền ra. "Thuộc hạ quả thật có chuyện quan trọng bẩm báo." Tả sứ mồ hôi lạnh ứa ra, ai cũng biết quấy rầy giấc ngủ của Cung chủ hậu quả thực nghiêm trọng. "Nói." âm thanh lạnh như băng kia ẩn ẩn sự không kiên nhẫn. "Thuộc hạ bắt được một nữ nhân ban đêm xông vào thần điện, diện mạo của nàng cùng cung chủ họa ra gần như giống nhau như đúc." Tả sứ đem câu nói kế tiếp nói ra rất nhanh. Nếu chậm, không biết cung chủ có thể tùy ý đem người kia xử tử hay không. "Cái gì?!" Người phía sau miếng lụa trắng kinh hô một tiếng, tiếp theo lụa trắng bị xốc lên mạnh mẽ, lộ ra khuôn mặt tinh xảo đầy kinh ngạc."Người đang ở đâu? Vị nữ tử kia sao rồi?” Tả sứ chú ý tới cung chủ ngay cả giày cũng không mang, đã nhảy xuống đất, chạy ra bên ngoài. "Cung chủ, giày của ngài a." Tả sứ yếu ớt nói. Cung chủ xoay người lại, qua loa mang giầy vào, mặc lên bộ y phục, quát khẽ: "Người đâu? Mau dẫn đường? Có ủy khuất gì nàng ấy hay không?" "Không có. Cung chủ, nàng ấy đang ở tại Thiên điện." Nhìn thái độ khẩn này của trương cung chủ, tả sứ bốc lên mồ hôi lạnh, nếu là cung chủ biết mình dùng khói mê hun hôn mê nàng kia, không biết có thể giận dữ hay không. Nhưng, vậy cũng không thể tự trách mình a. Là nàng ấy ban đêm xông vào thần điện, mà mình vừa rồi không hề phát hiện trong lồng sắt còn có nữ nhân a. Khi Nhược Khả Phi tỉnh lại lần nữa, bên mũi ngửi được một mùi hương mát nhẹ. Trong cơn mơ hồ, dường như có người đem một cái bình nhỏ đặt ở dưới mũi của mình. Chậm rãi mở mắt ra, là một gương mặt xinh đẹp, một đôi mắt đẹp đang lo lắng nhìn mình. "Ngươi đã tỉnh?" Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến trong tai Nhược Khả Phi, đúng là thanh âm của cô nương xinh đẹp này phát ra. "Ngươi là?" Nhược Khả Phi khẽ nhíu mày, đầu vẫn còn có chút choáng váng. Nói vậy vừa rồi mình hít vào khói mê nhiều lắm. Lo lắng trong mắt cô nương trước mắt này không giống giả vờ. Là ai vậy? "Thuộc hạ gọi là Cố Tích Vân." Nữ tử xinh đẹp mỉm cười nói: "Thiếu chủ, ngươi rốt cuộc đã tới!" "Thiếu chủ?" Nhược Khả Phi nghi hoặc nhìn người trước mắt, đang nói cái gì? Mình hình như là lần đầu tiên thấy nàng ấy mà? Chẳng lẽ chủ nhân thân thể này trước kia cùng nàng ấy có liên quan? "Chủ Nhân nói qua, nếu là người tìm, sẽ nói cho người biết chổ của thủy tinh hoa. Nhưng Chủ Nhân nói qua phải người tự mình nghĩ biện pháp lấy." Thái độ của Cố Tích Vân có chút tiếc hận, "Nô tỳ vốn cũng gọi người điều tra quá, muốn biết phương pháp lấy vật kia ra xử lí, chờ sau khi người đến đây lấy, sẽ cho người ăn vào. Nhưng từ đầu đến cuối không có cách nào biết được." Nhược Khả Phi nhìn người trước mắt, trong đầu ở nhanh chóng sắp xếp lại. Chủ Nhân mà nàng ấy nói là ai? Chẳng lẽ là cùng thân thể này có liên quan? "Thiếu chủ, người không cần suy nghĩ, ta không có nhận lầm người, bất quá chúng ta chứng thật là lần đầu tiên gặp mặt." Cố Tích Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, "Chủ Nhân để lại bức vẽ ở đây, người xem." Cố Tích Vân cầm bức tranh bên cạnh cẩn thận mở ra cho Nhược Khả Phi xem. Theo bức họa từ từ mở ra, kinh ngạc trong mắt Nhược Khả Phi càng đậm. Nhược Khả Phi trừng lớn mắt, người trên bức họa kia, rõ ràng là phiên bản bộ dáng chính nàng, tuy rằng hình dạng rất giống, nhưng tuyệt đối không phải là mình. Bởi vì nhìn nụ cười khẽ cùng khéo léo trên gương mặt đó không phải là vẻ mặt của mình. Còn có nét bướng bỉnh, châm chọc nhìn thẳng về phía trước. Nữ nhân giống mình như thế là ai vậy?! "Thiếu chủ, Chủ Nhân đã phân phó, nếu người đến đây, sẽ lập tức mang ngài đến Thần điện. Bảo rằng tinh hoa của Thủy phải tự ngài nghĩ biện pháp để lấy lên." Cố Tích Vân mỉm cười, trong mắt tất cả đều là sự sùng bái. "Chủ Nhân của ngươi, là một người như thế nào?" Trong lòng Nhược Khả Phi tràn đầy nghi hoặc, bảo cô nương này gọi nàng là Chủ Nhân, là thiếu chủ! Hay là người trong bức tranh này chính là mẫu thân của thân thể này? Nếu có thể thành lập Bách Hoa cung, vì sao để cho con của mình đến Vương Phủ làm nha hoàn? Nếu biết tinh hoa của Thủy là giải dược của thân thể này sao lại không lấy ra cho thân thể này ăn vào. "Chủ Nhân a, ngài ấy là một người rất Kỳ diệu, không, Chủ Nhân là thần." Trong mắt Cố Tích Vân dâng lên sùng bái thật sâu. Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt si mê của người trước mắt, ở trong lòng khe khẽ thở dài. Đã biết lão nương đời trước này dường như là người không đơn giản a. Cô gái trước mắt thật đúng là một người giống như đã bị tẩy não hoàn toàn. "Đã nhiều năm như vậy, thuộc hạ luôn nghĩ đến thiếu chủ ngài sẽ không tìm đến đây. Kết quả, thật sự đã đến đây." Cố Tích Vân có chút kích động cầm tay của Nhược Khả Phi, "Chủ Nhân lúc đi nói cho thuộc hạ biết, nói nếu ngài tìm đến phải có được sự tán thành đầu tiên của bà. Nếu ngài không tìm......" Câu nói kế tiếp Cố Tích Vân ngừng lại. nhưng sắc mặt khẽ biến thành hơi biến. "Không sao, ngươi cứ nói thẳng đi." Nhược Khả Phi thản nhiên nói, rút tay mình về. "Chủ Nhân nói nếu ngài không tìm, sớm an bình chết đi cũng tốt. Không cần thừa nhận tất cả thế gian này." Cố Tích Vân đối với lời này cũng không phải thực hiểu rõ lắm, dù sao khi đó mình mới hơn mười tuổi. Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười, xem ra, đã biết lão nương đời trước không phải là một nhân vật đơn giản a. Tâm địa cũng ngoan độc, làm việc cũng ngoan độc. Nhưng hiện tại mình đã tìm đến đây. Cái gì gọi là sự tán thành đầu tiên của bà ta? Nhược Khả Phi trong lòng nghi hoặc, nhưng không cách nào biết được đáp án. "Vậy Chủ Nhân của ngươi đâu?" Nhược Khả Phi nhìn bức họa hỏi vấn đề mấu chốt. Lời nói vừa ra, sắc mặt Cố Tích Vân u ám xuống, thật lâu không nói gì. Cuối cùng thở dài một tiếng thật dài mới nói: "Đi rồi, đã đi rất sớm. Chỉ để lại bức tranh cùng những lời này." "Bách Hoa cung là bà ấy thành lập?" Bà ấy từ trong miệng Nhược Khả Phi đương nhiên là chỉ lão nương đời trước này, nhưng nàng thủy chung không thể hô lên chữ kia. Nhớ rõ Ảm Đạm đã nói qua mỗi mười năm sẽ đi bắt mỹ nam một lần, vậy Bách Hoa cung này từ lúc nào bắt đầu có hành vi ngoan độc kỳ quái này? nàng này thế là Nhiên là mà? Có lẽ không lâu lắm. "Phải" Cố Tích Vân gật gật đầu, đắm chìm ở trong hồi ức. Chủ Nhân trong ấn tượng của mình, là cường đại như vậy, hoàn mỹ như vậy, nhưng lại rất chán ghét đàn ông. Nói nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Nhưng, nếu chán ghét nam nhân như vậy, vì sao lại muốn đem thiếu chủ sinh hạ ra? Còn có một đám nam nhân vĩ đại đi theo bên cạnh bà không rời không xa, đều ầm ỹ nói mình mới là phụ thân của đứa nhỏ. Chủ Nhân lại thường xuyên cười nhạt, không để ý tới bọn họ. Ngẫu nhiên mới có thể tâm huyết dâng trào quan tâm bọn họ một chút. Chỉ là ngẫu nhiên quan tâm gọi mấy người nam nhân kia thập phần vui vẻ. Không hiểu hành động của Chủ Nhân, cũng không có cách nào để hiểu,lúc trước khi bà mang thai, còn nói là nếu là nữ nhi thì sẽ sinh ra, nếu là nam nhân thì xoá sạch. Lúc ấy mấy người nam nhân kia thiếu chút nữa liền điên mất. Kết quả kiểm tra ra là một bé gái, Chủ Nhân mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi, mà đám nam nhân bên cạnh bà cũng biến mất theo không thấy gì nữa. Từ đó về sau mình không gặp qua Chủ Nhân nữa. "Những người đi cùng với ta ra sao rồi?" Nhược Khả Phi trong lòng không có rõ ràng, bây giờ là cứu Cô Vân và mọi người ra trước. "Thiếu chủ có bằng hữu cùng đi sao?" Cố Tích Vân nghi hoặc. "Ừm, có lẽ là bị đám thuộc hạ của ngươi nhốt tại nơi nào đó." Nhược Khả Phi trầm tư, Cô Vân và mọi người thì không sao rồi, cũng không biết Diêm Diễm như thế nào rồi. “Thuộc hạ tức khắc bảo mọi người thả các nàng ấy ra hội ngộ với thiếu chủ."Cố Tích Vân hiển nhiên thật không ngờ người đến cùng Nhược Khả Phi sẽ là nam nhân, lập tức ân cần muốn thả người. "Ừm, đa tạ." Nhược Khả Phi gật gật đầu, lạnh nhạt nói cám ơn. "Người đâu, mang những bằng hữu của thiếu chủ đến đây." Cố Tích Vân nhẹ nhàng phất nhẹ tay, nhẹ giọng quát. Tả sứ tiến vào, vẻ mặt khó xử, không hề nhúc nhích chân. "Đứng làm gì? Còn không mau đi dẫn người!" Gương mặt xinh đẹp của Cố Tích Vân lập tức lạnh lùng, phát ra khí thế áp bách khiếp người. "Không phải a, cung chủ." Tả sứ khó xử nói, "Nhưng mấy vị kia đều là nam tử, chẳng lẽ cũng muốn đưa đến nơi này sao?" Không phải là mình không đi dẫn người a, nhưng thiên điện này chưa từng có nam tử bước vào qua a. "Cái gì!" Cố Tích Vân thét một tiếng kinh hãi, không thể tin nhìn Nhược Khả Phi, "Đến cùng thiếu chủ là nam tử?!!" Nhược Khả Phi khẽ gật đầu, nói một chữ: "Phải" Cái chữ này lại giống như sét đánh ngang tai làm cho Cố Tích Vân phát điên, Cố Tích Vân vội vàng ngồi xuống bên cạnh Nhược Khả Phi: "Thiếu chủ! Nam nhân đều không phải là thứ gì tốt. Bọn họ hạ lưu, chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Nữ nhân có thể làm được bất cứ chuyện gì, không cần dựa vào nam nhân! Sao người có thể ở cùng với bọn họ chứ?" Nhược Khả Phi nhìn Cố Tích Vân chằm chằm, chỉ bình tĩnh hỏi: "Là ai nói cho ngươi biết điều này?" "Chủ Nhân a." Cố Tích Vân đương nhiên trả lời, trong mắt lại hiện lên sùng bái. Lúc trước lời Chủ Nhân nói với mình, vẫn còn văng vẳng bên tai. Nam nhân đều không phải là thứ tốt. Nếu không, mấy người nam nhân kia quấn quít lấy Chủ Nhân, đều náo loạn nói rằng mình mới là tướng công của Chủ Nhân, là phụ thân của đứa nhỏ, một nữ tử tại sao có thể có nhiều tướng công như vậy, một đứa bé sao lại có nhiều cha như vậy?!! Quả nhiên. Nhược Khả Phi khẽ thở dài ở trong lòng, mẹ của mình rốt cuộc là cái gì đây? Lại có thể cực đoan như thế còn đối với những người này tiến hành rồi tẩy não. Là nàng nói chuyện phương thức không chính xác,hay vẫn là người trước mắt lý giải là không chính xác đâu? "Nhưng, trong mấy người kia còn có tướng công ta." Nhược Khả Phi thản nhiên bỏ lại một câu nặng cân càng làm cho người ta sợ hãi, Cố Tích Vân kinh hãi trừng lớn mắt, há to miệng, không biết nói cái gì cho phải. "Vậy ngươi, thả hay là không thả đây?" Mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống, nhẹ nhàng thốt lên vài tiếng. "Thả người." Tay Cố Tích Vân nhẹ nhàng vung lên, suy sút không thể nói nên lời. Thiếu chủ trước mắt cùng Chủ Nhân lúc trước giống nhau có một luồng áp lực khiếp người. Trong lòng có một ý niệm khác trong đầu là nếu có Chủ nhân ở đây thì tốt rồi, có Chủ Nhân sẽ sửa chữa quan điểm sai lầm này của thiếu chủ. Tả sứ xoa xoa mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy đến địa lao thả người. Cho tới nay, cung chủ đã đem người trong bức tranh tôn sùng như thần thánh, lần này xuất hiện nữ nhân cùng bức họa kia gần như giống nhau như đúc, cũng khó trách cung chủ sẽ khách sáo với nàng ấy như thế, Nhưng cung chủ nói người trong bức tranh kia mới là người sáng lập Bách Hoa cung, là thật sao? Nhược Khả Phi cúi đầu, cẩn thận nhìn bức họa trong tay. Người trong bức họa cười rực rỡ sang lạn như hoa đào, tinh mỹ tuyệt luân. Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho một nữ tử như vậy chán ghét nam nhân chứ? Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt người bên trong bức họa. Đây là người thân ở thế giới này của mình sao? Bà ấy dự đoán được mình sẽ đến đây? Nếu bà ấy chán ghét nam nhân như vậy, tại sao lại cùng nam nhân sinh hạ ra mình? Cha mình kiếp này là loại người như thế nào? Một lát sau, tả sứ vội vội vàng vàng chạy tới, chẳng màng đến chuyện thở, giọng đầy gấp gáp: "Bẩm báo cung chủ, không thấy, những nam nhân đến cùng với thiếu chủ đều đã biến mất. Những thủ vệ đều bị đánh ngất xỉu." Cố Tích Vân biến sắc, nhăn mày lại. Đào tẩu? Nhanh như vậy?! Mắt Nhược Khả Phi ẩn chứa nụ cười, hiểu được đích thị là Diêm Diễm cứu bọn họ. Bất quá, động tác này quả thật cũng quá nhanh. "Phế vật!" Cố Tích Vân khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, "Đi tìm cho ta!" Lại có thể ở trước mặt thiếu chủ làm ra chuyện mất mặt như vậy, ngay cả mấy nam nhân đều không thể giữ được. Khóe miệng Nhược Khả Phi hiện lên nụ cười khó thấy. Kỳ thật không cần tìm, bọn họ cũng sẽ xuất hiện. "Không cần tìm đâu, chúng ta tới rồi." Một thanh âm trêu cợt bỗng nhiên vang lên ở trong đại điện. "Người nào!" Cố Tích Vân tức giận đứng lên, xem xét mọi nơi. Trong phòng lại có thể hơn bốn hơi thở trầm ổn, công phu mấy người này sợ là không thấp. "Phi nhi." Hiên Viên Cô Vân nhẹ giọng gọi, bỗng nhiên xuất hiện ở bên giường Nhược Khả Phi. Cố Tích Vân khóa chặt mày nhìn một màn trước mắt. Muốn ra tay ngăn trở, lại nhìn thấy ý cười trên mặt Nhược Khả Phi ôn nhu thản nhiên, vì thế cố gắng đè nén xúc động của mình. Nhược Khả Phi nhìn về phía vẻ mặt không hề vui vẻ của Cố Tích Vân nhàn nhạt nói: "Không cần khẩn trương, bọn họ là người cùng đi với ta. Vị này chính là tướng công của ta." Diêm Diễm, Ảm Đạm cùng Vô Hồn cũng xuất hiện ở trong phòng. Cố Tích Vân tràn ngập địch ý nhìn mọi người, phát ra một tiếng cười lạnh, lạnh lùng nói: "Thiếu chủ, đứng lầm lẫn, chúng tôi chỉ thừa nhận ngài, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận bọn họ, càng sẽ không thừa nhận nam nhân này là tướng công của ngài!" "A nha a nha." Vẻ mặt Ảm Đạm đầy vẻ tiếc hận, cười yếu ớt nói: "Cung chủ không nên giận a, ngươi có thể đem chúng ta trở thành tùy tùng thiếu chủ nhà ngươi cũng được mà." Vô Hồ liếc mắt xem thường, Cô Vân nhíu mày, Diêm Diễm còn lại là không nói gì. Ba người đều ở trong lòng khinh bỉ, Ảm Đạm nhập diễn thật đúng là mau. "Các ngươi ngay cả làm tùy tùng của thiếu chủ cũng không xứng!!!" Cố Tích Vân nói như đinh chém sắt. Nếu không phải bởi vì bọn họ cùng đến với thiếu chủ, đã sớm để cho bọn họ máu tươi tại chỗ. "Phi nhi, đây là có chuyện gì?" Hiên Viên Cô Vân nghi hoặc nhìn thấy bức tranh trong tay Nhược Khả Phi, đang muốn vươn tay đi đón. Bỗng nhiên phía sau lưng nổi lên một trận gió lạnh sắc bén, Hiên Viên Cô Vân nhanh chóng né sang một bên. Chỉ thấy một đạo hàn quang, Cố Tích Vân huy chưởng phóng đến, mà bàn tay lại có thể bị kết băng. Có thể nghĩ, nếu bị một chưởng này đánh trúng sẽ là cái dạng gì. "Xú nam nhân không xứng đụng tới bức họa của Chủ Nhân, nếu là còn dám tiến đến, nhất định phải phải lấy cái mạng hèn của ngươi!" Cố Tích Vân mặt trầm như nước, nói chuyện lại ngoan độc. "Hàn Băng chưởng!" Ảm Đạm thất thanh kêu lên, "Không nghĩ tới trên đời thật là có môn công phu này." Nếu cùng nàng ta giằng co, phía mình phần thắng thật đúng là không lớn. "Hừ!" Cố Tích Vân lạnh lẽo nhìn mọi người, "Niệm tình các ngươi là người thiếu chủ mang đến, tha các ngươi một mạng! Nếu tiếp tục vô lễ với thiếu chủ, đừng trách ta không khách khí!" Nhưng trong lòng có chút giật mình, Hàn Băng chưởng này là Chủ Nhân năm đó truyền lại, người biết được chưởng pháp này trong thiên hạ tuyệt đối không vượt quá năm người, nam nhân tướng mạo bình thường trước mắt này sao lại có thể biết được? Môn tuyệt học này mình chưa từng sử dụng trước mặt bất cứ người ngoài nào. Những người này rốt cuộc là ai? Mấy nam nhân đối diện nhìn nhau, chuyện này biến hóa cũng quá nhanh. "Tốt lắm, cung chủ. Bọn họ đều là đi theo ta tìm thuốc giải." Nhược Khả Phi cười thản nhiên, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy nam nhân, tâm tình của mình lại có chút sung sướng. "Phải" Cố Tích Vân khép hờ đôi mắt đẹp lạnh lẽo, lạnh lùng đảo qua mấy nam nhân liếc mắt một cái. Người mà được gọi là tướng công của chủ nhân tường mạo cũng bình thường thôi, trong cung tùy tiện chộp một người nào cũng đẹp hơn so với hắn. Thật không biết thiếu chủ nghĩ như thế nào, tìm một nam nhân bình thường như thế làm tướng công, còn tìm vài nam nhân sắc bình thường làm tùy tùng. "Khi nào thì ta có thể đến lấy tinh hoa của thủy?" Nhược Khả Phi không muốn so đo quá nhiều. "Chỉ cần thiếu chủ nguyện ý, khi nào thì cũng có thể." Dừng một chút, Cố Tích Vân tiếp tục nói, "Bất quá thiếu chủ hôm nay cũng mệt mỏi rồi, thỉnh trước nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến lấy cũng không muộn." "Cũng tốt." Nhược Khả Phi cười cười, "Vậy hãy chuẩn bị cho chúng ta một địa phương nghỉ ngơi 1 chút đi." "Không, Thiếu chủ thỉnh hãy an tâm nghỉ ngơi ở đây." Cố Tích Vân nghiêm túc trả lời, lại quay đầu nhìn mọi người, "Bọn họ nghỉ ngơi địa phương ta sẽ an bài." Hiên Viên Cô Vân há mồm muốn nói gì, lại bị Ảm Đạm âm thầm nhẹ nhàng lôi kéo góc áo. Nhược Khả Phi bất đắc dĩ nhìn tả sứ dẫn theo bọn họ đi xuống, lại rơi vào ánh nhìn nồng nhiệt của Cố Tích Vân, trong lòng lại không nói gì. Rốt cuộc năm đó lão nương đời trước đã giáo huấn tư tưởng đám người kia như thế nào? Bốn đại nam nhân bị dẫn tới một gian phòng hình như là phòng chứa củi, ném cho bọn hắn một chiếc đèn, nữ tử dẫn đường liền nghênh ngang rời đi. Ảm Đạm nhìn đầy phòng củi lửa, lại nghĩ tới Nhược Khả Phi ở trong một gian phòng trưng bày đẹp đẽ quý giá, khẽ bĩu môi. Đãi ngộ này dường như khác biệt quá nhiều nhỉ? Ảm Đạm nhìn bộ dạng tâm thần không yên của Hiên Viên Cô Vân, nhìn lại Vô Hồn cũng là một bộ dạng không yên lòng, hơi hơi giận dữ nói: "Các ngươi lo lắng cái gì? Mọi chuyện rồi nàng cuối cùng cũng sẽ nói cho chúng ta biết. Các ngươi cũng nhìn thấy đó, người đàn bà kia đối với nàng không có ác ý. Ngược lại là dị thường cung kính. Nếu hiện tại cố ý đi tới gần nàng, ngược lại sẽ cùng nàng kia xảy ra xung đột. Chỉ cần có thể lấy được Thủy tinh hoa là được rồi." " Bức tranh trong tay Phi nhi." Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên thốt lên 1 câu, "Người vẽ trên đó, cùng nàng giống nhau như đúc." "Lạ thật. Nhất định có quan hệ. Nàng sẽ nói cho chúng ta biết." Ảm đạm nhún vai, “Quan trọng là, võ công của người đàn bà kia, sâu không lường được." "Nữ nhân kia gọi nàng là thiếu chủ." Diêm Diễm chậm rãi thốt ra một câu. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đoán càng thêm sáng tỏ. " Bách Hoa cung này là mẫu thân của nàng sáng lập ra?!!!" Vô Hồn kinh ngạc nói ra kết luận này. "Đây chính là nguyên nhân vì sao người đàn bà kia cung kính gọi nàng thiếu chủ như vậy." Ảm đạm vuốt cằm của mình, nhưng trong lòng vẫn luôn ‘nhớ thương’ Hàn Băng chưởng mà Cố Tích Vân vừa thi triển]. Xích Diễm chưởng cùng Hàn Băng chưởng mình cũng chỉ nghe nói qua, không nghĩ tới thật sự có công phu như vậy. Một người khi chuẩn bị phát công, chưởng lực đánh ra đóng thành băng, âm hàn vô cùng. Người trúng chưởng toàn thân rét run, quanh thân máu đọng lại mà chết. Mà Xích Diễm chưởng cũng từ lòng bàn tay phun ra ngọn lửa đỏ, người trúng chưởng giống như đặt mình trong biển lửa, cuối cùng nóng rực thống khổ chết đi. Vốn cho là những điều này là do truyền thuyết hư vô mờ mịt, chưa từng nghĩ đây tất cả đều là sự thật. "Nhưng là, người đàn bà kia là cung chủ nơi này, mà mẫu thân của Phi nhi không hề xuất hiện." Hiên Viên Cô Vân trầm tư. Nói như vậy mẫu thân Phi nhi hoặc là qua đời hoặc đã đi rồi. "Nàng trước kia không phải người trong Vương Phủ sao của ngươi? Nàng rốt cuộc là ai?" Ảm đạm hỏi vấn đề đã sớm muốn hỏi. Câu hỏi vừa được đặt ra, tất cả mọi người nhìn về phía Hiên Viên Cô Vân, chờ đợi đáp án đầy chờ mong hắn nói ra. Sắc mặt Hiên Viên Cô Vân nhất thời suy sụp, mất tự nhiên nói: "Ta cũng không biết. Nàng lúc trước chỉ là một nha hoàn trong vương phủ ta. Chuyện khác ta cũng không biết." Ánh mắt thiêu đốt của mọi người hồ nghi thêm khinh bỉ, làm cho sắc mặt Hiên Viên Cô Vân càng thêm mất tự nhiên, sao có thể nói cho bọn hắn biết, mình ban đầu là tại sao cùng Phi nhi gặp gỡ bất ngờ. Sao có thể nói cho bọn hắn biết, Phi nhi vốn là nha hoàn bao dưỡng của mình! "Thôi, chờ khi lấy được tinh hoa của thủy, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này." Ảm đạm tuy rằng rất muốn biết bí quyết của Hàn Băng chưởng, nhưng giờ phút này không phải thời điểm để nghiên cứu. "Vậy ngủ đi, ngủ đi." Vô Hồn duỗi lưng một cái, dẫn đầu nằm xuống. Một đêm này, tất cả mọi người đều ngủ không được ngon giấc, đều là nghĩ đến chuyện của Nhược Khả Phi cùng Bách Hoa cung. Mà người ngủ ngon duy nhất chỉ có Nhược Khả Phi. Vừa cảm giác nằm ngủ, ngủ rất say. Trong mộng có một nữ tử dáng vẻ giống mình như đúc nhìn mình cười lớn, vỗ bả vai của mình cười sang sảng). Dường như còn đang nói gì đó. Đang nói gì đấy? Nhược Khả Phi muốn nghe rõ ràng, lại dùng cách nào cũng không thể nghe được, chỉ nhớ rõ nụ cười ngạo mạn cũng với ánh mắt hài lòng. Sáng sớm hôm sau, Nhược Khả Phi tỉnh dậy trong tiếng chim hót véo von. Đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, Nhược Khả Phi kinh hoảng ngơ ngẩn ngày hôm qua lẻn vào lúc ban đêm, nên thấy không rõ hoàn cảnh chung quanh lắm, bây giờ nhìn rõ ràng. Cảnh xuân diễm lệ, cảnh xuân tươi đẹp, Chim Yên quay về tổ, ríu rít hát ca, vạn vật bắt đầu sinh, đột nhiên phồn thịnh dạt dào. Ngọn gió xuân mềm mại mơn man, không khí tươi mát, ánh mặt trời ấm áp không thô ráp, có màu trắng trong thuần khiết của mùa đông đột phá nhân gian. Đỏ, cam, vàng, lục, nâu, lam. Tím, trắng, đen, đưa mắt nhìn lại đều là trăm hoa màu sắc rực rỡ. Thật là thiên đường của nhân gian. "Thiếu chủ, người đã tỉnh." Phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu của Cố Tích Vân. "Ừm." Nhược Khả Phi quay đầu lại nhìn nữ tử xinh đẹp này, trong lòng có chút phức tạp. Nàng chính là nữ tử đã gặp qua mẫu thân."Có thể hỏi một vấn đề không?" "Thiếu chủ xin cứ hỏi." Cố Tích Vân mỉm cười. "Bà ấy tên gọi là gì?" Nhược Khả Phi sâu kín hỏi, mình vẫn không biết Chủ Nhân trong miệng nàng ấy, cũng chính là mẫu thân đời này của mình rốt cuộc tên gọi là gì. Cố Tích Vân sửng sốt, tiếp theo mới kịp phản ứng Nhược Khả Phi hỏi là ai. "Kêu Trình Thiên Miểu." Dáng vóc Cố Tích Vân gần như tiều tụy khi nói ra tên này, "Chủ Nhân tên gọi Trình Thiên Miểu." Nhược Khả Phi giật mình, nhẹ nhàng lặp lại tên này: "Trình Thiên Miểu......" Là cười thiên hạ quá nhỏ bé sao? Hảo một cái Thiên Miểu! "Thiếu chủ, thỉnh rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, mọi người sẽ đi thần điện. Người lấy xong vật đó, hẳn là còn có chuyện quan trọng muốn đi làm." Ngữ khí của Cố Tích Vân phiền muộn sâu kín. Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn Cố Tích Vân có chút giật mình, hay là người trước mắt cũng biết mình trúng Ly Tâm độc? "Chủ nhân có nói qua, khi người đến lấy được vật kia. Bảo rằng người còn có chuyện quan trọng cần làm. Ta không tiện lưu người lại." Cố Tích Vân nở nụ cười tiếc nuối. Buổi nói chuyện làm cho Nhược Khả Phi hiểu được, người trước mắt cũng không biết mình trúng Ly Tâm độc. Người hiểu rõ chuyện này chỉ sợ sẽ là Trình Thiên Miểu. Bà ấy đã sớm biết mình sẽ đến nơi này tìm kiếm? Có rất nhiều nghi vấn không có đáp án. Bỗng nhiên, trong đầu Nhược Khả Phi vừa hiện. Thủy tinh hoa trong Hàn đàm (hồ băng) của Thần điện, vẫn luôn luôn nằm ở nơi đó, hay có người cố ý muốn bỏ vào? Nếu là vế sau,...... Đồng tử của Nhược Khả Phi càng phát ra phóng đại. Nếu là có người bỏ vào trong đó!!! "Thiếu chủ? Thiếu chủ?" Thanh âm ôn nhu của Cố Tích Vân kéo suy nghĩ Nhược Khả Phi trở lại. "À?" Nhược Khả Phi nhìn người trước mắt có chút lo lắng, thản nhiên nói, "Làm sao vậy?" "Thiếu chủ, vật bên trong hàn đàm, dường như có một ít vật gì đó sinh sống, để cho không ai có thể lặn xuống." Cố Tích Vân nhíu mày, "Mỗi lần có ai đó may mắn lên bờ được, nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì đánh mất tánh mạng. Nhưng trên người cũng không có vết thương nào." Nhược Khả Phi trầm tư, không có vết thương? Vừa mới nghe lời này còn tưởng rằng phía dưới thực sự có loại gì đó giống như người cá, hiện tại xem ra đều không phải là như thế. Cũng chỉ có thể nhìn thấy mới biết được. Dùng xong cơm, Cung chủ mang theo Nhược Khả Phi đến thần điện, mà tả sứ cũng mang theo đoàn người Hiên Viên Cô Vân đi tới cửa thần điện chờ. Cố Tích Vân che ở phía trước Nhược Khả Phi, không cho mấy nam nhân nhìn đến mặt Nhược Khả Phi, chỉ lạnh lùng nói: "Đều mang vào đi." Làm như quyết định của nàng ta là, lát nữa, ném những nam nhân này vào trong nước trước, dò xét đáy hồ một chút. Mọi người đứng ở đó, nhìn xuống mặt nước hồ xanh biếc. "Đem hắn, ném xuống nước." Cố Tích Vân dùng ngón tay chỉ vào Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng quát. Hôm qua, thiếu chủ nói tướng công của nàng chính là nam nhân này, trước tiên đem hắn đi xuống đó trước. Nếu chết thì tốt nhất, nam nhân dơ bẩn như thế này làm sao có thể xứng đôi với Thiếu chủ chứ! Mặt Hiên Viên Cô Vân không chút thay đổi, lẳng lặng tiêu sái bước đến, vì Nhược Khả Phi lấy thủy tinh túy, đây là chuyện thuộc bổn phận hắn, không cần người khác uy hiếp. Nhược Khả Phi nhìn dưới nước, bỗng nhiên thấy một bóng đen hẹp kỳ quái đang giãy dụa nhanh chóng. "Đợi chút." Nhược Khả Phi vươn tay ngăn lại. "Thiếu chủ?" Cố Tích Vân bất mãn nghi vấn. Phía dưới, dường như có gì đó thú vị, Nhược Khả Phi nở nụ cười, quay đầu nhìn Cố Tích Vân hỏi: " Người xuống đó không phải sẽ có cảm giác choáng váng sao?" Cố Tích Vân giật mình, lập tức gật gật đầu: "Vâng, mọi người còn sống đi lên đều nói như vậy." Thì ra là thế, Nhược Khả Phi nhìn trong nước, nhưng trong lòng nghi vấn. Loại này vốn là động vật nên sinh sống ở vùng nhiệt đới, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Có loại động vật này tồn tại, đương nhiên cũng không thể tùy tiện xuống nước được. Không thể nói cho mọi người biết loài động vật này là một loại cá Chình điện (*),biết phóng điện đánh người vì thời đại vẫn chưa có điện. Chẳng lẽ, đây cũng là do Trình Thiên Miểu nuôi? Cá chình điện (tên khoa học: Electrophorus electricus) là một loài cá. Nó có thể phát ra điện để giật kẻ thù và để săn mồi. Sống ở vùng sông Amazon (Nam Mỹ), tại những nơi có ít có khí ôxy. Ở hai bên sóng lưng của cá chình điện, có 2 "nhà máy điện", mỗi "nhà máy" gồm 70 "cột điện" đấu song song, mỗi "cột" là một chồng gồm 6.000 tế bào phát điện đấu nối tiếp. Lúc gặp mồi hoặc kẻ thù, cá chình điện có thể phóng một loạt từ 10 đến 30 "cú điện" với điện thế lên tới 900 vôn, mạnh có thể 1000 vôn, để quật ngã và làm tê liệt đối thủ. Ngoài ra, cá chình điện còn có thể phát liên tục những xung động điện với điện thế thấp để định hướng và thăm dò môi trường trong những vùng nước đục hoặc tối tăm. Thực ra cơ quan phát điện chính của cá nằm ở phần thân, điện ở đuôi tạo ra yếu hơn và giữ vai trò định vị, định hướng bơi của cá. Ngoài ra 550 V là điện áp phát ra từ một con cá chình Nam Mỹ trung bình, với con trưởng thành điện áp lên tới 750V. Cá chình điện Nam Mỹ (Electrophorus electricus) hay còn gọi là Lươn điện (The Electric Eel) sống ở phía Bắc Nam Mỹ chủ yếu ở lưu vực sông Amazon và sông Orinoco Peru, con trưởng thành có thể dài 2,5m nặng 20kg. (Theo Wikipedia) Xem thêm chi tiết ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1_ch... %E1%BB%87n "Cung chủ, ta có biện pháp không hề làm thương tổn bất cứ ai cũng có thể lấy được vật dưới nước.” Nhược Khả Phi cười khẽ một tiếng, "Còn nữa, lúc lên thỉnh cung chủ cho ăn một bữa thịnh soạn nhé." Cố Tích Vân nhìn nụ cười tự tin trên mặt Nhược Khả Phi, sửng sốt, trong nháy mắt này, giống như đã gặp được Chủ Nhân của mình, nữ tử thần bí kì lạ kia, đứng ở trước mặt của mình, nhẹ nhàng vuốt đầu của mình, cũng là ngập trời tự tin. Đoàn người Hiên Viên Cô Vân cũng không hiểu nhìn Nhược Khả Phi, không rõ trong hồ lô của nàng rốt cuộc muốn làm cái gì. Mà trong lòng Ảm Đạm lại nghi hoặc. Trước đây, hắn đã biết được trong đầm nước dường như có loại sinh vật thần bí nào đó, làm cho không ai có thể bình an xuống nước để lấy vật trong đó. Mà nàng lại có thể liếc mắt một cái có thể nhìn ra phía dưới là cái gì, càng có thể lập tức nghĩ đến biện pháp? "Đuổi một đám dê bò hoặc là ngựa cũng được, đuổi xuống đó đi." Nhược Khả Phi thản nhiên phân phó, chỉ có thể tiêu hao toàn bộ điện năng của cá Trình điện này mới có thể xuống nước. "Này......" Tả, Hữu nhị sứ đứng ở một bên trên mặt xuất hiện vẻ mặt khó xử, nơi này là thần điện a, sao có thể để cho bọn súc sinh đó bước vào. "Theo lời của thiếu chủ làm ngay đi!" Cố Tích Vân quát khẽ một tiếng. Những người này hoàn toàn là không biết giá trị tồn tại của thần điện, đây tất cả cũng là vì nghênh đón thiếu chủ mới chuẩn bị, nhưng, Chủ Nhân đã cảnh cáo mình, không thể nói ra, tuyệt đối hơn nữa chính là không thể nói cho chính thiếu chủ! Một lát sau, một đám dê bò bị lùa vào đây, bị vội vàng xuống nước. Nước lạnh như băng làm cho bọn chúng giằng co, nhưng mép nước đã bị nữ nhân Bách Hoa cung gác, không thể đi lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, đám dê bò đều bị chết, choáng váng, bị mọi người kéo lên. Mà những con cuối cùng khi bị lùa xuongs lại tung tăng thoải mái. Đến lúc này, Nhược Khả Phi nhìn thấy thế hiểu rằng cà Chình điện trong nước đã tiêu hao hết điện năng. "Đưa hắn xuống nước." Cố Tích Vân lại chỉ vào Hiên Viên Cô Vân kiên quyết nói. Nếu như có thể, hiện tại rất muốn đem người đàn ông này bầm thây vạn đoạn! Sắc mặt Nhược Khả Phi trầm xuống, vừa định lên tiếng, Hiên Viên Cô Vân lại hướng về phía Nhược Khả Phi mỉm cười lắc lắc đầu, hỏi Ảm Đạm: "Ảm Đạm, hình dáng của thủy tinh túy kia như thế nào?" "Trắng, phát sáng." Ảm Đạm nhún vai, tiếp theo cười xấu xa, "Đừng chết ngạt ở bên trong. Bất quá, nếu ngươi chết ở bên trong, chúng ta sẽ rất vui giúp ngươi chăm sóc cho nàng." "Nằm mơ đi!!" Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng hừ một tiếng, "Ngươi chết ta cũng sẽ không chết." Ánh mắt lại ôn nhu nhìn Nhược Khả Phi, ý bảo nàng không cần phải lo lắng. Nhược Khả Phi nhếch môi muốn nói gì, lại bị Cố Tích Vân chen ngang đứng chắn ở giữa ngăn chặn tầm mắt của hai người. Gương mặt Cố Tích Vân khinh thường: "Ngươi không phải tướng công của thiếu chủ sao? Muốn lấy vật đó, nên phải tự ngươi lấy mới đúng, cho dù chết đó cũng là quang vinh của ngươi!" Hiên Viên Cô Vân cười nhẹ, không hề phản bác lời nói của Cố Tích Vân..., bỏ đi quần áo bên ngoài, tùy tay ném cho Diêm Diễm. Khuôn mặt tự tin, chậm rãi tiêu sái đến mép nước, cởi giày ra. Cố Tích Vân không nhìn thấy ánh mắt bất mãn lạnh như băng của Nhược Khả Phi, chỉ che ở phía trước Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm động tác của Hiên Viên Cô Vân. Nhược Khả Phi chỉ nghe tiếng nước rất nhỏ, Hiên Viên Cô Vân đã xuống nước. Nhưng tiếng nước rất nhỏ kia lại giống như một tảng đá to quăng vào trong tim của Nhược Khả Phi, khơi dậy ngàn ngàn lớp lớp gợn sóng. Dưới nước, hiện tại có lẽ không còn gì nguy hiểm nữa đúng không? Nhược Khả Phi cắn môi, lướt qua Cố Tích Vân, đi tới bên cạnh hồ, nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ đang xao động. Cô Vân, ngươi không thể có việc gì.