Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 91
Nhược Khả Phi nhìn nam nhân trước mắt cười đến mặt mày cong cong, trong lòng lại chỉ có thể dâng lên hàn ý. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy với một người.
"Cũng không có gì, chỉ là không muốn thả ngươi quay về bên cạnh hắn thôi!” Ảm Đạm cười nói một cách thoải mái tùy ý,
"Đối với ngươi rất hứng thú, muốn nhìn thử một chút ngươi là hạng người gì."
"Hiện tại không phải đang nhìn sao?" Mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống. "Chờ ngươi nhìn chán rồi, nhìn đến ghét rồi nói sau."
Ảm Đạm hưng phấn giống như một tiểu hài tử bình thường có món đồ chơi mới, nữ nhân trước mắt cho hắn cảm giác thực mới mẻ thực chờ mong.
"Khi đó sẽ đem ngươi trả lại."
Nhược Khả Phi nhìn hai mắt Ảm Đạm tỏa ánh sáng, tâm không ngừng mà chìm xuống.
"Đúng rồi, ngươi cũng không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, nếu ngươi nghĩ mình có thể đào tẩu..., ngươi phải biết ta có thể làm những gì. Ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi trở thành tro bụi trước khi ngươi kịp gặp mặt hắn.." Ảm Đạm cười đến sáng lạn, "Nói vậy, ngươi sẽ rất không cam tâm đúng không?"
Nhược Khả Phi khép hờ đôi mắt thu hút, trở thành tro bụi? Còn Vô Hồn thì sao?
"Ha ha, ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi đang nhớ đến Vô Hồn của ngươi sao?" Ảm đạm vuốt cằm của mình đắc ý nói
"Huyết tế? Ngươi chết hắn cũng sẽ chết, nhưng không phải chết ngay lập tức. Ít nhất cũng phải vài ngày, khi đó ta đem huyết tế của hắn giải là được rồi chứ sao." Ảm Đạm cao thấp nhìn Nhược Khả Phi, trong giọng nói tràn đầy ý cười.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Nhược Khả Phi bình tĩnh hỏi.
"Ừm, ta thích ngươi nói chuyện như vậy, không tốn sức lực." Ảm Đạm gật gật đầu,
"Ngươi bây giờ trước tiên đem chân dưỡng cho tốt, chờ ngươi khỏe hẳn sẽ nói cho ngươi biết nên làm cái gì. Nếu làm tốt sẽ có thưởng." Ảm đạm nhíu mày.
"Thực hoài nghi ngươi đang muốn ta trả giá chuyện gì đó.” Nhược Khả Phi mặt không đổi sắc cười đểu.
"Ha ha ha ha ~~~" Ảm Đạm cười to, cười đến mắt nheo lại, "Tốt lắm, nữ nhân, không nói nhiều lời, trước thưởng cho ngươi một phần thưởng nhỏ đây. Tiểu nam nhân của ngươi đăng cơ rồi, lễ đăng cơ tiến hành thật to a, chậc chậc ~~ Hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử."
Mắt của Nhược Khả Phi trong nháy mắt sáng rỡ, thật không, hắn rốt cục đã đăng cơ rồi, thật tốt.
"Hắn vẫn đang liều mạng tìm ngươi đó, ha ha." Ảm Đạm cười đến không có tim không có phổi, "Nhưng là ta bây giờ vẫn chưa muốn để hắn tìm được ngươi."
Dứt lời, cửa bỗng nhiên bị đá văng ra, lực đạo thật mạnh, thế cho nên cửa bị đá rung rẩy chấn động không ngừng. Ngoài cửa là Vô Hồn đang đứng, khuôn mặt yêu nghiệt xem ra rất phẫn nộ. "A nha, chú bé ham chơi lạc đường đã tự mình tìm được đường về nhà."
Ảm Đạm vui cười, không một chút xin lỗi.
"Tên khốn kiếp này, muốn làm gì?" Vô Hồn xông đến, hung tợn nhìn Ảm Đạm, Ảm Đạm cũng không chờ Vô Hồn ra chiêu, vươn tay rất nhanh đã điểm trên người của Vô Hồn một chút, Vô Hồn lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
. "Trước kia ta dạy ngươi như thế sao? Ngươi nên kính già yêu trẻ a." Ảm Đạm duỗi ngón tay ra ở trên trán của Vô Hồn bắn một cái, một cục u sưng đỏ nhanh chóng nổi lên.
"Ngươi rất già sao?" Vô Hồn đau đến nhếch nhếch miệng, "Thả nàng đi."
"A? Đây là lời thật lòng của ngươi sao?" Ngón tay kia của Ảm Đạm nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực Vô Hồn, "Sao ta lại cảm thấy ở đây là ngươi đang nói dối?"
"Mẹ kiếp, ngươi nói bừa cái gì? Mau thả nàng đi." Vô Hồn tức giận tới mức muốn giơ chân lên, bất đắc dĩ đã bị điểm huyệt đạo nên làm sao cũng không nhúc nhích được.
"Trước kia ta đã dạy ngươi phải thành thực." Ảm Đạm chậc chậc tiếc hận lắc đầu, "Bất quá, quên đi, lần này nha, ngươi nên ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn là tốt rồi, nếu như ngươi dám lén mang nàng chạy " Ảm Đạm dừng một chút, quay đầu nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Nhược Khả Phi nở nụ cười: "Như vậy, khi tiểu nam nhân kia của nàng nhìn thấy tuyệt đối là thi thể của nàng."
Nhược Khả Phi lạnh lùng quét mắt nhìn Ảm Đạm, không nói gì thêm.
"Cho nên, ngươi phải ngoan, biết không, ngươi có biết lúc tâm tình lão ca ngươi không tốt hậu quả thực sẽ nghiêm trọng."
Ảm Đạm cười tủm tỉm sờ sờ đầu Vô Hồn, hoàn toàn là một đại ca từ ái. "Được rồi, ngươi mang nàng đi nghỉ ngơi đi, đợi nàng khỏe hẳn, sẽ dặn dò nàng làm một số chuyện, nếu làm xong thì có lẽ ta sẽ vui vẻ thả nàng đi." Ảm Đạm giải khai huyệt đạo của Vô Hồn, thân mình Vô Hồn được tự do lại muốn dùng toàn lực để ra tay, Ảm Đạm quệt quệt khóe môi, lại đưa tay điểm trúng huyệt đạo của Vô Hồn, nhíu mày. "Ngươi có phải muốn ta tức giận hay không?" Lời nói của Ảm Đạm nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứ một sự khủng bố không lường trước được.
. Vô Hồn không cam lòng không dám lên tiếng. Nhược Khả Phi nhìn sự tình trước mắt, trong lòng rất rõ ràng, người này không phải đang nói đùa, hắn là nghiêm túc.
"Tốt lắm, tiểu hài tử phải biết ngoan một chút, biết không?" Ảm Đạm đưa tay giải khai huyệt đạo của Vô Hồn, xoay người đi tới cửa,
"Muốn cùng tiểu nam nhân của ngươi gặp mặt sớm một chút cùng thì nên ngoan ngoãn nghe lời."
Đợi khi bóng dáng của Ảm Đạm biến mất ở tại cửa, vẻ mặt của Vô Hồn đầy thất bại tiêu sái đến trước mặt Nhược Khả Phi, ngồi chồm hổm xuống. Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt không cam cùng mày nhíu chặt của Vô Hồn, nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay vuốt lên hàng mày nhíu chặt của Vô Hồn:
"Không sao đâu, chuyện ngươi muốn ta làm, ta nhất định sẽ làm được."
Ánh mắt Vô Hồn thoáng buồn bã, đưa tay nắm chặt lấy tay của Nhược Khả Phi, cắn chặt môi, nghẹn ra một câu: "Thực xin lỗi."
"Tại sao phải xin lỗi chứ? Không phải lỗi của ngươi a." Nhược Khả Phi cụp mắt xuống nở nụ cười, "Cám ơn ngươi đem ta mang ra a." Nhìn thần sắc cô đơn kia của Nhược Khả Phi, tim Vô Hồn đập dồn dập, buông tay Nhược Khả Phi ra, xoay người sang chỗ khác:
"Ta mang ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước."
"Ừm, cám ơn." Nhược Khả Phi vươn tay, đặt lên tấm lưng của Vô Hồn rộng lớn. Nam nhân ở trước mắt, mình thật biết ơn hắn. Từ đầu tới đuôi, mình vẫn luôn lợi dụng hắn, hắn hiểu được, hắn rõ ràng, nhưng vẫn lần lượt đến giúp mình, tới cứu mình. Tiểu Vũ thế nào rồi? từ đầu tới đuôi cũng là lợi dụng nàng, chưa từng có tín nhiệm qua nàng. Nàng ngay từ đầu làm bộ đầu chân thành mình không phải là không biết, nhưng vẫn nàng lưu tại bên người. Bởi vì mình có tự tin nàng không có cách nào thương tổn được chính mình. Nhưng, sau đó, mọi chuyện đều đã thay đổi.
"Vô Hồn ~~~" Nhược Khả Phi ghé vào lưng Vô Hồn bi thương, nhẹ lẩm bẩm. Người nam nhân này cũng thật là, từ lúc mới bắt đầu lợi dụng đến bây giờ, tâm tình của mình dường như có chút thay đổi.
"Chuyện gì?" Vô Hồn cõng Nhược Khả Phi đi vững vàng. "Đại ca ngươi là loại người gì?" Nhược Khả Phi bỗng nhiên rất muốn hỏi vấn đề này.
"Hắn, ở trong mắt ta là một đại ca thật sự. Trong mắt của hạ nhân là một Chủ Nhân tốt." Thanh âm của Vô Hồn nhẹ nhàng mà truyền đến.
"À, như vậy a." Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm mắt lại. Câu nói kế tiếp của Vô Hồn sợ là cũng không thể thốt thành lời đâu, đối với người xa lạ hoặc là địch nhân, hắn chính là ác ma.
"Không cần lo lắng, ta sẽ giúp cho ngươi." Vô Hồn trịnh trọng nói, giống như đang thề nguyền.
"Ừm, cám ơn ngươi." Thanh âm của Nhược Khả Phi ôn nhu. Vô Hồn hơi nhếch môi, không nói gì thêm. Xa xa, Ảm Đạm nháy đôi mắt nhìn bên này, Nhị Đương gia cũng lẳng lặng theo bên cạnh nhìn về bên này. "Lão Nhị, cảm thấy như thế nào?" Ảm Đạm hỏi. "Tương đối đặc biệt." Nhị Đương gia mặt lạnh như băng sương, trong mắt cũng không có một tia độ ấm. Đây mới là bộ dáng chân chính của hắn.
"Tên mù nhà ta có lẽ rất coi trọng nàng a, thật phiền phức."
Ảm đạm chống tay lên trán, "Nhưng trong lòng nha đầu kia cũng chỉ có tiểu nam nhân của nàng."
"Nếu thế, dùng cổ đi" Mặt Nhị Đương gia không chút thay đổi nói ra phương pháp vô cùng tàn nhẫn độc ác,
"Để cho nàng quên người trong lòng trước kia là được rồi."
"Có điểm khó giải quyết, ngươi cũng nói nàng tương đối đặc biệt, nếu ý thức của nàng phản kháng..., cổ sẽ tác động ngược, nàng sẽ chết, ta đi đâu để tìm trả lại cho tên tiểu tử ngốc nhà ta?" Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình, nhìn bóng lưng hai người biến mất ở hành lang dài.
"Vậy Chủ Nhân có biện pháp gì không?" Nhị Đương gia hơi hơi híp híp đôi mắt băng lãnh. "Trước hãy chờ xem." Ảm Đạm lộ ra nụ cười quỷ dị,
"Đợi nàng khỏe hẳn, ta chuẩn bị đem chuyện đó giao cho nàng làm. Đến lúc đó nàng muốn tin tức của Thiên Cơ cục các ngươi liền nói cho nàng biết."
"Chuyện gì?" Nhị Đương gia khó hiểu. " Chuyện ta thực chán ghét trang chủ Yên Hà sơn trang." Ảm Đạm khẽ gắt. Nhị Đương gia sửng sốt. Yên Hà sơn trang?! Trang chủ Hách Tam Nguyên tội ác chồng chất đó sao? Nhị Đương gia hồ nghi quay đầu nhìn Chủ Nhân nhà mình, lại nhìn thấy trong mắt Chủ Nhân thật sự nghiêm túc. Thật muốn đem việc này giao cho cô gái kia đi làm sao? Phải biết rằng, Hách Tam Nguyên này tâm địa độc ác, ra tay ác độc, vô tình vô nghĩa, thậm chí đối với vợ của mình khi xúc phạm hắn cũng xuống tay không lưu tình chút nào. Cũng không biết đã nạp thêm bao nhiêu thị thiếp. Tháng trước đã nạp tiểu thiếp thứ mười chín. Bị hắn đánh chết không phải một mà là đến tám tiểu thiếp. Như vậy, không gọi người có võ công cao cường đến nhận lại kêu một nữ tử nhu nhược đi ám sát?! Chủ Nhân rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
"Chủ Nhân, người nghiêm túc?" Nhị Đương gia có chút nghi hoặc muốn biết sự thật.
"Ta có từng nói đùa sao?" Ảm Đạm quay đầu, trong mắt lạnh như băng làm cho Nhị Đương gia phát lạnh.
"Dạ, thuộc hạ minh bạch rồi." Nhị Đương gia biến sắc gật gật đầu. Ảm Đạm xoa xoa cằm của mình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì:
"Hiện tại nên đem thuốc đưa cho nàng, thật đúng là muốn nhìn thử xem nàng sẽ làm như thế nào."
Nhị Đương gia cung kính đồng ý, hưu một tiếng biến mất ngay tại chỗ.
Ảm Đạm nhẹ nhàng mà thở dài, lẩm bẩm: "Mỗi lần thấy bộ dạng trấn định như thế của nàng, lại càng muốn hủy nàng, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc cầu xin tha thứ của nàng, thật là."
Dứt lời, nhún vai cũng biến mất ngay tại chỗ. Còn có chút chuyện phải bố trí. Dường như người kia cũng tra được tòa vách núi này, kế tiếp là tuyệt đối không thể để bọn họ tra được nơi này. Bởi vì trò hay vừa mới bắt đầu a.
Kinh thành, tân hoàng vừa mới đăng cơ, tự nhiên có nhiều chuyện cần phải xử lý. Trong thượng thư phòng Diêm Diễm một thân trang phục đứng ở bên cạnh Hiên Viên Cô Vân.
"Diêm Diễm, cám ơn ngươi." Hiên Viên Cô Vân có chút mỏi mệt tựa vào trên ghế, nhìn công văn trong tay, "Ngươi, có thể không cần tiếp tục ở chỗ này. Trở về với cuộc sống mà ngươi muốn đi."
"Hoàng thượng, ta đã hứa với Chủ Nhân, phải ở lại bên cạnh ngài hai năm." Diêm Diễm nhìn không chớp mắt thản nhiên thốt ra một câu. Đó là chuyện cuối cùng mà mình hứa với nàng, trước khi gặp lại nàng, mình nhất định phải làm được. Hiên Viên Cô Vân giật mình, tiếp theo nở nụ cười khổ: "Cũng tốt."
"Hoàng thượng lại đang nhớ Chủ Nhân rồi?" Diêm Diễm nhìn thư phòng trống rỗng, nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng vậy, rất muốn, rất muốn nàng." Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân đột nhiên tràn đầy thương yêu.
"Chủ Nhân cũng rất nhớ ngài." Diêm Diễm là không lộ vẻ gì như cũ, thanh âm lại mềm nhũn ra. Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, nụ cười lần này là thỏa mãn.
"Đã điều tra được nơi Chủ Nhân bị mang đến, chỉ là chúng ta đã chậm một bước. Sẽ tiếp tục gia tăng điều tra." Diêm Diễm có chút hoài nghi, có thể nhanh chóng mang nàng đi như vậy, chẳng lẽ có liên quan cùng Ảm Đạm? Nhưng không có lý do gì hắn lại mang nàng đi a.
"Ừm." Hiên Viên Cô Vân có chút suy sút đáp trả.
"Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu." Diêm Diễm bỗng nhiên vòng vo đề tài.
"Nói đi." Hiên Viên Cô Vân buông xuống công văn trong tay. "Là chuyện của Tuyệt Đạo Tử Vô, hắn và......" Câu tiếp theo Diêm Diễm phía không nói ra. Lúc này đây, Tử Vô cũng không có lấy được tín nhiệm của thái tử, chỉ là bởi vì lần này căn bản cũng không cần đến thời gian hai năm.
Hiên Viên Cô Vân không rõ hắn muốn nói cái gì, nhẹ nhàng mà phất phất tay:
"Đúng, để cho hắn mang người đàn bà kia đi đi." Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên hơi mệt một chút, việc này, mình đã không hề để ý. Mặc bọn họ đi thôi.
"Thuộc hạ thay mặt cho Tử Vô tạ ơn hoàng thượng." Xoay người hành lễ.
"Được rồi, ngươi không cần hành lễ với trẫm, ngươi quên lời nói của trẫm rồi sao?" Hiên Viên Cô Vân cắt đứt lời nói của Diêm Diễm...,
"Đi đi." Diêm Diễm nhìn mặt Hiên Viên Cô Vân, không tiếng động lui xuống. Đau thương trong mắt Hoàng thượng, cũng chỉ có ở trước mặt mình mới có thể bộc lộ ra. Thái thượng hoàng bị giam lỏng trong cung, mà thái tử điện hạ trước kia cũng bị giam lỏng. Hiện tại, không còn ai có thể cùng hắn chống lại. Nhưng, hoàng thượng cũng không cao hứng, chỉ cần không có nàng, vĩnh viễn trên mặt hắn không thể nở nụ cười.
"Thái Hậu nương nương đến." Ngoài cửa, thanh âm lanh lảnh vang lên. Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn nhíu mày.
Ngoại cửa một gương mặt duyên dáng sang trọng lại xuất hiện, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn.
"Mẫu hậu, sao người lại tới đây?" Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, thản nhiên hỏi.
"Bổn cung cố ý tìm đến hoàng thượng." Trên mặt Thái Hậu tràn đầy ý cười, "Bổn cung cố ý tặng cho con một cái kinh hỉ."
"Nga, đã nhọc lòng mẫu hậu." Giọng nói của Hiên Viên Cô Vân vẫn thản nhiên, một chút cũng không có để ở trong lòng.
"Hoàng thượng ~~~" Thái Hậu có chút bất mãn, "Hoàng thượng, hiện tại đến ngự hoa viên nhìn xem a. Bổn cung cố ý chuẩn bị cho con." Trong mắt Thái Hậu tràn đầy tự tin. Cũng không tin hoàng thượng nhìn đến cái kia tâm sẽ không động!
"Đã biết, trẫm đi xem." Hiên Viên Cô Vân gật gật đầu, đi một chút cũng tốt. Thái Hậu vui mừng tiêu sái ở phía trước, cái kia là mình đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được. Đi tới ngự hoa viên, Thái Hậu chỉ phía xa giữa hồ:
"Hoàng thượng, ngay tại Hỗ Tín đình." "Oh." Hiên Viên Cô Vân nhìn ngự hoa viên muôn hoa nở rộ, trong lòng lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười như hoa của Nhược Khả Phi.
Thái Hậu trừng mắt nhìn bọn thái giám cung nữ đi theo phía sau, ý bảo không cần bọn họ đi theo nữa. Hiên Viên Cô Vân tự mình bước từ từ đi lên phía trước, Phi nhi bây giờ đang ở đâu? Có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy hay không?
Bên trong Hỗ Tín đính bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn. Hiên Viên Cô Vân ngẩng đầu có chút kinh ngạc, chậm rãi đi ra phía trước. Một bóng dáng xinh đẹp rơi vào tầm mắt của hắn, trong đình có một nữ tử mặc áo lụa trắng, nàng đang đưa lưng về phía mình đánh đàn, trên mái tóc suôn dài chỉ cuộc một sợi dây màu hồng một cách tùy ý. Hiên Viên Cô Vân nhíu nhíu mày vì sao lại có cảm giác quen thuộc? Đúng rồi, Phi nhi, Phi nhi của mình, luôn luôn thích trang điểm đơn giản như thế.
Nữ tử nghe được tiếng bước chân phía sau, dừng động tác, chậm rãi quay đầu, nhìn thằng vào đôi mắt của Hiên Viên Cô Vân, Doanh Doanh nhẹ nhàng hành lễ:
"Tham kiến hoàng thượng." Hiên Viên Cô Vân định trụ, sửng sốt, hoàn toàn cứng đờ. Người trước mắt, mặt của nàng rõ ràng chính là Phi nhi của mình! Quen thuộc như vậy, làm cho mình tưởng niệm như vậy.
"Phi nhi!!" Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng gọi thành tiếng.
"Có nô tỳ, hoàng thượng." Nữ tử áo tơ trắng ngẩng đầu, sóng mắt lưu động, làm rung động lòng người, cứ thâm tình nhìn Hiên Viên Cô Vân như vậy. Hoàng thượng trẻ tuổi, thật sự rất tuấn mỹ a. Nếu như có thể bắt được tim của hắn, như vậy mình sẽ có hưởng vinh hoa phú quý vô cùng. Hiên Viên Cô Vân không để cho nàng đứng dậy, mà là si ngốc nhìn gương mặt này, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, vươn tay thật cẩn thận xoa khuôn mặt này. Ôn nhu như vậy, để ý đến như vậy, sợ rằng mình vừa dùng lực người trước mắt đã không thấy tăm hơi mất.
"Phi nhi!!" Ánh mắt Hiên Viên Cô Vân mông lung.
"Hoàng thượng, hoàng thượng!" Áo tơ trắng nữ tử thầm thì đáp lại.
"Ngươi, con tiện nhân kia." Bỗng nhiên trong môi Hiên Viên Cô Vân thản nhiên thốt ra mấy lời này, nháy mắt ánh mắt trở nên âm độc khủng bố giật mình, tơ máu nhợt nhạt hiện lên ở trong đôi mắt Hiên Viên Cô Vân, "Ngươi, hoàn toàn không xứng có khuôn mặt giống Phi nhi." Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Hiên Viên Cô Vân dùng sức cứng rắn đem cằm nữ tử áo tơ trắng bóp nát, trong lúc nữ tử không kịp phản ứng thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, lại dùng lực đem nữ tử kia quăng đến giữa hồ, không có một chút do dự. Trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ khát máu lạnh lùng.
"Người đâu." Hiên Viên Cô Vân đứng ở Hỗ Tín đình nhìn nữ tử kia, cùng với Thái Hậu mắt nhìn quên không cả chớp, vội vàng chạy tới khi nhìn thấy một màn trước mắt. Lạnh lùng hạ lệnh. Trong đình lập tức xuất hiện hai Hắc y nhân, quỳ trên mặt đất, cung kính hành lễ.
"Hoàng thượng."
"Mang nữ nhân kia vớt lên, băm nát, cho sói ăn." Hiên Viên Cô Vân ngắn gọn dặn dò xong, bước ra khỏi đình. Hai Hắc y nhân lĩnh mệnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân đang thống khổ giãy dụa ở giữa hồ.
Ở hoàng cung Hoàng thượng có nuôi một đám sói, không nghĩ tới nữ nhân này là người đầu tiên làm thức ăn cho bọn chúng. Thái Hậu đã chạy tới, đem những lời nói của Hiên Viên Cô Vân, nghe rành mạch, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hiên Viên Cô Vân, há hốc mồm định nói cái gì. Ánh mắt Hiên Viên Cô Vân lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thái Hậu, chậm rãi nói: "Về sau, đừng bao giờ làm tiếp những chuyện ngu xuẩn như vậy."
Sắc mặt của Thái Hậu kịch liệt biến chuyển, cả người khẽ run lên, Cửu nhi của mình lại có thể đối với mình vô lễ như thế! Làm sao có thể! Làm sao có thể!
"Cửu nhi!" Thái Hậu chắn trước mặt Hiên Viên Cô Vân đang định rời đi, thanh âm lạnh lẽo quát, phẫn nộ nhìn người trước mắt. Phải biết rằng, là mình nuôi hắn lớn, là mình mới có hắn hôm nay!
"Thái Hậu, ngài nên xưng trẫm là hoàng thượng!" Hiên Viên Cô Vân gằn từng tiếng rõ ràng nói, "Những chuyện trước kia Thái Hậu đã làm, trẫm sẽ không tiếp tục truy cứu. Nhưng, về sau không nên làm tiếp những chuyện vô vị." Thái Hậu vô lực lui về phía sau, thân hình run rẩy, thái giám ở phía sau vội vàng bước đến đỡ bà. Thái Hậu mở to tròng mắt nhìn bóng Hiên Viên Cô Vân càng lúc càng xa, trong lòng không ngừng dâng lên nổi bất an cùng tuyệt vọng. Hoàng thượng xưng hô thay đổi, thái độ thay đổi, cả người hắn đều thay đổi. Không bao giờ còn là Cửu nhi mặc cho chính mình bài bố nữa. Những chuyện mình làm trước kia không truy cứu, ý hoàng thượng muốn nói là chuyện gì? Hắn đã biết cái gì? Tâm của Thái Hậu cũng càng lúc càng là không yên tĩnh, đứng cũng gần như không vững nổi nữa. Hiện tại, mình nên làm gì đây?
Hiên Viên Cô Vân nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm trên cao phát ra tiếng thở dài thật dài. Phi nhi, nàng ở đâu vậy? Dù là ai cũng không cách nào thay thế được nàng. Nàng chính là duy nhất của ta.
"A ~~" Nhược Khả Phi bỗng nhiên phát ra thanh âm rất nhỏ.
"Làm sao vậy, chân lại đau rồi?" Vô Hồn ở một bên nhìn đại phu cẩn thận giúp Nhược Khả Phi thoa thuốc, lại nghe thấy thanh âm hút không khí của Nhược Khả Phi, không khỏi lên tiếng thân thiết hỏi. Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không phải, chỉ là, đột nhiên cảm giác được trong lòng có chút không thoải mái."
Vô Hồn ngẩn người, không nói chuyện.
"Cô nương phải đúng hạn uống thuốc, lão phu mỗi ngày sẽ lại đây thay thuốc cho cô nương. Mấy ngày nữa, hẳn là có thể đi đứng được.”
"Đại phu dặn dò, đổi thuốc xong, thu thập cái hòm thuốc rời đi. Nhược Khả Phi nhìn chân của mình, nhẹ thở dài. Từ khi chân bị gãy đến nay. Đã qua gần một tháng. Mà Minh Nguyệt cùng Ảm Đạm dường như dùng thuốc rất tốt, cho nên mới khôi phục nhanh như vậy. Hẳn là rất nhanh có thể đi lại. Nhưng muốn khỏi hẳn có lẽ phải chờ một thời gian.
Cô Vân, vì sao đột nhiên vừa rồi mình lại nhớ đến Cô Vân. Mình không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ như thế nào? Sẽ nhớ mình, sẽ giận dữ, sẽ bất an sao?
"Ngươi, lại đang nhớ hắn." Thanh âm của Vô Hồn thản nhiên.
Nhược Khả Phi lộ ra chút tươi cười, gật gật đầu thừa nhận. "Mấy ngày tới, đại ca ta sẽ bảo ngươi làm việc." Vô Hồn có chút không đành lòng nói ra, tuy rằng không biết lão ca sẽ bảo nàng làm cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
"Ừm." Nhược Khả Phi thản nhiên đáp lại.
"Ta, sẽ giúp ngươi." Vô Hồn ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt bình tĩnh của Nhược Khả Phi. Không chờ Nhược Khả Phi lên tiếng, một thanh âm quen thuộc lạnh lùng cắt đứt hai người: "Khó mà làm được, ngươi sẽ không giúp, quên đi."
Ảm Đạm bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, đứng ở giữa hai người, cúi đầu nhìn chân của Nhược Khả Phi, lại gật gật đầu,
"Không sai, có lẽ mấy ngày nữa sẽ làm việc được. Làm chuyện đó không cần khỏi cũng làm được."
Vô Hồn ra tay định làm khó dễ, lại bị Ảm Đạm đánh bật ra chằm chằm nhìn hắn.
"Muốn đứng suốt đêm nay không?"
Vô Hồn dừng lại, đứng ở một bên ánh mắt lạnhlẽo nhìn Ảm Đạm. Ảm Đạm cũng đứng dậy, ngồi vào một bên, cười tủm tỉm nhìn Nhược Khả Phi,
"Trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện ngươi cần làm, nếu làm xong có thưởng cho nha."
Vẻ mặt của Vô Hồn giận dữ nhìn Ảm Đạm, bỗng nhiên dùng nội lực truyền âm"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Thả nàng trở về."
"Chỉ đùa mà thôi a. Lão ca giúp ngươi lưu nàng ở lại không tốt sao?" Ảm Đạm cũng nội lực truyền âm đáp. Trên mặt vẫn cười tủm tỉm như cũ.
"Không cần, ta không muốn bắt buộc nàng ở lại." Vô Hồn nghiến răng nghiến lợi.
"Ôi, tiểu tử nhà ta rốt cục thừa nhận tâm tư của mình rồi." Ảm Đạm cười vui vẻ. Vô Hồn hừ lạnh một tiếng, thần kỳ không tiếp tục phản bác, nhưng ánh mắt không hề nhìn về phía của Ảm Đạm.
"Mấy ngày nữa, ngươi đi giết người này." Ảm Đạm từ trong lòng ngực lấy ra bức họa đưa cho Nhược Khả Phi, "Nhớ kỹ, Vô Hồn không thể giúp ngươi, nếu giúp ngươi sẽ không tính. Như vậy, ngày ngươi trở lại bên cạnh hắn nói không chừng sẽ hoãn lại không thời hạn nha."
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
448 chương
57 chương
490 chương