“A, tiểu nương tử ~~~~ cũng thật là xinh đẹp a ~~” một thanh âm ngả ngớn đột nhiên vang lên ở bên tai mọi người. Một bóng người đã chặn ở trước mặt Nhược Khả Phi. “A?” Nhược Khả Phi chăm chú nhìn nhìn người trước mắt. Một thân áo trắng đẹp đẽ quí giá,giày viền vàng,bên hông lộ ra khối mĩ ngọc. Khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra chút tái nhợt bệnh tật, bước đi có chút không ổn định. Đây là điển hình cho những kẻ ăn chơi trác táng sao? Nhược Khả Phi cười: “Vị công tử này, có việc sao?” “Tiểu nương tử ~~ không bằng theo ta về nhà như thế nào? Về sau đi theo ta sẽ được ăn ngon mặc đẹp?” Triệu Quá cười tự tin, “Ngươi không biết ta là ai sao? Nhà của ta là nhà giàu nhất trong thành này nha. Chỉ cần đi theo ta, muốn cái gì có cái đó. Mặc không hết tơ lụa, ăn không hết sơn hào hải vị!” Vừa rồi liếc nhìn nữ nhân này một cái. Trong phủ mĩ nữ không phải là không có, nhưng trên người nữ nhân này tựa hồ có thần thái thực đặc biệt hấp dẫn lấy ánh mắt hắn. Cho nên mới phải tiến lên đây bắt chuyện. Diêm Diễm mặt trầm xuống, dường như sắp có động tác. Tiểu Vũ cũng trợn mắt hướng về phía hắn, đang muốn nói cái gì, Nhược Khả Phi bỗng nhiên lại nở nụ cười, mở miệng nói: “Được.” “A?” Tiểu Vũ kinh hãi a ra tiếng, Diêm Diễm cũng giật mình há to miệng. Chủ tử đây là muốn làm gì a? “A?” Giật mình còn có Triệu Quá. Này cũng quá thuận lợi đi? Cô gái trước mắt y phục cũng không đơn giản, gặp loại sự tình này không phải nên thét chói tai mắng hắn đăng đồ tử sao ( tên háo sắc)? Sau đó chính là hắn sẽ dùng sức mạnh đoạt lấy nàng. Sự tình phát triển tựa hồ có chút ngoài dự đoán của hắn. (HĐ: anh này bị bệnh ảo tưởng ak??? =))) “Như thế nào, đổi ý rồi?” Nhược Khả Phi hé miệng cười nhẹ, nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt đang bị giật mình. Đây là lần đầu tiên từ sau khi đến thế giới này có người dám đối với nàng như vậy. “Đương nhiên sẽ không, tiểu nương tử, mời.” Triệu Quá cười ha hả, làm ra cái tư thế xin mời. Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng lại càng thêm cao hứng. Nhược Khả Phi một hàng ba người đi theo Triệu Quá đến trước một phủ đệ khí thế. Trước cửa, hai bên tả hữu là tượng đá sư tử to lớn cùng với bên trong bồn hoa là vạn niên thanh biểu hiện sự tôn quí của phủ đệ, hai bên cửa màu son là hai gia đinh. A? Thoạt nhìn thật sự rất nhiều tiền đi. Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn thấy màu đỏ của bức hoành phi trên cửa, hai chữ cứng cáp mà hữu lực: Triệu Phủ. “Chữ đẹp.” Nhược Khả Phi không tự giác thốt ra. “Ô, ánh mắt tiểu nương tử thật tốt. Bức hoành phi này chính là bút tích của nhà thư pháp họ Hách nổi tiếng nhất hiện nay.” Riêng của họ Triệu, ” Phải tốn đến một vạn lượng bạc để hắn viết cho.” Trong mắt Triệu Quá tràn đầy đắc ý. Tiền là thứ tốt nhất, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng dễ làm được. “Ta, nhưng ta đã là vợ của người ta a.” Nhược Khả Phi đột nhiên nở nụ cười, nói ra sự thực này. Triệu Quá ngẩn ra, chuyện này hắn thực sự không nhìn ra. Đơn giản là vì tóc của Nhược Khả Phi không có chải thành bộ dáng của phụ nhân ( phụ nữ có chồng), chính là dùng sợi tơ tùy ý cột lại phía sau. “Công tử, đây chính là ngươi đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng nha. Ngươi muốn làm sao bây giờ?” Nhược Khả Phi nhìn người trước mặt đang giật mình, nở nụ cười. “Thì tính sao? Ta không quan tâm chuyện này. Về phần tướng công của ngươi, cho hắn một số tiền lớn không phải là tốt rồi sao?” Triệu Quá ha ha cười rộ lên. Chính hắn cũng không hiểu, đã biết cô gái trước mắt là vợ người ta rồi,vì sao mình còn cố chấp như vậy. Nữ nhân này tựa hồ tản ra một loại ánh sáng không nhìn thấy,hoàn toàn bất đồng với những nữ nhân ở trong phủ kia, thật sâu hấp dẫn lấy hắn. “Ha ha ~~” Nhược Khả Phi cười khẽ một tiếng, nhưng không nói gì nữa...... Buổi chiều, là thời gian Hiên Viên Cô Vân luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Đáp cung, bắn tên. Một chút cũng không qua loa, mỗi một tên đều phải đem hết toàn lực. Hiên Viên Cô Vân yên lặng cầm lấy cung, đem tên chậm rãi kéo căng, môi mím chặt, con ngươi u quang lóe ra, ẩn ẩn lộ ra khí phách. Tên rời cung, sắc bén trúng vào hồng tâm. Chung quanh nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ vì tên đã đem toàn bộ hồng tâm xuyên thấu, trên bia chỉ lộ ra lông chim ở mũi tên! “Tốt!” Thanh âm trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên. Mà Hiên Viên Cô Vân chỉ lạnh nhạt đem cung đưa cho người bên ngoài, chỉ vì hắn nhìn thấy ám hiệu của ảnh vệ. không biết có chuyện gì làm phiền chính mình? Hay là?! Tâm Hiên Viên Cô Vân kinh hoàng, chẳng lẽ là tiểu Phi nhi của mình xảy ra chuyện gì? “Vương gia......” Đi đến góc, ảnh vệ đến gần, bởi vì che mặt, nhìn không thấy biểu tình của ám vệ. Chỉ thấy ảnh vệ kia nhíu chặt mày. Sau khi Hiên Viên Cô Vân nghe qua lời nói của ám vệ, sắc mặt đại biến. Đột nhiên xoay người bước nhanh đi đến trước ngựa, lưu loát xoay mình lên ngựa, dùng sức kéo dây cương ra, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lo lắng nghênh ngang rời đi. Bỏ lại phía sau là mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau, phản ứng tiếp theo, là tất cả mọi người cùng lên ngựa đuổi theo. Hiên Viên Cô Vân phi nhanh như gió, quần áo bị gió mạnh thổi bay bay. Tâm lại giống như lửa đốt, vô cùng lo lắng. Tên nào không có mắt lại dám đùa giỡn Phi nhi, đem nàng đoạt đến phủ đệ. Bất kể là ai, đều phải trả giá thật lớn! Ánh mắt Hiên Viên Cô Vân càng phát ra lạnh như băng. Gió táp mưa rào giống như lửa giận tựa hồ muốn không khí chung quanh đều vỡ ra. Triệu phủ sao? Cho dù nhà của hắn có người là quan thì như thế nào? Cho dù trong nhà có nữ nhân ở trong cung làm phi thì như thế nào? Động vào tiểu Phi nhi của mình, nhất định làm cho hắn sống không bằng chết! Một đường chạy gấp, Hiên Viên Cô Vân một thân hắc y phi nhanh vào thành. Giống như tên rời cung, tư thế tương đương. Dọc đường đi, người qua đường, tiểu thương đều chấn kinh, không thấy rõ người cưỡi ngựa, mắng không ngớt. Hiên Viên Cô Vân cái gì cũng chẳng quan tâm. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, Phi nhi không thể có việc gì! Triệu phủ đã từng đi qua vài lần, tự nhiên là ngựa quen đường cũ. Ở trước cửa Triệu phủ xuống ngựa, Hiên Viên Cô Vân bạo ngược liền hướng vào bên trong phủ. Gia đinh ở cửa đương nhiên biết vị này chính là Cửu vương gia, nhìn thấy sắc mặt Cửu vương gia không tốt, lại không dám ngăn trở, để mặc hắn nổi giận đùng đùng tiến phủ. Vừa vào phủ, Hiên Viên Cô Vân liền nhìn xung quanh tìm lấy bóng dáng của Nhược Khả Phi. Thuận tay tóm lấy hạ nhân, tức giận hỏi: ”Nữ nhân hôm nay Triệu Quá mang về ở nơi nào?” Hạ nhân hoảng sợ há to miệng, Cửu vương gia đây là làm sao vậy? Cả người tràn đầy hơi thở bạo ngược làm cho người ta không khỏi run rẩy. Thật vất vả mới nghẹn ra vài lời: “Ở trong đình phía sau hoa viên. Dứt lời, Hiên Viên Cô Vân buông tay, đã đem hắn ném xuống đất, thật lâu không có đứng lên. Xuyên qua đại sảnh đi vào hậu hoa viên, rất xa chợt nghe đến thanh âm của Nhược Khả Phi. Hiên Viên Cô Vân lại sốt ruột, ba bước cũng chỉ còn hai bước hướng về phía đình. Vọt tới phía trước đình, một màn trước mắt làm cho hắn choáng váng.