Cái gì gọi là giang hồ thú sự? Nhược Khả Phi có chút tò mò. Diêm Diễm cụp mắt, nói bổ sung: “Không phải là chỉ có người giang hồ tham gia, thương nhân, quý tộc có quan hệ cũng sẽ tham gia, nơi tổ chức cũng là nơi nhân sĩ giang hồ thường tới.” Chỉ một câu, Nhược Khả Phi liền hiểu được, cái gọi là giang hồ thú sự là không thể xem một cách quang minh chính đại. “Khi nào thì cử hành?” Nhược Khả Phi tò mò. “Từ giờ Mẹo trở đi.” Diêm Diễm nhớ tới người điên này, có chút do dự, “Chủ tử thật muốn đi?” “Rất thú vị a.” Nhược Khả Phi nghiêng đầu, nở nụ cười, mắt tối đen, sâu không thấy đáy. Hôm nay, Diêm Diễm mang theo Nhược Khả Phi ra cửa, không có Tiểu Vũ, chỉ có hai người lẳng lặng đi. Hai người ngồi xe ngựa đến một chỗ ngoài thành, xuống xe, Diêm Diễm ôm Nhược Khả Phi thi triển khinh công cấp tốc rời đi. Trong bóng tối tối ảnh vệ nôn nóng muốn nhanh chóng đuổi, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp. Rất xa, âm thanh sâu kín thản nhiên truyền trong gió: Ở tại chỗ chờ, giờ Dậu quay lại. Ảnh vệ giật mình, thở dài, trở lại, ngồi xổm xuống xe ngựa, ngoan ngoãn chờ. Hiện tại bọn họ thế nào cũng không dám đi, đã làm mất dấu của chủ tử, hiện tại chỉ có chờ chủ tử trở về. Vừa qua khỏi sườn dốc, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy được mặt đất. Diêm Diễm buông Nhược Khả Phi xuống. Ngồi xổm xuống mặt đất nhặt lên một cục đá nhỏ, vung ngón tay bắn lên trên. “Rầm” Một tiếng vang, tựa hồ gõ lên mặt của tảng đá, một lát sau, hơn mười người bịt mặt ngồi trong cái mộc khuông chậm rãi thả xuống dưới. Diêm Diễm không nói gì, ôm Nhược Khả Phi lên mộc khuông, một lát, mộc khuông chậm rãi bay lên, biến mất trong sương mù dày đặc (Mộc khuông: Cái sọt bằng gỗ, dùng để kéo người từ dưới lên hay ở trên xuống những đoạn dốc cao không thể lên được.) Nhược Khả Phi vươn tay, nhẹ nhàng sờ nhẹ sương mù trước mắt, cái gì đều bắt không được. Cảm giác được mình chầm chậm bay lên. Thật là có chút giống với thang máy. Vừa lên đỉnh núi, lập tức có người tiến đến nghênh đón. “Di? Diêm vương, lần này ngươi bán người a?” Người ở cửa hướng Diêm Diễm tiếp đón, ánh mắt làm càn đánh giá Nhược Khả Phi. Ánh mắt hắn không sai, nữ nhân này, cũng không chờ xử tử hoặc bán không được, làm sao có thể mang đến nơi này? “Không phải.” Diêm Diễm không có nhiều lời vô nghĩa, đột vươn tay cầm lấy tay Nhược Khả Phi, nhanh đi vào. Lôi kéo nàng, liền sẽ không có ai nghĩ đến nàng là hàng hóa. Bởi vì người ở nơi này, không có ai sẽ lôi kéo tay “hàng hóa” của mình. Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn sương mù dày đặc, một cánh cửa đen rất nặng, cùng với người gác cửa kỳ quái, xưng hô cùng đáp lời, trong lòng hứng thú nổi lên. Xem ra, lần này thật đúng là đến được nơi thú vị. “Vì sao hắn gọi ngươi là Diêm vương?” Nhược Khả Phi khóe miệng có chút nghiền ngẫm. Diêm Diễm không trả lời, đây là hắn lần đầu tiên không muốn nhắc tới tên hiệu này. Không biết tại sao, chỉ là không muốn nói. Chỉ lôi kéo Nhược Khả Phi tiến vào một hành lang hẹp dài mà hắc ám. Hai sườn hành lang không có cửa sổ, lạnh như tường đá băng, trên vách tường thưa thớt vài ngọn đèn. Thấy Diêm Diễm không trả lời vấn đề này, Nhược Khả Phi cũng không miễn cưỡng. Nơi này áp lực không khí làm cho người ta hít thở không thông, làm cho Nhược Khả Phi nghe thấy được một cỗ hương vị quen thuộc. Một hương vị thối rửa như đến từ địa ngục. Hành lang tựa hồ không có kết thúc, tối tăm, uốn lượn kéo dài.Thật lâu sau, trước mắt đột nhiên có ánh sáng chiếu tới. Tiếng người ồn ào, phi thường náo nhiệt. Thật giống khu chợ, nhưng lại không giống với một khu chợ bình thường. Nơi quảng trường hình vuông to như vậy, có rất nhiều người đang bày hàng ra bán. Rốt cục cũng hiểu được cảm giác không phải bình thường, khó trách có hương vị quen thuộc. Nơi này là hắc thị (chợ đen), nơi cái gì cũng có thể đem ra bán. Chỉ cần trả giá,người bán vừa lòng là có thể mua. Nhược Khả Phi quay người, đầu liền thấy cách nàng gần nhất là một quầy hàng, một nam tử che mặt ngồi ở trước quầy hàng, phía sau là hai cái lồng sắt. Trong lồng sắt là hai người. Không gian to như vậy xung quanh lại thập phần sáng sủa, nơi nơi đều là đăng (đèn) cùng nến. Nhược Khả Phi chăm chú nhìn vào người trong lồng sắt, tâm thần chấn động. Yêu nghiệt a, yêu nghiệt. Trong lồng sắt thoạt nhìn chỉ là hai nam tử nhỏ tuổi mà thôi, nhưng lại xinh đẹp đến không có gì so sánh, bộ dáng yêu mị kia cơ hồ mị hoặc đến tận xương tủy, nếu không phải hai người hiện tại trần như nhộng, Nhược Khả Phi nghĩ rằng đây là hai tiểu cô nương. Không gian tuy lớn cũng không lạnh, thân thể của hai yêu nghiệt kia, đáy mắt không có một tia tức giận, chỉ là bỗng nhiên nhốt ở trong lồng. Nam sủng sao? Đáng tiếc nàng không thể hỏi ra được. Quầy hàng kế tiếp cũng là lồng sắt, bên trong cửa khóa kín là cô gái mang thai sắp lâm bồn, ánh mắt cũng là trống rỗng mà chết lặng. Nga, cư nhiên ở trong này còn có mua bán phụ nữ có thai? Nhưng mà rốt cuộc là bán phụ nữ có thai hay là bán đứa nhỏ trong bụng đây. Nhớ rõ có người biến thái có ham mê là cùng phụ nữ có thai giao hoan, thích nhìn phụ nữ có thai bị cường X sanh non, nhìn từ bắp đùi “”đẹp”” một cách tàn khốc.Cưng có thứ biến thái là muốn đem đứa nhỏ vừa sinh hạ dùng để làm thuốc bổ thân. Quả nhiên, con người là xấu xa, cai ác nơi nào cũng có a. Trong lòng Nhược Khả Phi khinh thường. Xuống chút nữa nhìn lại, cái gì cũng có bán, ngọc khí, dược liệu, sủng vật, người. Tựa hồ mình muốn gì là có cái đó. Nhược Khả Phi có chút thất vọng, mấy thứ này, nàng cũng đã sớm gặp qua. Diêm Diễm nhận ra đôi mắt của Nhược Khả Phi thản nhiên thất vọng, kéo nàng đi tận cùng vào bên trong. “Đến a, đến a, thiên hạ đệ nhất sát thủ, mua đi thực có lời a.” Một nam tử diện mạo trẻ tuổi thét to, cầm trong tay gậy gộc gõ vào phía sau lồng sắt. Phía sau lồng sắt là một nam tử hôn mê bất tỉnh, Nhược Khả Phi thấy được hắn rất tuấn tú, cùng với má phải khắc một cái chữ thập nhỏ hình đao ba. Sát thủ cũng có thể bị mua bán như vậy? Nhược Khả Phi tò mò nhìn người trong lồng sắt. “Tiểu tử này, xứng đáng.” Diêm Diễm tựa hồ nhận ra người trong lồng, khẩu khí mang theo một tia vui sướng không dễ phát hiện khi người gặp họa. “A, Diêm vương, từ khi nào đã có nữ nhân?” Nam tử diện mạo bình thường gõ phía sau lồng sắt, lại trêu tức nhìn hai người. “Ngươi quản cái rắm.” Khó mà tưởng tượng Diêm Diễm bề ngoài nhìn rất nghiêm nghị như thế,khi mở miệng cư nhiên lại là lời thô tục. Nam tử dường như không thèm để ý chút nào, làm càn nhìn Nhược Khả Phi, trong mắt tất cả đều là tìm tòi nghiên cứu. “Ta xem ngươi là thật muốn chết, chờ hắn tỉnh lại ngươi còn không chết sao?” Diêm Diễm nhìn người trong lồng sắt, ác liệt lấy gậy gộc trong tay nam tử dùng sức trạc trạc vào đùi người bên trong. Thật sự là biến thái ngoạn pháp (phương pháp biến thái), đem “tiểu đệ đệ” của người ta đùa như vậy. (túc té ghế bật ngửa rùi!! Hix, Diễm huynh ak huyh chơi ác quá…dù sao thì anh ấy cũng là… ôi, túc ko ns nữa, nữa là mất thiêng) “Sợ cái gì, hắn lại không biết là ta.” Nam tử dương như không sợ, một phen đoạt lấy gậy gộc trong tay Diêm Diễm, không kiên nhẫn gõ xao lồng sắt, “Ngươi mua hay không? Không mua liền biến, ảnh hưởng việc buôn bán của ta.” “Có người mua chắc.” Diêm Diễm khinh thường nói. Trừ phi là kẻ đó muốn chết, chờ tên biến thái kia tỉnh lại, vật chung quanh còn sống chỉ sợ là có phúc cũng tránh không được. “Bao nhiêu tiền?” Diêm Diễm vừa mới nói xong, Nhược Khả Phi cười mở miệng hỏi. Diêm Diễm mặt cứng đờ. “Không quý, chỉ cần một trăm lượng bạc.” Nam tử tuổi trẻ hắc hắc cười khoát gậy gộc trong tay áo, một bộ dáng như xem kịch vui. “Quý.” Nhược Khả Phi nhìn người trong lồng sắt, còn thật sự nói, ” năm lượng bạc.”