Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 17
Nhược Khả Phi chậm rãi đi đến bên cạnh nam tử, nam tử ko quay đầu lại, cũng không nhúc nhích, chỉ chuyên tâm nhìn cửa điếm.
Hạ nhân phía sau Nhược Khả Phi có chút lo lắng nhìn nam tử trước mắt cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, trên mặt người này viết hai chữ: Nguy hiểm. Nhưng chủ tử nhà mình thong thả gần người nọ, nếu thực xảy ra chuyện, phải bẩm báo Vương gia thế nào?
“Chủ tử…” Tiểu Vũ có chút lo lắng, nhẹ giọng kêu.
Nhược Khả Phi khoát tay áo, ý bảo nàng không cần nói.
Tiểu Vũ đem câu nói kế tiếp nuốt trở về.
Nhược Khả Phi chậm rãi đi tới bên cạnh nam tử, nam tử không hề động.
“Muốn ăn?” Nhược Khả Phi mỉm cười.
Nam tử gật gật đầu, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không có tiền.” ( anh này bùn cười gê, mất hình tượng wá) (QH: Tỷ mún té ghế nà)
“Đi theo ta, ăn miễn phí.” Nhược Khả Phi nhấc chân đi về phía trước. Nam tử lãnh khốc không nói hai lời, đi theo Nhược Khả Phi.
Phía sau, mọi người tròn mắt nhìn nhau nhìn sự việc trước mắt làm họ ko kịp phản ứng. Đây là chuyện gì?
Nhược Khả Phi tiến vào cửa điếm, chưởng quầy lập tức đi ra chào đón.
“Được rồi, chuẩn bị cho ta một nồi canh tốt nhất, ta muốn chiêu đãi khách quý. chốc lát đem danh sách lên lầu ba, giờ đi làm việc của ngươi đi.” Nhược Khả Phi phân phó.
Chưởng quầy cung kính, lui xuống. Đơn giản là nhà điếm này chủ ko phải là Vương gia mà là Khả Phi.
Mang theo nam tử lãnh khốc lên lầu hai ghế lô, Tiểu Vũ nhanh nhẹn cởi áo choàng cho Nhược Khả Phi, đặt ở một bên.
Nhược Khả Phi đưa tay mời lãnh khốc nam tử nói: “Tọa”. chính nàng cũng ngồi xuống.
Lãnh khốc nam tử cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, vẫn đem kiếm ôm vào trong ngực. Tiểu Vũ đi lên, thật cẩn thận nói: “Công tử, kiếm của ngươi ko muốn bỏ ra sao?”
“Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.” Nam tử khẩu khí giống khối băng làm đông lạnh động tác của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ sờ mũi, ngượng ngùng lui ra.
Nhược Khả Phi thản nhiên nở nụ cười, không nói gì, phất phất tay làm cho Tiểu Vũ lui ra.
Lẩu rất nhanh được bưng lên, lò hỏa thiêu hương khí nóng bỏng.
“Không cần khách khí, mời ăn.” Nhược Khả Phi cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn nóng lên.
“Quả thật miễn phí?” Lãnh khốc nam tử lại nghẹn ra câu. (Sax)
“Quả thật.” Nhược Khả Phi nhìn mặt lãnh khốc nam tử hồi đáp.
Nam tử này nghe thế mới cầm lấy chiếc đũa lên ăn.
Thật lâu sau, nam tử ăn no rồi, thư thái, tựa vào ghế. Trầm giọng nói: “Nói đi, muốn ta làm cho việc gì?”
“Ăn ngon không?” Nhược Khả Phi không có trả lời vấn đề, chỉ hỏi.
“Ăn ngon.” Lãnh khốc nam tử trên mặt có một tia thỏa mãn tươi cười, biểu tình nhu hòa.
“Làm cận vệ của ta, lúc nào muốn ăn đều có thể đến, miễn phí.” Nhược Khả Phi quăng ra điều kiện.
“Được.” Lãnh khốc nam tử ko có một tia do dự liềnđáp ứng.
“Tên?” Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn nam tử lãnh khốc trước mắt.
“Diêm Diễm.” Lãnh khốc nam tử hộc ra hai chữ.
Nga? Nhược Khả Phi nhíu mày, tên như vậy à. Đến từ địa ngục hỏa diễm? Nhưng lạnh như băng.
“Về sau liền đi theo ta.” Nhược Khả Phi đứng lên, Tiểu Vũ chạy nhanh đem áo choàng mặc cho Khả Phi.
Diêm Diễm giống u linh lặng yên không một tiếng động đi theo.
Nhược Khả Phi tựa vào ghế, tùy ý xem sổ sách. Đã nhiều ngày buôn bán càng ngày càng cao, coi như xem qua. Gọi người đem sổ sách mang xuống, Nhược Khả Phi liền mang theo mọi người rời đi.
Trở về vương phủ, gọi quản gia dàn xếp chỗ ở cho Diêm Diễm, Nhược Khả Phi liền trở về phòng. Trở lại trong phòng, Tiểu Vũ giúp nàng thay y phục xong đi ngủ.
Khi Hiên Viên Cô Vân trở lại vương phủ, gặp khuôn mặt Nhược Khả Phi đang điềm tĩnh ngủ. Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trắng nõn nà, rồi lui đi ra ngoài. Ở trên hành lang nhẹ nhàng vỗ tay, phía sau lập tức xuất hiện một hắc y nhân, rõ ràng là ám vệ.
“Hôm nay nàng đi ra ngoài đã làm gì, gặp người nào?” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên hỏi.
“Đi đến lẩu điếm, mời một cao thủ ăn cơm, sau đó người kia thành cận vệ của phu nhân. Tiếp theo là trở về.” Ám vệ cung kính trả lời. Trong lòng lại kinh ngạc không thôi, ánh mắt Nhược Khả Phi không tồi, người kia tuyệt đối là hàng danh môn cao thủ trong giang hồ. Chính hắn từ một nơi bí mật gần đó đều cảm thấy áp lực rất lớn.
“Nga, đã biết, đi xuống đi.” Hiên Viên Cô Vân vẫn thản nhiên nói. Ám vệ lập tức biến mất.
Cận vệ sao? Tùy nàng, chỉ cần nàng cao hứng.
Nhưng mà, ngày mai nghi thức duyệt binh chính hắn nhất định phải mang nàng theo. Quân doanh không cho nữ tử tiến vào, cải trang thành nam tử là đến được. Nghĩ điều này, Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, rón ra rón rén đi vào
Ch ương 18: ngươi thật đáng giận!
Đêm, lạnh như băng.
Nhược Khả Phi bị cảm giác không khoẻ áp bách bừng tỉnh.
Mở mắt ra, phát hiện Hiên Viên Cô Vân đang giống như bạch tuộc ôm chặt nàng. Vừa định đẩy hắn ra, lại thấy trên khóe mắt hắn có lệ trong suốt chảy xuống.
Tiểu hài tử này, rốt cuộc mộng cái gì vậy?
“Mẫu phi…” Hiên Viên Cô Vân miệng thì thào phun ra hai chữ. Trên tay ôm càng chặt, đầu chậm rãi vùi vào trước ngực Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nở nụ cười, cúi đầu ôn nhu hôn lệ trên khóe mắt hắn, đưa tay ôm lại Cô Vân, nặng nề ngủ.
Hôm sau sáng sớm, Hiên Viên Cô Vân tỉnh lại, không chịu đứng lên càng ôm chặt Khả Phi.
“Cũng bị ngươi làm cho ngạt chết.” Nhược Khả Phi có chút không thở nổi.
“Không, nàng sẽ không chết. Ít nhất ta không cho phép nàng chết trước ta.” Hiên Viên Cô Vân bốc đồng nói xong, lực trên tay được thả lỏng.
“Ừm, ừm được rồi. Hôm nay không có việc gì sao? Còn không đứng dậy?” Nhược Khả Phi ngáp dài, cúi đầu hôn lên mặt Hiên Viên Cô Vân vừa hôn, vui cười nói, “Đây là nụ hôn chào buổi sáng.”
Hiên Viên Cô Vân tinh thần tỉnh táo, xoay người chặn Khả Phi, cười nói: “Còn muốn, hôn lại một cái nữa. Về sau buổi sáng mỗi ngày đều thế.”
“Đi xuống, nặng chết ta. Lui ra một chút, không hôn.” Nhược Khả Phi dùng sức đẩy Cô Vân.
“Không xuống, nàng không cho hôn sẽ không đi xuống, áp nàng, đè ép nàng.” Hiên Viên Cô Vân tùy hứng.
“Hừ! Nhược Khả Phi dùng sức đẩy, Hiên Viên Cô Vân nhất thời không phòng bị, trực tiếp ngã xuống giường, ngã ngồi dưới đất. Ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Khả Phi, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
Nhược Khả Phi không để ý, xoay người đắp chăn, nằm xuống.
Thật lâu sau, dưới đất ko có âm thanh.
Nhược Khả Phi xốc lên chăn, ngồi bật dậy, lại chỉ thấy Hiên Viên Cô Vân ngồi dưới đất, trong mắt lộ vẻ ủy khuất. biểu tình bi thương kia làm cho người khác tâm ko khỏi giao động, trong mắt mang đầy bi thương.
Thật là… Nhược Khả Phi bất đắc dĩ xuống giường, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm chầm lấy Cô Vân. ( Vân Ca như trẻ con ý JU thế!!)
“Được rồi, là ta không đúng.” Nhược Khả Phi ôn nhu khuyên giải và an ủi.
“Nàng không đúng, chính là nàng không đúng!” Hiên Viên Cô Vân bị thương ánh mắt lên án Nhược Khả Phi.
“Ừ, ừ, ta không đúng. Ngoan, đứng lên, dưới đất lạnh, đứng lên trước.” Nhược Khả Phi ôn tồn an ủi. Hắn dù sao cũng chỉ là đứa trẻ 15 tuổi.
“Dậy ko nổi!” Hiên Viên Cô Vân bốc đồng.
“Thật là!” Nhược Khả Phi mỉm cười ghé vào Hiên Viên Cô Vân nói, “Chúng ta cùng nhau không đứng dậy.”
“Nàng thật đáng giận!” Hiên Viên Cô Vân tức giận xoay người đem Nhược Khả Phi đặt ở dưới thân.
“n, ta thật đáng giận, hiện tại đứng lên không? Hôm nay không có việc gì làm sao?” Nhược Khả Phi vẫn thản nhiên mỉm cười.
“Có, hôm nay phải duyệt binh.” Hiên Viên Cô Vân bất mãn đứng dậy, “mặc quần áo cho ta, một lát, nàng đi với ta.”
Nhược Khả Phi đi lên, lấy quần áo bắt đầu giúp Hiên Viên Cô Vân mặc lên, khó hiểu nói: “Không phải nữ tử không thể tiến quân doanh sao?”
“Cho nàng thay nam trang là được.” Hiên Viên Cô Vân nói thản nhiên, “Quần áo, ta đều chuẩn bị tốt.” Dứt lời, chỉ chỉ bên cạnh.
Nhược Khả Phi quay đầu, quả nhiên thấy được một bộ nam trang mới tinh. Giúp Hiên Viên Cô Vân mặc quần áo xong, Nhược Khả Phi cầm lấy quần áo bắt đầu mặc vào.
Tay lại bị tay của Cô Vân đè lại, khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Cô Vân.
“Ta mặc cho nàng.” Hiên Viên Cô Vân tiếp nhận quần áo, bắt đầu mặc cho Khả Phi. Xuyên qua lớp quần áo Cô Vân sờ soạng trên người nàng.
Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt chăm chú của Hiên Viên Cô Vân, không khỏi lộ ra ý mỉm cười. Tiểu hài tử này, thực đáng yêu a.
Hai người mặc xong dùng qua cơm, rồi xuất môn.
Diêm Diễm đã thay bộ quần áo mới, trong lòng vẫn ôm kiếm như cũ, lặng yên không tiếng động đi theo phía sau hai người. Làm tròn trách nhiệm một bảo tiêu.
Lên xe ngựa, chậm rãi hướng giáo trường chạy tới.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
142 chương
37 chương
188 chương
32 chương