Xuân Hoa lâu có tổng cộng ba tầng. Tầng một phần lớn là do người bình thường dùng, tầng hai cảnh sắc thanh nhã hơn, tầng ba là phòng dành riêng cho khách quý. Lần này Dương Tĩnh xuất cung, ngoài trừ muốn giải sầu, ngắm cảnh sắc Lạc Kinh, còn có một mục đích, là muốn lén quan sát một chút xem quan hệ giữa các sĩ tộc nam bắc có phải là đã đến mức độ lửa nước bất dung rồi không. Hắn nhớ kỹ kiếp trước xem những tiểu thuyết võ hiệp, phim ảnh trong TV thường nhắc đến, tửu lâu quán trà là nơi thích hợp nhất để thám thính tình báo. Bởi vậy Dương Tĩnh vẫn chưa để Hạ Khởi đi sắp xếp nhã gian ở tầng ba, mà là đưa mọi người đi lên tầng hai. “Ở đây bốn bề thoáng đãng, phong cảnh vô cùng tốt, ngược lại có cảm giác thoải mái hơn nhã gian.” Dương Tĩnh chọn một một bàn dài dựa sát vào lan can phía tây bắc, vừa khéo có thể ngồi đủ bốn người. Tự nhiên không có ai phản đối ý kiến của Hoàng thượng. Tiêu Thương Hải đi đến bên cạnh Dương Tĩnh, không khách khí nói: “Ta muốn ngồi cạnh lan can bên kia, tầm nhìn cũng thoáng hơn.” Dương Tĩnh cười, tốt tính đứng dậy nhường vị trí của mình cho y, mình thì ngồi ở bên cạnh y. Tiêu Hiền Lan lại có chút do dự, ngồi dựa vào lan can, giống như khiến mình lộ mặt trước mặt những người đi đường bên ngoài, thế nhưng ngồi ở bên kia, lại lo lắng người đến người đi ở trong đại sảnh. Tiêu Tử Thành và nàng có thần giao cách cảm, đẩy nàng một cái, nói: “Muội ngồi ở bên trong đi, như thế này khỏa kế mang thức ăn từ bên ngoài vào, cũng sẽ không đụng vào muội.” Tiêu Hiền Lan nghe vậy, liền không hề do dự, ngồi xuống đối diện với Tiêu Thương Hải. Tiêu Tử Thành thì ngồi xuống phía bên ngoài, đối diện với Dương Tĩnh. Hạ Khởi và hai thị vệ mặc trang phục của tiểu tư đứng ở phía sau. “Các vị khách quan muốn dùng gì?” Khỏa kể của Xuân Hoa Lâu ân cần tiến đến. Dương Tĩnh nói: “Trước kể tên vài món ra nghe chút.” Khỏa kế này mồm miệng cực kỳ lưu loát, một hơi kể ra tên của hơn mười món ăn hàng đầu. Dương Tĩnh mỉm cười với huynh muội Tiêu Tử Thành: “Các ngươi muốn ăn cái gì? Cứ gọi đi, hôm nay để ta mời.” Tiêu Hiều Lan là nữ nhi, cũng không nhiều lời. Tiêu Tử Thành nhìn Tiêu Thương Hải: “Chúng ta mới đến, cũng không biết có thứ gì ăn ngon. Tam ca, nếu không ca gọi giúp chúng ta đi.” Tiêu Thương Hải cười: “Này có gì mà phải khách khí chứ? Được rồi, ta làm chủ cho các ngươi. Khó có dịp có người mời khách đâu.” Nói rồi liền đọc liên tiếp tên của vài món ăn, bao gồm toàn bộ món ăn chiêu bài của Xuân Hoa Lâu, lại nói: “Ta biết món vịt ngọt ở Giang Nam của các ngươi cũng có ở đây, bắt đầu từ món đó đi.” Khỏa kế cười nói: “Khách quan nhất định là muốn đánh giá xem món ăn chiêu bài của chúng ta ở Lạc Kinh và Giang Nam có gì khác nhau hay không? Không thành vấn đề, lập tức bắt đầu.” Dương Tĩnh cười nói: “Xem ra người có tâm tư giống chúng ta cũng không ít đâu.” Tiêu Thương Hải cười không nói gì. Món ăn đưa lên, Dương Tĩnh nhấc đũa gắp một miếng, Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan mới chậm rãi động đũa. Nhưng Tiêu Thương Hải ở bên cạnh tựa vào lan can phe phẩy quạt. Dương Tĩnh nói: “Sao lại không ăn? Để đồ ăn nguội thì sao ăn được nữa.” Tiêu Thương Hải lười biếng nói: “Còn chưa đói, không muốn ăn.” Dương Tĩnh hỏi: “Vịt ngọt cũng không ăn?” Tiêu Thương Hải vốn là có chút đói, nhưng không biết vì sao, khi nhìn một bàn đầy đồ ăn, lại đột nhiên không có hứng ăn uống. Vịt ngọt và vịt mặn đặt song song cùng một chỗ, món ăn sắp xếp rất đẹp mắt, nhìn vào khiến người ta động lòng, nhưng y ngửi mùi vào lại thấy có chút ngấy. Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, thấy Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan đều ngừng đũa trong tay, có chút chần chừ nhìn sang bên này. Đáy lòng y bất chợt hơi động, mỉm cười với Dương Tĩnh, đôi mắt đẹp giống như hắc mã não cong lên, khóe miệng lộ ra một mạt phong tình sâu đậm, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Nếu không ngươi đút cho ta đi.” Dương Tĩnh hơi sửng sốt. Tiêu Thương Hải không phải người công khai làm nũng ở những nơi như thế này. Nhưng Dương Tĩnh từ sau khi sống lại thì, đã thề rằng tuyệt sẽ không khiến Tiêu Thương Hải có một chút không vui nào, bởi vì tuy rằng trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng rất phối hợp, thật sự gắp một miếng thịt vịt, đưa đến bên miệng y, mỉm cười nói: “Được. Để vi phu phục vụ. Nào, nếm thử một miếng vịt ngọt đi.” Tiêu Thương Hải không chút khách khi cắn một miếng, cẩn thận nhai mấy cái mới nuốt xuống, nói: “Cũng không tệ lắm.” Tuy rằng y đường đường là một nam nhi lại để cho một người nam tử khác đút ăn, nhưng cử chỉ lại vô cùng ung dung, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy. Dương Tĩnh mỉm cười cưng chiều nói: “Còn muốn ăn cái gì không? Ta lại gắp cho ngươi.” “Quên đi, tự ta làm là được rồi.” Mục đích của Tiêu Thương Hải đã đạt được, liền chậm rãi cầm đôi đũa lên, tùy tiện liếc mắt về phía đối diện một cái. Huynh muội Tiêu Tử Thành vốn đang trợn mắt nhìn, không kìm được né tránh ánh mắt y. Tiêu Thương Hải cười thầm, lại thở dài trong lòng. Rõ ràng là thân huynh muội cùng cha cùng mẹ, quan hệ lại vô cùng lạ lẫm, còn muốn thầm đấu tâm nhãn, quả thực là khiến người ta mỏi mệt. Nghĩ như thế, càng thêm không có tâm tư dùng cơm. Nhưng vì nể phần chu đáo của Dương Tĩnh, y cũng không khỏi hăng hái, gắp vài miếng thức ăn nhẹ. Dương Tĩnh thấy thế, vừa gắp cho y một miếng rau vừa cười nói: “Nếm tử hai miếng món chiêu bài nam bắc trước, rốt cuộc là của nơi nào ngon hơn, hôm nay chúng ta nhất định phải định ra cao thấp đi. Tử Thành, ngươi và Hiền Lan làm chứng cho chúng ta.” Tiêu Tử Thành nói: “Thế nhưng ta nghĩ vị của hai món đều ngon như nhau.” Tiêu Hiền Lan cũng gật đầu nói: “Đúng vậy. Trước đây ta ở Giang Nam thì, nghĩ vịt ngọt của Xuân Hoa lâu đã là ngon nhất rồi, ai ngờ vị vịt mặn của Lạc Kinh cũng không hề thua kém chút nào, thật đúng là khó phân cao thấp.” Nàng nhíu mày, vẻ mặt là khó có thể lựa chọn được, dáng vẻ lại xinh đẹp, khiến người khác có chút không đành lòng làm khó nàng. Dương Tĩnh thấy thế, không khỏi cười nói: “Không cần khó xử như vậy. Chỉ là vui đùa mà thôi, Hiền Lan không nên quá nghiêm túc.” Tiêu Tử Thành cười nói với muội muội: “Được. Thực ra phải phân thắng bại chính là Hoàng, Hoàng công tử và tam ca, cũng không phải chúng ta. Chúng ta chỉ cần hưởng thụ món ngon là được rồi.” Tiêu Hiền Lan nghe vậy, tươi cười xinh đẹp: “Không sai, làm đầy bụng trước mới là quan trọng nhất.” Dương Tĩnh cười ha ha nói: “Sẽ không làm các ngươi đói. Nào, dùng bữa đi.” Nói rồi liền gắp cho mỗi người một đũa đồ ăn, hai người liền hơi có chút được sủng mà sợ hãi. Tiêu Thương Hải cảm thấy ngực có chút khó chịu. Cũng không phải là để ý ba người bọn họ nói nói cười cười dùng tiệc, mà là mấy miếng đồ ăn đầy mỡ ngấy kia khiến cho dạ dày y khó chịu. Nhưng khó có dịp Dương Tĩnh hăng hái cùng y ra ngoài cung chơi, sao có thể làm hỏng sự hăng hái của ái nhân chứ, bởi vậy liền đè ép cảm giác không khỏe trên người xuống.