Tiêu Thương Hải giống như bị sét đánh mạnh một đòn, thân thể thoáng cái lung lay sắp đổ. Tiêu Bá Nguyên thừa cơ truy kích, chậm rãi nói: “Tiêu gia thua không dậy nổi, sĩ tộc Giang Nam, cũng thua không dạy nổi.” Tiêu Thương Hải từng lưu lạc trên thảo nguyên hơn một năm, thậm chí còn mang về một vị ‘nhị Hoàng tử’. Đây là vết nhơ suốt cả đời. Hiện tại Hoàng thượng cực kỳ sủng ái y, tự nhiên không có người có can đảm dám cùng việc này để công kích y, lay chuyển địa vị của y. Thế nhưng làm chút văn chương, phân tán lời đồn đãi, từng chút từng chút một giống tằm ăn mòn danh dự của y lại có thể làm được. Huống chi miệng nhiều người nói cũng làm mòn vàng, ai biết tích lũy dần đến một ngày nào đó sẽ dẫn ra mối họa nào. Sắc mặt Tiêu Thương Hải tái nhợt, mặt trắng như tuyết, ngồi im tại chỗ. Tiêu Bá Nguyên thấy dáng vẻ này của y, không khỏi đau lòng một hồi. Tiêu Thương Hải là đệ đệ do hắn một tay nuôi lớn lên, đều nói huynh trưởng như cha, Tiêu Thương Hải từ nhỏ cũng không được nhận bao nhiêu sự cưng chiều của phụ thân, cực kỳ kính nể ỷ lại huynh trưởng, Tiêu Bá Nguyên cũng bởi vậy mà vô cùng thiên vị y, là người có tình cảm sâu đậm nhất với y trong mấy người huynh đệ. Hắn đương nhiên cũng mong muốn đệ đệ của mình có được những ngày tốt đẹp. Thế nhưng Tiêu Thương Hải lấy thân nam tử gả cho Hoàng thượng làm Hoàng hậu, đã định trước số phận cuộc đời này của y là tôn quý đến cực điểm, nhưng cũng long đong khó bình yên. Hoàng thượng không nạp tần phi, là một việc vô cùng tốt. Ít nữ nhân, tự nhiên cũng ít con thừa tự, ít đi rất nhiều phân tranh. Nhưng cũng vì như thế, Tiêu Thương Hải thân là Hoàng hậu, từ năm mười chín tuổi tiến cung đến nay đã được mười một năm, nhưng chỉ sinh được một mình Thái tử, áp lực không thể nói là không lớn. Hiện tại sĩ tộc phương bắc đã động tay, Tiêu Bá Nguyên thân là tộc trưởng Tiêu gia và cũng là trọng thần trong triều, tự nhiên là phát hiện ra. Nếu như Tiêu Thương Hải thực sự có hai nhi tử bên người, địa vị bất kể thế nào cũng sẽ không dao động. Thế nhưng chỉ có một mình Thái tử, vả lại nhị Hoàng tử lúc nào cũng có thể trở thành một tấm bia chịu công kích, có thể nào không khiến cho Tiêu gia và toàn bộ sĩ tộc Giang Nam lo lắng đây? Từ khi ‘Thiên kỳ’ của ba ba thần xuất hiện, Hoàng thượng từ nay về sau không còn gần gũi nữ sắc, các triều thần tỏ ra có thể hiểu được. Thế nhưng không gần gũi nữ sắc, không phải là không thể gần gũi nam sắc. Tuy rằng còn có một câu ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân’, nhưng dù sao cũng không chỉ tên nói họ nói rằng Hoàng thượng chỉ có thể sủng ái một mình Tiêu Thương Hải, từ thiên cổ tới nay chưa từng có Đế vương như vậy. Sở dĩ muốn cho Tiêu Tử Thành tiến cung, bởi vì hắn là đệ đệ ruột của Tiêu Thương Hải, có thể giúp y làm vững chắc thêm sự sủng ái. Hơn nữa ngược lại, xem mặt mũi của Tiêu Thương Hải, mà Tiêu Tử Thành lại có gương mặt giống y đến bảy phần, tính cách ôn hòa, Hoàng thượng nói thế nào cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, càng thêm sủng ái. Như vậy cũng coi như tiện cả đôi đường. Sĩ tộc thượng cấp đến từ phía nam trong kinh thành cũng không ít, tuy rằng khi đối đầu với sĩ tộc phương bắc thì lập trường của mọi người nhất trí, nhưng nói lý ra Tiêu gia cũng muốn bảo vệ địa vị thủ lĩnh sĩ tộc phía nam, bởi vậy sẽ không suy nghĩ đến việc cho người thuộc gia tộc khác tiến cung. Tiêu gia nhiều chi đông con cháu, gia tộc khổng lồ, lợi ích liên quan cũng cực kỳ phức tạp. Thân là một phần tử trong đám con cháu sĩ tộc, từ một khắc được sinh ra, song song với việc hưởng thụ vinh hoa phú quý thì nhất định phải đeo trên lưng trách nhiệm lập nghiệp. Tiêu Bá Nguyên là như thế, Tiêu Thương Hải cũng vậy. Vậy nên Tiêu Thương Hải phải đối mặt với quyết định tàn khốc của gia tộc. Y không nói gì, chỉ ngồi thẳng tắp ở nơi đó. Một lát sau, Tiêu Bá Nguyên đứng dậy: “Lời ta đã hết, tam đệ cẩn thận suy nghĩ một chút. Ta tiến cung không thể ở lại lâu, cáo từ trước.” Tiêu Thương Hải gật đầu, nhìn hắn hành lễ rồi cáo từ lui ra. Chiều muộn Dương Tĩnh quay lại Phượng Nghi cung, tiến vào cửa cung một bước, liền cảm thấy có chút không đúng. Bình thường giờ này Tiêu Thương Hải sẽ ra đón hắn, hai người ở ngoại điện nói chuyện một chút, chờ Thái tử cùng nhị Hoàng tử đến thỉnh an, sau đó người một nhà cùng dùng bữa tối, sau đó hắn và Tiêu Thương Hải sẽ đi bộ một lát, rồi quay lại nội điện nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay Tiêu Thương Hải lại không ra nghênh đón, ngay cả Nhiễm Hương và Mặc Hương hầu hạ bên cạnh cũng không thấy bóng dáng. Dương Tĩnh đi vào nội điện, rẽ qua một quãng hành lang, thấy cửa thư phòng bên trái mở ra. Hắn nhẹ nhàng đi vào, thấy Tiêu Thương Hải đang nửa tựa trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, một tay đặt lên tay vịn, một tay nhàn tản cầm quyển sách, hai mắt nhìn đăm đăm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lộ ra đường cong hoàn mỹ của một bên mặt, đôi con ngươi thâm thúy giống như bị che phủ bởi một tầng sương băng, vẻ mặt có chút trầm ngâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Dương Tĩnh đi qua, nắm lấy bờ vai y, nhẹ giọng nói: “Đang nghĩ cái gì vậy? Trẫm đi vào cũng không biết?” Tiêu Thương Hải kinh ngạc quay đầu lại: “Ngươi đã về rồi? Ai nha, đã đến giờ này sao? Ta không để ý đến.” Y cười cười, đứng dậy vươn vai một chút, nói: “Mùa xuân mệt mỏi, tinh thần có hơi uể oải. Vốn muốn xem sách một chút, ai ngờ lại bất tri bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.” Trán Dương Tĩnh hơi nhíu: “Ngươi có tâm sự?” Tiêu Thương Hải liếc nhìn hắn có chút trách móc, nói: “Ta cả ngày không lo ăn không lo mặc, Hoàng thượng yêu thương, nhi tử hiểu chuyện, hậu cung cũng rất hòa thuận, có thể có tâm sự gì chứ? Ngươi đừng có nghĩ nhiều.” Nhưng Dương Tĩnh nghĩ mà thấy kỳ quái. Hắn ngẫm nghĩ một chút, bất chợt nghĩ ra. Tiêu Thương Hải là một đại nam nhân, cả ngày sống ở trong hậu cung, tuy rằng mỗi ngày cũng vô cùng bận rộn, phải quan tâm rất nhiều việc trong hậu cung, nhưng dù sao cũng không giống như ở bên ngoài. Giống như thời hiện đại, đàn ông ở bên ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp là việc chính, ở nhà làm chủ phu dù sao cũng sẽ cảm thấy có chút mất mát. “Thương Hải, ngày mai chúng ta ra ngoài cung đi dạo đi.” Dương Tĩnh đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay. Tiêu Thương Hải nghi hoặc nói: “Xuất cung? Định đi đâu? Mùa xuân ôn hòa, ngươi muốn đi nghỉ ngơi hay là muốn đi săn thú?” Dương Tĩnh cười nói: “Cũng không phải. Chúng ta cải trang vi hành, đi dạo chơi trong kinh thành. Lại nói ta đã lâu không ra khỏi cung, cũng không biết Lạc Kinh hiện tại như thế nào rồi.” Nghĩ đến việc như vậy Dương Tĩnh liền bóp cổ tay! Hắn là gần đây mới nghĩ đến, đại thần trong triều cứ mười ngày sẽ có một ngày hưu mộc, nhưng kẻ thân làm Hoàng đế như hắn lại ngoại trừ vài ngày nghỉ ngơi như Tết Nguyên Đán và Trừ tịch ra, lại không hề có một ngày nghỉ ngơi nào. Bởi vì hắn là trực tiếp quay lại kiếp trước của mình, ký ức và tình cảm đều vô cùng mạnh mẽ, vì vậy quay về làm Thịnh Huy đế cũng không có gì là không thích ứng, lâu ngày, hắn cũng dần dần quên đi chuyện kiếp trước. Nhưng gần đây áp lực trong triều quá lớn, công việc vĩnh viễn làm không sao, một người sẽ luôn có lúc cảm thấy phiền chán. Lúc này hắn mới nhớ ra, bản thân mình vẫn luôn cẩn trọng, chưa từng cho mình nghỉ ngơi. Nếu như ông anh Lư Tỉnh Thế của hắn biết hắn sẽ có một ngày chăm chỉ như vậy, chẳng biết sẽ có sắc mặt như thế nào đây? Nhớ tới sự thong dong của kiếp trước, Dương Tĩnh quả thực không thể tin nổi đó và mình ở kiếp này là cùng một người. Quả nhiên hoàn cảnh khác nhau, thành tựu cũng khác nhau. Hắn cảm thán trong lòng, quyết định cho mình nghỉ ngơi một ngày, ngày mai không thượng triều, đem Tiêu Thương Hải ra ngoài dạo chơi một ngày một đêm. Tiêu Thương Hải rất có hứng thú với cách nói ‘cải trang vi hành’ của hắn. Y vốn không phải người câu nệ, tuy rằng sau khi vào cung có thêm nhiều ràng buộc, nhưng khó sửa nổi bản tính, nếu không năm đó sẽ không mang thân còn đang mang thai còn theo Dương Tĩnh xông pha chiến trường. Y nghi Dương Tĩnh sắp xếp mọi việc cẩn thận, không khỏi cũng bắt đầu chờ mong, hé miệng cười nói: “Ta đây nhất định phải theo Hoàng thượng ra xem thế nào. Loại chuyện tốt này không thể bỏ qua.” Dương Tĩnh vui vẻ nói: “Đương nhiên đương nhiên. Ta biết ngay là ngươi sẽ vui vẻ.” Tiêu Thương Hải liếc mắt trừng hắn: “Rõ ràng là Hoàng thượng ở trong cung thấy phiền chán, muốn ra ngoài dạo chơi, cũng đừng nói như thế chỉ mình ta muốn.” Dương Tĩnh cười ha ha: “Chúng ta phu thê nhất thể, phân ra rõ ràng như vậy làm gì? Hơn nữa ta biết, trong thiên hạ này nguyện ý bồi một người hồ đồ như ta, cũng chỉ có mình ngươi.” Tiêu Thương Hải nghe xong lời này rất vui vẻ, thỏa mãn nâng cằm nói: “Ngươi biết là tốt rồi.” Ký Nô, trong thiên hạ này chỉ có ta, sẽ cam tâm tình nguyện vô điều kiện thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của ngươi.