Ngày hôm đó Dương Tĩnh hạ triều, đi đường vòng qua hồ Thái Dịch, đến Trường Ninh cung thăm hai nhi tử đọc sách học tập ở đó.
Đi đến bên hồ, gấm hoa xinh đẹp, trên con đường nhỏ phía sau rừng câu truyền đến một giọng nói non nớt ôn nhuận:
“Hoa mẫu đơn ở đây lớn lên thật đẹp. Nếu ta không nhìn lầm, đây là một gốc Đại đoàn viên cực kỳ quý hiếm đi?”
Ở bên cạnh truyền đến giọng nói uyển chuyển cung kính động lòng người của một nữ tử:
“Tứ công tử thật có mắt nhìn, đây chính là Đại đoàn viên. Đây là do mấy năm trước Hoàng hậu cố ý cho người mang đến từ Giang Nam trồng xuống mới có được, trải qua vài năm vun xới, cuối cùng cũng thích ứng được với khí hậu ở đây, năm ngoái mới bắt đầu nở hoa.”
Nam tử thấp giọng cười nói:
“Quả thực là hiếm thấy. Hẳn là nên gọi tam muội đến xem, về phương diện hoa cỏ, muội ấy quả thực rất hợp tính với tam ca mà.”
Dương Tĩnh nhíu mày, rẽ sang chỗ con đường nhỏ vắng vẻ kia.
Chỉ thấy giữa sắc màu rực rỡ, một thiếu niên ôn hòa lịch sự tao nhã, tựa hoa mà đứng, một bàn tay giống như bạch ngọc dịu dàng vuốt ve cánh hoa mẫu đơn bên cạnh. Chỉ một bàn tay này, còn hơn vô số giai nhân khuynh quốc.
“Hoàng thượng?”
Tiêu Tử Thành nhìn thấy Hoàng thượng rõ ràng là sửng sốt, cuống quít quỳ xuống hành lễ.
Dương Tĩnh tự mình nâng tay hắn, cho hắn miễn lễ, mỉm cười nói:
“Sao ngươi lại ở chỗ này? Là ca ca ngươi đón ngươi tiến cung à?”
Tiêu Tử Thành tuy có chút kinh sợ, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, chỉnh lại sắc mặt, nhu hòa cung kính nói:
“Vâng. Sáng sớm ngày hôm nay, Hoàng hậu phái người đến đón thảo dân và muội muội vào cung, nói là ngày thường buồn tẻ, muốn chúng thảo dân ở lại trong cung mấy ngày, trò chuyện với Hoàng hậu.”
Nghe giọng nói ôn nhuận an hòa của thiếu niên, Dương Tĩnh cũng không kìm lòng được thả lỏng giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, nói:
“Muội muội ngươi cũng tiến cung sao? Trẫm lại không hề biết đấy.”
Nói rồi nhìn lướt qua cung nữ đi cùng Tiêu Tử Thành ở phía sau, hỏi:
“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở chỗ này? Tam tiểu thư Tiêu gia còn chưa đến Ngự hoa viên dạo chơi sao? Trẫm vừa nghe thấy ngươi nói chuyện, hình như lệnh muội rất thích hoa cỏ?”
Tiêu Tử Thành có chút ngượng ngùng giải thích nói:
“Tam muội và Thục Tần nương nương ở phía trước Ngự hoa viên ngắm, thảo dân không tiện đi theo, liền để cung nữ này đưa thảo dân đi sang đây đi dạo. Tam muội thích hoa cỏ, trước kia ở tiễn đường quê nhà thích nhất là chăm sóc vườn hoa ở hậu viện, tam ca để lại một ít bản chép tay về chăm sóc hoa cỏ ở quê nhà, tam muội vẫn luôn coi đó như bảo bối.”
Thục Tần chính là Tiêu Uyển Nương. Tiêu Tử Thành tuy là đệ đệ của Hoàng hậu, nhưng ở trong hậu cung cũng có chút kiêng kị, bởi vậy không tiện đi dạo cùng Tiêu Uyển Nương, liền một mình đi bộ đến đây.
Dương Tĩnh gật đầu, nói:
“Ngươi đến ở lại trong cung, trẫm coi như là chủ nhà. Trẫm đang muốn đến Trường Ninh cung thăm Thái tử, ngươi cũng đi theo cùng đi, vừa lúc mang ngươi đi ngắm cảnh sắc của hồ Thái Dịch.”
Tiêu Tử Thành có chút được sủng mà sợ hãi, vội vàng cúi đầu đáp:
“Vâng.”
Dương Tĩnh liền dẫn hắn đi một vòng ven hồ Thái Dịch, đến Trường Ninh cung. Thái tử đang học thuộc bài, Hoàng thượng ở ngoài cửa nghe hết một hồi, đợi Thái tử học thuộc xong, liền mang theo Tiêu Tử Thành đi vào.
Tần Thái phó thấy Hoàng thượng đến, quỳ xuống hành lễ. Dương Tĩnh vội vàng nâng ông dậy, ngồi vào chủ vị.
Thái tử cùng Dương Kiện đến hành lễ. Dương Tĩnh dùng phương thức của người nhà thoải mái giới thiệu:
“Đây là tiểu cữu cữu của các con, đệ đệ Tử Thành của Hoàng hậu, lần trước tiến cung các con đều đã gặp qua rồi đúng không?”
Thái tử nói:
“Vâng. Kiến quá cữu cữu Tiêu gia.”
Nói rồi hắn tiến lên hành được nửa lễ, Tiêu Tử Thành nào dám nhận? Vội vàng nghiêng người tránh ra, lại cung kính hành lễ với Thái tử. Thái tử cũng không tránh, chỉ lẳng lặng đứng nhận.
Dương Kiện thấy Hoàng thượng đến, hai mắt sáng lên. Khi nhìn thấy Tiêu Tử Thành, không khỏi tò mò nhìn hắn, cười ha ha cũng tiến đến hành nửa lễ, lớn giọng nói:
“Chào tiểu cữu cữu.”
Giọng nói của bé thanh thúy, mạnh mẽ vang dội, có vẻ non nớt mà can đảm.
Tiêu Tử Thành nhanh chóng liếc mắt nhìn Hoàng thượng, thấy khóe miệng Hoàng thượng mang theo mỉm cười, từ ái nhìn nhị Hoàng tử. Tiêu Tử Thành cúi thấp đầu vẫn tránh được, lại hành lễ với nhị Hoàng tử.
Dương Tĩnh nhìn Thái tử nói:
“Trẫm vừa nghe con học ‘Luận ngữ’, hiện tại hỏi con mấy vấn đề đi.”
“Vâng.”
Tiêu Tử Thành nhìn Hoàng thượng cùng Thái tử một hỏi một đáp, Thái tử thần sắc cung kính, trả lời đều cẩn thận tỉ mỉ, Hoàng thượng lúc bắt đầu thì vẻ mặt nghiêm túc, sau đó liền lộ ra vẻ thỏa mãn.
Đợi đến khi kết thúc hỏi đáp, Hoàng thượng gật đầu, thản nhiên nói:
“Cũng không tệ lắm, nhưng không thể kiêu căng tự mãn, còn phải tiếp tục theo Thái phó học tập, biết chưa?”
“Vâng.”
Ánh mắt Hoàng thượng chuyển qua nhị Hoàng tử, vẻ mặt lập tức trở nên hòa ái, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều:
“Kiện nhi hôm nay học tập được điều gì rồi?”
Nhị Hoàng tử Dương Kiện giống như đã sớm chờ không nổi nữa, lập tức ưỡn ngực lớn giọng nói:
“Phụ hoàng, hôm nay nhi thần cũng học đến ‘Luận ngữ’ rồi!”
“Phải không?”
Khóe miệng Dương Tĩnh nhếch lên, vẫy tay, Dương Kiện liền vọt đến bên người hắn.
Dương Tĩnh ôm bé thấp giọng hỏi:
“Ngày hôm nay học được đến đâu rồi? Đã học thuộc hết chưa? Thái phó đã giải thích hết các hàm nghĩa cho con rồi chứ? Có hiểu hết không?”
Dương Kiện đều lần lượt trả lời hết, còn kéo tay áo của Hoàng thượng nói:
“Nhi thần đều đã học thuộc hết rồi, không tin phụ hoàng kiểm tra con đi.”
Dương Tĩnh cười ha ha nói:
“Được được. Vậy con đọc cho phụ hoàng nghe một chút.”
Dương Kiện liền vội vã đọc lên.
Tiêu Tử Thành thấy thái độ của Hoàng thượng đối với hai nhi tử rõ ràng là khác nhau, giống như trong những gia đình bách tính bình thường, nghiêm khắc nghiêm túc với trưởng tử, đối với thứ tử lại cưng chiều dung túng (trong lòng Dương Tĩnh, trưởng tử dùng để bồi dưỡng, ấu tử dùng để cưng chiều, phân công rõ ràng, trách nhiệm rõ ràng, giống như cách cha Lư mẹ Lư đối xử với anh em Lư Tỉnh Trần và Lư Tỉnh Thế). Mà Thái tử dường như cũng không xem đây là khác biệt, khóe miệng mỉm cười nhìn đệ đệ đang đọc bài, ánh mắt nhu hòa, dường như cũng rất bảo vệ.
Chuyện trong màn của Hoàng cung nghiêm cấm truyền ra ngoài. Nếu như dân gian đều biết tình hình cuộc sống của của hai Hoàng tử ở trong cung, vậy người làm Hoàng hậu như Tiêu Thương Hải cũng có thể chấm dứt rồi. Bởi vậy người ta nhiều nhất chỉ có thể thông qua thượng triều cùng một ít thông tin thu được khi đứng ở trắc điện chờ Hoàng thượng ban thưởng mà suy đoán tình hình trong cung. Chính là Tiêu Tử Thành, bởi vì mới theo mẫu thân về kinh không lâu, cũng chỉ mơ hồ biết được Hoàng thượng không so đo chuyện ‘nhị Hoàng tử’ do Hoàng hậu sinh ra trên thảo nguyên, nhưng cũng không hiểu sao lại cưng chiều đến như vậy. Hôm nay nhìn thấy một màn này, có thể thấy lời đồn cũng không sai.
Dương Kiện một hơi đọc xong, rất kiêu ngạo mà nhìn Hoàng thượng, mắt sáng lấp lánh, giống như đang nói: ‘Phụ hoàng khen con đi khen con đi khen con đi’.
Nhìn dáng vẻ của bé con này như vậy, khiến Dương Tĩnh nhịn không được muốn hôn bé một cái. Chỉ là Tần Thái phó cùng Tiêu Tử Thành đều đang ở đây, hắn chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ tròn tròn của Dương Kiện khen:
“Kiện nhi học không tồi. Hạ Khởi, mang khối nghiên mực tùng mặc trong Ngự thư phòng của trẫm đến đây, thưởng cho nhị Hoàng tử.”
Sau đó lại khen Tần Thái phó dạy thật là tốt, ban cho ông hai cuộn giấy Tuyên Thái Hồ cùng hai chiếc bút lông sói, trái lại không hề ban cho Thái tử bất cứ thứ gì.
Thái tử nghe thấy Hoàng thượng đem nghiên mực Tùng Mặc của mình thưởng cho nhị Hoàng tử, trong mắt toát ra vẻ ước ao, nhưng đảo mắt thấy đệ đệ vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực lên, nhịn không được bật cười một tiếng, liền ném phần ước ao này ra sau đầu, vui vẻ cho đệ đệ.
Tiêu Tử Thành đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi cúi đầu âm thầm tự đánh giá.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
85 chương
26 chương
93 chương
52 chương
163 chương