Dương Tĩnh cực vui mừng, nói:
“Kiện nhi nói được rồi.”
Tiêu Thương Hải cũng lấy làm kinh ngạc. Dương Quang Vinh hơn tám tháng đã có thể nói chuyện, nhưng Dương Kiện hiện tại mới gần một tuổi, còn chưa từng mở miệng, vì vậy mấy ngày nay y cố tình dạy nhi tử kêu ‘Phụ hoàng’ cùng ‘Mẫu hậu’, thực sự kêu một tiếng ‘cha’ cũng được, lại nói cũng có thể dùng được cho cả y lẫn Dương Tĩnh.
Ai ngờ Dương Kiện học đã lâu cũng không nói, ngày hôm nay lại đột nhiên kêu lên hai tiếng ‘phụ phụ’, có thể là vì ‘Phụ hoàng’ quá khó đọc, vì vậy liền gọi tắt.
Dương Tĩnh ôm lấy Kiện nhi, vui đến mức đuôi lông mày cũng nhướng cao:
“Kiện nhi lại gọi một tiếng phụ hoàng đi.”
Dương Kiện ngậm ngón tay, cười đến hai mắt cong cong, cùng không nói nữa.
Dương Quang Vinh mang theo một con ngựa gỗ nhỏ chạy đến, kêu lên:
“Đệ đệ gọi, gọi, gọi.”
Dương Tĩnh chỉ mỉm cười ngây ra, ngồi ở trong lòng Dương Tĩnh, nghịch nghịch ngón tay.
Dương Tĩnh vui vẻ, hỏi Tiêu Thương Hải:
“Tiệc tròn một tuổi của Kiện nhi ngươi đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Tiêu Thương Hải nói:
“Tiệc nhỏ xong rồi, có gì mà phải chuẩn bị chứ? Đến lúc đó bảo Ngự phòng làm đồ ăn là được rồi.”
Dương Tĩnh nói:
“Sao như vậy được? Như vậy đi, đến lúc ấy gọi Tiêu Bá Nguyên đến. Hắn còn chưa gặp Kiện nhi đúng không?”
Khi Tiêu Thương Hải còn bé thì phụ thân làm quan ở Kim Lăng, y vẫn cùng mẫu thân và huynh trưởng ở lại quê nhà. Huynh trưởng như cha, quan hệ của y và đại ca Tiêu Bá Nguyên vô cùng gần gũi. Hiện tại Tiêu Bá Nguyên là tộc trưởng của Tiêu gia, còn ở lại kinh thành làm quan, để hắn tiến cung ngược lại cũng thuận tiện.
Tiêu Thương Hải nghe vậy chần chừ một chút, nhưng y đã lâu không gặp đại ca, cũng muốn nhân cơ hội gặp lại, liền không phản đối nữa.
Không lâu sau Thái hậu nghe nói việc này, gọi Tiêu Thương Hải đến, không vui vẻ lắm nói:
“Ai gia nghĩ đến thể diện của con, chưa từng nói qua. Nhưng Dương Kiện kia có thân thận thế nào, cũng đáng được Hoàng thượng quan tâm đến? Còn để Thái Khanh tự Trường sử tiếng cung, này cũng quá là chuyện nhỏ làm lớn rồi. Hoàng thượng nói như thế thì con nên hiểu chuyện mà từ chối, sao lại còn đồng ý?”
Tiêu Thương Hải ngoan ngoãn nói:
“Là nhi thần suy nghĩ không chu toàn.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, nói:
“Con tiến cung đã lâu như thế, có bao giờ không suy nghĩ chu toàn chưa? Ai gia nhìn con là tâm lớn, dạo một vòng trên thảo nguyên quay về, nhận được ưu ái của kẻ mọi rợ, không đặt thể diện của Hoàng thượng và hoàng gia ở trong lòng nữa.”
Những lời này sát tâm đến mức nào? Quả thực là rõ ràng tát thẳng cho Tiêu Thương Hải một cái, nhắc nhở y nhớ đến chuyện cũ mà mình phải trải qua.
Sắc mặt Tiêu Thương Hải trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, âm thầm nắm chặt tay, móng tay đều đâm vào da thịt.
Y hít một hơi thật sâu, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt càng thêm kính cẩn vâng lời nói:
“Là nhi thần sai rồi. Nhi thần xin thỉnh tội với mẫu hậu. Sau này nhi thần không dám như thế nữa.”
Thái độ của y cung kính dịu ngoan, biết sai mà nhận, Thái hậu phát tác một hồi, liền thản nhiên nói:
“Con trở về đóng cửa suy nghĩ đi, mấy ngày nữa không cần đến thỉnh an.”
“Vâng.”
Tiêu Thương Hải quay về Phượng Nghi cung, trong lòng vừa giận vừa đau, hận không thể phun ra một ngụm máu, lại hoàn toàn không thể phát tiết, dù chỉ là tùy tiện ném vỡ một chén trà, ngày hôm sau sẽ truyền ra nói y bất mãn với sự dạy bảo của Thái hậu.
Y chỉ có thể nhẫn, sắc mặt như thường tiếp tục quản lý sự vụ trong cung, sau đó truyền lời đến chỗ tần phi các cung, nói thân thể y không khỏe, vài ngày nữa không cần đến thỉnh an.
Chuyện gì trong cung sẽ lan truyền đi nhanh nhất? Chính là mấy lời đồn đãi nhàn thoại truyền đi nhanh nhất. Không đến một canh giờ, các tần phi đã biết tin tức Hoàng hậu bị Thái hậu trách cứ, nhận được lời truyền từ chỗ Hoàng hậu còn không hiểu sao, đây là Hoàng hậu tự giữ mặt mũi cho chính mình thôi. Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Buổi chiều Dương Tĩnh đi đến Phượng Nghi cung, thấy Mặc Hương cùng Nhiễm Hương đều canh giữ ngoài cửa, hỏi:
“Hoàng hậu đang làm gì?”
Mặc Hương đáp:
“Hoàng hậu sau ngọ thiện cảm thấy thân thể có chút không khỏe, vẫn nghỉ ngơi ở bên trong.”
Dương Tĩnh gật đầu:
“Trẫm đã biết, các ngươi đều lui ra đi.”
Hắn thong thả đi vào tẩm cung trong nội điện, thấy Tiêu Thương Hải quay mặt vào tường nằm ở trên giường, trên lưng đắp một tấm chăn mềm tơ tằm, không hề nhúc nhích.
Hắn nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận lắng nghe hô hấp của người trên giường, biết y cũng không phải đang ngủ, liền nhẹ giọng nói:
“Chuyện ngày hôm nay ta đều đã biết. Việc này là do ta suy nghĩ không chu toàn, khiến ngươi phải chịu ấm ức rồi.”
Tiêu Thương Hải vẫn không hề nhúc nhích.
Dương Tĩnh thở dài, cởi giầy nằm xuống phía sau y, ôm thắt lưng của y nói:
“Thương Hải, ngươi giận ta sao?”
Tiêu Thương Hải cuối cùng cũng lên tiếng:
“Không có.”
Y quay người lại, nằm ngửa lên, hai mắt trống rỗng nhìn đỉnh giường chạm trổ, nhẹ giọng nói:
“Thái hậu cũng không nói gì sai.”
Thực ra trong lòng y nghĩ, nếu như khi đó chết ở trên thảo nguyên là tốt rồi.
Thế nhưng nghĩ đến Dương Tĩnh trăm cay ngàn đắng đến cứu mình về, thậm chí còn tiếp nhận Kiện nhi, y bất kể thế nào cũng không thể nói ra những lời này, bằng không chẳng phải là phụ lòng Dương Tĩnh sao?
Dương Tĩnh đau lòng nói:
“Đều là ta sai, là ta tự tiện. Bên mẫu hậu ta sẽ giải thích…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Tiêu Thương Hải che kín miệng.
Tiêu Thương Hải lộ ra một nét cười nhàn nhạt, nói:
“Ngàn vạn lần đừng làm vậy. Chút hình phạt nho nhỏ ấy ta vẫn chịu được. Hơn nữa Thái hậu cũng giữ thể diện cho ta, không có nhắc đến việc này lúc sáng sớm khi chúng phi đến thỉnh an, chỉ là lén gọi đến chỉ dạy một hồi. Nếu như ngươi đứng ra, ta càng khó xử.”
Dương Tĩnh cầm tay y hôn lên.
Tiêu Thương Hải nói:
“Chỉ là đành phải để Kiện nhi ấm ức, tiệc một tuổi này xem ra không làm được rồi.”
Dương Tĩnh than thở:
“Đúng vậy. Nhưng cũng không sao, sau này bồi thường cho nó là được rồi. Mấy ngày nay ngươi cũng thừa dịp nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng một chút.”
Sau khi Tiêu Thương Hải trở về từ thảo nguyên, căn cơ thân thể bị tổn hại, cần phải điều dưỡng. Mỗi lần đến mùa đông thì, vết thương cũ trên người cũng dễ phát tác, Hoàng Tử Quy từng nhắc nhở qua, Dương Tĩnh vẫn ghi nhớ trong lòng.
Tiệc một tuổi của Kiện nhi tuy rằng thôi, nhưng Dương Tĩnh vẫn ban cho bé rất nhiều thứ, ngày sinh thần của bé, liền ôm bé cùng với Tiêu Thương Hải, Dương Quang Vinh cùng ăn một bữa cơm gia đình. Còn chọn giờ lành, tiến hành làm tiệc trảo chu cho bé.
Cuối cùng Dương Kiện bắt lấy một thanh kiếm gỗ nhỏ, cầm trong tay vung vẩy loạn lên, chơi vô cùng vui vẻ.
Tiêu Thương Hải bị Thái hậu trách phạt, tuy rằng y không có ý oán giận, nhưng trong lòng Dương Tĩnh lại không vui.
Hắn để Hạ Khởi đi thăm dò một hồi, xem là kẻ nào nhanh mồm nhanh miệng sang lắm miệng bên chỗ Thái hậu, còn cả người truyền việc Hoàng hậu bị quở trách ra ngoài.
Hạ Khởi rất nhanh đã quay về báo lại, Dương Tĩnh nghe xong cười lạnh lùng.
Xem ra trong cung này còn phải thu dọn một hồi.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
37 chương
36 chương
24 chương
59 chương
31 chương