Ngự giá vừa đến biên thành, một tin tức tốt liền truyền đến. Sau khi Dương Tĩnh nhận được quân báo, không khỏi cười ha ha: “Hạ Thủ Quốc này, cũng có chút may mắn đấy!” Thì ra Hạ Thủ Quốc quả nhiên lạc đường trên thảo nguyên, lòng vòng hơn một tháng, chớp mắt diệt sạch mấy bộ tộc người Hồ, nhưng không có gặp được đại quân. Hắn đang chán nản chuẩn bị quay về nước, cho rằng lần này mình nhất định phải không công quay về, ai ngờ nửa đường gặp được tàn quân của Nô Mã Vương. Quân công đưa đến tận nơi há có thể bỏ qua? Hạ Thủ Quốc hăng hái, tận tay chém chết Nô Mã Vương, diệt sạch tàn quân, mang theo thủ cấp của Nô Mã Vương quay về. Tuy rằng không thể tận tay đâm kẻ thù, nhưng Dương Tĩnh cũng cảm thất rất đã giận. Đời trước Nô Mã Vương bị Tiêu Thương Hải đâm chết, thi thể bị ném vào trong biển lửa. Lần này càng thêm không may, bị đánh bại thảm hại, chật vật chạy trốn, gặp phải Đại tướng Hạ Thủ Quốc đang nóng lòng lập công, liền rơi xuống kết cục đầu thân chia lìa. Hạ Thủ Quốc nửa đường đuổi kịp ngự giá của Hoàng đế, dâng thủ cấp của Nô Mã Vương lên. Hiện tại đang là mùa đông, lại đặc biệt dùng vôi để bảo quản, thủ cấp hoàn chỉnh, Dương Tĩnh vừa nhìn đã có thể nhận ra được. Hắn gật đầu thỏa mãn, nói với tiểu thái giám bên cạnh: “Đem cái này đến cho Hoàng hậu xem.’ Tiểu thái giám liền bưng thủ cấp lui ra. Trình Hữu Kim trở về sớm hơn Hạ Thủ Quộc một chút, vừa lúc cùng hắn theo hầu ngự giá khải hoàn quay về triều. Lần này Dương Tĩnh không chỉ một đòn quét sạch Vương đình của người Hồ, còn đoạt được tính mệnh của Nô Mã Vương cùng trưởng tử, Trình Hữu Kim cùng Hạ Thủ Quốc càng như gió thu cuốn hết lá vàng tàn sát toàn bộ bộ tộc người Hồ gặp được trên thảo nguyên. Người Hồ dưới sự chỉ huy của đệ đệ của Nô Mã Vương — Mân Triết Vương, bị thúc ép lên phía Bắc, trong vòng vài chục năm không thể khôi phục lại. Bình nguyên ngàn dặm ở mạn Bắc sông Trường Giang, cũng thuộc về sở hữu của Đại Thịnh. Dương Tĩnh còn chưa đi vào viện của Tiêu Thương Hải, đã nghe thái giám hồi báo, Tiêu Thương Hải tận tay đốt cháy thủ cấp của Nô Mã Vương. Dương Tĩnh hơi hơi sửng sốt, lạnh nhạt nói: “Đã biết.” Dương Tĩnh đi đến viện của Tiêu Thương Hải, thái giám Khúc Minh đã thu dọn tro tàn. Khúc Minh này là con nuôi của Hạ Khởi. Trong quân không được có thái giám đi theo, bởi vậy thái giám tâm phúc của Dương Tĩnh là Hạ Khởi không có tới. Chẳng qua hiện tại bọn họ đang trên đường quay về Lạc Kinh, trong cung phái người đến tiếp ứng, một đống cung nữ thái giám, trong đó có Khúc Minh này. Dương Tĩnh không yên lòng với những kẻ khác, biết con nuôi của Hạ Khởi này khôn khéo có năng lực, là người của mình, liền kêu hắn đến chăm sóc Hoàng hậu. Dương Tĩnh vào nhà, thấy Tiêu Thương Hải đang nửa tựa ở bên giường đờ ra, hai cung nữ thấp thỏm đứng ở một bên, trong phòng còn có mùi cháy sém khó ngửi sau khi đốt. Dương Tĩnh nhíu mày, tiến lên dìu y nói: “Ngươi sao lại dậy rồi? Còn chưa qua tháng đâu, thật không biết yêu quý bản thân. Mau mau nằm xuống, cẩn thận kẻo bị lạnh.” Tiêu Thương Hải hồi phục tinh thần, mỉm cười nói: “Nào có mảnh mai như vậy chứ.” Miệng tuy rằng nói như thế, người vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn nằm xuống. Dương Tĩnh quay đầu lại liếc mắt lướt qua hai cung nữ, không vui nói: “Các ngươi chăm sóc Hoàng hậu kiểu gì vậy hả? Để mặc Hoàng hậu ngồi đây hứng gió, không biết tiến đến khuyên nhủ một câu sao?” Hai cung nữ sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội. Bọn họ hiện tại đang ở phủ nha của Nguyên Châu, nơi này cách kinh thành không xa, còn quãng đường khoảng bảy tám ngày nữa là đến. Bởi vì Hạ Thủ Quốc nửa đường bắt kịp, trong cung lại phái người đến, Dương Tĩnh liền chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày một đêm. Hắn trừng mắt nhìn hai cung nữ, thấy các nàng sợ run, liền phất phất tay nói: “Mở cửa sổ ra cho thoáng khí, nhớ đốt thêm một chút nhiên hương.” Hai cung nữ nhanh chóng đi làm. Dương Tĩnh để các nàng lui ra, nói với người ở trên giường: “Ngươi muốn đốt thủ cấp của Nô Mã Vương, hà tất phải tự mình làm. Nói cho ta biết, ta giúp ngươi đốt sạch.” Tiêu Thương Hải nói: “Coi như vận khí của hắn tốt!” Rồi không nói nữa. Dương Tĩnh vỗ vỗ tay y, nói: “Được rồi. Người chết như đèn tắt, chuyện trước đây đừng suy nghĩ đến nữa. Qua vài ngày nữa chúng ta quay về kinh, ta thật nhớ Vinh nhi, ngươi có nhớ nó không?” Nhắc đến nhi tử, tâm tình của Tiêu Thương Hải liền tốt lên, nói: “Ký Nô, Vinh nhi thật có thể ôm đến cho ta nuôi nấng sao?” Dương Tĩnh mỉm cười nói: “Đây là tất nhiên.” Tiêu Thương Hải hơi mỉm cười, bĩu môi nhìn ra bên ngoài, nói: “Mấy cung nữ này, không có một ai là người của Phượng Nghi cung của ta.” Dương Tĩnh nói: “Ngươi quay lại hậu cung còn phải cẩn thận rửa sạch một lần mới được. Vừa rồi ta phát uy với các nàng một hồi, ngươi cũng không có nói gì, là bất mãn với các nàng sao?” Tiêu Thương Hải cụp mắt, nói: “Các nàng là do Thái hậu phái đến, ta đâu có bất mãn gì chứ.” Dương Tĩnh dịu dàng nói: “Ta biết có một số việc khiến ngươi phải chịu ấm ức, nhưng triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, ngươi bỏ qua cho ta nhé.” Tiêu Thương Hải mỉm cười, nó: “Theo như ngươi nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Ta hiểu rõ, ta nhất định sẽ hiếu thảo phụng dưỡng Thái hậu, ngươi đừng lo lắng.” Dương Tĩnh biết y nói được thì làm được. Bắt đầu từ ngày Tiêu Thương Hải vào trong cung, liền tuân theo luật lệ quy củ, cẩn thận đủ điều, nhẫn nại với Thái hậu khắp chốn, lấy hiếu phụng dưỡng. Bất quá Thái hậu đến cùng vẫn bất mãn với y, nơi nơi xoi mói, khó tránh khỏi có chút ấm ức. Dương Tĩnh đời trước không rõ những điều này, chỉ một mặt bảo Tiêu Thương Hải nhượng bộ. Sau đó… sau khi Tiêu Thương Hải quay về từ thảo nguyên, tình hình càng thêm khó khăn, Dương Tĩnh không chịu được áp lực từ các phía, lại thêm có khúc mắc với Tiêu Thương Hải, liền biếm y xuống làm Quý phi, sau đó lại từ Quý phi biếm xuống làm Quý nhân. Từng bước từng bước một như vậy, đưa Tiêu Thương Hải vào đường cùng. Nhớ tới những việc này, ánh mắt Dương Tĩnh trở nên mờ mịt mà đau khổ, vẻ mặt khi nhìn Tiêu Thương Hải cũng trở nên kỳ quái. Tiêu Thương Hải phát hiện ra, cầm tay hắn khẽ gọi: “Ký Nô? Ngươi xảy ra chuyện gì?” Dương Tĩnh phục hồi tinh thần, vội nói: “Không có gì, có chút thất thần.” Nói đoạn liền nâng tay Tiêu Thương Hải lên, cọ cọ lên mặt, dịu dàng nói: “Thương Hải, có ngươi bên cạnh, thật tốt.” Tiêu Thương Hải mỉm cười, gương mặt có chút hồng lên. Dương Tĩnh nằm xuống bên cạnh y, thân mật vuốt ve gương mặt y, sau đó nhịn không được nghiêng qua, hôn vài cái lên môi y. Tiêu Thương Hải híp mắt, khóe miệng mỉm cười, thần sắc thoải mái. Cơn phẫn nộ vừa rồi khi nhìn thấy thủ cấp của Nô Mã Vương, sự mờ mịt sau khi phát tiết, nỗi bất an khi nhớ đến việc hồi cung, đều không cánh mà bay. Y rất thích những cử chỉ mờ ám thỉnh thoảng Dương Tĩnh làm với y, cảm thấy thân mật không gì sánh được, không muốn xa rời không gì sánh được. Hai người vành tai tóc mai chạm nhau, cái gì cũng không cần phải nói, cùng không cần làm gì cả, cứ thân mật như vậy kề bên nhau, liền giống như toàn bộ thế gian không còn bất cứ phiền não gì nữa.